Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường

Chương 36: Ra ở riêng



Nhưng Vu Hạo Nhiên lại không chú ý tới ánh mắt kì lạ của Tân Độ, trực tiếp cầm di động đi thẳng vào phòng khách.

Tân Độ thấy vậy trong lòng phát lạnh, ngay từ lần đầu tiên hắn đã có ấn tượng xấu với Vu Mẫn Mẫn, hơn nữa trực giác nói cho hắn biết lòng dạ người phụ nữ này không hề đơn giản. Cho nên, hắn mới làm trò trước mặt nhà họ Vu cảnh cáo ả nên tránh xa Vu Hạo Nhiên một chút, nhưng Vu Hạo Nhiên hình như không để chuyện này ở trong lòng.

Tân Ðộ phỏng đoán như thế không chỉ vì ả luôn “động thủ động cước” với Hạo Nhiên, mà vì tất cả sản nghiệp ở nước ngoài của ả đều đứng tên người khác, nếu không tra kĩ quả thật là sẽ tìm không ra. Mà ả chỉ là Tổng giám đốc một công ty nhỏ, cho nên khó tránh làm người khác hoài nghi có động cơ. Lại thêm Vu lão gia cũng có ý thiên vị, và mấy ông chú của anh nữa. Tuy rằng Vu Hạo Nhiên tỏ ra không quan tâm điều ấy nhưng đến lúc vẫn phải nghe theo ý của ông cụ, khó mà không ảnh hưởng đến hắn, huống chi, nếu như theo dõi thật chặt chẽ thì cũng không khó phát hiện. Vu Hạo Nhiên dù kín đáo nhưng vẫn sử dụng tài sản trên danh nghĩa của anh.

Tân Độ càng nghĩ càng thấy không thích hợp, điều này lại thêm khẳng định cuộc gọi của Vu Mẫn Mẫn không đơn giản. Quả nhiên, khi hắn định vào phòng khách tìm Vu Hạo Nhiên, thấy anh sắc mặt ngưng trọng, liền vọt tới.

“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì à?”

“Ông nội của tôi đột nhiên xảy ra chuyện, bảo muốn gặp tôi, cũng không biết có thể đợi đến lúc tôi về hay không!”. Vu Hạo Nhiên nói xong, bước đến ngăn kéo đầu giường cầm theo một ít giấy tờ tùy thân, sau đó nói tiếp: “Anh có thể đưa tôi về không? Anh biết địa chỉ chứ?”

“Như thế nào lại không được?” Tân Độ nhớ rõ, ông già này dẫn đầu đám con cháu vây công Vu Hạo Nhiên, một người đang rất có tinh thần, lúc này lại đột nhiên bảo “không được”, xem ra sự tình so với dự đoán của hắn còn sớm hơn một bước.

Nhưng cho dù nghĩ như vậy, hắn vẫn không nghi ngờ cầm chìa khóa xe cùng một ít đồ dẫn anh rời đi.

“Anh cầm cái kia cái thứ đó làm gì chứ?”. Vu Hạo Nhiên có chút mất tự nhiên chỉ vào thuốc mỡ, nhớ tới bộ dáng ghé vào đùi hắn, bụng dưới anh liền co rút đau đớn.

Tân Độ hắc hắc cười, lập tức đem anh ôm vào lòng, nói: “Không kịp nữa rồi, đi nhanh đi, gặp ông nội quan trọng hơn.”

Vu Hạo Nhiên cũng không kịp cùng người này giải thích cái gì, dù sao mặc kệ hắn có tâm tư gì, đều không để hắn có khả năng thực hiện được.

Hai người trên đường đều không nói gì, Vu Hạo Nhiên nhắm mắt lại phỏng đoán đủ loại tình huống khi cùng ông nội gặp mặt, theo lời Vu Mẫn Mẫn, và cách ứng phó với một đám lang hổ đang muốn chia gia sản.

Mà Tân Độ cũng đang nghĩ làm thế nào đối phó người phụ nữ tâm tư không thuần khiết kia, hắn còn phát hiện mèo nhỏ luôn như có như không mà vuốt vuốt cái bụng của mình, có lẽ chỗ đó vẫn còn rất đau. Vì vậy, nội tâm có chút tự trách, nghĩ chính mình không nên thô lỗ như vậy. Chủ yếu là thời gian quá dài, phỏng chừng nội màng khẳng định đã bị thương. Nếu có cơ hội sẽ lừa anh đi kiểm tra, đương nhiên, muốn người này chạy đến bệnh viện thì đánh chết cũng không đáp ứng được cho nên chỉ có thể về nhà nhìn qua một chút…

Hai người cứ như vậy nghĩ những chuyện không liên quan đến sự tình, mãi khi gần đến nhà Vu Hạo Nhiên, đó là một căn nhà kiểu cũ khá lớn. Vu Hạo Nhiên bảo Tân Độ dừng xe. Tân Độ nhìn thấy một hàng dài xe ô tô, cũng không có chỗ đậu xe. Dù sao đây cũng là một ngôi nhà vài thập niên, thiết kế khá nhỏ hẹp nên chỗ đậu xe càng khó khăn, mà cố tình mấy chiếc xe lại dừng ngổn ngang, có lẽ là mấy đứa con muốn tranh một bát cơm đã trở lại, cũng không đoái hoài đến lễ nghĩa, như thể ai đến trước liền có được hai trăm vạn vậy.

Vu Hạo Nhiên không chờ được Tân Độ tìm được vị trí đậu xe, cũng không đợi hắn dừng xe đã vội vã xuống rồi đi thẳng đến cửa chính.

Lúc bước vào phòng khách chỉ thấy Vu Minh Nhân xông tới, không kịp dừng chân, Vu Minh Nhân đã khẩn trương nói: “Sao bây giờ mới đến? Ông nội cứ nhắc đến anh mãi, mau đi đi.”

Không kịp nói gì, Vu Hạo Nhiên đã vội đi lên lầu. Đầu cầu thang lầu hai và cả hành lang lầu hai đều chật ních người. Những người này trước kia đều tự xưng là người nhà, ngày lễ ngày Tết đều đến cùng ăn một bàn đồ ăn, một số gần như đã cùng ăn mâm Tết vài chục năm. Thế nhưng giờ phút này đối mặt với sinh mệnh bị đe dọa của ngươi nhà, bọn họ trên mặt là các kiểu biểu cảm khác nhau, có tò mò, có không kiên nhẫn, khẩn trương lẫn bất an cũng có. Nhưng từ người trước đến người sau đều không tìm được một tia lo lắng chân chính cho bệnh tình của ông cụ, trong đó cũng có bản thân Vu Hạo Nhiên.

Thời điểm đứng trước cửa phòng ông nội, ông chú cùng với cha Vu Hạo Nhiên – Vu Minh Vĩ đều đang chờ, biểu tình trên mặt bọn họ càng thêm đặc sắc, gần như tổng hợp lại biểu tình của mọi người, giống như đèn kéo quân. Vu Minh Thành lại không e dè vỗ vai con mình, không nói nhưng cũng có thể tự hiểu.

Vu Hạo Nhiên vào phòng ông cụ sau, người phía sau liền đem cửa cẩn thận đóng lại, thật ra tương đối “thân thiết”!

Máy móc trong phòng ông cụ đã bỏ đi hết, có lẽ đã không còn hy vọng, cũng chẳng còn nhiều thời gian, cho nên chỉ còn lại chai nước biển treo ở đầu giường.

Phòng ông cụ rất đơn giản, ngoài cái giường có chút cũ kỹ cùng bàn trang điểm, còn có một cái tủ TV ở đầu giường cùng với chiếc TV kiểu cũ vài thập niên trước, cuối cùng chính là ban công lớn có hai chiếc ghế mây. Anh có thể nhận ra trên cái ghế đằng kia là rổ len sợi của bà nội khi còn sống, nếu như anh nhớ không lầm thì bà mất cách đây tròn mười năm rồi.

“Cháu đã đến rồi!” Ông lão mắt mở hé, cố sức dùng giọng khàn khàn nói một câu, ngữ khí không vội cũng không có cảm giác chờ mong nhưng ngược lại có chút thư thái.

Vu Hạo Nhiên biết, anh và ông chính là quan hệ máu mủ ruột thịt, nhưng về tình cảm mà nói, có lẽ cũng chẳng bằng tình cảm của ông với cái TV cũ kia.

“Vâng!” Vu Hạo Nhiên không câu nệ, trực tiếp đi đến ngồi cạnh ông, nói: “Có chuyện gì ông hãy nói đi!”

“Ha hả……” Ông cụ đột nhiên nở nụ cười, nụ cười khác thường này chứa đầy châm biếm, nhưng vẫn ôn hòa rất nhiều: “Ông nhiều ít cũng cho cháu tám phần tài sản, coi như là lấy tiền mua một chút thời gian nói chuyện với cháu, nhưng cũng đáng giá đi?!”

Vu Hạo Nhiên chưa từng nghĩ rằng ông nội lại có thể cho mình tám phần tài sản, trong lòng tuy rằng có chút khiếp sợ, nhưng anh cũng hiểu rõ, ông nội sẽ không làm thâm hụt tiền bạc, cho nên liền hỏi: “Ông muốn cháu làm việc gì cứ nói thẳng!”

“Ông chỉ muốn cháu ngồi đây nghe chút suy nghĩ của một ông già sắp chết về quá khứ oai phong của mình, ông sẽ trả đủ tiền, được chứ?”

Vu Hạo Nhiên há miệng thở dốc, vốn định mở miệng nói gì đó nhưng nhìn thấy ông lão cố giấu đi nước mắt, liền nói: “Ông nói đi, cháu nghe đây!”

Vu lão gia nghe xong lời này thì vừa lòng nhếch miệng, hàm răng đã rung hết chỉ còn lợi lộ ra, hàm răng giả còn lại vài cái có chút dọa người, hiện tại cùng với ông cụ nhà bên cũng chẳng khác nhau lắm, làm như đã chuẩn bị rất lâu, lúc này mới nói: “Ông mười ba tuổi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, đến năm hai mươi vẫn chưa có được thành tựu, làm qua rất nhiều ngành sản xuất nhưng đều thất bại. Nhớ rõ có một lần ở trước một khách sạn, thấy một kẻ có tiền bước từ trên xe xuống, trái ôm phải ấp vài người đàn bà. Phục vụ viên ở khách sạn này rất ân cần, bị người nọ nhổ nước bọt vào mặt cũng cười rồi lau miệng cho hắn. Người nọ lúc quay đầu lại thì thấy ông đang nhìn mình, đột nhiên phách lối nhổ nước bọt vào mặt ông. Lúc ấy ông nghĩ, ông đời này nhất định phải sống sung sướng như hắn ta. Vì thế, thời điểm ông ba mươi tuổi đã hơi có chút thành tựu, ba mươi lăm tuổi lại rơi xuống vực sâu nhân sinh, sau có người giúp đỡ mà đứng lên. Nhưng lại quên mất diện mạo của người nọ, càng đi càng xa, chờ đến khi ông lại đứng trước cửa khách sạn kia, ông có thể hưởng thụ đãi ngộ năm đó của người nọ, thậm chí còn bừa bãi gấp trăm người nọ, nhưng thời điểm quay đầu lại không hề thấy người thiếu niên lạc đường kia.”

“Cháu nhất định cho rằng ông lúc ấy bởi vì hâm mộ mà tìm đến khách sạn đó, thật ra ông chỉ muốn tìm việc làm nhưng có quá nhiều đường phố, nên ông lạc đường mà thôi.”

“Cả đời ông cho tới bây giờ chưa hề quay đầu lại, bởi vì viễn cảnh phía trước quả thực rất mê người, cho nên ông cố gắng không quay đầu lại. Mãi đến khi gần đây, ông đột nhiên phát hiện mình đã già nên muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, trong lúc vô ý quay đầu liếc mắt nhìn lại phía sau, phát hiện không thấy những người thân cận, chờ ông bắt đầu muốn tìm thì bọn họ đã sớm rời đi. Có thể là do ông đi quá nhanh, bọn họ không đuổi theo kịp.”

“Gần đây ông đột nhiên nghĩ về một người đã rất lâu không gặp, là bà nội của cháu. Hiện tại ngẫm lại mới thấy, bà ấy hiền lương thế nào, thật là một người phụ nữ rộng lượng. Ông còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy là một đêm mất ngủ, ngày bà ấy gả cho ông là ngày ông cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng mà sau đó không lâu, ông liền quên hết những cảm xúc đó, mà cùng những người đàn bà khác sinh thật nhiều con. Thời điểm bà ấy chết thì mắt đã mù, có lẽ là do đã khóc quá nhiều. Từng nghĩ muốn bà ấy theo ông cả đời, dài hơn một đời nữa, mà ông, ngay cả kiếp sau bà ấy sống thế nào cũng chưa từng nghĩ đến. Nhưng thật ra, khoảng thời gian gần đây ông nhìn thấy hình ảnh của bà ấy ngày càng rõ ràng, ông càng nghĩ càng muốn có bà ấy. Hôm qua ông nghĩ đến, bà ấy là người theo giúp ông vượt qua những ngày tháng u ám, nhưng chính là bà ấy lại ở lại vực sâu u ám, mà ông thì không biết khi nào đã đánh mất bà ấy.”

Ông cụ lúc nói những lời này đã không kìm được nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cháu có còn nhớ bộ dạng của bà nội ra sao nữa hay không? Ông đến tận bây giờ ngay cả ảnh chụp của bà ấy còn không có.”

“Cháu cũng không có ảnh chụp của bà, bà nói bà không muốn khiến mọi người nhớ thương nên lúc sắp chết đem ảnh chụp lúc kết hôn với ông hỏa táng cùng mình.”Vu Hạo Nhiên bị ông hỏi như vậy, cảm thấy những lời nói của người trước lúc chết đúng là những lời nói chân thật nhất.

Anh từ nhỏ cùng gia tộc này không có quá nhiều quan hệ, nhưng thật ra quan hệ với bà nội lại khá tốt, sau khi mẹ mất thì càng thêm thân cận. Anh cũng thường nghe bà nội kể khổ rằng ông nội bên ngoài có bao nhiêu người đàn bà, con riêng nhiều thế nào. Khi đó anh không hiểu vì sao lại gọi là con riêng, sau này lại có nhiều người đàn bà mang theo con nhỏ chạy đến làm loạn đòi sống đòi chết thì mới hiểu được cụm từ kia hàm nghĩa là gì, nhưng bà nội đều bĩnh tĩnh đem bọn họ đuổi đi rồi mới nhốt mình trong phòng mà khóc.

Vu lão gia sau khi nghe xong những lời này của Vu Hạo Nhiên thì tâm hoàn toàn lạnh, trầm mặc một lúc mới nói: “Hạo Nhiên này, hãy nhớ quay đầu lại nhìn xem, đừng như ông, bỏ lỡ nhiều thứ như vậy.”

Vu Hạo Nhiên không trả lời, bởi vì anh không biết phải trả lời như thế nào mới khiến ông cảm thấy dễ chịu một chút.

Mà lúc này ông cụ lại cười cười, nói: “Nhưng mà cũng có thể xem là hoàn hảo, con cháu của ông đầy cả sảnh đường, cháu sau khi rời khỏi thì bảo cha và chú bác của cháu vào đây, ông có chuyện muốn nói với bọn họ!”

Vu Hạo Nhiên nghe vậy chỉ im lặng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Tân Độ ở ngoài cửa đợi không bao lâu thì thấy Vu Hạo Nhiên đi ra, nhìn thấy tinh thần anh có chút mệt mỏi, hắn muốn hỏi vài thứ nhưng Vu Hạo Nhiên đã một đường chui vào xe, lúc sau mở miệng nói: “Về chỗ của anh đi, tôi mệt rồi.”

Tân Độ cũng không có hỏi lại gì, chỉ nhẹ nhàng đưa anh ôm vào trong ngực, sau đó lái xe rời đi.

Sau khi Vu Hạo Nhiên rời đi không bao lâu thì ông cụ liền từ trần, cả một đám người cũng không đợi được đến khi ông lão nói về việc việc phân chia tài sản. Mãi đến sáng mới nhận được tin từ luật sư của Vu lão gia, lúc nghe được tám phần tài sàn thuộc về Vu Hạo Nhiên mà hai phần còn lại thì chia cho Mẫn Mẫn, mấy ông chú và mấy người chú thiếu chút nữa đem Vu lão gia tiên thi (*). Một đám người khóc đến đứt gan đứt ruột, hận không thể đem ông khóc cho tỉnh để mà chia lại tài sản.

Tuy là làm ầm ĩ bên thi thể của ông cụ nhưng mọi người trong lòng đều rõ ràng, Vu Hạo Nhiên mới là huyết mạch chính thống của nhà họ Vu. Còn bọn họ, cũng chỉ mong đến cuối cùng được giữ lại vài phần, hay chí ít cũng phải sang tên cho mỗi người một phần. Thế nhưng với những kẻ chẳng có tầm nhìn xa trông rộng ấy thì có ném vào bao nhiêu cũng không đủ, ngay cả thời gian gặp may cũng không cho chuẩn bị, có thể thấy được trong lòng ông cụ đã sớm có tính toán.

Con người ta vốn tham lam, dù là rắn nuốt voi cũng cảm thấy chưa đủ, không ai ngại mình có nhiều tiền mà vĩnh viễn là ngại túi mình thiếu tiền. Cho nên nội dung nói chuyện của Vu lão gia cùng Vu Hạo Nhiên trong nửa giờ kia trở thành điều mà mọi người muốn biết nhất. Người bình thường đều cho rằng Vu Hạo Nhiên có rất nhiều thủ đoạn nên khi Vu lão gia đem gia sản cơ hồ toàn bộ giao vào tay anh mà không chừa lại cho mọi người chút gì. Vì vậy, Vu Hạo Nhiên bị mọi người rất căm hận.

Giữa trưa hôm sau tại nhà họ Vu, Vu Hạo Nhiên vào lúc giữa trưa với danh phận chính tôn mà đi lễ và thăm viếng, túc trực bên linh cữu suốt hai đêm, làm đủ mọi nghi lễ.

Lễ tang của Vu lão gia làm tương đối náo nhiệt, bao gồm một ít chính khách hay giao tiếp và nhân viên đều có mặt đủ. Bất luận là đối thủ hay oan gia trên thương trường đều đến dự đám tang ông, ít nhất là trên mặt cũng còn lộ vẻ bi thương vạn phần.

Nhưng mà Vu Hạo Nhiên đối với những người đi viếng này căn bản là không có hứng thú, làm anh cảm thấy kì quái chính là người quan trọng từ đầu đến cuối buổi không thấy xuất hiện, người này là Vu Minh Thành.

Địa vị của Vu Minh Thành ở nhà so với một “phế vật” như Vu Hạo Nhiên còn cao hơn, gã cơ hồ là hoàn toàn thế chỗ của Vu Hạo Nhiên. Vu lão gia thậm chí còn đem gã giới thiệu rùm beng trước cả nhà, mà gã ở trước mặt ông lão cũng tỏ vẻ khúm núm, không có ai hiếu kính với ông cụ hơn gã. Phỏng chừng ông cụ đối với hành động của gã trong lòng đều rõ ràng cho nên mới ném lên đầu gã đống cổ phần trong công ty, mà vị hiếu kính ông nhất trước mặt mọi người, sau khi ông chết lại chỉ lấy được “tấm da” này thôi sao?

Nhưng Vu Minh Thành luôn chú trọng biểu hiện bên ngoài, Vu Hạo Nhiên tin tưởng người này mặc kệ mấy lời đàm tiếu là vì có lợi ích lớn hơn đang đợi gã. Mà lợi ích này chắn chắn có liên quan đến Vu Hạo Nhiên, bằng không thuộc hạ của gã sẽ không im hơi lặng tiếng như vậy.

Phải biết rằng, công ty của Vu Hạo Nhiên bên kia vừa mới ổn định, anh rời đi lâu như vậy mà bên kia vẫn bình yên vô sự. Còn có cùng Wiliam Ann hợp tác không đàm phán, nếu anh không đáp ứng mười điều khoản kéo dài thương nghị thì tất cả cố gắng của anh đều trở thành uổng phí. Đứng sau phương diện chế tạo quân giới của Na Uy có một nửa là của Vu Minh Thành, mà hai người bọn họ hợp đồng nguyên bản vì A Tị Vương nhúng tay mà khiến Vu Minh Thành chặt đứt hỗ trợ tài chính. Vu Hạo Nhiên lúc sau chơi gã một vố đương nhiên làm gã bất mãn, cho dù lúc mở miệng gã đều là tình sâu ý đậm nhưng nếu đề cập đến vấn đề ích lợi thì làm gì có người đàn ông nào chịu được sự vũ nhục lớn như vậy…

Nên nhớ rằng, Vu Minh Thành có thể đạt được địa vị như hôm nay hoàn toàn không phải là ngồi không!

Sau khi ông cụ được hạ táng thì Vu Mẫn Mẫn tìm đến Vu Hạo Nhiên, nói là muốn cùng anh trao đổi một chút chuyện hợp tác. Điều kiện tiên quyết là giao dịch này phải do A Tị Vương xử lý nhưng lại bị cô lược bỏ. Nếu hoàn thành như lời nói sẽ có hồi đáp, Vu Hạo Nhiên không nghi ngờ mà đáp ứng kết quả. Dù sao thương nhân đều chú trọng lợi ích trước mắt, sau cùng thì hai người bọn họ vốn quan hệ rất tốt, cho dù là hai người bàn bạc thì cũng không đến nỗi “xé rách da mặt”.

Tân Độ cũng không phản đối cuộc trao đổi này, hơn nữa khi nhắc tới A Tị Vương thì hắn càng thêm tán thành. Nhưng mà điều kiện tiên quyết chính là Vu Hạo Nhiên cho phép “ông chồng” đi theo làm vệ sĩ, lý do chính là sợ Vu Hạo Nhiên chạy.

Vu Hạo Nhiên luôn muốn dính với hắn, nên cũng không muốn từ chối ý tốt của hắn.

(*) Tiên thi: Dùng roi quất xác, ý chỉ sự căm giận đối với một người mà cho dù người đó có chết cũng phải quật xác ra để tra tấn đánh đập, mấy vị hoàng đế thời xưa thường vì tránh việc này nên thường táng ở một nơi bí mật thay vì lăng tẩm đã chuẩn bị.