Trường An Thái Bình

Quyển 1 - Chương 22: Chờ đợi



Quay lại sau vài ngày, phường Quy Nghĩa vẫn hệt như trước, tan hoang rách nát, thi thể đã được đưa đi mấy ngày rồi mà mùi hôi thối vẫn còn phảng phất trong không khí. Tô Sầm đành phải bịt mũi, nhọc nhằn bước đi.

Khác biệt duy nhất là sáng nay đã có rất nhiều người bị đưa khỏi đây, lúc này khi Tô Sầm quay lại, người nơi này đều nấp trong bóng tối quan sát họ, ánh mắt nhìn họ cũng cẩn thận hơn.

Ít ra còn biết sợ.

Đi được nửa đường, cậu bắt gặp một đám trẻ con chơi dưới đất, thấy cậu chúng đều dừng lại, một đứa trong số đó rụt rè chạy lại rồi dừng ở gần đó, không dám lại gần.

Là đứa trẻ dẫn đường báo quan hôm trước, Tô Sầm lấy mấy đồng tiền ra: "Dẫn chúng ta đến nhà Ngô Đức Thủy."

Mấy đứa khác thấy có tiền cũng xúm lại, Tô Sầm vừa lấy túi tiền ra đã thấy Kỳ Lâm gác kiếm ngang mặt cậu: "Một đứa là đủ."

Đám trẻ con nghe vậy sợ chạy mất dép.

Tô Sầm nhíu mày, mấy đứa trẻ con thôi, cậu cũng đâu thiếu mấy đồng này. Suốt dọc đường đến đây chỉ cần cậu không hỏi thì Kỳ Lâm không nói câu nào, lần này tính ra cũng lạ.

Tô Sầm đuổi theo hắn, hỏi: "Huynh theo Vương gia từ lúc nào thế?"

Kỳ Lâm không dừng lại, vừa đi vừa nói: "Mười ba."

"Mười ba?" Tô Sầm cả kinh, nhỏ tuổi như vậy, chẳng lẽ từ khi đó Lý Thích đã giữ hắn lại dùng rồi sao? Cậu tò mò hỏi tiếp: "Tại sao huynh lại đi theo hắn?"

Kỳ Lâm nhìn cậu, suy nghĩ lý do Tô Sầm hỏi câu này, sau đó vẫn trả lời: "Vương gia từng cứu ta."

Tô Sầm gật đầu đầy vẻ đăm chiêu: "Chẳng trách."

Chẳng trách những người này lại trung thành với hắn, còn không mềm lòng cả với tộc nhân của mình.

Kỳ Lâm nhìn quanh những căn nhà lụp xụp, bất chợt hỏi Tô Sầm: "Ngài thấy nơi này có nặng nề không?"

"Sao?" Tô Sầm không hiểu gì, gật đầu.

"Đó là vì ngài chưa thấy nơi tàn khốc, tanh máu hơn." Kỳ Lâm băng băng đi trước: "Nếu ngài không cứu được chúng thì đừng cho chúng sự bố thí mong manh ấy."

Tô Sầm sững người, quay lại nhìn đám trẻ con đang núp trong góc nhìn họ, sau đó trầm lặng đi theo Kỳ Lâm.

Nhà Ngô Đức Thủy vẫn giống như lần trước cậu đến đây, cánh cửa vẫn y nguyên như lúc bị Tô Sầm đá, Tô Sầm hít sâu một hơi rồi bịt mũi bước vào căn nhà ngột ngạt tăm tối.

Mấy ngày không có người đến, bàn ghế trong nhà đã bám một lớp bụi mỏng, chẳng qua đồ đạc ở đây vốn cũng chẳng sạch sẽ bao nhiêu, Tô Sầm cố gắng không chạm vào bất cứ thứ gì trong nhà.

Kỳ Lâm lại không quan tâm nhiều vậy, hắn lật tung tấm chăn đen sì không thấy rõ màu sắc ban đầu của Ngô Đức Thủy lên tìm kiếm, sau đó ngồi xổm trước mấy vò rượu trong góc tường.

"Sao rồi?" Tô Sầm lại gần hỏi.

Kỳ Lâm sờ lần lượt mấy vò rượu, nói: "Nhìn mức độ bám bụi thì hai vò này là mới."

Chính là hai vò rượu màu vàng kia. Kỳ Lâm nhấc vò rượu lên cho Tô Sầm xem đáy vò: "Là rượu trong cung."

"Trong cung? Ngự tửu?"

Hai vò rượu đã rỗng từ lâu, Kỳ Lâm ghé mũi lại ngửi, đáp: "Là rượu Hoàng Lư Thiêu do Lưu Châu tiến cống, mỗi khi đưa vào cung cũng sẽ đưa về các phủ lớn một ít. Các vò còn lại đều là rượu gạo bình thường, còn là loại pha nước, có thể mua ở quán rượu trong chợ Đông."

Tô Sầm suy luận tiếp: "Ngô Đức Thủy chỉ là một môn lại ở chợ Đông, thường ngày cũng chỉ uống loại rượu pha nước, với điều kiện của hắn ta thì chắc chắn không có ai mang rượu tốt thế này ra để biếu cả, vậy rượu này ở đâu ra?"

"Không chỉ có rượu mà còn cả chăn trên giường hắn ta nữa, tuy đã không còn rõ màu sắc ban đầu nhưng chất vải lại là vải dệt Đông Dương hảo hạng."

Tô Sầm đăm chiêu nhìn hai vò rượu, sau đó đứng phắt dậy: "Liễu tướng."

Ngô Đức Thủy là em vợ của hắn ta, nếu móc nối Ngô Đức Thủy với những thứ xa xỉ này với nhau thì đây là cách giải thích duy nhất.

Hắn ta tặng hai vò rượu cho Ngô Đức Thủy vào đúng ngày hắn ta bị hại, Ngô Đức Thủy còn chết vì mấy vò rượu này, liệu đây là trùng hợp hay có sự sắp đặt?

Tô Sầm nhấc chân bước ra cửa.

Vừa ra khỏi phòng đã có một thanh kiếm chặn ngang người cậu, Tô Sầm chau mày nhìn sang, vẻ mặt của Kỳ Lâm vẫn bình tĩnh như trước, hắn lạnh lùng nói: "Ngài còn điều tra tiếp ta sẽ không bảo vệ được ngài, mà Vương gia cũng chưa chắc sẽ bảo vệ ngài nữa."

Tô Sầm dừng bước.

Dần dần bình tĩnh lại rồi Tô Sầm mới toát mồ hôi, cậu làm việc theo cảm tính quá rồi, đó đường đường là Liễu tướng, nói không chừng còn có Sở Thái hậu chống lưng. Dù bây giờ cậu đã bám vào Lý Thích, nhưng còn lâu mới quan trọng đến nỗi Lý Thích chịu đắc tội hai người kia vì cậu.

Nếu cậu cứ hấp tấp chạy đến Liễu phủ thì có thể chắc chắn giờ Ngọ trưa mai đầu cậu sẽ bay cùng Cao Miểu rồi.

Thấy người bình tĩnh lại Kỳ Lâm mới thu kiếm, hỏi: "Tiếp theo làm gì nữa?"

Tô Sầm nhìn lại căn phòng tối mù, manh mối này đến đây là kẹt rồi, cậu thở dài: "Làm được gì ta đã làm cả rồi, chỉ còn cách đợi thôi."

Về Đại Lý Tự, Tô Sầm bảo thuộc hạ thả hết môn lại và người của phường Quy Nghĩa về, sau đó ngồi một mình giữa công đường vắng tanh.

Đã quá nửa giờ Thân rồi mà bộ Lễ vẫn chưa có tin tức gì, tú nương cũng im hơi lặng tiếng.

Kỳ Lâm bưng một bát mỳ từ sau bếp ra đặt trước mặt Tô Sầm, bảo: "Ăn đi, đói rạp người cũng không có ích gì."

Tô Sầm ngẩn ngơ cầm đũa lên ăn vài miếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Kỳ Lâm: "Huynh ăn chưa?"

Thấy Kỳ Lâm gật đầu, Tô Sầm mới vùi đầu ăn hết.

Ít ra cậu phải chắc rằng mình sẽ không gục trước khi hôm nay kết thúc, nếu lại bất tỉnh nhân sự như lần trước thì e là cậu cũng chẳng muốn tỉnh lại nữa.

"Ta đến bộ Lễ giục họ."

"Không cần." Tô Sầm khoát tay: "Có Vương gia trên đầu họ cũng không dám lười đâu, giờ vẫn chưa đưa đến hẳn là chưa tra được."

Kỳ Lâm gật đầu, im lặng đứng ra sau lưng cậu.

Mặt trời dần ngả về tây, nắng chiều chiếu xuống kéo dài những chiếc cột sơn son trong Đại Lý Tự, chia công đường thành từng mảng sáng tối rõ rệt. Gần đến giờ tan làm, Tô Sầm ngồi trên công đường nhìn ra cửa, mọi người trong Đại Lý Tự không dám nói gì, cũng không dám đi, chỉ than ngắn thở dài ngồi đợi cùng cậu.

Cuối cùng khi nắng chiều cũng dần chìm hết vào những góc tường, Tô Sầm bỗng đứng dậy bảo: "Đổi phòng giam cho Cao Miểu."

"Hả?" Mọi người sửng sốt.

"Đổi phòng giam cho Cao Miểu, giải người đi trước mặt tú nương." Tô Sầm dặn lại.

Lúc trước cậu đã nói dối tú nương rằng sau khi mặt trời mặt sẽ đưa Cao Miểu đến bộ Hình, nhưng mặt trời lặn không có nghĩa là đã hết ngày, trống canh báo hiệu giờ Tý còn chưa vang thì vẫn chưa phải qua ngày mới.

Dù tú nương có cứng rắn thế nào cũng vẫn là phụ nữ, nhốt cô ta chung với người sắp chết vì mình cả ngày, rồi lại tận mắt nhìn người đó bị đưa đi, trừ phi là điên thật, bằng không cô ta không thể không dao động.

Thời gian lặn dần cùng mặt trời, đám người trong Đại Lý Tự tất bật cả ngày, thấy thời gian sắp hết đều không khỏi nín thở, tập trung chờ đợi.

Khi hoàng hôn dần tắt, một người bỗng chạy vào công đường, mừng rỡ nói: "Khai rồi!"

Tô Sầm đứng bật dậy.

"Điền!" Người kia nói: "Tú nương khai một chữ 'Điền'."

Sau đó lại có người khác chạy vào: "Bộ Lễ đưa danh sách qua rồi, người chết năm đó tên là Điền Bình Chi!"