Trường An Thái Bình

Quyển 2 - Chương 40: Ra oai



Tô Sầm nhíu mày, quay lại nhìn Khúc Linh Nhi.

Khúc Linh Nhi cũng kinh hãi nói: “Rõ ràng tôi đã cắt đuôi được rồi mà, Tô ca ca, huynh tin tôi, sao tôi có thể dẫn người qua đây gây rắc rối cho huynh chứ.”

Tất nhiên Tô Sầm biết rõ con người Khúc Linh Nhi, cậu nhíu mày suy nghĩ một chốc, nói với Khúc Linh Nhi: “Cậu trốn vào phòng trước đi.”

Đợi Khúc Linh Nhi về phòng rồi Tô Sầm mới ra sân trước, bảo A Phúc mở cửa.

Cổng lớn vừa hé ra, hai người cùng sửng sốt.

“Là ngươi?” Tiêu Viễn Thần lên tiếng trước.

“Tô công tử.” Kỳ Lâm tiếp lời.

“Tham kiến thế tử, Kỳ thị vệ.” Tô Sầm hoàn hồn lại cung kính hành lễ, thầm nghĩ chẳng trách Tiêu Viễn Thần có thể tìm tới đây, e là nhờ vị Kỳ thị vệ này dẫn đường rồi.

Xét phép tắc lễ độ, Tô Sầm không nên nhìn thẳng mặt người ta, nhưng lần này cậu lại không nhịn được nhìn từ đầu xuống chân người nọ. Khúc Linh Nhi nói y lột đồ của người khác cũng chưa đúng lắm, quần áo thì vẫn ở trên người, nhưng chẳng biết bị thứ gì rạch mà lại nát tươm, hơn nữa thủ pháp còn rất chuẩn xác, tuy y phục rách rưới nhưng không rạch tới da, chỗ nên bị thì đều lộ cả, chỗ không nên lộ… cũng lộ nốt.

Cậu thầm nghĩ: “Thật ra cũng chẳng khá hơn bao nhiêu…”

Chẳng qua vết đỏ trên cổ vẫn còn đó, không biết hôm đó Lý Thích mạnh bạo quá nên vết cũ chưa phai lại thêm vết mới mà đã nửa tháng trôi qua rồi, người này vẫn rêu rao bên ngoài với dấu vết ấy.

Cũng không biết Lý Thích sao lại thế này, ăn sơn hào hải vị mãi rồi lại muốn thử thêm mấy món thôn quê, mà chết không cơ chứ, cứ phải chọn thứ khó nuốt thế này.

Tiêu Viễn Thần nhìn ánh mắt sâu xa của Tô Sầm, tức tốc kéo chạy mấy mảnh áo rách lại, hất mặt bước lên: “Người đâu? Giao ra đây!”

Tô Sầm chặn trước mặt y: “Không biết thế tử đang nói đến ai?”

Kỳ Lâm ôm kiếm đứng sau Tiêu Viễn Thần, đáp: “Khúc Linh Nhi.”

Tô Sầm thầm nghĩ: “Kỳ đại ca, bản lĩnh trở mặt của huynh được truyền lại từ chủ huynh đúng không? Vừa có người mới đã không niệm tình cũ nữa à?”

Khúc Linh Nhi ở trong phòng đã chịu không nổi nữa rồi, y chưa xuất hiện đã có hai thanh ám khí tới trước, một chiếc nhắm vào Tiêu Viễn Thần, chiếc còn lại nhắm vào Kỳ Lâm.

Tất nhiên đều bị Kỳ Lâm chặn lại, Khúc Linh Nhi vọt ra khỏi phòng, tức giận nói: “Ngươi bênh vực hắn ta?!”

Kỳ Lâm đáp: “Vương gia dặn ta trông chừng thế tử.”

Khúc Linh Nhi mắng: “Đồ phản bội!”

Tiêu Viễn Thần nhếch mép cười: “Bắt người lại cho ta.”

Đám tùy tùng phía sau vừa định bước lên đã bị Tô Sầm nghiêng người cản lại: “Ít nhiều gì đây cũng là phủ đệ của mệnh quan triều đình, Linh Nhi là người của ta, các ngươi đến phủ mệnh quan triều đình bắt người có giấy tờ bằng chứng gì không? Phụng mệnh của ai? Bắt vì tội gì?”

“Nực cười, cung Hưng Khánh ta bắt người cần gì bằng chứng?”

“À?” Tô Sầm không giận mà cười, hỏi Kỳ Lâm: “Đây là người của cung Hưng Khánh?”

Kỳ Lâm thành thật đáp: “Không phải.”

“Ngươi!” Tiêu Viễn Thần trừng Kỳ Lâm, y nổi cơn tam bành lại chẳng cãi được câu nào. Lý Thích chưa nói gì, tất nhiên y không phải người của cung Hưng Khánh, nhưng bị vạch ra dứt khoát trước mặt mọi người như vậy thì y không chịu nổi. Nhìn vẻ ung dung của Tô Sầm mà lòng y nổi lửa, Tiêu Viễn Thần không để tâm đến bộ y phục rách rưới nữa, xắn tay áo chuẩn bị tự ra tay. Tất nhiên Khúc Linh Nhi cũng không ngồi yên chờ chết, y túm cánh tay người nọ định dồn sức bẻ, vốn bẻ gãy một cánh tay cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, nào ngờ lại bị một người dùng kiếm chặn lại, đẩy y ra.

Kỳ Lâm nói: “Ta nói rồi, Vương gia bảo ta trông chừng thế tử, có ta ở đây người khác không làm gì được y.”

“Ngươi đánh ta?!” Vành mắt Khúc Linh Nhi đỏ hoe, hệt như một con báo nhỏ bị chọc tức.

Y cứ tưởng sau đêm hôm đó dù hai người chưa phải bạn bè, nhưng cũng không đến mức thù địch nữa, vậy mà hôm nay người này lại ra tay với y vì một thế tử khốn nạn không biết từ đâu chui ra.

Kỳ Lâm khẽ nhíu mày: “Ta có mệnh lệnh.”

Khúc Linh Nhi cắn môi, ngay lúc y chuẩn bị xông lên thì Tô Sầm lại kéo y lại.

Tô Sầm lắc đầu, muốn đánh nhau thì ba người nhà họ gộp lại cũng không đánh được Kỳ Lâm. Vỗ về Khúc Linh Nhi xong, Tô Sầm lại bước lên.

Nhưng muốn đối phó một Tiêu Viễn Thần thì mình cậu là đủ rồi.

Loáng một cái đã nghe một âm thanh giòn giã vang lên, Tiêu Viễn Thần loạng choạng lùi lại hai bước, ôm mặt quay đầu.

“?!”

Khi mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng, Tiêu Viễn Thần nhảy cẫng lên rống: “Ngươi dám đánh ta?!”

Sau đó y quay lại hét với Kỳ Lâm: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Hắn đánh ta!”

Tô Sầm nhìn cây dâm bụt đỏ tươi trước cửa, mỉm cười: “Thiết nghĩ Kỳ thị vệ phải hiểu đạo lý này nhỉ, đánh mệnh quan triều đình là tội chết đấy.”

“Ngươi!” Tiêu Viễn Thần trừng mắt với Kỳ Lâm, thấy hắn không định ra tay, bèn nói: “Được, ngươi không dám thì ta tự làm!”

Y vừa xắn tay áo lên, cánh tay giơ cao chưa kịp giáng xuống đã bị người phía sau dùng kiếm cản lại, Kỳ Lâm nói: “Ngài không được động vào người này.”

Tô Sầm nhân lúc hai người không kịp làm gì, giáng thêm một bạt tai.

Tuy chỉ là thư sinh trói gà không chặt, nhưng bản lĩnh bạt tai này lại như từng tập luyện vậy, vừa chuẩn vừa mạnh vừa vang. Mượn lời Khúc Linh Nhi thì là: Hôm ở Hồ Tâm đình nể mặt ngươi một chút mà đã không biết điều rồi đúng không?

Liên tiếp hai cái bạt tai, Tiêu Viên Thần cũng dại cả ra. Nói thế nào y cũng lớn lên trong Vương phủ, lớn bằng này rồi nào có ai dám ức hiếp y như vậy? Đánh người? Có Kỳ Lâm ở đây y không đánh được. Bỏ đi? Thế chắc y sẽ chết vì ấm ức mất.

Tô Sầm vẫn chưa dừng lại, cậu tung hết bản lĩnh giữ nhà của mình ra, tựa vào cửa cười khẩy: “Thật lòng khuyên thế tử một câu, nhà ta ở phường Trường Lạc, bên trái là Đại viện Thị ngự sử Trương đại nhân, bên phải là thống lĩnh biệt bộ Thập Lục Vệ Tống đại nhân, nếu thế tử nhất quyết muốn gây sự ở đây, lỡ như sơ sẩy bị trên kia nghe được, đừng để liên lụy đến việc cung ứng quân nhu cho phủ Bắc Lương Vương đấy.”

“Không biết người biết ta còn không biết xấu hổ, nếu thế tử muốn thành người của cung Hưng Khánh thật thì vẫy đuôi chọc cười trước mặt Vương gia là đủ rồi, đừng có ra ngoài làm gì cho mất mặt.” Nói xong cậu còn không quên cười với y: “A Phúc, đóng cửa tiễn khách.”

A Phúc không nhìn khuôn mặt xanh mét ngoài cửa mà khép cửa ngay. Tiêu Viễn Thần thì đứng ngoài cửa giậm chân, buông một câu “Ngươi cứ đợi đấy” rồi mới tức giận bỏ đi.

Tô Sầm khẽ thở dài, vốn đã muốn không chọc vào mấy người này nữa, vậy mà vẫn không nhịn được gây chuyện ân oán.

Đương nhiên, chủ yếu là oán thôi.

Vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt dại ra của Khúc Linh Nhi, cậu bật cười: “Khép miệng vào đi.”

“Tô ca ca.” Sự sùng bái trong mắt Khúc Linh Nhi không thể nói thành lời, hệt như bị A Phúc nhập: “Huynh giỏi quá đi mất! Huynh có thấy bản mặt như đớp phải phân của tên thế tử khốn nạn kia không? Sao huynh biết Kỳ Lâm không đánh huynh thế?”

Sao cậu biết ư? Tô Sầm không khỏi cười khổ, chỉ là trực giác mách bảo người kia sẽ không tuyệt tình với cậu đến vậy thôi, hôm đó hắn đứng ở Hồ Tâm đình dõi theo cậu rời đi, trong ánh mắt sâu thẳm ấy không phải không có cảm xúc.

“Lần sau nhớ đấy.” Tô Sầm gõ vào ót Khúc Linh Nhi: “Đối phó với người thế này thì phải thẳng tay tụt quần, nếu y dám phơi chim chạy giữa phố để đuổi theo thì tôi sẽ thật lòng kính y là hảo hán.”

Khúc Linh Nhi bừng tỉnh, gật đầu: “Tô ca ca, huynh nói đúng đấy.”

Tô Sầm lập tức đập thêm phát nữa: “Còn đúng nữa, cả ngày chỉ biết gây chuyện cho tôi. Vào thư phòng chép Tam Tự Kinh đi, không chép xong không cho ra ngoài.”

Khúc Linh Nhi tủi thân nói: “Tô ca ca, ta không biết chữ mà…”

“Không biết nhìn gáo vẽ bầu à?”

Thế là tối đó Tô Sầm cầm chân giò thủy tinh nhìn Khúc Linh Nhi chép Tam Tự Kinh, sai một chữ thì cầm roi mây đánh tay một phát, nhìn Khúc Linh Nhi nhăn nhó vì đau, cậu bỗng hiểu tại sao hồi xưa lão già Lâm thích phạt cậu thế.

Nói cho cùng thì lão Lâm cũng không dạy cậu lâu lắm, nhưng lại ảnh hưởng đến cậu nhiều nhất.

Lão già kia chỉ một ngữ “ngông”, làm quan đã đến Hàn Lâm Học sĩ, ở trong kinh được biết bao văn nhân nhã sĩ sùng bái, chỉ thiếu một bước nữa tôi là lên hàng tướng, vậy mà vì không thích lề thói trong triều lão lại quả quyết từ quan về quê. Nghe đâu năm đó Lý Thích còn phái người đến Tô Châu mời lão, chẳng qua đều bị lão cầm chổi đuổi về.

Phải biết khi ấy Lý Thích đã là thân vương phò chính quyền khuynh triều đình, dám không nể mặt như vậy thật sự là không sợ chết.

Cũng không biết Tô Sầm học được bao nhiêu từ cá tính ấy của lão, mà đi cùng với đó còn có cả bản lĩnh đắc tội quyền thần nữa.

Chẳng trách ban đầu lão Lâm còn răn cậu “Cây cao thì gió càng lay”, hẳn là lão Lâm cũng biết tính mình không hợp chốn quan trường, mà Tô Sầm thì rất giống lão.

Quan trường chú trọng chia bè kéo cánh, tận dụng triệt để, mà tính cách không đen thì trắng của cậu sao có thể xoay sở giữa nơi nhân tình thế thái quanh co này được?

May sao bản lĩnh số một của Tô đại nhân chúng ta chính là thông minh, ngã mấy lần đứng dậy là học được cách đi vòng tránh bẫy. Không phải là đối nhân xử thế thôi sao, Trạng Nguyên cậu còn đỗ được rồi, có gì mà không học được?

Chỉ cần lòng có nơi gửi gắm thì dù quá trình có trắc trở thế nào, cậu cũng có thể tìm được thứ thuộc về mình.