Trước Mắt

Chương 16



Phan Tiểu Trác bên kia với mạch suy nghĩ cứng nhắc đương nhiên hồi lâu cũng không nghĩ ra, tại sao trước đây Thạch Khải chưa từng nói với cậu những chuyện vượt quá giới hạn bạn bè, bây giờ thỉnh thoảng lại nói một câu thế này. Cậu cũng chỉ có thể cảm thấy Thạch Khải bởi vì muốn hẹn hò với người khác nhưng lại thất bại nên cả ngày chỉ toàn suy nghĩ mấy chuyện yêu đương các thứ.

Chủ yếu là cậu không dám nghĩ. Giữ khuôn phép mà thích Thạch Khải nhiều năm như vậy, một lần cũng không nghĩ đến chuyện có một ngày muốn ở bên Thạch Khải.

Thạch Khải nhìn lịch trên máy tính, hỏi đồng nghiệp: “Anh, ngày mấy chúng ta đi công tác?”

“Thứ sáu tuần sau đi?” Đồng nghiệp nhắc đến chuyện này cũng thấy đau đầu, “Anh ghét nhất là mùa đông mà phải đi công tác.”

“Đi mấy ngày ấy?” Thạch Khải hỏi.

“Còn không phải một tuần à? Mỗi lần đi học ít nhất cũng một tuần, hôm trước anh ở lại bên kia nửa tháng.” Đồng nghiệp nói với Thạch Khải, “Cậu phải mang quần áo theo đó, đừng chỉ xách thân đi thôi.”

Thạch Khải nói: “Được em biết rồi, cảm ơn anh.”

Đồng nghiệp liếc hắn một cái, hỏi: “Có chuyện gì đó?”

Thạch Khải không có trả lời, mà chỉ cười cười, nói: “Em định về nhà một chuyến.”

“Về nhà có chuyện gì à?” Đồng nghiệp giúp hắn phân tích thời gian, “Nếu không thì tuần này cậu về đi? Tuần sau chúng ta đi công tác rồi, lúc về còn phải chia sẻ kinh nghiệm học tập nữa.”

Thạch Khải bất đắc dĩ nói: “Tuần này không phải cũng họp sao?”

Đồng nghiệp nhớ lại, đoạn gật đầu nói: “Đúng, tuần này cũng không được.”

Thạch Khải quay đi gửi tin nhắn cho Phan Tiểu Trác: Tôi muốn về nhà.

Phan Tiểu Trác: Sao vậy?

Thạch Khải: Chẳng sao cả, chỉ muốn về nhà.

Phan Tiểu Trác: Vậy tối thứ sáu cậu có thể về, chủ nhật lại đi, có điều hơi cực.

Thạch Khải: Tuần này họp, tuần sau đi công tác, tuần sau nữa họp.

Phan Tiểu Trác: Bận quá vậy!

Thạch Khải: [Gớt nước mắt.jpg][1]

[1] raw là 6泪了, 6 trong tiếng Trung đọc là lìu, gần giống với líu (流) nghĩa là rơi, 泪 là lệ, nước mắt, 6泪了là chơi chữ của Rơi lệ rồi, nên mình để thành gớt nước mắt cho giống với kiểu nói lái của bên này.

Phan Tiểu Trác: Ha ha ha, cậu chờ thêm chút đi, năm mới nghỉ tết rồi lại về.

Thạch Khải muốn về nhà mà không thể về, Phan Tiểu Trác ở bên này cũng bận rộn học hành. Thạch Khải ban ngày bận nên cả hai cũng không có thời gian liên lạc, giữa trưa Thạch Khải có thể tranh thủ thời gian nói với cậu đôi câu, sau đó cũng chỉ có thể chờ đến sau tan tầm.

Thạch Khải đi công tác, trước khi lên máy bay nhắn tin cho Phan Tiểu Trác, nói sắp bay rồi.

Tiểu Trác: Ừm, chừng nào hạ cánh thì nói cho tớ một tiếng.

Quả nhiên vừa đáp Thạch Khải đã lập tức khởi động điện thoại, máy bay còn đang trượt chầm chậm trên đường băng đã gửi tin nhắn cho Tiểu Trác, nói mình đến nơi rồi.

Tiểu Trác: Được, vậy cậu về sớm một chút rồi tranh thủ nghỉ ngơi.

Thạch Khải: Phải đi ăn cùng đồng nghiệp, cậu đã ăn tối chưa đó?

Tiểu Trác: Vẫn chưa, lát nữa mới đi.

Nếu như không phải đi công tác thì tuần này hẳn là Thạch Khải sẽ về nhà. Mà bây giờ lại ở ngoài, cách xa mấy ngàn dặm, mỗi ngày cũng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại như trước. Thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại, ví dụ như là buổi tối sau khi Thạch Khải kết thúc một ngày học tập và trở về phòng, hoặc là khi đang đi dạo bên ngoài.

Gần đây Phan Tiểu Trác có một phát hiện mới, cậu nhận ra mình rất thích nghe Thạch Khải nói chuyện với người khác trong lúc đang gọi điện với cậu. Tỉ như khi Thạch Khải đang nói chuyện điện thoại với cậu mà có người đến tìm, Thạch Khải sẽ nói với cậu một tiếng “Đợi một lát, Trác”, sau đó mới trả lời người ta. Có khi đối phương sẽ phải nói chuyện với người khác một hồi, nhưng cũng sẽ không cúp máy, Phan Tiểu Trác ở bên này làm việc của mình, chỉ là vẫn đeo tai nghe.

Những lúc như vậy, Phan Tiểu Trác sẽ cảm nhận được sự thân mật vi diệu khó tả.

Thạch Khải ở cùng phòng với đồng nghiệp, buổi tối đồng nghiệp thường không về, đến phòng của những đồng nghiệp khác để tổ đội cày game. Hôm nay Thạch Khải đang gọi điện thoại với Phan Tiểu Trác, đồng nghiệp quẹt thẻ mở cửa ra. Thạch Khải nghe tiếng thì quay đầu nhìn, đồng nghiệp ló đầu vào: “Làm gì á, Khải Khải?”

Thạch Khải chỉ chỉ điện thoại: “Gọi điện thoại.”

“Còn phải gọi bao lâu nữa?” Đồng nghiệp híp mắt, cười hỏi.

Thạch Khải hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Đồng nghiệp nói: “Lập đội, khà khà.”

Thạch Khải bật cười: “Không lập, em phải gọi điện thoại.”

“Nào đừng gọi nữa!” Đồng nghiệp đi qua túm hắn, “Cậu thì có thể có chuyện gì quan trọng, yêu đương hay là làm sao? Không nói một chút có chết đâu.”

“Này này, không có mang giày!” Thạch Khải vốn đang ngồi cạnh giường, bị đồng nghiệp lôi đứng dậy, “Chờ một chút rồi em đi! Anh!”

“Cậu tranh thủ thời gian nào, thiếu người á.” Đồng nghiệp giục hắn nói, “Tạm thời đừng nói chuyện nữa.”

Đồng nghiệp nói xong cũng mở cửa ra ngoài, trước khi đi lại hối hắn một lần. Thạch Khải gật đầu đồng ý, đồng nghiệp đi rồi thì nói với Tiểu Trác ở bên kia điện thoại: “Nghe thấy rồi đúng không? Không khác gì lưu manh.”

Phan Tiểu Trác đã ngồi cười được hồi lâu, lập tức nói: “Nghe được rồi, cậu mau đi đi.”

“Đợi lát nữa tôi về tìm cậu,” Thạch Khải vòng qua bên giường tìm dép lê, vừa mang vừa nói, “Trước khi tôi trở về đừng đi ngủ đó.”

“Được,” Phan Tiểu Trác đồng ý trước, đoạn kịp phản ứng lại, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có,” Thạch Khải cười nói, “Không phải mỗi ngày đều như vậy sao?”

Ngẫm lại thì đúng vậy thật, gần đây mỗi ngày trước khi đi ngủ đều liên lạc, nhưng vừa rồi lúc nói những lời này Thạch Khải hết sức tự nhiên, giọng điệu đương nhiên của hắn làm Phan Tiểu Trác phải suy nghĩ một lúc lâu. Một người chưa từng hiểu chuyện này như Phan Tiểu Trác đột nhiên lại thấy như bị điện giật, cảm giác được một chút ý tứ thân mật trong đó.

Cũng không biết có phải do mình nghĩ nhiều quá không.

Hàng ngày Thạch Khải cứ như vậy mà thẩm thấu, đến giờ mới vừa cho được một ít nước vào trong khúc gỗ. Theo như kế hoạch ban đầu của hắn, chuyện của hai người họ phải đợi hắn về, sau đó đích thân hắn nói thì mới giải thích rõ ràng được, chứ cứ như này thì dù có nói gì qua điện thoại đi nữa, nói không chừng Phan Tiểu Trác đều có thể lý giải chệch đi ít nhất là mười dặm.

Vậy nên Thanh Khải mới mỗi ngày nửa đùa nửa thật chọc ghẹo cậu, để Phan Tiểu Trác sau này đỡ shocked.

Nhưng mà chuyện tình cảm nào có đúng kế hoạch như thế.

Thạch Khải đi công tác liên tục hai tuần liền, đến nơi vào thứ sáu, kết thúc vào thứ năm hai tuần sau. Bọn họ ngồi máy bay trở về vào thứ sáu, thứ bảy ở công ty chia sẻ kinh nghiệm. Ra ngoài học tập tổng cộng hơn hai mươi người, ba bộ phận đều phải trình bày những phần riêng biệt, Thạch Khải là người đại diện được bộ phận của họ cử đến.

Đến đó phải dùng Power Point, mấy ngày nay Thạch Khải đã tiếp xúc và quen biết với mấy vị giáo sư, giảng viên của phân viện, thứ tư quét Face ID tải Power Point xuống. Đồng nghiệp nói trước đây đều không được vậy, cùng lắm là cho chụp ảnh hoặc quay video lại thôi.

“Vẻ ngoài hút mắt đúng là tốt quá mà.” Đồng nghiệp chua xót nói, “Hồi năm đầu mới đến, anh mày cũng có đi hỏi tài liệu, nhưng bị người ta từ chối.”

Thạch Khải mỉm cười, đoạn sao chép dữ liệu trong USB vào máy tính, sau đó sắp xếp lại những gì cần sắp xếp, xóa những gì cần xóa.

Trong lúc làm việc, Thạch Khải đã tranh thủ thời gian gửi mấy tin nhắn cho Phan Tiểu Trác, nhưng cậu chỉ trả lời hai tin nhắn. Khi Thạch Khải xong việc thì trời đã gần tối, hắn gọi điện thoại cho Phan Tiểu Trác, nhưng bên kia không nghe máy, qua khoảng nửa tiếng sau, khi Thạch Khải chuẩn bị xuống lầu ra ngoài tìm chỗ ăn tối, Phan Tiểu Trác gọi lại cho hắn.

“Alo?” Thạch Khải nghe điện thoại.

“Anh Khải cậu tìm tớ hả?” Phan Tiểu Trác hỏi.

“Ừm, lên lớp rồi hả?” Thạch Khải hỏi cậu.

“Chưa,” Phan Tiểu Trác trả lời, “Tớ không nghe thấy cậu gọi điện.”

“Chưa ăn cơm luôn à?” Thạch Khải hỏi.

Phan Tiểu Trác nói: “Ăn rồi á.”

Thạch Khải nói chuyện với cậu mỗi ngày, nên đã rất quen thuộc với giọng điệu của Phan Tiểu Trác. Lúc nói chuyện với hắn, cậu đều rất hào hứng, xen lẫn đâu đó cảm giác nhẹ nhõm, đôi lúc lại vui vẻ rất rõ ràng. Thông qua ba tin nhắn anh hỏi tôi đáp hôm nay, mặc dù Phan Tiểu Trác nom có vẻ không khác thường ngày là bao, nhưng Thạch Khải vẫn nhạy bén nhận ra tâm trạng của cậu có chút nặng nề.

“Sao vậy?” Thạch Khải nhẹ giọng, hỏi cậu, “Hôm nay không vui sao?”

Mới đầu Phan Tiểu Trác không lên tiếng, chốc lát sau lại bất ngờ hỏi: “…… Rõ ràng vậy sao?”

“Không rõ, chỉ là nghe không giống như bình thường lắm.” Trong giọng nói của Thạch Khải mang theo ý cười, nói với cậu, “Chắc cậu cũng không biết, mỗi lần cậu nói chuyện điện thoại với tôi đều rất vui vẻ.”

Phan Tiểu Trác “hả” một tiếng, cậu thật sự không biết chuyện này, cậu thấy hơi ngại khi thể hiện quá rõ ràng trước mặt hắn.

Trên đường không có người, Thạch Khải đi ngang qua một bức tường ngoài trường học, hắn không tiếp tục đi nữa, tùy ý ngồi đại xuống ghế đá cẩm thạch ở sát bức tường, gác hai chân lên bàn. Học sinh trong trường đã về, trên con đường nhỏ lúc này rất yên tĩnh, Thạch Khải ngồi xuống lẳng lặng nói chuyện với Phan Tiểu Trác, hỏi cậu, “Hôm nay sao thế?”

Dựa theo tính cách của Phan Tiểu Trác, lúc này cậu sẽ không nói gì cả. Nhưng không biết có phải giọng nói của Thạch Khải nghe quá mê người hay không, hay là do cả hai đã tiếp xúc với nhau trong một khoảng thời gian quá dài, khiến Phan Tiểu Trác nuốt câu “Không sao cả” kia xuống, chỉ thoáng im lặng, đoạn thấp giọng nói: “Là mẹ tớ quay về.”

Thạch Khải dừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Cậu thấy à?”

“Ừm,” Phan Tiểu Trác nói, “Cô gọi điện cho tớ, nói có việc muốn tìm tớ, bảo tớ về nhà cô một chút.”

“Mẹ cậu cũng ở đó?”

“Đúng.” Phan Tiểu Trác trả lời từng câu một, “Đã nhiều năm lắm rồi tớ chưa gặp bà, lúc bà rời đi tớ còn nhỏ lắm. Nhưng chỉ nhìn thôi tớ đã nhận ra bà.”

Phan Tiểu Trác nói chuyện vẫn rất thành thật, cậu gần như không chia sẻ với người khác những chuyện của mình, tâm sự chuyện của bản thân thực sự hành hạ một người sợ giao tiếp xã hội. Nhưng lúc này chậm rãi nói với Thạch Khải như vậy, lại không khiến cậu cảm thấy khó chịu.

“Bà ấy chưa từng quay về sao?” Thạch Khải hỏi.

“Không, bà ấy đi bước nữa rồi, không nói cho người ta trước đây đã từng sinh con.” Phan Tiểu Trác bình tĩnh nói.

Thạch Khải thốt lên: “Đã vậy rồi còn qua đây xem cậu làm gì? Sao cậu không mở cửa một phát là đi liền?”

Phan Tiểu Trác bị giọng điệu của hắn chọc cười, cậu nói: “Bà ấy nói đến thăm tớ. Tớ không kịp phản ứng, nên ngồi xuống, còn nói chuyện với bà ấy nữa.”

“Cậu cứ phản ứng chậm vậy,” Thạch Khải tức giận đến nỗi không chịu được, “Cậu còn nói chuyện với bà ấy nữa chứ? Đừng nói còn mở miệng gọi một tiếng mẹ đi?”

“Này thì không,” Phan Tiểu Trác đành cười, “Tổng cộng tớ đã nói hai ba câu gì đó.”

“Cô của cậu cũng thật là, chả biết nghĩ gì nữa.” Thạch Khải cạn lời, nói “Còn thiệt tình gọi cậu qua nữa.”

Phan Tiểu Trác nói: “Bà ấy mua cho cô tớ rất nhiều đồ đạc.”

“Lần sau cô của cậu mà bảo cậu về thì hỏi trước là về làm gì giùm.” Thạch Khải chỉ tiếc rèn sách không thành thép, nói: “Còn ngồi xuống nói chuyện nữa, thành thật như vậy làm chi đâu?”

Tâm trạng của Phan Tiểu Trác thực sự không tốt, xưa nay bình thường cậu gần như sẽ không nhớ đến mẹ của mình, trong cuộc đời cậu từ lâu đã không có dấu vết gì của người này.

Từ khi cha cậu qua đời, cho đến khi mẹ cậu bỏ đi, lại tiếp tục nhiều năm ăn nhờ ở đậu như vậy, cuối cùng bà nội cũng ra đi, Phan Tiểu Trác cho đến bây giờ cũng chưa từng cảm thấy bản thân mình đáng thương, cùng lắm là lâu lâu sẽ cảm thấy bản thân mình có hơi cô đơn.

Vậy mà trong khoảnh khắc gặp lại mẹ hôm nay, lòng cậu vẫn dao động dữ dội, đồng thời chỉ trong tích tắc đã nhận ra. Vào thời khắc ấy, Phan Tiểu Trác đột nhiên cảm thấy mình rất đáng thương.

Hoặc là không phải cậu đáng thương, mà chính là sợi dây huyết thống cùng với tình mẫu tử này mới đáng thương. Đứa trẻ nào lớn lên trong hoàn cảnh giống như cậu đều đáng thương cả.

Phan Tiểu Trác cũng không về ký túc xá, cậu tìm một cái ghế trên khán đài sân vận động rồi ngồi xuống. Mùa đông nên trên sân không có ai, huống hồ trời cũng sắp tối rồi. Một mình trên khán đài, lòng trống rỗng, ngồi ở đó nói chuyện điện thoại.

Không biết là xuất phát từ cảm xúc nào, lúc này cậu rất muốn nói chuyện với Thạch Khải.

“Anh Khải.” Phan Tiểu Trác nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Ừm?” Thạch Khải lên tiếng.

“Bà nội tớ có hơi mê tín.” Phan Tiểu Trác nhìn xuống dưới sân, chầm chậm nói chuyện với Thạch Khải, “Bao nhiêu năm qua bà luôn nói số tớ vất vả, bảo tớ không được may mắn. Hình như bà còn tìm ai đó xem tử vi cho tớ, bảo cuộc đời tớ đã được định như vậy rồi.”

“Đã là thời nào rồi.” Thạch Khải cau mày nói.

“Thiệt tình thì tớ cũng không có chuyện gì tốt cả, chính mình cũng cảm thấy số mình không được may mắn, tớ cảm thấy mình phải sống vất vả hơn những bạn học khác.” Phan Tiểu Trác cười cười nói.

Thạch Khải không hề lên tiếng, chỉ nghe cậu nói.

Bởi vì tớ không biết ăn nói, cũng không chơi với ai khác, hồi cấp hai bị rất nhiều người bắt nạt, tớ cảm thấy cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì cả, mỗi ngày trôi qua đều rất khó khăn.” Ngoài trời lúc này rất lạnh, Phan Tiểu Trác lạnh đến độ hít mũi một cái, cười nói, “Mãi đến sau khi lên trung học mới cảm thấy tốt hơn.”

Thạch Khải nói: “Trung học làm sao lại cảm thấy tốt hơn?

Phan Tiểu Trác chỉ cười cười, không trả lời câu hỏi này.

“Trước giờ bình thường tớ không nghĩ đến mấy chuyện này, hôm nay nhìn thấy mẹ xong không hiểu sao cứ nghĩ mãi.” Phan Tiểu Trác nói.

Thạch Khải không đành lòng để cậu tiếp tục suy nghĩ những chuyện này, thế là chỉ nói: “Hỏi cậu đó, trung học tại sao lại cảm thấy tốt hơn?”

Đáp án của câu hỏi này trong lòng Phan Tiểu Trác rất rõ ràng, nhưng cậu không thể nói, cũng chỉ cười, định ậm ờ cho qua.

Cảm xúc của Phan Tiểu Trác hôm nay không ổn, Thạch Khải nghe cậu nói xong những chuyện kia cũng cảm thấy nặng lòng.

“Bởi vì tôi à?” Thạch Khải trực tiếp hỏi.

Phan Tiểu Trác thấy hắn hỏi trực tiếp như vậy, dù sao Thạch Khải vốn đã biết, nên cũng trả lời rất lưu loát: “Đúng vậy.”

“Tôi đã làm gì để cậu trân trọng đến vậy?” Thạch Khải hỏi cậu.

Hôm nay Phan Tiểu Trác giống như uống rượu vậy, không chút do dự liền nói: “Nói thì nhiều lắm.”

Thực ra thời thiếu niên thích ai làm gì có nhiều lý do đến vậy, nhưng Phan Tiểu Trác thì có. Mỗi sự kiện đều hệt như dấu chân, bước từng bước trong lòng cậu, càng giẫm càng rõ ràng.

Cậu chọn mấy chuyện Thạch Khải có thể sẽ nhớ rồi kể.

“Trong khoảng thời gian đó, tự nhiên tớ cảm thấy cuộc sống rất tốt, khác hẳn trước đây. Cảm thấy tớ cũng có thể trở thành một người rất tốt, vui vẻ hơn một chút, sáng sủa hơn một chút…” Phan Tiểu Trác cười nói, “Giống như cậu vậy.”

Thạch Khải ở bên kia điện thoại nghe một lúc lâu, hắn yên tĩnh lạ thường, không nói đùa chọc ghẹo Phan Tiểu Trác, chỉ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới lên tiếng.

Những hồi ức mà Phan Tiểu Trác cất giữ như báu vật đối với Thạch Khải mà nói thực ra đều là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới mấy. Chỉ những điều đó thôi mà Phan Tiểu Trác đã giữ ở trong lòng bao nhiêu năm như vậy.

“Cậu thích tôi đến vậy?” Thạch Khải hỏi.

Đều đã nói rồi, Phan Tiểu Trác cũng không còn gì để ấp a ấp úng nữa, chỉ nói: “Đúng.”

Thạch Khải tiếp tục hỏi một câu: “Thích đến mức nào?”

“Để tớ nghĩ…..” Phan Tiểu Trác cười lên, đoạn suy nghĩ một hồi rồi cười cười, mở miệng trả lời, “Trước đây tớ luôn nghe thấy bạn cùng phòng chơi game, mua thiết bị và vũ khí cho các nhân vật trong game, hệt như sắm sửa quần áo, nhà cửa đồ các thứ… Có một lần tớ nằm mơ, mơ thấy cậu là một nhân vật ở trong game, nhưng tớ lại đâu có biết chơi cái game kia, thế là choàng tỉnh lại. Dậy rồi tớ liền nghĩ, nếu như quả thật đang chơi cái game kia thì tớ sẽ mua tất cả những đồ vật tốt cho cậu, tốt nhất, đắt nhất, kém một chút cũng không được.”

Phan Tiểu Trác nói đến đây thì dừng lại, đoạn lại nở nụ cười nói: “Nhưng tớ không có nhiều tiền như vậy.”

Đây là lần đầu tiên kể từ mùa đông năm ngoái khi cậu thẳng thắn thừa nhận chuyện mình thích Thạch Khải, Phan Tiểu Trác mới lại thoải mái nói về việc này. Cậu vẫn luôn không dám nhắc tới, sợ vượt quá giới hạn cũng như sẽ tạo gánh nặng cho Thạch Khải.

Hôm nay không biết thế nào, khả năng do tin tưởng Thạch Khải sẽ không thấy phản cảm, cũng có thể là do sau khi tâm trạng lên lên xuống xuống nên cậu cần nói ra để giải tỏa.

Cậu nói chuyện rất cởi mở và chân thành, từng câu từng chữ đều rất thành thật, hôm nay nếu đổi thành ai khác ở đây nghe những lời này e rằng đều sẽ chết chìm.

“Độ này tôi vẫn luôn muốn nói chuyện với cậu, nhưng lại sợ cậu không tin, nói qua điện thoại nghe có vẻ cũng không trang trọng lắm.” Thạch Khải yên tĩnh rất lâu, đột nhiên lên tiếng nói, “Cho nên tuần trước tôi muốn về nhà. Đi công tác không về được, cũng không biết ngày nào mới có thể về được nữa.”

Nụ cười khi nói những lời vừa nãy của Phan Tiểu Trác còn chưa dứt, lúc này vẫn cười cười đáp lại: “Ừm?”

“Nhưng hôm nay tôi cực kỳ muốn nói, bây giờ phải nói ngay lập tức.” Thạch Khải nói.

“Cậu nói đi …” Phan Tiểu Trác ngẩn người nói.

“Tôi nghiêm túc, không có đùa cậu.” Giọng điệu của Thạch Khải vô cùng nghiêm túc, không hề cợt nhả như bình thường. Sau đó đương lúc Phan Tiểu Trác không hề có chút chuẩn bị nào, cậu nghe thấy hắn nói một câu không thể tin nổi——

“Ở bên tôi đi, Trác? Làm bạn trai của tôi.”

——————–

Lời tác giả:

Tôi bị kẹt ở đây rồi, tôi vô đạo đức quá.