Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng

Chương 19: Cố Tuấn Xuyên muốn hút máu



Cố Tuấn Xuyên tiếp tục xử lý vết thương, bảo Lận Vũ Lạc ráng nhịn:

"Không làm sạch không được."

Dù nói thế nhưng động tác của anh vẫn nhẹ nhàng hơn.

Lận Vũ Lạc nhìn vết thương của mình, lúc này nghĩ lại mà sợ, người vẫn hơi ngơ ngác. Cố Tuấn Xuyên ngước mắt, thấy vẻ mặt cô không ổn, bèn hỏi cô:

"Hồn đâu mất rồi?"

Vành mắt Lận Vũ Lạc lại đỏ lên:

"Tôi trở về từ cõi chết, thái độ anh nói chuyện với tôi phải tốt một chút, như vậy mới không khiến anh trông như gã khốn."

"Tự cô ở đó, cô còn trách ai? Cô không thấy mối họa ngầm về sự an toàn của nơi đó à? Tôi nói chỗ đó rách nát, cô còn gây với tôi!"

Cố Tuấn Xuyên đóng hộp cấp cứu lại, đẩy cho Lận Vũ Lạc:

"Mang đi, đừng ở trước mặt chọc tôi giận."

"Tôi rất ghét người ngốc."

Cố Tuấn Xuyên ngã người xuống giường:

"Cô ngốc hết chịu nổi."

"Chỉ có anh không ngốc!"

"Nếu cứng miệng có thể che đậy sự ngu ngốc, chắc chắn cô là người thông minh nhất trên đời."

Đêm đầu tiên Lận Vũ Lạc ở nhà nhà Lận Thư Tuyết, cảm giác xung quanh có tám trăm cái camera đang chĩa vào cô.

Cô biết đó chỉ là do tâm lý kỳ lạ của cô gây chuyện, nhưng cô không thoải mái, thậm chí có cảm giác ăn nhờ ở đậu.

Tắm xong cô ở trong phòng không ra ngoài nữa, nằm trên giường không thể vào giấc ngủ. Lận Thư Tuyết rất chu đáo, sắp xếp phòng của cô và Cố Tuấn Xuyên ở hướng ngược nhau, đây là điểm duy nhất khiến cô cảm thấy thoải mái.

Nhưng cô vẫn cẩn thận, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng.

Vất vả chịu đựng cho đến gần sáng, người liên tục hai đêm không được nghỉ ngơi đàng hoàng lúc này đã buồn ngủ đến mơ màng. Lại nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài, cô mặc đồ ra ngoài xem thử. Lận Thư Tuyết dựng thẳng vali bên cạnh mình, đang nhỏ giọng nói chuyện với Cố Tuấn Xuyên:

"Lúc mẹ không có nhà con đừng ức hiếp Lạc Lạc, quản cho tốt cái miệng của con. Nếu không được thì con tự dọn về nhà của mình, nếu Tiểu Châu hỏi con cứ nói mình đi công tác."

"Vì chút chuyện đó có đến mức để mẹ gọi con dậy vào giờ này không?"

Để tránh thấy cảnh hai người tranh cãi, Lận Vũ Lạc khẽ khàng đóng cửa lại, trở về giường. Cô rất cảm kích ý tốt của Lận Thư Tuyết, tuy cô biết chẳng ai hoàn hảo, luôn có người vì muốn thực hiện mục đích của mình mà dùng chút thủ đoạn, nhưng Lận Thư Tuyết không ngừng quan tâm chăm sóc cô, khiến cô chẳng thể ghét bà ấy nổi.

"Có đấy."

Lận Thư Tuyết chỉ vào anh:

"Nhớ kỹ, quản bản thân con cho tốt."

Bà ấy kéo vali ra ngoài, chuẩn bị đi Vân Nam.

Xe của Mục Lực Nghiêu đã đậu dưới lầu, hơi ngạc nhiên khi thấy vali nhỏ của bà ấy:

"Mang đủ đồ chưa?"

"Những thứ cần thiết đều mang hết rồi."

Lận Thư Tuyết thắt dây an toàn:

"Thế nào? Tôi phải mang theo túi lớn túi nhỏ? Đi khảo sát không phải du lịch."

Mục Lực Nghiêu rất thưởng thức cách làm việc của Lận Thư Tuyết, nhanh nhẹn, thông minh, không khiến người ta có cảm giác áp lực.

"Tôi đoán chị có mang theo áo ấm."

Mục Lực Nghiêu nói, căn cứ của ông ấy ở lưng chừng núi, cao hơn so với mực nước biển, trên sườn núi quanh năm có tuyết, nhiệt độ thấp hơn từ 5 đến 8 độ so với dưới chân núi, nhất là vào ban đêm khí trời lạnh cóng. Mục Lực Nghiêu lo Lận Thư Tuyết không chịu nổi.

"Tôi sáu mươi rồi, cậu sợ tôi bị cóng phát bệnh tiềm ẩn, chết ở căn cứ của cậu sao?"

"Chị nói như vậy hơi vô lý rồi."

Mục Lực Nghiêu cười:

"Tôi dẫn chị đi khảo sát, tất nhiên phải chăm sóc chị đàng hoàng."

Mục Lực Nghiêu không nói khoác, ông ấy dẫn người ta đi khảo sát, tất nhiên phải đưa người bình an trở về. Tuy ông ấy không cần thiết phải lôi kéo đầu tư, nhưng lần đầu tiên gặp Lận Thư Tuyết ông ấy đã muốn chơi cùng bà ấy, ông ấy nghe theo trực giác của mình, cho nên mới có rất nhiều chuyện xảy ra sau này.

Tâm trạng Lận Thư Tuyết rất tốt, có cảm giác vui vẻ khi đi du lịch. Cả đời của bà ấy vất vả, hình như chẳng được mấy ngày thực sự sống vì chính mình. Sau 50 tuổi bà ấy dần dần hiểu thấu, dùng lời của bà ấy là: "Tôi thông minh muộn."

Tính tình của Cố Tuấn Xuyên hơi lập dị, nhưng từ nhỏ đã có lòng tự trọng rất mạnh. Lúc anh mười hai mười ba tuổi có nói với Lận Thư Tuyết:

"Sau 18 tuổi mẹ không cần lo cho con nữa."

Đến khi anh 18 thực sự không cần bà ấy lo nữa. Nhà, xe của anh, tiền anh dùng hàng ngày đều do anh tự kiếm. Thậm chí nhiều lúc Cố Tuấn Xuyên còn hỏi bà ấy:

"Mẹ còn đủ tiền không?"

Lận Thư Tuyết có cảm giác an toàn.

Cuộc sống hôn nhân phản bội bà ấy, nhưng Cố Tuấn Xuyên rất thương bà ấy, bà ấy biết.

"Chị đang nghĩ gì vậy?"

Mục Lực Nghiêu hỏi bà ấy.

"Tôi đang nghĩ rốt cuộc tại sao khi còn trẻ chúng ta lại liều mạng kiếm tiền, già rồi sao phải liều hết mạng già để tiêu tiền chứ?"

"Sinh mệnh vốn giày vò."

Mục Lực Nghiêu đáp:

"Tôn chỉ cả đời của tôi là: sống một lần, phải chơi lớn."

Lận Thư Tuyết biết Mục Lực Nghiêu không khoác lác, Khổng Thanh Dương hình dung Mục Lực Nghiêu: Hoang dại hơn nửa đời người. Lúc này nhìn Mục Lực Nghiêu, lại là người rất đàng hoàng, không có dấu vết hoang dại.

Cố Tuấn Xuyên gửi tin nhắn cho bà ấy:

"Đến nơi báo cho con biết, mẹ không dẫn theo trợ lý, lỡ có chuyện gì con không biết được."

"Được rồi, con chăm sóc con dâu của mẹ đang hoàng."

"Con xin nghỉ phép cho con dâu của mẹ rồi, vừa nãy cô ấy suýt ngất."

Cô Tuấn Xuyên nhớ lại tình cảnh đó cũng thấy buồn cười, phòng dành cho khách của Lận Vũ Lạc không có nhà vệ sinh, cô không nhịn nổi, rón rén ra ngoài, muốn lén lút đi vệ sinh rồi về phòng. Nhưng lại gặp Cố Tuấn Xuyên đang nhảy ra ngoài lấy nước uống.

Hai người một kẻ què, một người bị thương cánh tay đều rất chật vật. Rốt cuộc người có lòng tốt hơn một chút là Lận Vũ Lạc thương cảm cho chân què của Cố Tuấn Xuyên, tốt bụng dìu anh.

Cố Tuấn Xuyên ước gì tiết kiệm được chút sức, dứt khoát dựa vào bức tường trên lối đi ra vẻ sắp ngã xuống, lời nói cũng theo sát:

"Mệt."

Lận Vũ Lạc đứng bên cạnh anh:

"Tôi dìu anh qua đó."

"Không qua nổi, mệt quá."

Cố Tuấn Xuyên làm bộ như sắp chết:

"Bỏ đi, tôi về phòng chết khát cho xong!"

Anh diễn quá thật, Lận Vũ Lạc hoàn toàn không nhìn ra, thậm chí hơi lo lắng cho chân anh:

"Tôi dìu anh về phòng, rót nước giúp anh. Nhưng chân anh có cần đi khám không? Có khi nào gãy xương không? Đã mấy ngày rồi?"

Cố Tuấn Xuyên nhịn cười, quàng tay lên vai cô, cố ý dùng sức, Lận Vũ Lạc loạng choạng một lúc lại được anh kéo về, tốn rất nhiều sức mới trở lại phòng ngủ. Lúc này Lận Vũ Lạc buồn tè không chịu nổi, chạy đến nhà vệ sinh, rồi lại đi rót nước. Người đã hai ngày không ngủ ngon, chạy qua chạy lại một lượt, khi đến trước mặt anh phía trước cô bỗng tối sầm, suýt nữa ngã xuống giường anh.

Cố Tuấn Xuyên nhanh tay lẹ mắt đỡ cô:

"Cô làm gì vậy? Đừng gài tôi! Tôi không gần nữ sắc!"

"Chờ chút..."

Lận Vũ Lạc vịn đầu giường ngồi xuống đất, tựa đầu bên giường, một lúc sau mới dịu lại.

"Tám trăm kiếp cô chưa ngủ rồi phải không?"

"Nửa đêm hôm trước chỗ tôi ở bị cháy, hôm qua đến nơi mới lạ giường."

Lận Vũ Lạc nói, lấy ly nước của Cố Tuấn Xuyên uống mấy hớp, lại dựa một lúc mới không thấy choáng nữa:

"Tôi đi làm đây."

"Cô muốn chết hả?"

Cố Tuấn Xuyên kéo cánh tay cô:

"Đừng đi nữa, cứ nói hôm nay mẹ tôi tăng tiết, cần cô ở nhà tôi cả ngày."

Cố Tuấn Xuyên lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phương Liễu, lúc đặt điện thoại xuống trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lận Vũ Lạc, bèn lên tiếng cười nhạo cô:

"Chắc cô nghĩ bà chủ mình không có cách liên lạc với khách VIP nhỉ?"

"Nhưng chị Phương..."

"Lần trước tôi đến phòng tập của các cô đóng bốn trăm ngàn, cô ấy đã kết bạn với tôi."

Cố Tuấn Xuyên nói:

"Bà chủ các cô là người làm ăn."

Phương Liễu không phải người nhiều chuyện, Cố Tuấn Xuyên gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy bèn thuận nước đẩy thuyền:

"Tôi thấy mấy ngày nay Lạc Lạc vất vả quá, lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy, nghỉ ba ngày có lương, chúng tôi vẫn có sự quyết đoán này."

Cố Tuấn Xuyên gửi ngón cái cho cô ấy, nói với Lận Vũ Lạc:

"Ăn chút gì rồi ngủ đi, cho cô nghỉ phép ba ngày có lương."

"Không được..."

"Có gì không được? Mệt chết thì được đúng không? Cô nghĩ thế nào vậy?"

Cố Tuấn Xuyên nằm về giường:

"Sao cô lại khiến người ta...tức đến thế."

Nói xong không thèm để ý Lận Vũ Lạc nữa, xua tay bảo cô nhanh đi ngủ, đừng làm phiền sự yên tĩnh của anh.

Lận Vũ Lạc quá buồn ngủ, không buồn ăn cơm, khóa trái cửa nằm lên giường, có lẽ do trời sáng, nỗi sợ hãi và mất tự nhiên của cô được giảm bớt, lúc này cô nhắm mắt lại, thật sự đã thiếp đi. Nhưng trong mơ lúc thì thấy mưa khi lại thấy tuyết, cô và Lận Vũ Châu ở trong một không gian khép kín, thoi thóp chỉ còn một hơi, Lận Vũ Châu nắm tay cô. Một lúc sau trong mơ lại là lửa, lửa rất lớn, có người la hét, có người bỏ chạy.

Lận Vũ Lạc cảm thấy giấc ngủ này quá mệt mỏi, hết giấc mơ này đến giấc mơ khác, tận cùng của nỗi sợ hãi vẫn là hãi hùng. Chờ khi cô thức dậy, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Một lúc sau dịu lại cô mới trả lời:

"Chờ chút."

Xuống giường mở cửa.

Đứng trước cửa là Cố Tuấn Xuyên đang chống nạng, anh hỏi cô:

"Cô không sao chứ? Xảy ra án mạng à?"

"Không có..."

Lận Vũ Lạc muốn giải thích, lại không biết giải thích từ đâu. Nói mình gặp ác mộng, Cố Tuấn Xuyên lại cười cô.

Hiếm khi Cố Tuấn Xuyên không châm chọc cô, chỉ bảo:

"Cô giỏi lắm, tôi ở phòng khách phơi nắng một lúc, tiếng hét của cô cứ như tôi đã làm gì cô vậy."

"Ồ, xin lỗi."

Lận Vũ Lạc chân thành xin lỗi, lấy tay vuốt mái tóc hơi rối của mình, né tránh ánh mắt như ưng của Cố Tuấn Xuyên.

"Ra đây ăn chút đồ rồi hãy ngủ tiếp."

"Cám ơn, tôi không..."

"Muốn chết đói ở nhà tôi? Vậy mẹ tôi sẽ đánh chết tôi đấy."

Cố Tuấn Xuyên ngắt lời cô:

"Ra đi, dì đang làm nấm."

"Nấm Vân Nam?"

"Đúng vậy."

Lận Vũ Lạc bỗng dưng thấy hơi nhớ nhà, mấy năm nay một năm nhiều nhất cô chỉ về nhà một lần, thậm chí có lúc còn không về, thật sự ít khi ăn được món nấm tươi Vân Nam ở Bắc Kinh. Cô theo Cố Tuấn Xuyên đến bàn ăn, nhìn thấy canh nấm đặt ở giữa. Có nấm thông, nấm mối, nấm mồng gà, nấm tùng nhung vân vân, nấm thiên nhiên tươi ngon có hương thơm rất độc đáo, mùi thơm này khiến Lận Vũ Lạc suýt rơi nước mắt.

"Chỉ có hai chúng ta ăn thôi, không cần khách sáo, tự lo cho mình đi!"

Cố Tuấn Xuyên ngồi xuống, dù nói vậy nhưng anh vẫn múc canh cho cô.

"Cám ơn."

"Vừa nãy em trai cô gọi điện hỏi tôi cô thế nào rồi."

Cố Tuấn Xuyên nhìn Lận Vũ Lạc:

"Tôi nói cô mơ ác mộng la hét."

Lận Vũ Lạc nghe vậy đặt muỗng canh xuống chuẩn bị gọi điện cho Lận Vũ Châu, bảo cậu đừng sốt ruột. Lúc ngước mắt thoáng thấy nụ cười xấu xa nhanh chóng che giấu nơi khóe môi Cố Tuấn Xuyên, bèn đặt điện thoại xuống:

"Chơi vui không?"

Cố Tuấn Xuyên nhún vai, cái vẻ gợi đòn kia lại kéo đến:

"Vui chứ, ai bảo cô không biết đùa."

Lận Vũ Lạc ném hạt dẻ cười trong đĩa trái cây qua đó, bị anh chụp được:

"Muốn mưu sát chồng sao Lận Vũ Lạc?"

"Anh là chồng ai?"

"Trên giấy kết hôn có viết, đừng giả vờ."

Cố Tuấn Xuyên cười một tiếng:

"Trêu một chút đã tức giận tái mặt, giờ còn dám ném đồ vào tôi nữa, nếu quen thân hơn chẳng phải sẽ ra tay với tôi ư?"

"Đâu phải chưa từng ra tay!"

"Lần đầu gặp cô còn tưởng cô tốt tính lắm."

Cố Tuấn Xuyên chậc một tiếng:

"Đốt lửa là cháy."

"Ai bảo anh đáng ghét!"

"Đáng ghét mà còn bảo dì hầm canh nấm cho cô, cô có uống hay không?"

"Uống!"

Kỳ lạ lạ sau khi cãi nhau vài câu với Cố Tuấn Xuyên, một chút sợ hãi khó nói rõ nơi đáy lòng Lận Vũ Lạc đã biến mất. Canh nấm lại ngon, cô uống một chén, lại thêm một chén.

"Tối nay ăn gì?"

Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.

"Lẩu nấm nhé?"

Lận Vũ Lạc muốn ăn một lần cho đã, rời khỏi nhà họ Lận muốn tìm nấm chính tông như vậy e rằng rất khó. Dù sao với năng lực của cô chắc không tìm được. Hoặc tìm ra nhưng khi mua cô lại do dự.

"Cô kết hôn với nấm à?"

Cố Tuấn Xuyên cười cô:

"Đừng làm như vợ chồng son sống chung, còn bàn tối nay ăn gì, ăn đại thôi!"

Cố Tuấn Xuyên nhìn cô, cuối cùng cũng yên lặng. Lười mở miệng, vì khi lên tiếng chẳng biết câu nào lại gây nhau. Không biết bắt đầu từ lần nào gặp nhau, hai người không ngừng tranh cãi, không ai nhường ai. Miệng lưỡi Lận Vũ Lạc vụng về, thua nhiều hơn chút. Trừ phi cô cũng phải khốn kiếp, nếu không chắc chắn nói không lại Cố Tuấn Xuyên.

Ăn cơm xong, Cố Tuấn Xuyên bắt đầu sai bảo Lận Vũ Lạc. Lúc thì muốn cô lấy hộp thuốc, lúc thì nhờ cô rót nước, khi lại bảo cô lấy dùm dây sạc. Nếu Lận Vũ Lạc không muốn, anh sẽ chỉ chân mình:

"Tiễn cô về nhà, tai bay vạ gió."

Cố Tuấn Xuyên ngang bướng lại ngây thơ, Lận Vũ Lạc nhịn không so đo với anh, khi anh cuối cùng cũng yên tĩnh, chuông cửa lại reo lên.

Người đến là Cao Phái Văn, cô ấy mang đến hai cái vali, thấy Lận Vũ Lạc bèn bảo:

"Cố Tuấn Xuyên nói nhà cô bị cháy, không có đồ mặc. Chỗ chúng tôi có rất nhiều hàng mẫu, cô cứ mặc tùy ý."

Sợ Lận Vũ Lạc hiểu lầm lại vội giải thích:

"Không chụp hình, không yêu cầu làm người mẫu, chỉ đơn giản là một bên gặp nạn bên kia giúp đỡ."

"Ít nhiều gì cũng phải trả chút tiền."

Cố Tuấn Xuyên lại thiếu đòn:

"Lấy không mặc không như vậy không xấu hổ sao?"

Cao Phái Văn đẩy Lận Vũ Lạc đi thử đồ, lúc quay lại mắng Cố Tuấn Xuyên:

"Có phải anh bị bệnh không? Sao anh cứ phải làm việc tốt nói lời khốn kiếp vậy? Loại người như anh mọc thừa một cái miệng đấy."

"Vất vả làm hàng mẫu, không thèm cho cô ấy mặc miễn phí."

Cố Tuấn Xuyên hừ một tiếng, nâng cao giọng:

"Lận Vũ Lạc, tính theo cân nặng, nửa ký quần áo một trăm tệ, nghe thấy không?"

Cao Phái Văn ở bên cạnh lắc đầu:

"Anh mà thiếu chút tiền đó à."

Móc treo quần áo như Lận Vũ Lạc, khiến Cao Phái Văn hoảng hốt như thể mỗi một bộ quần áo dường như đều được làm riêng cho cô.

"Đưa hết cho cô luôn."

Cao Phái Văn nói:

"Tôi cảm thấy rất vui, có sao không?"

"Không không."

Lận Vũ Lạc vội lắc đầu:

"Tôi giữ lại hai bộ mặc thay đổi là được rồi."

Cô nói lấy hai bộ, thật sự chỉ chọn hai bộ, thoạt nhìn là kiểu bình thường nhất. Cô không phải người ham lợi, cũng đoán được Cao Phái Văn và Cố Tuấn Xuyên làm ra những thứ này rất vất vả.

Cao Phái Văn nhìn vào mắt Cố Tuấn Xuyên, rõ ràng đang nói: Cô gái này sao không tham lam chút nào vậy.

"Đưa cho cô ấy mấy bộ đồ rách kia luôn đi, có tỳ vết rồi."

Cố Tuấn Xuyên chỉ:

"Đừng để tôi nhìn thấy ở phòng làm việc nữa, phiền lắm. Khiến tôi cảm thấy công ty của chúng ta sắp xong đời."

"Mấy bộ này à?"

Cao Phái Văn lựa ra vài bộ:

"Phải không?"

"Đúng."

"Lạc Lạc..."

Lận Vũ Lạc không ngốc, cô biết Cố Tuấn Xuyên thấy cô đáng thương, thương tiếc cũng là một loại ý tốt, Lận Vũ Lạc không nỡ từ chối, bèn gật đầu:

"Cám ơn."

Cao Phái Văn vừa xếp đồ vừa quan sát cách hai người ở chung, rất kỳ quặc, ai làm việc người nấy, thỉnh thoảng ánh mắt chạm nhau cũng thản nhiên rời đi, như thể nhìn đối phương nhiều thêm một cái sẽ chết.

Cô ấy học Cố Tuấn Xuyên thoải mái ngồi trên sô pha, nhìn Lận Vũ Lạc ở đối diện đang cau mày muốn tìm chủ đề trò chuyện với cô ấy.

"Lạc Lạc à."

Cao Phái Văn không nỡ để cô như vậy, lên tiếng giải vây:

"Cô xem tôi có thích hợp tập yoga không?"

Cô ấy đứng lên cho Lận Vũ Lạc thấy dáng người mình, cao gầy, tóc ngắn, ngực phẳng, chân dài, mông hơi vểnh, gọn gàng lại ngầu kiểu điển trai, khiến người ta thấy thoải mái.

"Yoga là môn thể thao đại chúng, nếu cô chưa từng tập có thể bắt đầu từ bài nhập môn."

Lận Vũ Lạc nghiêm túc trả lời cô ấy:

"Vậy tôi đến chỗ các cô đăng ký lớp tập thể nhé, làm một thẻ tập rẻ cả năm khoảng bao nhiêu tiền?"

Cao Phái Văn thở dài:

"Đến lúc tiêu tiền, ông chủ của tôi lại giả chết."

Cố Tuấn Xuyên lười để ý cô ấy, thay đổi tư thế thoải mái cho cái chân bị thương của mình, liếc mắt nhìn hai người rảnh rỗi kiếm chuyện để nói, ngửa đầu tựa vào lưng ghế sô pha, không kiên nhẫn hừ một tiếng.

"Thẻ năm hai mươi hai ngàn."

Lận Vũ Lạc dường như hơi ngại:

"Hơi đắt một chút so với mấy phòng tập khác, nhưng bây giờ cô làm thẻ năm, sẽ được tặng hai chiếc quần thể thao lulu...cũng rất có lợi..."

Cao Phái Văn và Cố Tuấn Xuyên không hẹn mà cùng bật cười, họ thấy rất may mắn vì Lận Vũ Lạc không phải nhân viên sale của quầy mình. Cố Tuấn Xuyên hơi mở mắt, trong tầm mắt lờ mờ là Lận Vũ Lạc mãi mãi cũng không biết bán đồ. Đường nét của cô trở nên mềm mại hơn trong ánh chiều tà cuối hạ.

Cần cổ thon dài, vài sợi tóc dài rơi xuống, hơi hỗn loạn lại lười biếng. Không biết chốt khát máu nào trong cơ thể anh bị mở ra, bỗng muốn cắn mạnh lên cổ Lận Vũ Lạc, nếm thử máu tươi của cô.