Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 11: Mới gặp



Thứ bảy, ngày 19 tháng 10, Trác Vi Lan không nằm ì trên giường, sau khi bị ba hồi chuông báo thức dày vò, nàng dậy thật sớm. Cẩn thận lấy ra chiếc váy giống với nàng mặc lần đầu gặp nhau, cột tóc lên, trang điểm nhẹ nhàng, làm xong hết nhìn cẩn thận nhìn kỹ trong gương.

Ngoài vẻ mệt mỏi trong mắt không thể tan đi, những thứ khác đều đã cố gắng cho giống tuổi mười tám.

Trác Vi Lan ngáp một cái, khịt mũi, cầm chiếc túi đã lâu không đeo khoác lên vai, mở cửa đi xuống. Lúc đi qua phòng khách liếc mắt một cái, bên trong chăn gối gọn gàng ngăn nắp, trên giường không có một chút nếp nhăn, hai bên rèm cửa sổ mở ra gần như bằng nhau, ngay cả tua rua trang trí cũng vậy.

Trước hay sau khi mất trí nhớ vẫn bị ám ảnh cưỡng chế.

Trác Vi Lan chợt có một cá tưởng kỳ quái... Mạc Sương có thể thấy cô ở trong dòng người đông đúc, không phải là vì cô ấy biết lúc cô ngủ dài trên bàn tóc bị cong lên đấy chứ?

Cô nổi lên suy nghĩ nghi ngờ kì quái, gạt xuống quai cặp một chút, nghiêng qua nghiêng lại, lúc này mới chậm rãi xuống thang lầu. Mạc Sương dậy sớm hơn nàng, đang loay hoay trong bếp.

Trác Vi Lan không bỏ túi ra, gọi với về phía người đang mặc tạp dề lúi húi trong bếp: "Mạc Sương."

Mạc Sương quay đầu, nhìn thấy nàng chớp mắt một cái, xẻng xào thức ăn dừng lại trong không trung, ngây người nhìn chằm chằm, cả khuôn mặt viết lên chữ lúng túng.

Biểu cảm này không giống nàng tưởng tượng... Trác Vi Lan buồn bực, tiến lên phía trước, giơ tay huơ huơ trước mắt, quai túi trên vai cũng đung đưa tới lui: "Làm sao thế?"

"Không có gì." Mạc Sương chớp mắt mấy cái hồi phục tinh thần, môi cong lên nở một nụ cười, mắt không liếc về chiếc quai cặp sắp rơi xuống, sự tập trung dồn lại trên mặt nàng: "Có hơi ngạc nhiên."

"Tại sao?"

Mạc Sương nụ cười tươi hơn, giọng lại dịu dàng đi: "Em quá đẹp."

"..." Bị khen thẳng mặt như vậy, Trác Vi Lan cảm thấy xấu hổ, không giữ lại dáng vẻ tụt quai túi nữa, kéo quai cặp lên, vuốt mái tóc rối bù ra sau tai, lẩm bẩm nói: "Cái gì đó."

Trên mặt ngượng ngùng nhưng trong lòng nàng lại đang bắn pháo hoa ăn mừng... Quả nhiên không phải vì ám ảnh cưỡng chế, là bởi vì nàng xinh đẹp! Mạc Sương nhìn nàng cúi đầu, không khen tiếp, bỏ cái thìa đang lơ lửng trên không trung xuống, tắt bếp.

Trác Vi Lan nghe thấy một tiếng "Tách", ngẩng đầu nhìn, nhìn bánh mì chiên ở trong chảo một cái, lại nhìn Mạc Sương đang thành thạo chuyển bánh sang đĩa, nghi ngờ: "Tại sao phải tự làm đồ ăn sáng?"

Mạc Sương không vội trả lời, đẩy nàng đi tới bàn ăn.

Trác Vi Lan thuận theo ngồi xuống, mới vừa cất túi xong, vừa quay đầu lại đã thấy trên bàn từ khi nào đã xuất hiện cái đĩa to, ở trên có trái cây xếp thành hình trái tim, ngây người: "Chị... Chị làm?"

"Ừ, ngày kỷ niệm mà."

Trác Vi Lan vẫn không dám tin, dụi mắt nhìn mấy lần, không nghĩ ra tại sao Mạc Sương có kỹ năng này, bên cạnh có thêm một bó hoa. Quay sang, thấy Mạc Sương đang ngồi xổm xuống đưa bó hoa cho mình.

Bó hoa lớn, mặt Mạc Sương bị che hơn nửa, nép vào một góc bàn ăn, chỉ lộ ra đôi mắt cười: "Ngày kỷ niệm vui vẻ."

"Cảm, cảm ơn." Trác Vi Lan lắp bắp, trịnh trọng nhận lấy, theo bản năng đưa tay đỡ Mạc Sương một cái.

Mạc Sương được nàng đỡ đứng lên, sau khi đứng vững không chịu buông tay, đầu ngón tay khẽ run, mu bàn tay nàng hơi nhột. Trác Vi Lan tim đập càng nhanh, cảm giác không chịu nổi, cuống quýt rụt tay về: "Trong bếp vẫn có đồ đang rán."

"Được, tôi đi kiểm tra."

Mạc Sương vừa đi, Trác Vi Lan vội vàng để hoa xuống một bên, dùng tay quạt, cho gò má nóng bừng nhạt nhiệt. Mới sáng sớm, quá kích thích.

Mạc Sương làm đồ ăn sáng, chỉ có trái cây được xếp thành hình trái tim, những thứ khác cũng tạm. Bánh mì thì bên ngoài nóng không đều, có hơi mềm, sữa bò đạt chuẩn, giăm bông làm nóng là ăn được.

Trác Vi Lan là một người kén ăn, ăn không hài lòng lắm, ăn một miếng trái cây cắn một miếng bánh mì, hết trái cây sẽ thì uống sữa bò. Đến cuối cùng trên bàn chỉ còn miếng bánh mì khó ăn nhất, không ăn nổi, trợn mắt nhìn hồi lâu, dùng giọng nũng nịu: "Em no rồi, không ăn được."

"Vậy không ăn nữa." Mạc Sương không nói gì, chiều ý nàng.

"Em đi dọn trước." Trác Vi Lan chột dạ, chủ động cầm chén dĩa đi vào bếp. Nàng nhổ bánh mì còn dư vào trong thùng rác, thở phào, muốn tiện tay đi rửa chén, nhưng lại quên mất cái đĩa trơn, không cần chắc, làm cái đĩa rơi xuống.

Mạc Sương nghe được tiếng động, chạy tới: "Không bị thương chứ." "Không..."

Trác Vi Lan cần cái đĩa lên, mặt rưng rưng, nói: "Em xin lỗi, nó bị nứt rồi..."

"Không sao, để xuống đi." Mạc Sương cầm khăn lông giúp nàng lau sạch nước trên tay, không thèm nhìn cái đĩa có một vết nứt. Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương đang nghiêm túc chăm sóc mình, hối hận vì không ăn hết chỗ bánh mình khó ăn mà nhổ đi.

Hai cô ra cửa, Mạc Sương dọn dẹp qua một chút, để lại đống hỗn độn cho cô dọn dẹp tới làm, đi lên tầng thay quần áo. Trác Vi Lan một mình ở phòng khách đi qua đi lại, cảm thấy nhàm chán, thấy bên ngoài xe đã đến, đi ra ngoài trước, cười híp mắt cùng bác tài xế Trương: "Chào bác!"

"Chào buổi sáng."

Bác Trương vừa nói, vừa đưa đồ ăn sáng cạnh ghế lái cho nàng: "Bánh cuộn hoa quả với trứng, sữa đậu nành nóng." Trác Vi Lan sửng sốt: "Cháu không dặn hôm nay mua đồ ăn sáng mà."

"Mạc Sương dặn." Bác Trương nói: "Nhân lúc còn nóng, ăn đi."

Trác Vi Lan cuối cùng biết tại sao lúc nàng bữa ăn sáng chưa ăn xong vào phòng bếp "Thu dọn" Mạc Sương không nói một lời, mím môi, mở túi ra giả vờ cắn.

Rõ ràng là vẫn là mùi vị bánh cuộn hoa quả, nhưng nàng cảm thấy không ngon trước kia.

...

Mạc Sương và Trác Vi Lan gặp nhau là vào buổi trưa ngày 19 tháng 10 sau khi tan học, từ tòa nhà thứ ba đi tới khu rừng nhỏ cách đó không xa, khi đi qua nhau, cả hai cùng quay đầu.

Trác Vi Lan nhớ lúc đó mình bỗng dưng hết mệt mỏi vì học, hoàn hồn lại, cũng nhớ Mạc Sương mặc áo lông màu xám tro, tóc bị gió thổi rối tung bay trong nắng, lóe lên ánh vàng rực rỡ, khiến người ta cảm nhận được cảm giác dịu dàng mà không quá hiền từ.

Nhưng nàng không nhớ chính xác nơi nào ở trên con đường trong khu rừng nhỏ này là nơi hai người đi qua nhau.

"Ối... Hẳn là chỗ này." Trác Vi Lan chỉ ghế đá: "Tôi nhớ cái ghế đá này!"

Đi theo nàng đi qua đi lại, Mạc Sương không hề nổi giận, giống như mấy lần trước vậy, gật đầu: "Đúng rồi."

Trác Vi Lan nhìn khắp nơi một chút, phát hiện cách đó không xa còn có một băng ghế đá, trong lòng lại không chắc chắn được, sa sút tinh thần ngồi xuống ghế đá, đấm bóp chân, nói: "Con đường này trông giống nhau, em không nhớ rõ."

"Không sao." Mạc Sương nhìn về quãng đường dài phía trước, cười nói: "Chúng ta trước đây chắc hẳn đã cùng đi trên con đường này, nơi nào cũng có kỉ niệm." Trác Vi Lan ngừng đấm chân, ngẩng đầu nhìn Mạc Sương, sắc mặt hiền

hòa không khách buổi sáng khi nứt đĩa lắm. Cảm giác thất bại của nàng càng thêm mãnh liệt.

"Không được." Trác Vi Lan đứng lên: "Chị ngồi nghỉ ngơi một chút, em đi tìm một lát, nhất định có thể nhớ ra!" Nàng sợ Mạc Sương không muốn, đè vai cô lại, ấn mạnh xuống ghế đá.

Mạc Sương không chịu ngồi, cầm tay nàng nói: "Chúng ta cùng nhau tìm đi." "... Chị không nhớ, ngồi đi, em đi tìm."

Trác Vi Lan rút tay về xoay người đi, mới vừa đi được hai bước, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, hết cách, quay đầu đi về phía Mạc Sương đang đi theo, cầu xin: "Chị để em làm gì đó một mình đi."

Mạc Sương không hiểu: "Cái gì?"

"Em hơi mù đường." Trác Vi Lan bĩu môi: "Mỗi lần đi qua nơi này, đều là chị nói cho em biết mình gặp nhau ở đâu. Em nghe nhiều lần như vậy mà không nhớ chút nào, thật là quá đáng."

"Không quá đáng." Mạc Sương an ủi: "Con đường này quá dài, còn giống nhau."

Trác Vi Lan phản bác: "Nhưng mà chị nhớ!"

Mạc Sương bình tĩnh đáp: "Không hẳn đâu, có thể là tôi tùy tiện chỉ một chỗ sai, chẳng qua em không phát hiện thôi."

"..." Trác Vi Lan không ngờ có thể trả lời vậy, mặt nghiêm túc phân tích Mạc Sương một hồi lâu, không nhịn được, phụt cười ra tiếng: "Ha ha ha, sao chị tự bóc phốt bản thân thế được."

Mạc Sương cũng cười theo, dắt nàng về ghế đá: "Ngồi một lúc đi, em không quen đi đôi giày này hả?" Trác Vi Lan sửng sốt.

Vì cô muốn khôi phục lại cảnh tượng hôm đó, chọn một đôi giày thể thao trắng đã lâu không đi, không ngờ kích cỡ đôi giày này nhỏ lại, bên cạnh hơi cứng, lúc đi bộ có cọ qua gót chân của cô.

"Sao chị biết." Nàng nghĩ không thông.

Mạc Sương phủi lá rụng trên mặt ghế đá, đỡ nàng ngồi xuống: "Tư thế đi nhìn hơi sai."

"Ồ..." Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương mở túi, tò mò: "Chị không mang theo một đôi giày khác đấy chứ?"

Mạc Sương không nói lời nào, lúc quay đầu lại cầm chai nước trái cây, mở nắp đưa tới, tiếc nuối nói: "Thật xin lỗi, không có."

"Nói xin lỗi gì chứ, em đoán bừa mà thôi." Trác Vi Lan nhận lấy uống một hớp, cảm giác vị ngọt nhẹ nhàng, sảng khoái của nước trái cây làm tan cơn đau ở phía gót chân, thở dài một hơi nhẹ nhõm, híp mắt cảm nhận gió thổi nhẹ: "Phù, như vậy cũng không tệ mà."

"Ừ." Mạc Sương đáp, yên lặng ngồi cùng cô nghỉ ngơi trên ghế đá.

Trác Vi Lan nhìn góc mặt bình tĩnh của Mạc Sương, tim đập một cái, bất chấp việc dùng chung chai là hôn gián tiếp, đưa nước trái cây tới: "Chị có muốn uống chút hay không."

"Cảm ơn." Mạc Sương gật đầu một cái, đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu uống một hớp, liếm môi: "Ngon thật."

Rõ ràng không phải ý đó, Trác Vi Lan không kìm được nghĩ sai lệch đi, không nhìn thì không nghĩ, hắng giọng nói: "Chúng ta đi chỗ khác xem nhé?"

"Được." Mạc Sương cất nước trái cây, bất thình lình nói một câu: "Tôi cõng em đi."

"Hả?"

Trác Vi Lan choáng váng, Mạc Sương vẫn vẻ mặt hiển nhiên: "Em đau chân, không phải sao?"

"Đau chân, nhưng mà..."

Trác Vi Lan không kịp bịa lý do từ chối, Mạc Sương đã giúp nàng cầm túi, ngồi xổm trước mặt nàng chờ. Ánh mắt nhìn xung quanh, da mặt Trác Vi Lan không phải mỏng nhưng cũng không dày, không chịu nổi ánh nhìn dò xét của các em, úp mặt lên lưng cô, nói: "Về xe đi, em đi thay đôi giày."

Mạc Sương ừ một tiếng, cõng nàng đi về phía bãi đỗ xe.

Trác Vi Lan từ từ thích ứng, mở hé mắt ra, thứ nàng thấy không phải ánh mắt tò mò của người khác mà là cảnh gió nhẹ thổi lá cây khẽ lay, Mạc Sương cười tủm tỉm.

"Cười cái gì?" Nàng nhỏ giọng lầm bầm.

Mạc Sương cười nhưng không nói, sốc người để nàng ôm chặt hơn.

Trác Vi Lan sợ hết hồn, sau khi vững người cô xoa tóc Mạc Sương, thực hiện nguyện vọng năm đó, thầm cảm thán: 'Mềm thật đấy.'

Mục tiêu của hai người là con đường mòn trong khu rừng, xe cũng chỉ dừng cách đó không xa, bãi đỗ xe nhỏ, có thể nhìn hết đến cuối. Trác Vi Lan nhờ vậy thấy trợ lý Trần đang đợi, trong lòng hơi lo:

Trợ lý Trần tới, thể hiện rõ có việc hết sức quan trọng, mà chuyện riêng của nàng lại...

Từ trước đến giờ luôn ở cạnh.

"Để em xuống đây đi." Trác Vi Lan không để cho Mạc Sương tiếp tục cõng nữa, tìm chỗ để đứng xuống ngay ngắn, chuẩn bị đi vòng qua đến bồn hoa cách đó không xa cùng bác Trương, người cho việc công.

Mạc Sương kéo tay nàng lại: "Vi Lan, em đi đâu thế."

"Chị nói chuyện trước đi." Trác Vi Lan uể oải nói: "Em qua chỗ bác Trương bên kia chờ chị."

"Tại sao?"

Trác Vi Lan cười nhạt, chỉ chỗ trợ lý Trần: "Chị không thấy sao?"

Mạc Sương thuận thế nhìn sang, sửng sốt một chút.

"Chị làm việc trước đi." Trác Vi Lan nói nhỏ nói câu, muốn gạt tay Mạc Sương ra.

Mạc Sương càng giữ chặt hơn.

Trác Vi Lan bực: "Chị..."

Nàng ngẩng đầu một cái, thấy Mạc Sương cau mày.

Mạc Sương thấy nàng không hất tay nữa, thở dài, nghiêm túc nói: "Vi Lan, em nghe tôi nói."

Nói chuyện ngày kỷ niệm có trợ lý Trần quấy rầy, Trác Vi Lan đang tủi thân, không vui bĩu môi một cái: "Cái gì?"

Nàng đã nghĩ cách dỗ dành ưa thích của Mạc Sương, cũng nghĩ xong chuyện dù có vui hay không cũng phải đứng tránh qua. Nhưng...

Mạc Sương không một câu dỗ ngọt, chỉ trợ lý Trần nghiêm túc hỏi một câu. "Anh ta là ai?"