Trước Mắt

Chương 22



Giáng sinh hôm đó Thạch Khải không thể về được, thực sự đi không được, Phan Tiểu Trác được đàn anh đàn chị gọi đi ăn cơm, giáo sư còn nói sáng hôm sau sẽ nói mấy chuyện thực tập với cậu.

Đặt nhà hàng vào dịp Giáng sinh cực kỳ khó, hôm trước đàn chị đã đặt ẩm thực Nhật Bản, buffet tự phục vụ 998 đồng một người, giáo sư mời. Đây là lần đầu tiên Tiểu Trác đến nhà hàng này, từ khi bước vào cửa không gian đã toát lên vẻ quý phái. Cuộc sống của cậu từ nhỏ vốn đã khó khăn, thực sự không có nhiều cơ hội để vào những nhà hàng kiểu này.

Tiểu Trác ngồi lên chiếu Tatami, lén lút nhắn tin WeChat cho Thạch Khải: Tớ nên nói chị ấy order cho mình món gì đây?

Thạch Khải vẫn đang tăng ca, thấy tin nhắn này của Tiểu Trác thì lòng thoáng thắt lại, sao cả hai đứa đều đáng thương thế này trời. Chuyện này không cách nào lý giải được, càng nghĩ trong lòng càng khó chịu mà.

Những người khác đều đang dùng bữa tối với người yêu của mình, đến lượt Tiểu Trác đây thì người yêu không có ở đó, đi ăn bữa cơm cùng đàn anh đàn chị cũng không được tự nhiên. Bình thường khi dẫn cậu đi ăn những nơi mới đến lần đầu, Thạch Khải đều sẽ không để cậu phải gọi món mà sẽ trực tiếp order cho cậu.

Thạch Khải cau mày nhắn tin cho cậu: Lần trước tôi bảo ăn đồ Nhật thì cậu không chịu đi.

Trác: Hôm đó lạnh quá mà.

Trác: [Đáng thương] [Đáng thương]

Thạch Khải vốn đang không vui và hơi giận trong lòng, nhưng xét thấy bộ dạng Phan Tiểu Trác đáng thương gửi hai sticker thì chẳng màng giận dỗi gì nữa, trong lòng loạn đến quýnh cả lên.

Khải: Cậu thích ăn đồ sống không?

Trác: Tớ không quá thích, có thể là do ăn không quen. Trước đây có lần đi ăn sashimi với Đào Hoài Nam thôi mà tớ đã thấy không nuốt nổi.

Khải: Vậy cậu đừng gọi, chờ lát nữa họ gọi thì ăn thử, muốn ăn hẵng gọi.

Trác: Ừm ừm.

Khải: Cậu nhìn hình trên menu đó, thấy món nào muốn ăn thì gọi món đó, đừng sợ nhiều, một phần chỉ ăn một hai miếng thôi là được rồi.

Trác: [Đáng thương] Trên đó có chữ tớ không biết.

Khải: Cậu bảo phục vụ đứng bên cạnh, nhìn cậu gọi.

Trác: Ừm, hôm nay tớ order đại mấy món rồi nếm thử, chờ lần sau cậu dẫn tớ đi.

Thạch Khải nháy mắt đã thấy dễ chịu, không bực dọc nữa nhưng vẫn còn đau lòng.

Thạch Khải: Được, lần sau tôi order cho cậu.

Đêm Giáng sinh Thạch Khải tăng ca đến tận 11:30, công ty muốn hợp tác với trường đại học để tổ chức một số buổi tọa đàm trực tiếp, thực ra thì không có việc của Thạch Khải, nhưng hắn lại bị lãnh đạo đẩy ra ngoài để tham gia.

Phan Tiểu Trác và đàn anh đàn chị cơm nước xong xuôi thì quay trở lại trường, vẫn còn khá sớm, đàn chị nói muốn đi bar, nhưng Phan Tiểu Trác vội vàng từ chối.

Trác: Đàn chị muốn đi bar, tớ không đi, tớ muốn về ký túc xá.

Khải: Quán bar thì thôi đi, hôm nay mấy cái bar toàn người không là người. Mà cậu cũng đâu có uống rượu được, thôi mình đừng đi.

Trác: Ờ, tớ đã lên xe rồi.

Thạch Khải đương nhiên biết tửu lượng í ẹ của Phan Tiểu Trác, tất thảy những chuyện giữa hai người họ đều bởi vì khi ấy cậu uống ly rượu vang đỏ đó, dưới ảnh hưởng của rượu mà không còn giấu được bí mật trong lòng. Thạch Khải sợ đồ uống trong quán bar chỉ cần có cồn thôi cũng khiến cậu say mất.

Khải: Muốn đi chơi thì sau này tôi dẫn cậu đi.

Trác: Được được.

Mỗi một “lần sau” của hai người đều khiến Phan Tiểu Trác vô cùng chờ mong. Cậu chụp cảnh đường phố nhộn nhịp ngoài cửa sổ ô tô, ánh sáng hơi mờ, bù lại long lanh sặc sỡ đủ màu sắc.

Phan Tiểu Trác dùng ảnh chụp này đăng lên WeChat Moments.

– Thích từng cái lần sau.

Giáng sinh Thạch Khải đã không thể trở về thì ba ngày nghỉ Tết Nguyên Đán[1] hắn nhất định phải về.

[1] Tết Nguyên Đán ở Trung Quốc là ngày tết Dương Lịch á nhen.

Phan Tiểu Trác đã sớm nói với hắn rằng không cho hắn đặt khách sạn, cậu không nói đừng, chỉ nói mình đã đặt rồi. Thạch Khải bảo cậu chờ ở trường, đợi lát nữa đi qua đón cậu.

Phan Tiểu Trác đồng ý. Nhưng Thạch Khải vừa ra khỏi lối ra ga, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Tiểu Trác.

Cậu đã nhìn thấy Thạch Khải từ lâu, lúc này đang đứng ở lan can đằng sau cười nhìn hắn.

Mặc dù Thạch Khải thật lòng không muốn đêm hôm khuya khoắt cậu phải hành hạ mình như thế, nhưng lại không thể không thừa nhận, trong nháy mắt nhìn thấy Tiểu Trác khi ấy, Thạch Khải vẫn rất rung động.

Phan Tiểu Trác còn đang đeo ba lô, đoán chừng là đi thẳng từ ký túc đến.

Thạch Khải đi tới, xách ba lô của Phan Tiểu Trác: “Không phải bảo cậu ở trường chờ tôi sao?”

“Tớ muốn đón cậu.” Phan Tiểu Trác cười nói, “Tớ còn chưa đón cậu bao giờ.”

Là một người bạn trai mẫu mực, Phan Tiểu Trác đều phải chu toàn các mặt đến nơi đến chốn, người yêu muộn như vậy từ Bắc Kinh về gặp mình, vậy cậu nhất định phải đi đón.

Đôi lúc Thạch Khải cảm thấy hơi bất đắc dĩ với năng lực ban trai cứ ập vào mặt thế này, nhưng hắn cũng mê lắm.

Phan Tiểu Trác gọi xe, Thạch Khải lên xe ngồi cùng ghế với cậu, định vị điểm đến nằm trong một khu chung cư gần trường học của Phan Tiểu Trác, Thạch Khải còn tưởng cậu đặt một homestay.

Trên đường đi Thạch Khải đều nắm tay Phan Tiểu Trác, xoa nắn vẽ vời làm đủ trò.

Đến nơi, Phan Tiểu Trác quẹt thẻ rồi đưa Thạch Khải vào khu chung cư, lúc này đã là nửa đêm, trong chung cư không có ai cả, trên mỗi tòa nhà cũng chỉ lẻ tẻ mấy nhà còn mở đèn.

“Tớ thuê một căn hộ rồi.” Phan Tiểu Trác đứng ở bên cạnh Thạch Khải nhỏ giọng nói.

“Lúc nào?” Thạch Khải hết sức kinh ngạc hỏi. Hai người họ ngày nào cũng liên lạc, nhưng cho đến bây giờ Phan Tiểu Trác chưa từng nói với hắn chuyện này, thậm chí cũng chưa từng nhắc qua lần nào.

“Tuần trước vừa mới quyết định.” Bàn tay Phan Tiểu Trác bị Thạch Khải nắm chặt giấu trong túi, cậu dùng ngón cái nhẹ nhàng sờ hổ khẩu của Thạch Khải, “Thuê rồi thì sau này mỗi lần cậu về không cần phải ở ngoài hay đặt phòng trước nữa.”

“Sao lại không nói với tôi?”Thạch Khải nhìn cậu hỏi.

“Tớ muốn đợi cậu về rồi mới nói với cậu.” Phan Tiểu Trác nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói, “Tớ sợ cậu lại khăng khăng phải trả tiền thuê phòng cho tớ.”

Phan Tiểu Trác thực sự đã nghĩ như vậy, nếu như cậu nói trước với Thạch Khải đoán chừng hắn sẽ trực tiếp thuê một phòng từ xa, sau đó nói với cậu đã xong xuôi rồi. Với tính cách của Thạch Khải thì chuyện này là hoàn toàn có khả năng.

“Bắt đầu bày mưu tính kế với tôi rồi ấy hả?” Thạch Khải nhíu mày.

Phan Tiểu Trác lắc lắc cánh tay hắn: “Không phải ý này.”

Phòng thuê cách cổng chính không xa, qua một tòa nhà là tới, đồ đạc của Phan Tiểu Trác còn chưa chuyển đến, hai ngày trước chủ thuê mới đưa chìa khóa cho cậu, hôm qua Phan Tiểu Trác tự mình đến dọn dẹp một ngày, hôm nay thì đi mua một chút nhu yếu phẩm, còn mua cho Thạch Khải một bộ đồ ngủ.

“Giận rồi hả?” Phan Tiểu Trác ở trong thang máy cẩn thận nhìn Thạch Khải.

Thạch Khải không lên tiếng, Phan Tiểu Trác lại hỏi lần nữa: “Anh Khải, cậu giận hả?”

Thạch Khải cũng chỉ rũ mắt đứng đó, không ho he tiếng nào. Mới đầu Phan Tiểu Trác còn cho rằng hắn đùa, lúc này đã bắt đầu hơi luống cuống.

“Đừng giận mà…” Phan Tiểu Trác hễ sốt ruột lên là lại không thể nói chuyện, “Cậu đừng giận, tớ không phải muốn dùng mánh gì với cậu…”

Thạch Khải chẳng nói chẳng rằng, nhưng vẫn luôn nắm lấy bàn tay nọ. Hắn bước ra khỏi thang máy trước, Phan Tiểu Trác cùng theo ra, hẵng còn vừa đi vừa giải thích.

“Tớ chỉ nghĩ là mỗi lần cậu về cũng có một chỗ để ở, lần trước cậu bị nổi mấy vệt đỏ nhỏ trên mặt rồi cổ tớ còn nghĩ không biết có phải do ga giường ở khách sạn hay không? Lúc giặt không biết họ cho cái gì, nên là tớ không muốn để cậu ở bên ngoài nữa.”

Thạch Khải hỏi: “Phòng nào?”

“6110.” Tay phải của Phan Tiểu Trác nắm tay với Thạch Khải, chìa khóa nằm ở bên túi phải, cậu không nỡ buông ra nên đành phải cố gắng dùng tay trái móc chìa khóa.

“Tiền tớ kiếm được có thể trả tiền thuê nhà, nếu như tớ nói trước cho cậu thì chắc chắn cậu sẽ thuê luôn cho tớ, mặc dù cậu có nhiều tiền hơn tớ thiệt nhưng tớ vẫn muốn làm chút gì đó cho cậu…”

“Mở cửa.” Thạch Khải đứng ở cửa nói.

Phan Tiểu Trác vừa lấy chìa khóa mở cửa còn vừa nói: “Tớ muốn vì cậu làm… Không phải, vì chúng ta làm, làm rất rất nhiều chuyện, chỉ là năng lực hiện tại của tớ có hạn, cậu đừng tức gi…”

Phan Tiểu Trác còn chưa dứt lời thì cánh cửa đã đóng sầm lại, theo đó, cậu gần như đồng thời được Thạch Khải bế lên đặt ở cạnh cửa trên tường, môi bị hắn cắn mạnh một cái.

Đèn trong phòng còn chưa mở, cả căn nhà chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng cả hai mới từ bên ngoài bước vào, mắt vẫn chưa thích nghi kịp với bóng tối nên Phan Tiểu Trác chẳng nhìn thấy rõ được gì.

Những gì cậu có thể cảm giác được chỉ có Thạch Khải.

Hơi thở của Thạch Khải, cùng nụ hôn của hắn.

Phan Tiểu Trác nhắm mắt lại, gỡ ba lô ra rồi đặt xuống bên cạnh, đoạn hai tay ôm chặt Thạch Khải, đắm chìm vào nụ hôn của hắn.

Thạch Khải hôn rất dữ dội, Phan Tiểu Trác hô hấp dồn dập, hắn hết sờ mặt rồi lại đến cổ cậu.

“Tôi giận cái gì?” Thạch Khải tựa trán mình vào Phan Tiểu Trác, khi nói còn hơi thở dốc, “Giận vì em đối với tôi quá tốt à?”

Thạch Khải vuốt ve tóc nơi thái dương Tiểu Trác, sau lại xoa xoa bóp bóp lỗ tai cậu: “Tôi chỉ không muốn nói chuyện mà thôi.”

Phan Tiểu Trác hiện đã thích nghi được với bóng tối, đã có thể thấy rõ hình dáng của Thạch Khải. Tiểu Trác mới nãy đã gỡ kính xuống, lúc này lại đang lẳng lặng nhìn Thạch Khải bằng ánh mắt mà hắn yêu thích nhất.

Thạch Khải hơi nghiêng đầu, cắn lên môi cậu, thấp giọng nói: “Tôi chỉ muốn hôn em.”