Trước Khi Mặt Trời Lặn

Chương 2



Ngày hôm sau Quý Tri vẫn giống như mọi ngày, sáng thức dậy, đi đến trường, nghe giảng bài, cuộc sống cậu cứ như những bánh răng khớp nhau xoay vòng lặp đi lặp lại.

Lúc tan học, Quý Tri cố tình tránh đi con hẻm gần nhà vì lo lắng nam sinh thật sự đợi cậu ở đấy, nếu nhìn thấy người kia cậu phải đổi đường khác, Quý Tri vòng qua vài con đường, con đường vắng vẻ, chỉ có ông cụ ngồi trước cửa ngắm trời xanh và một vài cậu bé chơi đùa trong ngõ.

Không có người kia.

Quý Tri âm thầm thở phào nhẹ nhõm, muốn nhanh chóng trở về nhà làm cho xong bài tập sau đó hoàn thành nốt bức tranh, ​hôm qua bị vướng nam sinh kia nên không có thời gian để vẽ, để người khác chờ lâu thì không tốt lắm, Quý Tri thầm nghĩ.

​Khi về đến nhà, bước chân Quý Tri ngừng lại, có cảm giác như lồng ngực đột nhiên bị tảng đá đè lên, ​hô hấp dừng lại.

Nam sinh ngồi ở trên thềm đá trước cửa nhà, buồn cười nhìn tư thế của Quý Tri.

Quý Tri muốn chạy nhưng nhà cậu lại ở phía sau.

"Lại đây" nam sinh mở miệng, "Không chơi em."

Lời nam sinh nói bây giờ cũng giống như ngày hôm qua, chỉ khác là từ đánh chuyển thành chơi.

Quý Tri mãi không bước được, ngốc nghếch đứng yên, nam sinh không có nhiều kiên nhẫn, đứng dậy kéo cậu đến bên người.

Sức lực nam sinh rất lớn, nắm rồi kéo cánh tay Quý Tri qua, không cho cậu cơ hội đánh trả. Rất đau, cảm giác như xương cốt bị anh bóp nát.

"Mở cửa" nam sinh vẫn đang túm cánh tay cậu, kiếc về phía cánh cửa.

Quý Tri ở trong lòng ngực nam sinh, dường như cam chịu lấy chìa khóa ra mở cửa.

Quý Tri ở trong một căn nhà nhỏ và cũ, có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm, mỗi phòng đều rất nhỏ nhưng lại rất gọn gàng. Quý Tri dọn rất sạch sẽ.

"Tôi... Mẹ tôi... rất nhanh sẽ về tới." Quý Tri nói với nam sinh.

Nam sinh cảm thấy buồn cười, kéo Quý Tri đến bên bàn học, để cậu dựa vào bàn còn anh thì ngồi trên ghế, hai chân mở rộng bao lấy Quý Tri.

"Thật không." nam sinh nghe là biết cậu nói dối.

"Là... Là..." Quý Tri nhìn nam sinh, ánh mắt nam sinh giống như nhìn thấu cậu, âm thanh Quý Tri càng ngày càng nhỏ, chột dạ cúi đầu xuống.

"Nếu bây giờ tôi chơi em, bị mẹ em nhìn thấy, có phải rất kích thích không." Nam sinh trêu cậu.

Vẻ mặt Quý Tri hoảng sợ, hai mắt mở to nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nam sinh, hoàn toàn bị dọa sợ.

Nam sinh thấy bộ dạng bị dọa sắp khóc của cậu, thoải mái cười rộ lên.

Nam sinh đứng lên, rời khỏi ghế dựa, ấn Quý Tri ngồi trên ghế: "Ngoan ngoãn làm bài tập."

Vẻ mặt Quý Tri ngốc nghếch nhìn anh, nam sinh lại bắt đầu chọc cậu: "Sao thế, muốn anh chơi em thật à?"

Quý Tri lắc đầu, mở ra cặp lấy sách vở ra bắt đầu làm bài. Nam sinh không quấy rầy cậu, đi dạo quanh căn phòng lấy đại một quyển sách của Quý Tri rồi ngồi lên giường lật xem.

Chữ Quý Tri tự không quá đẹp, nhưng rất gọn gàng và dễ nhìn.

Nam sinh nhìn không hiểu công thức, một đoạn văn chuyên ngành, cứ vậy lật đến trang cuối cùng, ở trang cuối Quý Tri viết —— tất cả mọi thứ rồi sẽ chết, tôi muốn nỗ lực sống.

Nam sinh thất thần nhìn dòng chữ này, dùng ngón tay miết qua miết lại lên hàng chữ.

Tiếng chuông điện thoại đánh thức tinh thần đang lơ lửng của anh, là Tân Tử gọi đến.

"Đệch, cái gì?" nam sinh không kiên nhẫn nói.

"Anh Trạch, đã xảy ra chuyện" Tân Tử nói ở đầu dây bên kia, nghe rất sốt ruột.

Nam sinh tắt cuộc gọi, nhìn Quý Tri vẫn đang nghiêm túc làm bài, bởi vì không làm bài được, lông mày hơi nhăn lại.

Nam sinh không làm phiền cậu, tìm tờ giấy viết mấy chữ, ném lên trên giường rồi rời đi.

Quý Tri làm xong bài tập mới phát hiện người kia đã đi rồi, quyển sách còn bị anh để trên giường, đúng là một người kỳ lạ, Quý Tri nghĩ.

Quý Tri đi đến mép giường lấy quyển sách, phát hiện tờ giấy anh để lại, nét chữ trên giấy to và nguệch ngoạc, bé nói lắp.

Quý Tri lấy tờ giấy, cậu không có nói lắp, chỉ là không thích nói chuyện thôi, lúc nói chuyện sẽ bị hồi hộp nên khó nói.

Hồi trước chỉ có vài người cười cậu, sau này lại thêm mấy trăm người khác, sau đó nữa là tất cả mọi người. Càng ngày Quý Tri càng không thích mở miệng.

Vẫn còn một bức tranh cần hoàn thành, Quý Tri tiếp tục ngồi vào bàn, nghiêm túc vẽ tranh.

Đây là một cửa hàng nhỏ, chủ cửa hàng có suy nghĩ khác người, bán tranh kiếm sống nhưng không phải bằng tranh tự vẽ. khách hàng có thể trình bày về bức tranh hoặc ảnh chụp họ muốn, yêu cầu vẽ như miêu tả hoặc cũng có thể mua tranh do họa sĩ tự do sáng tác.

Quý Tri là một trong những họa sĩ ở chỗ đấy, cậu luôn thích vẽ tranh, có thể sống bằng nghề vẽ tranh, cậu rất vui.

Vẽ xong bức cuối cùng thì đã là nửa đêm, trời bên ngoài đã tối đen, chỉ còn ánh đèn nhỏ như đèn dầu phát ra từ căn phòng Quý Tri, lúc Quý Tri rửa mặt xong, ánh đèn cuối cùng cũng tắt.