Trường An Thái Bình

Quyển 1 - Chương 2: Thích khách



Tô Sầm nhìn theo bóng lưng tiểu quan kia lên tầng, tầng trên dành cho các buồng riêng, tiểu quan vừa lên tầng hai đã vào ngày căn buồng gần lan can nhất rồi buông rèm xuống. Cậu có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ trong rèm, tuy không rõ ràng lắm, nhưng cậu cảm giác có một ánh mắt sau rèm vẫn luôn nhìn về phía cậu.

"Nhị thiếu gia..." A Phúc dè dặt gọi.

Nhị thiếu gia cứ dán mắt vào tiểu quan kia mãi, có lẽ nào... Nhìn nhị thiếu gia bây giờ, khả năng năm nay đỗ cao không lớn lắm, đến lúc đó lại nuôi thêm một tiểu quan ở thành Trường An...nếu để lão gia biết được, chắc cậu ta phải chuẩn bị tiền mua quan tài cho mình thôi.

Tô Sầm quay lại, cười hỏi: "Ngươi thấy y thế nào?"

"?!" Biết ngay!

A Phúc nuốt nước bọt, đau khổ nói: "Nhị thiếu gia, trên đường tới đây em có chăm sóc cậu chưa tốt chỗ nào, cậu cứ đánh em, mắng em. A Phúc vào nhà họ Tô từ năm mười tuổi, chưa lười biếng ngày nào, sau này cũng sẽ hết lòng hầu hạ cậu, nhị thiếu gia tha mạng cho em đi!"

Nói tới cuối câu, cậu ta đã khóc ướt cả mặt.

Tô Sâm: "..."

Khi không nói nhảm gì vậy?

Tiếng thứ gì đó vỡ vụn giòn giã bỗng vang lên từ trên tầng, chén trà rơi xuống. Tô Sầm vừa quay đầu lại đã thấy tiểu quan kia bị đẩy xuống, đám đông tầng dưới thét lên, tiểu quan kia lao thẳng xuống cầu thang, nhưng khi gần chạm đất y lại nhanh nhẹn trở mình, cuối cùng đáp đất vững vàng.

Sau đó có thêm một người phi từ trên tầng xuống, lao thẳng về phía tiểu quan.

Tiểu quan kia nghiêng người tránh một cú cực mạnh, nhanh nhẹn chạy ra sau lưng người kia khi một cú đấm vung tới. Nhưng người đuổi theo y cũng không vừa, thoắt cái lưỡi gươm đã tuột ra khỏi vỏ, chuôi kiếm thụi mạnh vào hông tiểu quan.

Tiểu quan đau đớn nhíu mày, may sao y vẫn phản ứng rất nhanh, vội vàng lùi lại khi lưỡi gươm quét đến Biết mình không phải đối thủ của người kia, y liếc mắt, lách người trốn sau lưng Tô Sầm.

Tô Sầm đang tập trung nếm trà thì tự dưng bị một lưỡi gươm lạnh toát kề cổ.

Tô Sầm: "..."

"Tránh ra!" Người cầm kiếm lạnh lùng nói.

Cậu muốn tránh lắm chứ, đấy là nếu không có mũi tên nhọn hoắt ghì sau lưng.

Chắc chắn hôm nay cậu ra đường không xem lịch rồi, đáng lẽ giờ này cậu phải ở nhà tắm rửa dâng hương chay tịnh một ngày mới phải.

Vậy mà tiêu quan phía sau vẫn ra vẻ đáng thương nũng nịu nói: "Công tử cứu em!"

Tô Sầm liếc sang lưỡi gươm kề bên cổ mình, cẩn thận đẩy nó ra mấy tấc rồi mới quan sát người trước mặt. Người này cao tận tám thước, đôi mắt nhàn nhạt ánh lên màu hổ phách, mặc trang phục thị vệ, vẻ lẫm liệt ở hắn khiến Tô Sầm không khỏi nuốt nước bọt, dè dặt nói: "Vị huynh đài này, có gì từ từ nói, động dao động thương làm người vô tội bị thương thì không hay đâu.". Bạn có biết trang tru𝙮ện ( 𝑻R𝗨M𝑻R𝗨𝑌 ỆN.𝘝N )

Lúc này A Phúc mới hoàn hồn, cậu ta vừa bước lên định tranh luận với người kia thì đã bị ánh mắt của hắn dọa lùi lại.

Thị vệ lạnh lùng nói: "Người này ám sát chủ nhân của ta, giao người ra đây."

Tiểu quan thò đầu ra sau lưng Tô Sầm, cãi lại: "Rõ ràng là chủ của ngươi muốn làm chuyện xấu với ta giữa ban ngày, thẹn quá hóa giận còn muốn giết người diệt khẩu. Mọi người nói thử xem, thành Trường An này có còn phép Vua gì hay không?"

Vừa rồi tiểu quan này đi một vòng dưới đây, mặt mũi vóc dáng thế nào ai có mắt cũng thấy, mọi người đều tin lời tiểu quan này rồi, không ai dám lớn tiếng nói gì nhưng cũng đều thì thầm chỉ trỏ thị vệ kia.

Tiểu quan kia đứng sau Tô Sầm nhướng mày với thị vệ, vẻ lẳng lơ chẳng nói thành lời lại đổi về một ánh mắt sắc lẹm như dao.

Nhân lúc này, Tô Sầm nhìn lên tầng trên, người kia vẫn ngồi phía sau bức rèm, bưng tách trà ngồi vững như bàn thạch, tuy không thể nhìn rõ nhưng cậu cảm giác người kia vẫn đang nhìn mình. Thậm chí cậu có thể "đọc" được ý cười thích thú từ bóng dáng lờ mờ kia nữa kìa

Không đợi cậu hoàn hồn, kiếm của thị vệ đã dí sát thêm vài phần: "Ngươi không tránh ra thì tức là đồng lõa."

Tô Sầm cau mày, ánh mắt kia như sợi dây vô hình quấn quanh người cậu, làm cậu thấy khó thở. Cơn giận không biết từ đâu đến bốc lên, vốn dĩ cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát thân thôi, song lúc này cậu lại ngưỡng cổ bước lên: "Ngươi bảo y muốn giết chủ của ngươi, y lại nói mấy người muốn bạo lực y, trước khi làm rõ chuyện này, ta sẽ không giao người đâu."

Tiểu quan sửng sốt, lẳng lặng rụt mũi tên lại.

A Phúc thầm than "toi rồi", vì phía chợ Đông này ngay sát "tam đại nội" Hoàng Thành, người sống ở đây đa phần là quan to vế lớn, đến cả một viên ngói rơi xuống từ ngói cũng đủ đập chết mấy kẻ làm quan. Huống chi trông người này cũng chẳng giống phường vô danh tiểu tốt, có khi vị chủ nhân ngồi trên kia là nhân vật tai to mặt lớn nào đó không chừng. Cậu ta vội vàng kéo vạt áo Tô Sầm, nhưng lại bị Tô Sầm hất ra.

Tô Sầm nói tiếp: "Y muốn giết chủ nhân của ngươi, vậy nói xem y có thù oán gì với chủ nhân nhà ngươi? Đầu độc hay ám sát? Hung khí ở đâu? Có bằng chứng gì?

"Hung khí là một cây châm thép dài một tấc, bắn lên trần nên đã mất dấu, còn chuyện có thù oán gì..." Thị vệ híp mắt: "Bắt về tra hỏi sẽ biết."

"Vậy tức là ngươi không có bằng chứng rồi." Tô Sầm cười: "Nếu để ngươi bắt người về, sao chúng ta biết được các người có làm nhục rồi ép tội cho y không? Đến lúc đó rồi chẳng phải đen trắng, đúng sai đều từ miệng các người ra à? Y có oan khuất biết tìm ai kêu?"

Mọi người nhao nhao nói "phải", tiểu quan kia cũng gật đầu lia lịa.

Thị vệ lạnh lùng nhìn quanh, đám đông lập tức im bặt, hắn lạnh lùng nói: "Ngươi là đồng lõa của y, đương nhiên sẽ bênh vực y. Hẳn trên người y vẫn còn giấu máy bắn ám khí, vạch áo ra là biết ngay."

Tô Sầm sửng sốt quay lại nhìn tiểu quan kia, người này vẫn đang ra vẻ cực kỳ đáng thương, kéo tay áo lên lau giọt nước mắt vô hình: "Mọi người nhìn xem, người này còn muốn lột đồ người ta giữa ban ngày ban mặt nữa, tuy ta không phải con gái nhà lành chưa gả chồng nhưng cũng không lí nào lại để các người làm nhục vậy được!"

Thị vệ vẫn đứng im: "Cởi đồ ra hoặc để ta dẫn người đi."

Tiểu quan kia nhìn Tô Sầm cầu cứu.

Tô Sầm thầm thở dài, chắc chắn món đồ kia vẫn đang ở chỗ người này, nếu bị soát được e là y khó tránh kiếp này. Cậu thầm nhủ với mình "đâm lao phải theo lao", bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi ta đã kiểm tra rồi, trên người y không có gì hết." Sau đó cậu nhìn ra xung quanh: "Nếu ngươi không tin thì ở đây có mấy người cũng đã soát thay ngươi rồi, phiền mấy huynh đài vừa động tay động chân đứng ra làm chứng, có ai từng sờ thấy máy móc gì trên người y không?"

Mấy người lắc đầu, nhưng vừa nghĩ làm vậy là thừa nhận thói trăng hoa của mình, bèn chẳng ai ho he gì nữa.

Song vài cái lắc đầu vừa rồi cũng đã đủ, Tô Sầm cười bảo: "Xem đi, chúng ta đều nói không có, nếu ngươi vẫn không tin mà đòi lột đồ người ta nữa thì khó tránh người khác nghĩ xa hơn đấy, chẳng lẽ ngươi thấy chủ nhân mình không thành công mới vội vàng bắt người ta thế?"

Thị vệ nhíu mày: "Hỗn xược!"

"Kỳ Lâm."

Một giọng nói trầm thấp vọng xuống từ tầng trên, như vò rượu ủ đã lâu chợt tràn khắp màn đêm dày đặc.

Tô Sầm ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh, nhìn thấy một người mặc áo gấm thêu hoa văn chìm lấp lánh chắp tay sau lưng bước xuống, bước chân vững vàng, tỏa ra khí phách khó nói thành lời. Chẳng trách vừa rồi cách một bức màn cũng khiến người khác khó lòng ngó lơ là vậy.

Người thị vệ bên dưới cung kính chắp tay rồi lùi sang bên cạnh.

Tô Sầm cảm giác cổ mình hơi cứng, nhịp tim vô thức đập nhanh hơn. Vừa nãy đối mặt với thị vệ kia cậu đã thấy khó thở rồi, người này mới chỉ nói hai chữ thôi mà xung quanh đã im phăng phắc, trời sinh đã có khí thế chèn ép kẻ khác, Tô Sầm cảm giác yết hầu của mình trượt xuống, song lại không thể nói nổi chữ nào.

May sao người kia cũng chỉ nhìn lướt qua Tô Sầm, nói: "Đi thôi," sau đó thong thả ra ngoài, bỏ lại đám đông hãy còn sững sờ.

Tô Sầm vội vã quay sang, chỉ thấy người kia dừng lại, không biết là vô tình hay cố ý nhìn cậu. Cặp mắt kia sâu không thấy đáy, song Tô Sầm vẫn thấy được vẻ bỡn cợt trong đó.

Như thể đang nhạo báng mà nhìn một tên ếch ngồi đáy giếng ra vẻ trước mặt mình.

Tô Sầm sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, không hiểu sao lại thấy bực bội.

Cậu cầm chén trà đã nguội trên bàn lên tu sạch, để lại vài đồng bạc rồi quay đi, A Phúc vội vàng chạy theo, ra khỏi quán trà vài bước họ mới phát hiện tiểu quan kia cũng đi theo mình.

Tô Sầm dừng lại, nhíu mày hỏi: "Cậu đi theo tôi làm gì?"

Tiểu quan kia nhoẻn một nụ cười khó hiểu: "Huynh giúp tôi mà, chẳng lẽ tôi không nên ra đây cảm ơn huynh à?"

Tô Sầm vừa đi vừa nói: "Không phải tôi muốn giúp cậu, hắn nói chúng ta là đồng lõa, tôi làm vậy để bảo vệ mình thôi."

"Thật à?" Tiểu quan nhướng mày.

Bị nhìn thấu tâm tư, Tô Sầm càng bực bội hơn: "Tôi không thích hắn đấy thì sao? Đến quán trà uống trà lại cứ phải chọn phòng riêng trên gác mà ngồi cơ, muốn yên tĩnh thì về nhà uống không được à? Trông hắn ăn mặc như vậy cũng đâu giống nhà thiếu mấy lạng trà đâu."

Nhất là đôi mắt kia, sâu như thế, lặng như thế, bao nhiêu người trong quán trà mà chỉ nhìn mỗi cậu, từng hành động cử chỉ của cậu đều không thể che giấu dưới ánh mắt đó.

Cậu cứ muốn so kè với hắn đấy.

Dù vừa đón kết quả thất bại thảm hại.

"Huynh biết đó là ai à?"

"Tôi không biết hắn là ai." Tô Sầm bỗng híp mắt: "Nhưng tôi biết cậu ám sát hắn là thật."

Tiểu quan sững sờ.

"Cậu không phải phục vụ trong quán trà, nếu không khi tôi nói quán trà nhà cậu dùng trà vũ tiền mạo danh trà minh tiền, cậu sẽ không thờ ơ như vậy. Huống chi đó vốn là trà minh tiền thật, nếu đúng là phục vụ quán trà thì cậu không thể không thanh minh cho quán nhà mình được, chứng tỏ cậu đến đó vì ý đồ khác. Hơn nữa khi đi rót nước quanh tầng dưới, dù có đùa giỡn với người khác, nhưng cậu luôn cố ý tránh bên tay phải xách ấm trà đi, chắc hẳn máy bắn tên được giấu trong tay áo."

Tiểu quan vô thức sờ tay áo phải, đúng là nơi đó có giấu cơ quan bắn châm, y thích thú nói: "Vậy mà huynh còn giúp tôi?"

"Tôi đã nói không phải giúp cậu rồi, hắn sỉ nhục tôi trước mà không cho tôi đáp trả à?" Nghĩ đến ánh mắt đó, kiêu ngạo nhìn từ trên cao như nắm chắc phần thắng, giống như đã nắm hết mọi người vào lòng bàn tay, Tô Sầm vội vã lắc đầu. Cứ nghĩ nữa chắc cậu sẽ tẩu hỏa nhập ma mất, cậu vội vàng bước lên vài bước, nói: "Thay vì nói cậu ám sát hắn, tôi thấy giống hắn cài bẫy dụ cậu vào thì hơn. Tôi khuyên cậu đừng đi theo bọn tôi nữa, vừa rồi hắn không bắt cậu trong quán trà không có nghĩa là đã bỏ qua cho cậu, cậu có giỏi thì nên chạy trốn đi."

"Hắn không bắt được tôi trong quán trà thì sau này càng không bắt được." Tiểu quan mỉm cười: "Tôi là Khúc Linh Nhi, nói sao đi nữa hôm nay cũng phải cảm ơn huynh, còn nữa..."

Khúc Linh Nhi bỗng kề sát tai cậu, nói nhỏ: "Người đó thích đàn ông là thật."

Tô Sầm sững người, đến khi cậu quay lại thì Khúc Linh Nhi kia đã biến mất rồi. Hoàng hôn dần phủ xuống, Tô Sầm xoa bên tai vẫn còn hơi tê dại, câu vừa rồi...cậu nghe nhầm hả?