Trước Mắt

Chương 8



Nếu để Tiểu Trác nghe được lời này thì nhất định cậu sẽ oan chết mất, từ tận đáy lòng cậu nào muốn buộc ai.

Kỳ nghỉ hè sắp đến rồi, mỗi lần đến nghỉ đông hay nghỉ hè Tiểu Trác đều rất vui vẻ, bởi vì vừa được nghỉ thì tất cả bạn cùng phòng của cậu sẽ về nhà, ký túc xá chỉ có mỗi mình cậu, quay về ký túc xá không cần phải nói chuyện với người khác nữa.

Em họ Tùng An Nhiên của Thạch Khải gần đây yêu đương rồi, trên đường đi dạy kèm Phan Tiểu Trác sẽ đi ngang qua một quảng trường nhỏ, có rất nhiều thanh thiếu niên tụ tập ở đó chơi trượt ván. Bây giờ Tùng An Nhiên cũng là một đàn chị rất có khí chất, bạn trai là một đàn em nhỏ hơn cô một khóa.

Phan Tiểu Trác đi ngang qua quảng trường nhỏ, Tùng An Nhiên ở đằng xa gọi cậu, vẫy tay về phía cậu. Tiểu Trác cũng vẫy tay với cô.

Tùng An Nhiên vẫn luôn liên lạc với Tiểu Trác, mỗi lần thấy cậu đều chào hỏi rất nhiệt tình, luôn luôn tràn đầy sức sống. Phan Tiểu Trác nhịn không được nghĩ thầm, nhà bọn họ giáo dục con cái tốt thật sự, ai cũng đều tỏa nắng như vậy.

Tối đến Tùng An Nhiên đăng chín bức ảnh lên WeChat Moments, đều là ảnh chụp đời thường, có cơm ăn mỗi ngày, ván trượt, trà sữa, còn có ảnh nắm tay bạn trai.

Phan Tiểu Trác nhìn thấy Thạch Khải bình luận: Yêu đương khi nào đó?

Tùng An Nhiên trả lời: Tháng trước, hì hì dì cả muốn giới thiệu đối tượng cho anh, anh cứ chờ đi.

Thạch Khải trả lời:.

Tùng An Nhiên: Ha ha ha ha ha ha thật đó, hôm qua em nghe mẹ em nói, cùng ngày sinh nhật với anh, là con của bạn học dượng. Lương duyên trời cho thế mà ha ha ha ha.

Thạch Khải: Tao say thật rồi.

Phan Tiểu Trác nhìn hai hai câu trả lời ngắn gọn này của Thạch Khải đều cảm thấy hắn cạn lời thật rồi, cậu cười cười, còn like cho trạng thái này của Tùng An Nhiên.

Gần đây cậu với Thạch Khải không có liên lạc, Tiểu Trác nhấn like xong thì đặt di động xuống, đi giặt quần áo trước đã.

Bạn chung cũng có thể nhận được thông báo nếu như nhấn thích. Thạch Khải ở bên đây thấy Phan Tiểu Trác like, bèn nhấn vào WeChat Moments của Tiểu Trác xem thử, không có trạng thái mới. Thạch Khải nghĩ đến những gì Tùng An Nhiên vừa nói với mình, lại nhìn thoáng qua ảnh đại diện của Phan Tiểu Trác trong phần thích không hiểu sao cảm thấy lẻ loi, bèn tiện tay like một cái.

Phan Tiểu Trác giặt quần áo xong trở lại thấy Thạch Khải đã like trạng thái của Tùng An Nhiên, bèn nghĩ thầm đã trả lời rồi còn like nữa, xem ra hôm nay cậu ấy không bận, còn khá rảnh nữa.

Phải qua thêm hai ngày nữa tin nhắn của Thạch Khải mới gửi đến, buổi tối Phan Tiểu Trác đã nằm rồi mới nhận được một tấm hình của Thạch Khải.

Trong ảnh là một chú cún được bế trên tay, chó con toàn thân ướt đẫm trông bẩn vô cùng, ở trong bàn tay nọ nom thật nhỏ bé.

Phan Tiểu Trác nhận ra đây là tay của Thạch Khải, từ hình dạng móng tay đã nhận ra được. Các khớp xương và gân tay dài ở cổ tay trông rất mạnh mẽ, thế nhưng lại nhẹ nhàng ôm lấy bụng chú cún, ngón cái thì đặt trên bàn chân nho nhỏ phía trước.

Thạch Khải gửi một tin nhắn thoại ở dưới, nghe thì đúng là còn đang đi bộ: “Tan làm về nhặt được một con chó con.”

Phan Tiểu Trác vẫn đang nhìn tấm hình kia.

Đây là lần đầu tiên cả hai liên hệ sau ba tuần, trước đó Thạch Khải vô cùng bận rộn nên hai người cũng không nói chuyện. Lúc này Phan Tiểu Trác nhìn tấm hình kia, một lần nữa cảm nhận được nơi nào đó trong lòng mình lại bị đánh trúng, vô cùng trực quan và rõ ràng.

Rung động thật sự rất kỳ diệu, rõ ràng là một khái niệm trừu tượng đến vậy, nhưng con người lại có thể phân biệt rõ ràng, có thể cảm nhận được chỗ nào đó trong tim như sụp đổ, mỏi nhừ và tê dại.

Bức ảnh này rõ ràng là Thạch Khải tiện tay chụp, các góc của tấm ảnh thậm chí còn bị mờ, nhưng nó hoàn toàn phù hợp với ấn tượng về Thạch Khải trong tâm trí Phan Tiểu Trác. Một bàn tay cường tráng đang thản nhiên ôm cún con, nhưng ngón tay cái đặt lên cái chân trước nhỏ nhắn lại tình cờ khiến hắn trông có vẻ dịu dàng.

Hai tin nhắn của Thạch Khải gửi một lúc lâu rồi cũng chưa nhận được phản hồi của Phan Tiểu Trác.

Thạch Khải về tới thì tắm rửa cho chó con trước, cũng không biết chó nhỏ như vậy có tắm được không, nhưng nghĩ lại thì đằng nào nó cũng ướt rồi, cứ tắm luôn vậy.

Tắm xong thấy Tiểu Trác trả lời hắn: “Nó nhìn có vẻ nhỏ quá, hình như chưa được đầy tháng nữa.”

Bình thường Thạch Khải không sấy tóc nên trong nhà không có máy sấy tóc, bèn tìm một cái khăn mặt mới lau cho chó con, đoạn quấn nó lại đặt trên đùi, ngồi xuống trả lời Tiểu Trác: Không biết bao lớn, cũng chưa biết sủa lắm.

Phan Tiểu Trác: Cậu muốn nuôi sao?

Thạch Khải nói: Tôi không nuôi được, tôi sợ nó chết cóng mất.

Chú cún được bọc trong khăn mặt chỉ lộ ra mỗi cái mũi, nó nằm trên đùi Thạch Khải há miệng run rẩy hừ hừ, Thạch Khải lại chụp một tấm hình nữa gửi đi: “Xấu thật sự.”

Phan Tiểu Trác: Cũng được mà, đâu đến nỗi quá xấu ha ha ha. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

Phan Tiểu Trác: Hồi nhỏ nhà tớ cũng từng nuôi chó con, cũng là giống chó lông xù thế này, trong ấn tượng của tớ đúng là đặc biệt đặc biệt xấu.

Cậu rất ít nhắc về những chuyện hồi nhỏ, cũng không hay nói về gia đình, Thạch Khải chỉ biết đại khái chuyện nhà của cậu, bình thường cậu không nói Thạch Khải cũng không nhắc đến.

Thạch Khải: Loại này lớn lên cũng xấu thôi, lông toàn hoa không là hoa.

Phan Tiểu Trác: Cậu chê nó thật sự, ha ha.

Ba tuần không liên lạc nhưng chỉ cần gửi đại gì đó là đều có thể bình thường trở lại, sẽ không trở nên xa lạ, hệt như lần gần nhất nhắn tin mới chỉ là hôm qua, chứ không phải ba tuần trước. Thạch Khải là vì tính cách như vậy, còn Phan Tiểu Trác là vì thật sự thích Thạch Khải, cũng là vì thật sự muốn hắn được là chính hắn.

Chú cún kia của Thạch Khải bao nhiêu ngày rồi cũng không thể đưa ra ngoài được, đồng nghiệp không ai cần, đăng lên WeChat Moments cũng không ai muốn. Một chú chó con bản địa bình thường thì ai mà thèm, ai có khả năng nuôi thì đã trực tiếp mua con nào đẹp rồi.

Thạch Khải đã đặt một ít thức ăn cho chó từ chỗ đồng nghiệp, mỗi ngày pha sữa cừu vào hộp thức ăn ngoài cho nó uống. Chó con rất nhút nhát, cứ như một cục nhỏ xíu trên sàn nhà vậy, mới đầu còn thử thăm dò chạy chậm xung quanh, nhưng Thạch Khải đi đường nó đều tránh, nói chuyện lớn tiếng một chút thôi mà nó cũng sợ hãi. Sau này quen với Thạch Khải rồi thì không còn sợ hắn như vậy nữa, Thạch Khải đi đường nó cũng sẽ đi theo cắn ống quần.

Thạch Khải sợ giẫm lên nó, cười cười hướng chân sang bên cạnh đá đá: “Tránh ra, mày phiền quá.”

Chó con lại sáp đến gần, Thạch Khải nói: “Mày cứ đến chỗ tao chứ gì? Cho ai người ta cũng không muốn.”

Chú cún còn đi vệ sinh khắp nơi, mỗi ngày tan làm trở về, Thạch Khải trước tiên phải tìm xem nó đã đi đại tiện ở đâu rồi, sau đó lại gục ngã mà thu dọn.

Phan Tiểu Trác an ủi hắn: Đợi nó lớn rồi là biết đi vệ sinh liền à.

Thạch Khải: Tôi còn nuôi đến khi nó lớn ấy hả!

Phan Tiểu Trác cười trả lời: Chứ không phải cậu cho đi không được sao?

Thạch Khải: Cho không được thì ném ra.

Phan Tiểu Trác: Đừng mà……

Thạch Khải: Tôi thật vô công rồi nghề nên mới nhặt con chó này về mà.

Phan Tiểu Trác còn gợi ý Thạch Khải: Không thì… cậu dắt nó đi dạo mỗi ngày đi?

Thạch Khải: ……

Phan Tiểu Trác: Có điều… cậu cũng khá mệt rồi…

Thạch Khải: Anh Khải đây chính là chó, chó cũng không mệt mỏi như tôi.

Phan Tiểu Trác ở bên này điện thoại trực tiếp cười thành tiếng. Thạch Khải bị chó con hành hạ mỗi ngày đến độ rã rời, nhưng mà buồn vui của nhân loại cũng không giống nhau, Phan Tiểu Trác ngược lại mỗi ngày đều rất vui vẻ, bị hắn chọc cho đến nỗi chỉ muốn cười.

Đến khi kỳ nghỉ hè bắt đầu, nhóm bạn cùng phòng đều ai về nhà nấy, Phan Tiểu Trác lập tức trở nên vui vẻ hơn. Hưởng thụ ký túc xá chỉ có mình mình, về ký túc rốt cuộc đã không còn cần nói chuyện với người khác.

Phan Tiểu Trác nói chuyện với Đào Hoài Nam trên WeChat: “Hoài Nam ơi bạn cùng phòng của tớ đều đi hết rồi!”

Đào Hoài Nam trả lời cậu: “Chúc mừng chúc mừng!”

Phan Tiểu Trác: “Ký túc xá lập tức trở nên vui tai vui mắt, ngày mai hai mình ra ngoài ăn cơm không?”

Đào Hoài Nam: “Không đi đâu, tớ sắp theo anh ra ngoài một chuyến, tớ phải dọn dẹp đồ đạc một chút.”

Phan Tiểu Trác: “Đi đâu á?”

Đào Hoài Nam: “Đi Tây Tạng.”

Phan Tiểu Trác nói: “Vậy cậu nhớ theo sát anh Hiểu Đông đó, đừng tự mình đi lung tung.”

Đào Hoài Nam: “Được, tớ biết rồi.”

Đào Hoài Nam đi rồi, lý do duy nhất ra ngoài của Phan Tiểu Trác cũng mất, lại trở thành cuộc sống “ba điểm thẳng hàng”. Cuộc sống thế này tương đối thỏa mãn đối với Tiểu Trác, huống hồ mỗi ngày còn có thể nhận được video chó con đi quẩy của Thạch Khải gửi đến.

Sau khoảng thời gian thăm dò ban đầu, chó con rốt cuộc đã phát hiện ra đây là một chàng trai có tấm lòng rất bao dung, sẽ không nổi giận, ngôi nhà này là an toàn nhất. Thạch Khải tan làm về nhà sẽ quay một đoạn video ngắn rồi gửi qua, cún con ở trong video có thể nói là không khác gì làm càn.

Hôm nay trong video là Thạch Khải mở cửa về nhà, để chào đón hắn trở về, chó con vừa điên cuồng xé rách một tờ khăn giấy, vừa nhảy khùng nhảy điên quẩy không ngừng.

Phan Tiểu Trác: Ha ha ha ha ha.

Thạch Khải: Tôi cạn lời thật rồi.

Phan Tiểu Trác: Ha ha ha ha ha.

Từ khoảnh khắc Thạch Khải nhặt chú cún này là xác định tự đập vào tay mình rồi, nó càng trưởng thành càng lớn, đỉnh cao giá trị nhan sắc của loài chó bản địa này là khi nó còn nhỏ, càng lớn nó càng mất đi quân át chủ bài để thương lượng, đồng nghĩa với việc khả năng có người nhận nuôi nó càng thấp.

Thạch Khải mỗi ngày vừa ghét bỏ vừa sầu não.

Phan Tiểu Trác vô cùng thích xem hắn nuôi chó con. Tấm ảnh ban đầu Thạch Khải ôm bụng cún con được Phan Tiểu Trác cài làm màn hình chờ điện thoại, mỗi ngày đều ngắm.

Tổ hợp Thạch Khải cùng cún con này khiến Tiểu Trác mỗi ngày đều rung động, Thạch Khải hoàn toàn không biết gì về chuyện này, hắn ở bên này sụp đổ, trong khi Tiểu Trác ở bên kia thì cày video mỗi ngày.

Túi thức ăn cho chó mua ở chỗ đồng nghiệp đã hết lâu rồi, bây giờ cũng không cần pha sữa nữa, lượng thức ăn của chó con càng lúc càng nhiều.

Phan Tiểu Trác sợ Thạch Khải chê nó quá, bèn chủ động nói: Để tớ mua để tớ mua.

Thạch Khải nói: Tôi thật rảnh mà.

Phan Tiểu Trác: Ha ha ha ha để tớ mua, anh Khải cậu không cần lo.

Thạch Khải: Mua xong rồi, phục luôn.

Phan Tiểu Trác: Ha ha ha ha.

Lát sau, Thạch Khải gửi một emoji cái ly nhỏ bốc hơi nóng được tích hợp sẵn trong bàn phím: [Cà phê]

Phan Tiểu Trác lập tức trả lời: Được được, hôm nay uống bao nhiêu?

Thạch Khải chụp ảnh màn hình order, vẽ một vòng tròn ở món “Dark Roast Latte”.

Phan Tiểu Trác lập tức chuyển ba mươi tư đồng qua.

Thạch Khải nhận rồi.

Phan Tiểu Trác cảm thấy hắn đáng yêu quá.

Thạch Khải cũng không phải chỉ uống cà phê miễn phí, tháng này công ty phát hai hộp cà phê đặc lớn và một gói trà hoa quả, hắn lại xuống dưới lầu gửi đi luôn, lý do là không pha uống được, lười tự pha lắm.

Phan Tiểu Trác lịch sự cảm ơn các thứ đồ xong thì mỗi ngày đều pha rồi dùng cái ly kia để đựng, vui vẻ vô cùng.

Bởi vì chú cún con này mà hai người ngày nào cũng liên lạc, Thạch Khải đã dần quen với việc nói chuyện cùng Tiểu Trác, từ ngày đầu tiên hắn nhặt chó con là Phan Tiểu Trác đã biết, cũng chỉ có mỗi Tiểu Trác là biết hắn chật vật thế nào.

Khi nói chuyện, Phan Tiểu Trác vẫn luôn điềm đạm, cảm xúc và ngữ khí đều không đặc biệt nhiệt tình gì lắm, nhưng lại khiến cho người nói chuyện cùng cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu. Bất kể tâm trạng của đối phương khi đó là gì, Tiểu Trác đều sẽ làm mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.

Không biết từ khi nào, Thạch Khải đã quen với việc nhìn thấy gì đó thú vị sẽ thuận tay gửi cho Phan Tiểu Trác, mỗi lần như vậy Phan Tiểu Trác đều rất phối hợp, xem thực sự nghiêm túc, trả lời cũng rất có tâm, tích cách của cậu chính là như vậy. Cậu chưa từng để hứng thú muốn chia sẻ của Thạch Khải cứ vậy mà rơi xuống đất, nhất định sẽ chuẩn xác tiếp được.

Thạch Khải thì không ngừng cạn lời trong khi Phan Tiểu Trác thì liên tục động viên, mỗi ngày cả hai cứ như vậy chia sẻ cùng nhau, chó con cũng được đặt một cái tên cho có lệ là Sửu Hoa, đã được tiêm phòng, có que gặm mọc răng, dây xích cho cún, vài món đồ chơi nho nhỏ, thậm chí còn có một bộ áo khoác da bò cùng bốn chiếc ủng da nhỏ.

Sau khi tan làm Thạch Khải dắt chó đi dạo, chụp tấm hình gửi cho Phan Tiểu Trác, đoạn gửi thêm một tin nhắn thoại: “Lông trên đỉnh đầu sắp che hết mắt nó rồi, càng xấu nữa, con chó này trông thật kỳ dị.”

Phan Tiểu Trác nói: Hay là cậu đưa nó cắt tỉa một chút?

Thạch Khải: “Tôi còn dẫn nó đi cắt tóc ấy hả? Tôi rảnh đến vậy sao?”

Phan Tiểu Trác cười nói: Thực ra thì lấy cái kẹp tóc kẹp hết phần tóc trên đỉnh đầu lại là đẹp hơn đó.

Thạch Khải: “Kẹp tóc? Nó là chó đực, như vậy có phải hơi gay lọ rồi không.”

[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]

Phan Tiểu Trác vẫn chưa nghe tin này, nhưng chưa kịp nghe thì Thạch Khải đã thu hồi.

Ngày nào cũng trò chuyện khiến Thạch Khải quên béng mất, lâu lắm rồi không nhớ đến chuyện Tiểu Trác thích mình. Chủ yếu là do Phan Tiểu Trác quá tự nhiên, nói chuyện với cậu căn bản chẳng làm hắn nhớ lại chuyện đó chút nào.

Thạch Khải gửi lại một tin: “Tôi còn phải chọn kẹp tóc cho một con chó đực hả?”

Phan Tiểu Trác vừa cười vừa trả lời: “Vậy thì chờ khi nào cậu có bạn gái rồi để bạn gái mua.”

Thạch Khải đọc tin nhắn này của Phan Tiểu Trác, mất một lúc lâu.

Cảm giác như không chỉ mình hắn đã quên, Phan Tiểu Trác dường như cũng quên luôn rồi thì phải.

Vào một ngày cuối tuần tháng tám, Thạch Khải trở về tham dự một lễ cưới, hắn đã ở độ tuổi mà bạn học đã bắt đầu gửi thiệp mời kết hôn rồi.

Nghi thức kết thúc Thạch Khải liền đi ngay, qua ăn bữa cơm với Phan Tiểu Trác.

Biết hắn về, Phan Tiểu Trác cố tình dời giờ gia sư sang chiều hôm qua và đã dạy xong rồi. Cả hai hẹn tại nhà hàng Quảng Đông lần trước, năm đó Phan Tiểu Trác bị sốt phải truyền nước, Thạch Khải đã đóng gói đồ ăn ở chính nơi này mang qua.

Thạch Khải bước từ trên xe xuống, Phan Tiểu Trác nhìn thấy hắn từ xa, bèn đi về phía hắn, cười chào hỏi: “Anh Khải.”

“Cậu không sợ cháy nắng à?” Thạch Khải nói, “Vào trong chờ tôi đi.”

“Được mà, tớ cũng mới đến thôi.” Phan Tiểu Trác vốn cho rằng tết đến mới có thể gặp lại hắn, không ngờ mới tháng tám đã gặp rồi, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Thạch Khải khoác tay lên lưng Tiểu Trác đẩy cậu vào, nom vô cùng tự nhiên và thân thiết.

Hai người đều mặc áo sơ trắng ngắn tay và quần âu, Phan Tiểu Trác vừa đi vừa nghiêng đầu nói chuyện với Thạch Khải: “Anh Khải, hôm nay tớ mời cậu ăn cơm.”

“Không cần,” Thạch Khải nói, “Về rồi mua cà phê cho tôi.”

“Vừa nãy tớ mua xong hết rồi.” Phan Tiểu Trác lắc lắc điện thoại, cười nói, “Về rồi cũng có thể mua cà phê cho cậu luôn.”

Ánh mắt Thạch Khải thoáng nán lại trên điện thoại di động của cậu, áng chừng một giây, Phan Tiểu Trác không nhận ra, Thạch Khải đã rời mắt đi nơi khác: “Hủy đi.”

Phan Tiểu Trác giờ đã thân với hắn rồi, cậu lắc đầu nói: “Không đó.”

Vừa vặn cả hai đến cửa, Thạch Khải giơ tay đặt nhẹ lên đầu Phan Tiểu Trác. Cậu thuận theo lực hắn đi vào, còn quay đầu hỏi: “Cậu cứ để tớ mời cậu đi mà, được không?”

“Được được.” Thạch Khải bất đắc dĩ nói.