Trước Lúc Chiều Tà

Chương 14: Six Days: Người đẹp ngủ trong rừng



Trần Huyền bắt đầu tin vào luật hấp dẫn của vũ trụ.

Bởi vì cô đã từng liệt kê thêm một “bonus” ở cuối danh sách, nội dung của “bonus” rất trực quan: lãng mạn. Cô chưa bao giờ trốn tránh chuyện có một câu chuyện màu hồng trong suốt cuộc hành trình, kết quả lại đạt được ước muốn.

Cô lấy khăn giấy từ tay Mạnh Địch, lau nước mắt: “Có phải em đang đóng phim không?”

Lại ngẩng đầu nhìn xung quanh lần nữa: “Máy quay ở đâu, đạo diễn ở đâu, sau rèm cửa hay là trên chụp đèn trên trần nhà? Ra đi.”

Mạnh Địch cười khẽ.

Anh không rời mắt khỏi cô, “Có lẽ…camera ở trong mắt anh?”

Trần Huyền giơ cuốn sách tranh được vẽ riêng cho mình lên, quay đầu nhìn anh: “Đây là những bức ảnh đã hoàn thành của anh à?”

Mạnh Địch gật đầu.

Trần Huyền nói: “Vậy thì có lẽ ống kính làm đẹp của anh chỉnh hơi nhiều rồi.”

Mạnh Địch lại cười. Anh luôn bị cô chọc cười.

“Anh vẽ nó khi nào vậy?” Trần Huyền lật đi lật lại cuốn sách tranh, yêu thích không thôi.

Mạnh Địch nói: “Mỗi ngày trở về anh đều vẽ.”

“Vẽ một bức tranh mất bao nhiêu thời gian?”

“Khoảng hai tiếng, tô màu khá tốn thời gian.”

Trần Huyền ngạc nhiên trước năng lượng của anh: “Một ngày của anh có 26 tiếng hả?”

Mạnh Địch trả lời: “Có thể em không tin nhưng khi vẽ tranh sẽ không cảm giác được thời gian trôi qua.”

Trần Huyền không hề tỏ ra khó tin mà chỉ hỏi: “Tại sao trong tranh không có anh?”

Mạnh Địch nói: “Bởi vì vẽ khoảnh khắc anh nhìn em.”

“Ồ,” Trần Huyền muộn màng nhận ra: “Lúc ấy anh cứ cách xa em.”

Mạnh Địch nói: “Mấy ngày sau anh đều ở gần em.”

“Vậy sao anh không tự vẽ mình vào.” Cô vẫn xoắn xuýt với vấn đề này không thoát ra được.

Hai tay Mạnh Địch đặt trên đầu gối, giữ nguyên tư thế này một lúc rồi nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Bởi vì anh nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai em sẽ mở cuốn sách tranh này ra hồi tưởng lại chuyến đi này, và tất cả những gì em cảm nhận được là vẻ đẹp của riêng em.”

Bức tranh hoàn chỉnh, màu sắc phù hợp, không hư hỏng, không hối tiếc.

Trần Huyền đã đoán được điều đó, mũi hơi cay cay: “Anh cũng là một phần của vẻ đẹp, sao lại bỏ chính mình ra.” Điều này quá vị tha và cũng quá ích kỷ.

Mạnh Địch có lý do của mình: “Anh là máy ảnh, người chụp ảnh sẽ không xuất hiện trong ảnh.”

“Anh đúng là máy quay.” Cô đập mạnh vào cánh tay anh.

Mạnh Địch không giả bộ né đi, chỉ lẳng lặng tiếp nhận sự trút giận của cô.

Anh điều tiết bầu không khí bằng một câu nói đùa lạnh lùng: “Giờ thì không phải nữa, bị người ta làm hư rồi.”

Trần Huyền giảo biện: “Sức lực của em làm gì lớn như vậy hả?”

Làm gì mà không lớn như vậy chứ. Vị trí nơi lồng ngực anh đang đau âm ỉ đây.

Khoảnh khắc giao bộ sưu tập tranh cho cô, anh nhận ra dịp may mà mình mong đợi và trải nghiệm có thể thực sự bị lấy lại.

Loại nhận thức này giống như nội thương, một con dao cùn.

Vì cô sáng tỏ và tỉnh táo nên anh chỉ có thể cẩn thận dễ bảo, buộc lòng phải không xa không gần.

Thay vì đòi hỏi ngắn ngủi chi bằng không để lại dấu vết. Trái lại có vẻ thỏa đáng.

Nên anh hỏi cô một cách khéo léo: “Em có nhận không?” Anh chỉ tập tranh.

Trần Huyền nói: “Đương nhiên là nhận rồi, nhận rồi thì em sẽ trở thành triệu phú.”

Biết ngay cô sẽ nói thế.

Mạnh Địch nói đùa với cô: “Trên đó không ký tên, không đáng tiền.”

Trần Huyền nói: “Chắc chắn sẽ có người biết nhìn hàng.”

“Là em?” Anh lại thăm dò, ánh mắt như có thể bóp chết trái tim cô.

Trần Huyền im lặng vài giây: “Em đã nói mình là một người bình thường.”

“Trả lại cho anh.” Cuối cùng anh cũng có phản ứng mà một cậu bé nên có, kiểu bướng bỉnh khi không có được.

“Không trả.” Cô lập tức ôm lấy cuốn sách tranh giống như một cô bé cưng chiều một con búp bê.

“Nó là của em.” Trần Huyền nói đầy tự hào, “Đừng mơ lấy nó đi. “

Mạnh Địch hơi nghiêng người, góc độ này khiến ánh mắt của anh nhìn cô rõ hơn: “Thật ra anh còn chưa vẽ xong.”

Trần Huyền nhướng mày: “Anh còn muốn vẽ cái gì?”

“Ngày thứ sáu,” anh trả lời, “Nhưng em nói muốn ngủ một giấc thật sâu nên anh có thể vẽ em lúc ngủ.”

“Anh có thể vẽ em thành người đẹp ngủ trong rừng không?”

Mạnh Địch vui vẻ gật đầu: “Muốn ngủ tư thế nào?”

Trần Huyền chắp hai tay để cạnh bên mặt, khép mi, nghiêng đầu cười trong bóng tối: “Chính là như vậy.”

“Chờ anh.” Nghe thấy tiếng vang bên ghế sô pha, Mạnh Địch đứng dậy.

Trần Huyền mở mắt ra, níu vạt áo nh: “Anh muốn đi đâu đi đâu?”

Chàng trai nghiêm túc nghiêm túc trả lời: “Về lấy dụng cụ vẽ tranh.”

“Anh đã hứa sẽ ở bên em cả ngày mà.” Ngụ ý là anh không thể rời đi dù chỉ một giây.

Mạnh Địch nhìn cô từ trên cao, gương mặt phản chiếu ánh ánh sáng dịu dàng: “Em có bút không?”

Trần Huyền nhảy khỏi ghế sô pha và lục lọi những chiếc vali trong góc bằng đôi chân trần.

“Bút gel màu đen có được không?” Cô ngồi xổm ở đó quay lại hỏi anh.

“Có thể.”

Đi lại chỗ anh, cô lắc lắc cây bút: “Không có màu cũng được sao?”

Hiếm khi thấy người này khoe khoang: “Hồi đại học anh là người ký họa đẹp nhất đấy.”

Trần Huyền nghẹn họng.

“Ừm, đã thấy trong phần giới thiệu cá nhân của thầy giáo Mạnh.” Cô cố tình nói bằng giọng loli quái lạ.

Tập tranh trở lại với Mạnh Địch, anh lật sang một trang trống, nhìn về phía Trần Huyền, dùng cây bút làm động tác “mời”.

Trần Huyền phối hợp dựa vào gối trở lại tư thế trước đó, đôi mắt hơi nhắm lại.

“Không thể động đậy hả?” Đây là lần đầu tiên cô làm người mẫu nên không khỏi căng thẳng.

“Chỉ cần đừng cử động nhiều là được.”

“Còn nói chuyện thì sao?”

“Không ảnh hưởng.”

“Cười to thì sao.”

“Người đẹp ngủ trong rừng sẽ cười to hả?”

“Em sẽ.”

Mạnh Địch im lặng cười, nhìn cô rồi lại cúi đầu, nhìn lại anh một lần nữa, trước khi vẽ anh đã bắt đầu vẽ bằng mắt rồi.

Trần Huyền quyết định tôn trọng họa sĩ Mạnh, nín lặng trong bóng tối, ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng sột soạt của đầu bút trên giấy, nhanh chóng mà tự tin. Lúc này cô mở mắt ra, vừa hay Mạnh Địch cũng ngước lên.

Trần Huyền ngây ngẩn.

Mạnh Địch… rất khác thường ngày, trong mắt toàn là quan sát và phân tích.

Cọ vẽ đã trở thành vũ khí sắc bén của anh, còn cô là món ăn trong lòng bàn tay anh, bị anh phá giải một cách chăm chú, xâm lược mà mê muội.

Lồng ngực nóng rực.

Cô nhắm mắt lại, đồng thời nuốt nước miếng xuống trước khi anh kịp phản ứng,.

Không còn âm thanh nào nữa. Ngoài việc hít thở sâu hơn một chút, nhịp tim đập như sấm.

“Sao vậy?” Mạnh Địch không hiểu sao cô lại im lặng, ngừng vẽ: “Không cần nghiêm túc như vậy đâu, anh sẽ không bị quấy rầy.”

Dường như khoảnh khắc tuyệt vời nhất đã được hình dung trong tâm trí anh, hay đúng hơn là mỗi khoảnh khắc tiếp theo của cô đều càng tuyệt vời hơn, không quá quan trọng.

Nhưng Trần Huyền vẫn duy trì chế độ JPG một cách chuyên nghiệp giống như một hình nộm cứng ngắc nhưng xinh đẹp. Mạnh Địch mỉm cười, vừa định cúi đầu nói tiếp thì cô chợt cười.

Mạnh Địch vẫn nhìn cô: “Em cười cái gì?”

Trần Huyền mím môi: “Em vừa mới nghĩ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Em nghĩ tới…” Không biết cô giả bộ thần bí hay là ngượng ngùng xấu hổ, giọng nói của cô bớt mạnh mẽ mà trở nên chậm rãi: “Một câu hỏi.”

“Hỏi anh?”

“Ừm.”

“Hỏi đi.” Mạnh Địch đặt bút về chính giữa tập tranh, chuẩn bị nghe một cách toàn tâm toàn ý.

“Nếu như ngày mai thuyền chìm,” đôi môi màu hồng của cô gái khẽ mấp máy, “Anh sẽ hối hận vì đến đây chứ?”

Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh chỉ có tiếng điều hòa, Trần Huyền cảm thấy chiếc ghế sô pha di chuyển giống như tiếng xào xạc của cỏ cây khi một thợ săn đến gần. Cô hơi ngạt thở trong bóng tối nhưng không muốn mở mắt ra. Hai ý nghĩ trái ngược nhau đang tranh cãi: đừng đến đây, xé nát em đi. Nhưng nỗi sợ hãi và khao khát không bộc phát trong tích tắc, chỉ có một bàn tay đang đặt trên gối được rút ra, chỉ thế thôi đã đủ căng thẳng, tần suất ngực cô phập phồng cũng trở nên thường xuyên hơn bởi vì đôi môi mát lạnh của Mạnh Địch áp vào lòng bàn tay cô giống như một cục tuyết nhỏ sắp tan chảy.

Đầu ngón tay cô run lên vì tiếng hít sâu của anh, khi cố ôm cô chặt hơn, anh nắm tay cô trả lời:

“Giành được tấm vé bước lên chuyến tàu này là điều kì diệu nhất trong cuộc đời anh.”

__________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

“Winning that ticket was the best thing that ever happened to me.” (Giành được tấm vé bước lên chuyến tàu này là điều kì diệu nhất trong cuộc đời anh)

Trích trong “Titanic”,

Một trong những lời cuối cùng của Jack với Rose.