Trước Mắt

Chương 5



Về sau cũng không ai nhắc lại buổi tối hôm đó. Phan Tiểu Trác trước đây chưa từng uống rượu, cũng không biết lần đầu tiên uống nhiều như vậy sau đó có quên hết không, những chuyện xảy ra đêm hôm trước còn nhớ không.

Cậu và Thạch Khải vốn cũng không liên lạc riêng nhiều, chứ đừng nói đến chuyện cố tình nhắc lại đêm hôm đó đã nói những gì.

Hôm đó trên bàn cơm, Phan Tiểu Trác nói với Đào Hoài Nam sau này sẽ kể bí mật nhỏ cho bạn mình, nhưng sau này liền không thừa nhận nữa, Đào Hoài Nam hỏi lại cậu thì cậu không kể.

Đào Hoài Nam còn giả vờ giả vịt cảm thán một câu, bảo Tiểu Trác trưởng thành rồi nha.

Dù thế nào thì Phan Tiểu Trác vẫn cứ giả đò, ngậm chặt miệng không đề cập gì đến bí mật nhỏ của mình.

Phan Tiểu Trác thi lên nghiên cứu sinh rất thuận lợi, học thạc sĩ tài chính trái ngành, vẫn ở thành phố cũ. Cậu vẫn là một người chẳng giỏi giao tiếp, không thân thiết được với bạn cùng phòng, nhưng ngược lại với các anh chị khóa trên thì không có trở ngại, giáo sư rất thích cậu, mặc dù Tiểu Trác không giỏi giao tiếp, nhưng học sinh thế này rất được việc, vừa nhanh nhẹn lại gọn gàng.

Đào Hoài Nam vẫn là người bạn duy nhất của cậu, cả hai thường xuyên gặp nhau, Đào Hoài Nam hiện tại cũng là thạc sĩ tâm lý học, vẫn luôn làm thêm ở bệnh viện, là một người biết lắng nghe rất đáng tin cậy.

Tiểu Trác cũng vẫn làm thêm như cũ, một lớp phụ đạo cố định và hai tiết gia sư, cộng với khoản trợ cấp và học bổng của nhà trường, số tiền này đủ để trang trải sinh hoạt phí và học phí hiện tại của cậu, thậm chí có thể có dư. Ngoài những khoản kể trên thì Tiểu Trác còn có một chút “thu nhập xám”[1] từ việc nhận viết vài phần luận văn. Vì thế sau khoảng thời gian học nghiên cứu sinh, cậu thậm chí có được một chút tiền tiết kiệm.

[1] Thu nhập xám đề cập đến các khoản thu nhập của bí mật của từng cá nhân, các khoản này không được biết đến, không được ghi lại, không được khai báo và không bị đánh thuế. Theo như mình thấy thì nghĩa của từ này hơi nặng, bản thân nguồn gốc của nó cũng dùng cho mấy quan chức nhận hối lộ hay tham nhũng trá hình dưới vỏ bọc như kiểu “trợ cấp làm thêm giờ”, “thưởng đột xuất”, … Ở đây việc Trác viết tiểu luận giùm người khác, không khai báo được nên chắc tác giả gom vô luôn. Ở Việt Nam thì mình không thấy có cụm nào giống này, có một bài báo về Thu nhập xám thì cũng là nói về tình hình ở Trung Quốc, có một bài về Thị trường xám thôi.

Thực ra ngày trước sau khi ba cậu qua đời, nhà cậu vẫn còn ít tiền. Chút tiền này mẹ cậu không mang theo, để lại tất cả cho bà nội. Thêm việc sau đó căn nhà họ ở cũng được bán đi, trừ hết chi phí sinh hoạt ở nhà cô những năm trước đại học của Tiểu Trác, có thể vẫn còn dư. Nhưng đến bây giờ cậu chưa từng đề cập đến chuyện này với cô mình.

Mỗi ngày của Phan Tiểu Trác cứ như vậy, từ trường học, lớp phụ đạo đến nhà học sinh, cuộc sống “ba điểm thẳng hàng” vô cùng đơn giản, hoạt động khác duy nhất có lẽ chính là ăn cơm với Đào Hoài Nam. Cuộc sống như vậy đối với Phan Tiểu Trác mà nói thật an nhàn và tự tại.

Cậu cũng không có liên lạc lại với Thạch Khải, Thạch Khải trở về Bắc Kinh rồi, bây giờ đã ký hợp đồng làm việc ở Bắc Kinh. Chuyện này Phan Tiểu Trác nghe Đào Hoài Nam nói.

“Khải Khải, chuyện lần trước anh nói với chú ấy, chú nói xem được hay không nào?”

Trong văn phòng vào giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp trượt ghế tới, trên tay cầm một hộp pizza to tướng. Thạch Khải từ bên trong xé một miếng, cắn một cái rồi hỏi: “Chuyện gì á?”

“Thì là cháu gái anh đấy.” Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, đồng nghiệp lại trượt trượt về phía Thạch Khải, tay vịn của ghế đập vào ghế của Thạch Khải, nháy mắt mấy cái với hắn, “Cháu gái anh là du học sinh, học nghệ thuật đó, rất xinh đẹp. Anh cho chú xem hình nhá?”

Thạch Khải vừa ăn pizza vừa cười, hơi tránh sang bên cạnh: “Em thấy anh đang tính sàm sỡ em thì có.”

“Hầy, vai vế trong nhà bọn anh đâu phải chú mày không biết, cháu gái anh cũng chỉ kém anh hai tuổi thôi. Anh đang nói chuyện nghiêm túc với chú đây này, hai đứa chắc chắn hợp nhau, chú cứ tin tưởng anh.”

Đây không phải lần đầu tiên đồng nghiệp nhắc tới chuyện này, nhưng Thạch Khải chưa từng đả động gì đến. Đồng nghiệp vừa đặt hộp pizza xuống bàn Thạch Khải đã lập tức đút tay vào túi rút điện thoại ra mặc kệ trên tay dính đầy dầu, lục ảnh chụp của cháu gái ra cho Thạch Khải xem.

Quả thực xinh đẹp, trong sáng và vô cùng duyên dáng, mái tóc đen dài thẳng buông xõa trên vai, trang điểm nhẹ và đeo kính gọng vuông, toát lên khí chất dịu dàng. Khách quan mà nói, thế này đúng là gu thẩm mỹ của Thạch Khải.

“Đấy? Nếu không phải thực sự phù hợp thì chú mày nghĩ anh tình nguyện làm mấy chuyện làm mai dẫn mối này hả?” Đồng nghiệp lại tìm thêm vài bức ảnh rồi đưa đến lướt trước mặt Thạch Khải, “Có nhiều người theo đuổi cháu gái anh lắm, nhưng tướng tá không hợp, anh nhìn phát là biết ngay hai đứa hợp nhau! Bất kể là ngoại hình hay tính cách, đều tuyệt đối xứng đôi!”

Thạch Khải ăn xong một miếng pizza thì gác đầu gối lên tay vịn ghế của đồng nghiệp rồi hất anh ta ra, đoạn đứng dậy đi rửa tay.

“Anh, em mới hai mươi ba.” Thạch Khải không quay đầu, vừa đi vừa cười nói, “Em không định đi xem mắt sớm như vậy.”

“Xem mắt cái gì mà xem mắt, chỉ làm quen chút thôi mà!” Đồng nghiệp vẫn vớt vát chút hy vọng, “Thôi để anh nói thật với chú, anh cả anh sợ nó bị thiếu gia nào đó theo đuổi rồi đi mất, trong nhà chỉ ước gì nó tìm được đối tượng nào đó tốt chút thôi, sợ gặp phải ai không đàng hoàng.”

Khi Thạch Khải rửa tay xong trở lại, đồng nghiệp còn đang ăn pizza ở vị trí của Thạch Khải. Quan hệ của cả hai bình thường rất tốt, sau khi Thạch Khải đến công ty y cũng rất quan tâm đến hắn.

Đồng nghiệp ngửa đầu ném ra một câu: “Nhà anh có hộ khẩu Bắc Kinh đó, Khải Khải!”

Thạch Khải “phì” cười một tiếng, thấy thực sự đối phó không được nữa, đành phải nói: “Gia tộc giàu có thế này em cũng có trèo tới được đâu.”

“Cậu đừng có bốc phét với anh,” đồng nghiệp hỏi, “Anh gửi ảnh cậu qua nha?”

“Đừng,” Thạch Khải ngồi xuống rồi nghiêm túc nói, “Anh, bây giờ em không có nghĩ đến mấy chuyện như yêu đương hay tìm đối tượng các thứ, em mới tốt nghiệp, đang nghĩ nhân lúc còn trẻ mà phấn đấu thêm mấy năm nữa, nào có tâm tư yêu đương đâu.”

Đây cơ bản là từ chối thẳng thừng, đồng nghiệp nhìn ra được hắn thật sự không có ý định này, y cũng không làm khó, chỉ hơi tiếc nuối hỏi: “Thực sự không thành được hả?”

Thạch Khải thấy đối phương có vẻ nghe hiểu rồi, bèn trưng ra biểu cảm xem như trả lời. Xong xuôi, Thạch Khải lại chảnh cún cười hề hề nói: “Em mà có chút suy nghĩ muốn yêu đương thôi thì làm gì đến nỗi bây giờ vẫn còn độc thân? Khải Khải muốn yêu đương thì có gì khó đâu, đúng không?”

Đồng nghiệp cười chửi hắn một câu: “Cái nết, sao hay ra vẻ quá.”

Thạch Khải cầm điện thoại nói: “Em cũng xuống dưới ăn cơm đây.”

Đối phương khoát khoát tay: “Đi nhanh đi.”

Thạch Khải từ chối đồng nghiệp cũng không tính là nói dối, hiện tại hắn thực sự không có thời gian yêu đương. Công việc của Thạch Khải là ký thông qua bộ phận tuyển dụng của trường, và hắn là người duy nhất được ký trong toàn bộ chuyên ngành, làm việc tại trụ sở chính của một công ty kiểm tra và đo lường các dây chuyền sản xuất ở Bắc Kinh. Việc ký hợp đồng với hắn không phải bởi vì thành tích tổng hợp của hắn tốt nhất, có không ít thạc sĩ trong trường cũng nộp hồ sơ ứng tuyển, cuối cùng ký Thạch Khải đơn thuần là vì có duyên.

Lúc ấy bạn cùng phòng bảo số Thạch Khải may mắn, nhưng xét ra thì Thạch Khải trước giờ vẫn luôn trả lời phỏng vấn rất tốt. Biết ăn nói, ngoại hình lại bắt mắt, cộng với thành tích cũng không tồi.

Công việc được giao của những nhân viên mới vừa tốt nghiệp như Thạch Khải đây cũng không dễ dàng gì, đều là những việc người khác không muốn làm. Lúc này mà còn yêu đương nữa thì thực sự hắn cũng hoàn toàn không có sức lực.

Buổi tối lúc về tới căn chung cư hắn thuê đã là hơn mười một giờ, Thạch Khải tắm rửa, dọn dẹp đơn giản xong liền nằm uỵch thẳng xuống giường. Lúc này đầu óc đã đờ cả rồi, rất mệt mỏi, nhưng vẫn không ngủ được.

Điện thoại hiển thị một loạt thông báo, có bạn bè gửi tin nhắn tán gẫu, cũng có người @ hắn trong nhóm. Gần đây Thạch Khải bận đến nỗi chẳng có thời gian xem điện thoại, dự án lần này của tổ hắn phải bận đến tháng sau, lúc đó may ra mới thong thả mà thở được.

Thạch Khải ngẩn người nhìn chằm chằm trần nhà, ngẫm lại cảm thấy rất thú vị. Trước kia hắn chẳng cầu tiến thế này, tính cách đúng kiểu được ngày nào hay ngày ấy, có lẽ khi lớn lên con người ta sẽ tự nhiên trở nên chín chắn, dần dần chuyển giao bản thân và tương lai từ chỗ ba mẹ sang chính bản thân mình, mới nhận ra cuộc sống thực ra không dễ dàng như vậy.

Tình trạng thế này mà bắt đầu một mối quan hệ thì cả hai đều sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.

Bây giờ Thạch Khải không muốn là thật, nhưng cũng không phải trước giờ hắn chưa từng hẹn hò.

Hồi trung học cơ sở hắn học không tốt, học theo người khác hút thuốc, cũng quen bạn gái, là bạn nữ ở lớp bên cạnh, truyền thư tình qua lại vài lần, lượn vài vòng quanh sân tập. Khi một nhóm nam sinh cấp hai đang chơi bóng rổ bạn gái cũng sẽ đến xem, đưa nước cho hắn. Còn nhiều chuyện nữa chẳng nhớ nổi, nhưng cũng không có gì.

Khoảng thời gian cấp ba thì cả ngày tụ tập với đám Quý Nam, dành toàn bộ thời gian cùng với đám anh em làm loạn.

Năm nhất đại học cũng có quen một người, nhưng chưa được hai tháng đã chia tay, hai người đều cảm thấy không quá phù hợp. Từ sau đó đến giờ Thạch Khải chưa từng yêu đương tiếp. Không gặp được ai khiến bản thân đặc biệt rung động, hắn lại không chơi bời như Quý Nam, bề ngoài Thạch Khải có vẻ rất ăn chơi, nhưng thực tế hắn lại là một người vô cùng tinh tế.

Thạch Khải cứ nằm ngây ngốc như vậy một hồi, quay vài phút không biết nhớ đến gì đó, lại cầm điện thoại di động bên cạnh lên.

Giơ điện thoại lên trước mặt, mở đại WeChat Moments ra. Lướt một hồi chẳng thấy gì, hắn mở danh bạ ra, ngón tay trực tiếp lướt đến bên cạnh chữ “P”.

Phan Tiểu Trác.

Thạch Khải nhấn mở avatar của cậu, nhấn vào WeChat Moments.

Vẫn là nội dung được đăng vào hôm qua, một tấm hình, trong ảnh là biển hiệu của một cửa hàng. Kèm theo caption: Hahaha mình và Hoài Nam đến ăn canh thịt bò Hoài Nam.

Thạch Khải cũng không hiểu mình đang xem cái gì nữa, bèn khóa màn hình rồi ném sang bên cạnh, tiếp tục nằm đó đờ đẫn đầu óc nhìn lên trần nhà.

Rất nhiều chuyện thực sự kỳ lạ vô cùng.

Suy nghĩ và hành động của con người đôi khi chính họ cũng không thể lý giải được.

Ví dụ như Thạch Khải chẳng thể nào hiểu được tại sao mình đang suy nghĩ mấy chuyện tình cảm và các vấn đề liên quan thì cuối cùng lại nghĩ đến Phan Tiểu Trác, quá khó hiểu.

Hắn cứ nghĩ mãi về ánh mắt khi ấy.

“Tình cảm cùng những vấn đề liên quan” và “Phan Tiểu Trác”, hai chuyện này xa lắc xa lơ chẳng chút liên quan, càng không nên được gắn với nhau như phản xạ có điều kiện thế này, thật quá sức vô lý.

Đây quả thực rất kỳ lạ, nhưng cũng rất hợp lý.

Phải chi Phan Tiểu Trác từng để lộ một chút tâm tư trước mặt Thạch Khải, để trong lòng Thạch Khải sớm biết, hoặc là Phan Tiểu Trác tỏ tình thẳng với Thạch Khải luôn, đối với Thạch Khải mà nói cũng phải chuyện quá to tát gì, hắn có thể pha trò đáp lại, vừa giữ thể diện vừa không khiến cả hai phải xấu hổ.

Phan Tiểu Trác trước đây che giấu cẩn thận như vậy, nhưng trong khoảnh khắc Thạch Khải chẳng chút phòng bị lại nở một nụ cười từ tận đáy lòng, nói “Thạch Khải chính là Thạch Khải.”

Chỉ là chút chuyện lộn xộn mơ hồ nhưng qua một thời gian dài như vậy rồi mà vẫn thường xuyên nhớ đến.

Thạch Khải thở ra một hơi rồi trở mình.

Vừa nhắm mắt lại, lại là bàn tay nóng hổi của Phan Tiểu Trác áp lên mặt hắn, xuyên qua cặp kính cận, trong mắt cậu như ẩn chứa cả mặt hồ dịu dàng.

Việc này tựa như một suy nghĩ mông lung cứ lởn vởn mãi trong đầu Thạch Khải. Bất thình lình xuất hiện liền lượn qua lượn lại, khiến người ta phải nghĩ về nó.

Thạch Khải xưa giờ không phải kiểu người xoắn xuýt, nếu đã khiến hắn phải ngẫm nghĩ suốt như vậy, thì hắn đương nhiên phải tìm cơ hội làm cho rõ ràng.

Tết âm lịch lại đến, Phan Tiểu Trác vẫn đón Tết một mình, cậu không nhận lời mời đến nhà cùng ăn Tết của Đào Hoài Nam, cũng không theo ý cô bảo về nhà cô chú đón năm mới.

Cậu vẫn không quá thích ứng được với những nơi đông người, đối với cậu thì ở lại ký túc xá một mình thoải mái hơn.

Nhà trường rất chu đáo, tất cả những học sinh ở lại trường vào đêm giao thừa đều có thể đến nhà ăn nhận một phần sủi cảo miễn phí. Phan Tiểu Trác ngại lạnh nên không đi nhận.

Ban ngày ngoài trời có tuyết rơi, ra ngoài một chuyến cóng chịu không nổi thôi chưa nói, đế giày giẫm lên tuyết sẽ khiến hành lang và bậc thang dơ lắm. Tiểu Trác vốn cũng không cảm thấy có không khí đón năm mới, nên vẫn ở trong ký túc xá quấn chăn tự do đọc sách.

Nhưng đêm giao thừa này, Tiểu Trác vẫn được ăn sủi cảo.

Hôm trước Phan Tiểu Trác nhận được tin nhắn WeChat của Thạch Khải, bảo có rảnh thì ra ngoài ăn bữa cơm. Đã hơn một năm rồi cả hai không liên lạc với nhau, khi nhận được tin nhắn ngoài bất ngờ thì Tiểu Trác còn rất hào hứng, vui vẻ trả lời “Được”.

Hai người tiếp tục nói chuyện một hồi, Thạch Khải hỏi Phan Tiểu Trác ở đâu đón Tết, Tiểu Trác nói ở ký túc xá.

Thạch Khải gửi voice chat: “Nghe xót xa quá.”

Trong giọng nói của hắn luôn có chút ý cười, Tiểu Trác nghe hai lần, trả lời: “Xót xa gì đâu, tớ quen rồi.”

Sau đó Thạch Khải không trả lời cậu, Tiểu Trác còn nghĩ phải chăng lời mình nói làm khó người khác rồi không nữa.

Đúng vào đêm giao thừa hôm ấy, Phan Tiểu Trác nghe điện thoại xong không thể tin nổi mà xuống lầu, khi thật sự nhìn thấy Thạch Khải ở cổng chính, cả người Phan Tiểu Trác đều ở trong tình trạng mê man mãi chẳng thể bình tĩnh lại được.

“Dù sao cũng là Tết Nguyên Đán, đừng ở trong ký túc xá một mình, đáng thương lắm.” Thạch Khải lái xe, cười nói với cậu, “Anh Khải dẫn cậu đi chơi.”

Dường như từ sau khi tốt nghiệp, mỗi lần hắn xuất hiện đối với Phan Tiểu Trác mà nói đều thật sự bất ngờ, luôn khiến cậu cảm thấy mờ mịt như thể đang ở trong mơ, đầy ắp những bất ngờ khó lòng tin nổi.

Phan Tiểu Trác nhìn hắn, hỏi: “Vậy cậu không đón Tết hả?”

Thạch Khải thờ ơ nói: “Đón xong rồi.”

Phan Tiểu Trác nhìn thời gian, mới chín giờ. Thạch Khải nói: “Tiếp theo là chơi mạt chược trắng đêm, tôi mà không ra ngoài là phải chơi với mẹ và dì cả một đêm đó.”

Phan Tiểu Trác lại ngây ngốc hỏi: “Vậy cậu ra ngoài rồi… các dì còn lập tụ được không?”

“Được, ba tôi và ông ngoại đều biết chơi, họ chỉ muốn bắt tôi thôi. Tôi không biết chơi, chơi là thua họ ngay.”

Đến giờ Phan Tiểu Trác mới có chút cảm giác chân thực, bèn cười cười.

Trên mắt Phan Tiểu Trác phủ đầy sương lạnh, cậu gỡ kính mắt xuống, cầm trên tay vẩy vẩy. Thạch Khải quay đầu nhìn cậu, Phan Tiểu Trác cũng quay sang nhìn, nhưng không thấy rõ. Những người đeo kính trong thời gian dài khi tháo kính xuống đôi mắt sẽ hơi trống rỗng và không có tiêu cự. Đồng thời cũng khiến cho ánh mắt trở nên bối rối, có hơi vô tội.

Thạch Khải lái xe hơn nửa tiếng, đưa Phan Tiểu Trác đến một khu nhà lớn. Nhìn từ xa, trước cổng sân đình có một con sư tử đá khổng lồ, bên trên phủ đầy tuyết. Lại gần mới nhận ra nó vốn được đắp bằng tuyết, có thể mỗi ngày đều có người đắp một chút, cuối cùng trở nên sáng bóng thế này.

Trước khi vào trong đã nghe thấy tiếng đàn guitar, cũng lờ mờ nghe được tiếng ai đó đang hát.

Sau khi tiến vào cổng sân là một hành lang nhỏ, Phan Tiểu Trác theo sau Thạch Khải đi vào, hỏi hắn: “Đây là nhà dân hả?”

“Nói đúng hơn thì là khu nhà cho thuê, người ta ở đây quen rồi nên cũng chẳng đi nữa.” Thạch Khải nói.

Nơi đây là của một người bạn thuở nhỏ của Thạch Khải, y họ Triệu, bán nhạc cụ, là một phú nhị đại chẳng phải lo lắng về cuộc sống. Người sống ở đây đều là những người trẻ tuổi, cả ngày tụ tập lại chơi những dụng cụ của họ.

Trước khi Phan Tiểu Trác đi vào, cậu còn tưởng rằng bên trong sẽ có một tòa nhà nhỏ nhắn xinh đẹp nào đó, nhưng không ngờ sau khi vào xem xét, đó chỉ là một khu nhà bình thường. Nhìn từ ngoài vào ngôi nhà không khác gì một căn nhà trệt phổ thông, sân cũng là loại cơ bản, có điều vô cùng lớn, và có rất nhiều đồ đạc chất đống lộn xộn trong sân.

Cũng có rất nhiều rất nhiều người. Ở giữa sân có vài người ngồi ca hát, bên ngoài là mấy chục người vây quanh.

Phan Tiểu Trác là một người sợ giao tiếp xã hội, chợt thấy nhiều người như vậy liền vô thức ngừng động tác lại. Thạch Khải nói: “Không sao đâu, không ai quen biết ai cả.”

Ngược lại Phan Tiểu Trác không cảm thấy gì cả, có thể là bởi vì đang ở chung với Thạch Khải. Thạch Khải khiến cho người ta cảm thấy yên tâm, mà Phan Tiểu Trác cũng không đoái hoài gì đến người khác.

Vào dịp Tết hàng năm nơi đây đều rất náo nhiệt. Những người từ nơi khác đến nhưng không về nhà, người có nhà nhưng không muốn về, hoặc là giống như Thạch Khải từ nhà ra ngoài, đều tập trung ở đây. Ai ca hát thì ca hát, chơi game thì chơi game, ăn uống thì ăn uống, mỗi người đều chơi theo cách của riêng mình.

Người bạn từ nhỏ của Thạch Khải nhìn thấy bọn họ, định đi qua chào hỏi, nhưng Thạch Khải đã vẫy vẫy tay ra hiệu cho y từ xa, bảo y bận làm gì thì cứ làm, không cần qua.

Thế là bạn hắn chỉ chỉ phòng bếp, ra hiệu muốn ăn gì tùy thích.

Trong nhà bếp có thuê người chuyên nấu ăn, là một chú đã đứng tuổi. Trong bếp còn có hai học sinh đang ngồi trên bàn nhỏ ăn mì ly.

“Ăn sủi cảo không?” Chú hỏi hai người họ.

“Ăn,” Thạch Khải cười nói, “Đón Tết nhất định phải ăn chứ.”

Thạch Khải đưa Phan Tiểu Trác vào bếp và mở từng cái nồi ra, bên trong có nhiều món khác nhau, Thạch Khải cầm mấy cái hộp cơm dùng một lần rồi lấy mỗi thứ một ít.

Chú đầu bếp luộc hai phần sủi cảo đã được gói, Thạch Khải và Phan Tiểu Trác ngồi ở một chiếc bàn trong góc, bên ngoài đang ồn ào hát một bài tiếng Anh nào đó, âm thanh cứ leng ka leng keng, trong bếp, Thạch Khải và Phan Tiểu Trác vừa ăn vừa nói chuyện.

Phan Tiểu Trác tưởng rằng Thạch Khải cố tình đi ăn với cậu, sợ cậu ăn một mình sẽ mất tự nhiên. Nhưng mà nhìn tư thế ăn uống này của Thạch Khải, Tiểu Trác không khỏi nghi ngờ hỏi: “Anh Khải…. Đừng nói ở nhà cậu chưa ăn gì chứ?”

Thạch Khải nói: “Lúc ăn cơm tối thì tôi còn chưa đói, nên không ăn. Bây giờ đói rồi.”

Hương vị sủi cảo chú làm rất ngon, vừa vớt ra khỏi nồi còn bốc khói nghi ngút. Khi Phan Tiểu Trác thổi sủi cảo, hơi nóng sẽ bay lên phủ kín mắt kính cậu, thổi bao nhiêu thì phủ bấy nhiêu.

Thạch Khải bị cậu chọc cười, nói: “Hay là cậu tháo xuống luôn đi?”

Phan Tiểu Trác nhanh chóng lắc đầu nói: “Vậy thì tớ và Hoài Nam sẽ không khác gì nhau lắm.”

“Sáu trăm độ không đến mức ấy chứ.” Thạch Khải nói.

Phan Tiểu Trác hơi kinh ngạc nhìn Thạch Khải, mấy năm trước từng nói một lần sáu trăm độ, không ngờ đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ.

Thạch Khải nháy mắt ra hiệu cho cậu: “Ăn nhanh đi, sắp nguội hết rồi.”

Thế là Phan Tiểu Trác cúi đầu tiếp tục thổi sủi cảo.

Thực ra nếu bảo hai người bọn họ thân nhau thì thực sự không phải. Hai năm trước vì chuyện của em họ Thạch Khải nên có từng liên hệ, gặp riêng hai lần, cùng với buổi tối năm ngoái Thạch Khải đưa Phan Tiểu Trác về ký túc xá, ngoài ra, cơ bản là không có liên hệ gì khác.

Nhưng kỳ diệu là bất kể lần nào liên hệ, cả hai đều cư xử với nhau rất tự nhiên. Dù là một người không giỏi giao tiếp với người khác nhưng mỗi lần liên lạc Phan Tiểu Trác đều sẽ không cảm thấy gò bó, thậm chí còn thoải mái hơn bình thường, giống như khi cậu ở chung với Đào Hoài Nam vậy. Có thể là vì đối với Phan Tiểu Trác, Thạch Khải đã ở trong lòng cậu nhiều năm như vậy, cậu đã quá quen thuộc rồi.

Ăn uống xong xuôi Thạch Khải hỏi Phan Tiểu Trác có muốn nghe hát không, Phan Tiểu Trác lắc đầu liên tục. Trong tiết trời mùa đông giá lạnh thế này chắc phải có vấn đề gì đó mới đứng ngoài trời nghe người ta hát… Tất cả bọn họ đều quấn mình trong những chiếc áo khoác lông vũ dày cộm và giậm chân trong cái lạnh, tay người chơi guitar gần như đông cứng sau khi đàn xong một bài hát, thế này có ý nghĩa gì đâu…

Thạch Khải dẫn Phan Tiểu Trác vào trong một căn phòng, bên trong phòng trống không, có mỗi một chiếc TV cực lớn và một dãy ghế sô pha dài, sàn trong phòng được lót thảm trải, nhưng hiện tại đã bị giẫm nát đến nỗi chẳng còn hình thù gì.

“Chơi game không?” TV được kết nối với máy chơi game, Thạch Khải ngồi xổm xuống rồi hỏi.

Phan Tiểu Trác nói: “Tớ không biết chơi.”

“Muốn chơi không? Muốn thì tôi chỉ cậu chơi.” Thạch Khải nói.

Hắn ngồi xổm trước TV, đưa lưng về phía Thạch Khải, vạt áo lông quẹt đất, Phan Tiểu Trác nói: “Áo quẹt đất kìa, anh Khải.”

Thạch Khải cúi đầu liếc mắt nhìn, qua loa kéo vạt áo lên dồn thành đống trước người, lại nói: “Tôi nhớ ở đây còn có Tiểu Bá Vương, chơi được xe tăng không? Tôi dẫn cậu chơi một lát.”

Phan Tiểu Trác vẫn lắc đầu: “Không biết, tớ chưa chơi bao giờ.”

Phan Tiểu Trác còn nhỏ như vậy đã không còn gia đình, sau đó vẫn luôn ở nhà cô ruột, nhà cô cũng không có máy chơi game, khi gia đình cô có em trai thì máy chơi game trước đây cũng đã lỗi thời và ngừng sản xuất, bây giờ trẻ con cũng không chơi những thứ này. Phan Tiểu Trác lớn thế này rồi nhưng cũng không có chút khái niệm gì về chơi game cả.

Thạch Khải quay đầu nhìn thoáng qua cậu, sau đó tiếp tục cúi đầu lục lọi máy chơi game trong ngăn tủ dưới TV, nói: “Cái này thì có gì mà có thể hay không, qua đây tôi dạy cậu chơi.”

Trong khi người khác đã chơi nát máy chơi game Tiểu Bá Vương từ nhỏ thì hôm nay Phan Tiểu Trác mới là lần đầu tiên. Thạch Khải dẫn theo Phan Tiểu Trác đi đánh mấy trận đấu xe tăng, Phan Tiểu Trác thực sự không biết chơi, luôn chưa được bao lâu đã ngủm. Thạch Khải cũng đã nhiều năm chưa chơi lại, luống cuống tay chân vừa tránh né, vừa phải chỉ huy Phan Tiểu Trác.

Hai người kéo chiếc sô pha dài đến trước TV, Thạch Khải cởi giày rồi khoanh chân ngồi lên, Phan Tiểu Trác ngồi thẳng tắp, bên ngoài đùng đùng đoàng đoàng ca hát đốt pháo, hai người thì thoải mái làm ổ trên ghế sô pha chơi game trong phòng.

“Anh Khải anh Khải.” Phan Tiểu Trác sắp bị xe tăng nhỏ đuổi kịp, gọi Thạch Khải.

“Đến rồi đây.” Thạch Khải đã biến thành cỗ xe tăng nhiều màu bất khả chiến bại, tút tút tút vài lần phá tường để Phan Tiểu Trác đi qua. Phan Tiểu Trác vội vàng chui qua khoảng trống nhỏ đó, phía sau có một chiếc xe tăng nhỏ đuổi theo đánh mông cậu.

“Cậu đánh tụi nó đi chứ, cứ tránh cái gì mãi thế.” Thạch Khải dở khóc dở cười.

“Tớ không đánh nổi đâu,” Phan Tiểu Trác cũng rất mờ mịt, “Tớ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.”

Thạch Khải cười nói: “Cậu cứ tùy ý đi, tìm chỗ nào trống mà trốn.”

Đêm nay là lần Phan Tiểu Trác gọi “anh Khải” thường xuyên nhất. Bình thường cậu vẫn hơi ngại, chỉ khi nào không thể không gọi thì mới kêu một tiếng. Đêm nay chơi game rồi cũng không để ý nhiều đến vậy, Thạch Khải nghe cậu ở bên cạnh luôn miệng gọi “anh Khải anh Khải”, trong giọng nói luôn có sự khẩn thiết khi sắp bị đánh chết, trong lời cầu cứu cũng mang theo chút ỷ lại mà đến cả Phan Tiểu Trác cũng không ý thức được.

Thạch Khải đôi khi sẽ lên tiếng rồi qua cứu cậu, có đôi khi nhìn thoáng qua rồi dứt khoát cười nói: “Không qua được, cứu không nổi cậu rồi.”

Người bạn thuở nhỏ của Thạch Khải vào phòng, mang hoa quả sấy khô và Cocacola cho hai người bọn họ, còn bưng một đĩa trái cây, Thạch Khải nói: “Cảm ơn nha, để ở đó đi.”

Cậu bạn kia thấy hai người ngồi đây chơi Tiểu Bá Vương nhiệt tình đến vậy thì cạn lời hẳn luôn: “Hai cậu chơi game gì đó mà hứng thú thế này thì cũng được đi, đằng này chơi xe tăng thôi mà đầu cũng không ngẩng, mắt cũng chẳng buồn chớp.”

“Nè,” Thạch Khải mở một chai Cocacola đưa cho Phan Tiểu Trác, đoạn nói chuyện với bạn, “Hoài niệm tuổi thơ đó, hồi nhỏ ngày nào cậu chẳng cầu xin tôi chơi với cậu.”

“Hồi đó chúng ta chơi trò này là bất khả chiến bại,” cậu chàng nhìn cả hai chơi một lát rồi nói, “Đồng đội này của cậu rõ ràng không có lợi hại như tôi, yo, hai mình chơi một trận.”

Phan Tiểu Trác vừa mới chết một lần, nghe thấy bèn vội vàng đặt tay cầm xuống đứng dậy nhường chỗ cho cậu bạn, Thạch Khải nói: “Cậu thì thôi dẹp đi, ngồi xuống, Trác.”

Cậu bạn “chậc” một tiếng: “Chơi với cậu một lát mà cậu còn không vui nữa.”

Bên ngoài có người gọi y, cậu bạn đáp lời rồi đi ra.

Phan Tiểu Trác lại ngồi xuống, Thạch Khải hỏi cậu: “Buồn ngủ chưa?”

“Chưa,” Phan Tiểu Trác cười cười nói, “Chẳng buồn ngủ chút nào, rất tỉnh táo.”

“Cũng phải, bọn họ ở bên ngoài hát cỡ đó mà, thần tiên cũng không thể buồn ngủ được.” Thạch Khải nói.

Phan Tiểu Trác thoáng nhìn ra ngoài, hỏi: “Mọi người sẽ hát đến mấy giờ ấy?”

Thạch Khải nói: “Không biết, uống hết cả rồi, khi nào tỉnh rượu thì lúc đó mới xong được.”

Đón giao thừa ở đây dường như khác hẳn so với trước, nếu như vẫn đi ngủ sớm như ngày thường xem ra sẽ thiếu đi chút không khí lễ hội. Phan Tiểu Trác đã không xem đây là ngày lễ trong vài năm qua, đều ở ký túc xá một mình, coi phim rồi ngủ quên mất.

Đêm nay là đêm giao thừa khác biệt nhất mà Phan Tiểu Trác có được trong nhiều năm đã qua.

Sau đó hai người không chơi game nữa, đi rửa tay, trở lại Thạch Khải mở một bộ phim hài, cả hai đều đã từng xem rồi, nên mở xem như giết thời gian.

Phan Tiểu Trác lột một quả quýt, ngồi đó ăn từng múi một. Thạch Khải cầm chai Coca trên tay, thỉnh thoảng uống một ngụm.

Bên ngoài không biết ngừng hát lúc nào, hai người họ đã chiếm phòng này, người bên ngoài có người về nhà, có người đi phòng khác chơi tiếp.

“Đêm nay cậu không về nhà sao?” Phan Tiểu Trác cũng không ngồi thẳng tắp như trước nữa, cậu hơi dựa lên sô pha, hỏi Thạch Khải.

“Không về đâu,” Thạch Khải choàng áo khoác trước người, xem TV, nói, “Sáng mai đưa cậu về ký túc xá.”

Phan Tiểu Trác dụi cằm vào khóa kéo áo khoác, hé môi cắn cắn khóa kéo, một lúc sau mới nói: “Cảm ơn anh Khải.”

Thạch Khải thuận miệng đáp: “Cảm ơn cái gì?”

Phan Tiểu Trác: “Dẫn tớ đi chơi, cùng đón năm mới với tớ.”

Thạch Khải nghiêng đầu nhìn thoáng qua cậu, Phan Tiểu Trác chạm mắt với hắn, cậu không tránh, trong ánh mắt đong đầy chân thành.

Thạch Khải nhìn cậu mấy giây, đột nhiên quay trở về, bất đắc dĩ cười nói: “Cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt này…”

Phan Tiểu Trác không hiểu lắm.

“Kể ra thì cũng khá thú vị.” Thạch Khải nói.

“Hả?” Phan Tiểu Trác chờ hắn nói tiếp.

Trên TV lúc này có hơi ồn ào, Thạch Khải cầm remote bật nhỏ âm lượng, hắn dường như thực sự đang nói điều gì đó không thể hiểu nổi.

“Bữa tối hôm đó năm ngoái, tôi không biết cậu còn nhớ không.”

Hắn vừa nói xong câu này, ánh mắt Phan Tiểu Trác đang nhìn hắn đã vô thức dời đi chỗ khác, nhìn sang TV.

“Khi đó cậu cũng nhìn tôi thế này, so với bây giờ thậm chí còn…” Thạch Khải dừng lại, nói, “Tôi không biết phải nói sao nữa.”

Lúc ấy Phan Tiểu Trác không chỉ đơn giản là nhìn hắn thôi, nhưng Thạch Khải không đề cập đến chuyện gì khác, chỉ nói mỗi thế này.

Phan Tiểu Trác vẫn luôn yên lặng, lặng lẽ nhìn thẳng phía trước. Giọng điệu của Thạch Khải dường như không quá để tâm, cũng không nghiêm túc, nghe khá thoải mái, hắn cũng không hỏi gì, thế nên bầu không khí cũng không trở nên quá xấu hổ.

“Lúc đó chắc cậu uống nhiều quá, có hơi ngẩn người.” Thạch Khải nói tiếp, “Nhưng một năm nay tôi vẫn có thể nhớ đến ánh mắt cậu nhìn tôi hôm ấy, cũng thật kỳ lạ.”

Phan Tiểu Trác đã bóp múi quýt cuối cùng trong tay rất lâu, cậu đã lột sạch sợi xơ trắng bên trên. Cậu cứ vô thức bóc quýt, dù bóc rồi cũng không thể ăn được.

“Tôi vốn không định hỏi cậu, sợ cậu lại sợ giao tiếp xã hội.” Thạch Khải mang theo ý cười nói, “Nhưng tôi thấy cậu với tôi dường như vẫn ổn, nên tâm sự vậy thôi, nếu không cứ canh cánh mãi chuyện này trong lòng.”

Phan Tiểu Trác không ngẩng đầu, nhưng “ừm” một tiếng.

“Nên là cậu nhìn ai cũng như vậy sao?” Thạch Khải nhìn Phan Tiểu Trác hỏi, “Hay là chỉ với mỗi mình tôi thôi?”

Phan Tiểu Trác nói tiếp, thấp giọng hỏi: “… Như vậy gì?”

Thạch Khải mỉm cười: “Không biết phải nói thế nào, thì… thân mật? Cũng không khác là bao.”

Phan Tiểu Trác còn đang xoa nắn múi quýt kia, thoạt đầu là không lên tiếng, qua mấy giây mới ngẩng đầu, lại lần nữa nhìn về phía Thạch Khải, trước tiên hỏi lại: “Nếu tớ nói ra thì… Cậu sẽ cảm thấy áp lực sao, anh Khải?”

Thạch Khải nhướng mày, dùng biểu cảm trả lời cậu.

Phan Tiểu Trác bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”