Trước Mắt

Chương 14



Phan Tiểu Trác lại rơi vào mê man, không biết vì sao đã lâu như vậy không liên lạc gì cả, Thạch Khải đột nhiên nhắn tin cho cậu để nói chuyện này.

Là ám chỉ gì đó sao?

Thạch Khải căn bản không ngờ tới sau khi mình nói mấy như câu vậy thôi mà Phan Tiểu Trác đã suy nghĩ không biết bao nhiêu là chuyện, đầu óc rối tung đến độ chẳng còn tỉnh táo, cảm thấy khả năng cao nhất là Thạch Khải sắp hẹn hò rồi, ám chỉ cậu đừng thích hắn nữa.

Trước lần liên lạc này, đối với chuyện tình cảm Thạch Khải đều giữ kín như bưng, cùng với lần trước bảo “nói không chừng qua vài ngày nữa sẽ hẹn hò”, càng nghĩ càng cảm thấy có thể lắm.

Phan Tiểu Trác thực sự không biết phải trả lời thế nào, không dám hỏi, cũng không dám nói lung tung. Tự mình ngồi đó xoắn xuýt cực kỳ lâu, cả đêm đó cứ để tin nhắn vậy chứ không dám trả lời nữa.

Có là gì đi chăng nữa thì càng nghĩ cũng càng thấy giống.

Trạng thái của Thạch Khải dạo này quả thật hơi giống đang hẹn hò, một khi chấp nhận giả định này, Phan Tiểu Trác cảm thấy bản thân gần như đã có thể xác định.

Trong lớp học quản trị rủi ro sáng hôm đó, học sinh giỏi cũng khó tránh khỏi xao nhãng.

Cậu ngồi ở hàng sau, ngẩn người nhìn màn hình chờ điện thoại.

Chốc lát lại nghĩ nếu như Thạch Khải mà hẹn họ thì đối phương sẽ là người thế nào?

Chốc nữa lại nghĩ đến việc sau này sẽ không liên lạc nhiều nữa, giống như trước đây, bình thường sẽ không liên lạc. Lúc chưa hẹn hò thì còn được, chứ đã hẹn hò rồi mà lỡ để bạn gái phát hiện có tên con trai thích bạn trai mình, hai người còn thường xuyên nói chuyện phiếm, nghĩ thôi đã thấy khó chịu chết người rồi. Đã nói không quấy rầy rồi thì không thể nói một đằng làm một nẻo được.

Phan Tiểu Trác nhấn mở lịch sử trò chuyện với Thạch Khải rồi từ từ lướt lên. Lúc này cậu mới muộn màng nhận ra cả hai đã nói chuyện nhiều đến vậy, lịch sử lướt mãi chẳng hết.

Từ mùa đông năm ngoái sau khi Thạch Khải về Bắc Kinh thì cả hai bắt đầu liên lạc nhiều lên, đến giờ đã được hơn nửa năm, Phan Tiểu Trác ngẫm lại, cảm thấy rất kỳ diệu.

Giống như là thấy cậu thực sự thích đến độ có hơi cố chấp luôn nên là mới để cho cậu với Thạch Khải cùng trò chuyện. Phan Tiểu Trác bị suy nghĩ này của mình chọc cười, thầm nghĩ nếu là như vậy thì cũng cảm ơn, nửa năm qua thật sự rất tốt.

Thạch Khải mất một thời gian mới bỏ được thói quen cũ. Không thường xuyên cầm điện thoại nhắn tin với người khác, lại quay về trạng thái trước đây, khi bận rộn sẽ không xem điện thoại nhiều.

Từ bỏ một thói quen lâu như vậy là đủ rồi, Thạch Khải đã có thể xác nhận, hắn muốn nói chuyện với Phan Tiểu Trác cũng không chỉ bởi vì quen thuộc. Khi đã không còn vô thức cầm điện thoại nhưng vẫn thường xuyên muốn nói chuyện với cậu, vậy thì chẳng còn gì là không rõ ràng nữa.

Gần như là mỗi ngày, Thạch Khải đều có thể nhớ đến ánh mắt Phan Tiểu Trác nhìn hắn. Bất kể là khoảnh khắc Phan Tiểu Trác đứng trong trời đêm mùa đông năm ấy nói với hắn “suôn sẻ một đời, đừng để lạc lối”, hay là bữa cơm vào mùa hè lúc Phan Tiểu Trác nom vô cùng vui vẻ. Khi Tiểu Trác nhìn người khác, luôn luôn chăm chú và nghiêm túc, toàn bộ đều nhìn bạn, bình tĩnh nhưng cũng rất ấm áp.

Chiều đó Phan Tiểu Trác đứng lớp, học sinh liên tục ngáp làm cậu cũng bị buồn ngủ lây. Giải lao giữa giờ, Phan Tiểu Trác chơi điện thoại một lát, vậy mà thấy Thạch Khải cập nhật trạng thái, hắn rất ít đăng kiểu này.

Thạch Khải đăng một tấm hình, ảnh chụp một bức tranh treo tường, trong tranh vẽ một đôi mắt.

—– Nhớ khi được một đôi mắt ngắm nhìn.

Phan Tiểu trác lẳng lặng nhìn một lát, sau đó nhấn like một cái rồi cất điện thoại đi. Trước khi vào lớp nhớ tới chuyện này, thế là lại hủy like.

Nếu như trước đó Phan Tiểu Trác vẫn chỉ là suy đoán thì hiện tại Thạch Khải đã thể hiện đủ rõ ràng, hắn thực sự đang yêu. Phan Tiểu trác đặt di động xuống dưới gáy sách, gọi học sinh vào lớp tiếp tục tiết học.

Buổi chiều Thạch Khải xuống lầu lấy tài liệu, tiện thể mua một ly cà phê giúp đồng nghiệp ở cửa hàng bên cạnh. Trong lúc đứng chờ cà phê, Thạch Khải tiện tay chụp bức tranh trên tường.

Hắn không thấy Phan Tiểu Trác like, ở dưới có hơn mười bình luận, Thạch Khải cũng chỉ trả lời Đào Hoài Nam. Dù sao bé Hoài Nam cũng vất vả lắm mới bình luận được mà.

Đào Hoài Nam: Anh Khải cậu là lạ à nha!

Thạch Khải trả lời Đào Hoài Nam: Ha ha ha.

Đào Hoài Nam: [Suỵt] [Suỵt]

Lúc Đào Hoài Nam gặp Phan Tiểu Trác, cậu còn rất nhiệt tình bà tám với Tiểu Trác, nói hình như Thạch Khải đang yêu.

Phan Tiểu Trác gật gật đầu, nói: “Vậy tốt mà.”

Đào Hoài Nam là thật sự hào hứng, lúc đi học Thạch Khải rất săn sóc cậu, bọn họ đã học chung từ thời trung học, Đào Hoài Nam thực sự xem mấy người Thạch Khải là người một nhà.

“Trước đó tớ còn nghĩ á, cậu ấy tốt như vậy, lại đẹp trai, mà sao mãi vẫn chưa có đối tượng nhỉ.” Đào Hoài Nam vừa dùng nĩa cẩn thận cuộn mỳ, vừa cười nói, “Khi nào cậu ấy đăng ảnh bạn gái thì cậu miêu tả cho tớ một chút với nhen.”

Phan Tiểu Trác nói: Được.

Đào Hoài Nam thật sự rất hào hứng, Phan Tiểu Trác ngồi đối diện cậu, nhìn Đào Hoài Nam cười ngây ngô, đột nhiên cảm thấy hơi đơn độc.

Mặc dù không đến mức “bi”, nhưng đương nhiên Phan Tiểu Trác không thể nào phấn khích được giống như Đào Hoài Nam rồi. Cậu nghĩ thầm, nhưng cậu là bạn thân duy nhất của tớ mà, cậu đừng cười, sao lại buồn vui không tương thông thế này?

Tâm tình của Phan Tiểu Trác quả thật không còn được ổn như trước, dù sao cậu với Thạch Khải cũng đã nói chuyện lâu như vậy rồi, nuôi Sửu Hoa cũng được một thời gian dài rồi. Thực ra thì trước đây mỗi một lần gọi là “buông bỏ” thì Phan Tiểu Trác cũng đều có thời gian “giảm xóc”, không phải cứ “buông” là có thể lập tức “bỏ” được. Trong hai ngày đầu tiên ít nhiều chắc chắn sẽ có chút thất vọng, hoặc là cảm thấy trống rỗng.

Nếu Thạch Khải lại cho cậu thời gian, chớ đừng liên lạc, Phan Tiểu Trác liền có thể lại giống như những lần trước, buông bỏ tất thảy những cảm xúc đó, đoạn bình tĩnh trở lại.

Nhưng lần này Thạch Khải không cho cậu nhiều thời gian như vậy.

Đêm đó Phan Tiểu Trác không ăn tối, trước khi về ký túc xá thì ghé canteen mua đại một cái sandwich, cầm về ký túc xá ăn.

Bạn cùng phòng đều đã về, sau khi vào phòng, Phan Tiểu Trác ngồi ở chỗ của mình yên lặng ăn.

Lúc nhận được tin nhắn của Thạch Khải, Phan Tiểu Trác có chút bất ngờ.

Thạch Khải gửi một tấm ảnh chụp cơm tối đến.

Khải: Đói lả rồi.

Phan Tiểu Trác chớp mắt vài cái, Thạch Khải gửi tin nhắn như thể chẳng có chuyện gì thế này, cậu ngược lại có hơi không hiểu.

Phan Tiểu Trác quên luôn nửa cái sandwich hẵng còn ăn dở, ngơ ngác trả lời hắn: Tăng ca trễ dữ vậy sao?

Thạch Khải: Cũng gần gần vậy, về tới nhà còn đúng mười phút để dắt chó.

Phan Tiểu Trác không biết nên trả lời thế nào, trước đó còn nghĩ sau này sẽ không liên lạc với hắn, lúc này đây Thạch Khải lại tán gẫu như bình thường, một mặt Phan Tiểu Trác không muốn lạnh lùng bơ tin nhắn của hắn, một mặt lại bị cảm giác đạo đức trong mình trói buộc. Thạch Khải rất thẳng thắn, nhưng lòng cậu lại có ý riêng.

Phan Tiểu Trác không trả lời tin nhắn kia, đêm đó Thạch Khải dọn dẹp xong lại gửi cho cậu một tin nhắn, hỏi cậu đã ngủ chưa.

Phan Tiểu Trác cũng không trả lời.

Vài ngày sau đó, Thạch Khải lại gửi tin nhắn cho cậu, gửi ba tin thì Phan Tiểu Trác sẽ trả lời một tin đàng hoàng. Vừa mới đầu Thạch Khải còn tưởng cậu bận, nhưng phản ứng lại mới nhận thấy có gì đó là lạ.

Lúc đang ăn trưa Thạch Khải hỏi cậu: Trưa nay ăn gì vậy?

Phan Tiểu Trác: Hamburger.

Thạch Khải nhìn một chữ này, xác thực là không đúng lắm. Gần đây đúng kiểu hỏi gì đáp nấy, mấy câu hỏi này trước đây Phan Tiểu Trác sẽ đều trả lời: “Trưa nay ăn Hamburger, cậu thì sao anh Khải?”

Thạch Khải: Với đàn anh của cậu?

Phan Tiểu Trác: Một mình tớ.

Một Phan Tiểu Trác vẫn luôn mềm mỏng và dễ thương lại bất ngờ trở nên lạnh lùng, Thạch Khải lướt lại lịch sử trò chuyện, đoạn dở khóc dở cười phát hiện quả nhiên là vậy.

Bạn không tìm người ta thì người ta cũng sẽ không tìm bạn, bạn mà tìm thì người ta còn chẳng buồn phản ứng.

Không biết đã là lần thứ bao nhiêu rồi, Thạch Khải nghĩ thầm, “thích” này thật sự đúng là có phong cách riêng.

Mặc dù không biết là cậu đang nghĩ gì, nhưng Thạch Khải cảm thấy Tiểu Trác thế này thật thú vị, thế là lại muốn trêu cậu.

Khải: Trác?

Phan Tiểu Trác đọc tin nhắn, không dám bắt đầu gõ chữ, sợ Thạch Khải nhìn thấy cậu đang nhập, thế là không trả lời tin nhắn mà làm bộ mình đã ngủ rồi.

Khải: Ngủ rồi à?

Điện thoại Phan Tiểu Trác vẫn luôn sáng lên thông báo, chỉ là không dám trả lời.

Mãi cho đến năm phút sau, Thạch Khải nói: Ngủ không được, đau đầu, cậu nói chuyện với tôi một chút được không?

Phan Tiểu Trác thấy hắn nói đau đầu, chớp mắt mấy cái, đợi một lát rồi mới trả lời: Tớ vừa đi rửa mặt, cậu sao vậy?

Thạch Khải cười cười. Cậu lại giả vờ.

Khải: Không sao đâu, chỉ hơi đau đầu thôi.

Phan Tiểu Trác: Có phải cậu bị cảm rồi không?

Khải: Không biết.

Phan Tiểu Trác: Có sốt không?

Thạch Khải không trả lời tin nhắn kia của cậu, nhây nhây một lúc nữa rồi mới trực tiếp hỏi cậu: Gần đây không muốn nói chuyện với tôi sao?

Phan Tiểu Trác bị hỏi mà sững sờ, không kịp trả lời, chỉ thấy Thạch Khải lại gửi đến một tin: Hết thích tôi rồi à?

Với mạch não đơn giản cũng như kinh nghiệm hạn chế của Phan Tiểu Trác, cậu căn bản không thể xử lý những tình huống như hiện tại. Trong đầu như có cả cuộn chỉ đen trong mấy bộ truyện manga, rối tung không thể tháo gỡ.

Phan Tiểu Trác bị dọa đến nỗi lặng thinh, tự mình lướt lên hồi lâu, lướt đến lần trước cậu nói thích thật mà, Thạch Khải bảo cậu đừng có mà phét.

Phan Tiểu Trác run sợ trong lòng, trả lời: Không thích nữa… Sao lại hỏi vậy?

Thạch Khải: ……

Thạch Khải:.

Phan Tiểu Trác: ……?

Thạch Khải:.

Thạch Khải: Nguyên nhân?

Phan Tiểu Trác nằm nghiêng ở trên giường mình, không biết rốt cuộc Thạch Khải muốn hỏi gì, đêm hôm khuya khoắt như vậy rồi còn muốn kiểm nghiệm cái gì.

Nhưng cậu thực sự không chịu nổi kiểu nói chuyện thế này, với cậu mà nói ăn ngay nói thật vẫn luôn là đơn giản nhất.

Thế nên sau khi chuẩn bị đầy đủ tâm lý cho bản thân, Phan Tiểu Trác nói: Không phải tớ không muốn nói chuyện với cậu.

Thạch Khải: Nhưng mà?

Phan Tiểu Trác: Nhưng mà nếu như cậu yêu đương rồi, thì cậu không nên nói chuyện với tớ nữa.

Thạch Khải nhìn hai dòng chữ này, nhận ra chữ nào hắn cũng biết, chỉ là đọc không hiểu.

Thạch Khải: Nói cái gì vậy?

Phan Tiểu Trác hít một hơi thật sâu, nói: Nói chung là cậu hẹn hò vui vẻ, phải nhanh chóng hạnh phúc nhé.

Phan Tiểu Trác: Sau này tớ sẽ không liên hệ với cậu nữa.

Thạch Khải thật sự bối rối, ngơ ngác nhìn Phan Tiểu Trác tự biên tự diễn. Mắt thấy đã nói đến sau này sẽ không liên lạc nữa, Thạch Khải cũng không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi thẳng sang.

Phan Tiểu Trác vô thức nhấn nghe.

“Trác?” Thạch Khải lên tiếng trước.

Bàn cùng phòng đều đang ở đây, Phan Tiểu Trác nói rất nhỏ, trong giọng nói còn có thể nghe thấy đôi chút run rẩy do căng thẳng: “Sao vậy?”

“Nói lộn xà lộn xộn cái gì vậy.” Thạch Khải hỏi.

Phan Tiểu Trác: “Thì…”

Nói xong một chữ “thì” này rồi lại không lên tiếng, vốn dĩ đã không nói rồi, cộng thêm trong phòng còn đang có người khác, miệng Phan Tiểu Trác lúc này hệt như bị mất chức năng.

Thạch Khải chờ cậu hồi lâu, vẫn không lên tiếng, Thạch Khải cười hỏi: “Thì cái gì ơ hay?”

Khi hắn lên tiếng, Phan Tiểu Trác vô thức sờ sờ ốp điện thoại, giọng nói và tiếng cười của Thạch Khải ở bên kia điện thoại cực kỳ êm tai.

“Cậu vừa bảo tôi hẹn hò rồi?” Thạch Khải hỏi cậu, “Tôi hẹn hò với ai?”

Phan Tiểu Trác khẽ ho khụ khụ, đáp: “Tớ có biết đâu…”

Thạch Khải: “Cậu cảm thấy tôi hẹn hò rồi? Cậu đoán?”

Phan Tiểu Trác: “… Ờ.”

Thạch Khải cạn lời thật rồi: “Tôi hẹn hò rồi mà còn ở đây nói chuyện với cậu, tôi khốn nạn dữ vậy luôn?”

Phan Tiểu Trác chớp chớp mắt, lúc này đột nhiên phản ứng rất nhanh, thử thăm dò hỏi: “Vậy là cậu không có hẹn hò?”

“Làm gì có,” Thạch Khải trả lời trước, nói xong mới cười cười, bồi thêm một câu, “Mà cũng không biết, có thể cũng sắp rồi.”

“…..” Phan Tiểu Trác thở dài, “Vậy chẳng phải cũng giống nhau sao…”

“Xem như là không giống nhau đi.” Thạch Khải cười nói.

Phan Tiểu Trác không vòng vo với hắn, nói, “Được, vậy tớ cúp nha?”

Thạch Khải nói: “Từ từ đã.”

Phan Tiểu Trác: “Hả?”

Thạch Khải dừng lại một chút, đoạn hỏi cậu: “Bởi vì tôi hẹn hò rồi nên không thích tôi nữa à?”

Phan Tiểu Trác: “…..”

“Không muốn tôi hẹn hò với người khác à?” Thạch Khải lại hỏi.

Thế nhưng Phan Tiểu Trác lại trả lời tin nhắn này rất nhanh: “Không có!”

Phan Tiểu Trác: “Thật sự không có, anh Khải.”

Thạch Khải: “Vậy tôi hẹn hò nhé?”

Phan Tiểu Trác trả lời dứt khoát: “Được.”

Thạch Khải bị giọng điệu kiên quyết của cậu làm cho cạn lời, nói cậu: “Được được cái lồng, đi ngủ đi.”