Trường An Thái Bình

Quyển 2 - Chương 43: Sáng tỏ



Tiểu Tôn vẫn nhớ đêm hôm ấy, Tô đại nhân mặt mày lạnh lùng, hùng hồn không biết sợ dẫn hắn với mấy tay nha dịch đến cung Hưng Khánh.

Hắn chỉ là một tạp dịch bưng trà bê nước ở nha môn, kiêm luôn việc quét dọn sân vườn và thông truyền trước sau, thường ngày chẳng có niềm vui gì, không xem Tiết đại nhân phạt trượng thì cũng là Trương đại nhân vòng vo Tam Quốc, cả đời không có chuyện gì lớn lao. Nếu phải chọn ra mà nói thì là hôm hắn bị kéo đến bộ Lễ, mà khéo không chứ, cũng là vị Tô đại nhân này dẫn hắn đi cùng.

Nhưng lần này họ lại đến cung Hưng Khánh, người bên trong là nhân vật hắt xì một cái cũng đủ chấn động cả thành Trường An. Huống chi đã giờ này rồi, đừng nói là người, cả cô hồn dã quỷ trên đường cũng về ngủ hết, gió đêm len lỏi qua từng con ngõ, len vào trong tim làm người ta rùng mình.

Nhưng nhìn Tô đại nhân đi đầu hàng kia, sắc mặt như ngọc, mắt mũi sáng người, rõ ràng vẫn còn vẻ thiếu niên non trẻ lại dám làm việc mà chẳng ai dám làm.

Tuệ chất như lan, rắn rỏi như trúc là để nói về người này chăng?

Bên ngoài cung Hưng Khánh vẫn đèn đuốc sáng trưng, người nghênh đón họ là dàn vệ quân mạnh nhất Đại Chu, ai nấy mặc giáp cầm thương, bày trận chờ sẵn.

Tất nhiên Tô Sầm cũng biết xông vào cung Hưng Khánh chẳng khác nào tìm chết, cậu nói thẳng: “Ta muốn gặp Kỳ Lâm.”

May sao thị vệ ở cung Hưng Khánh vẫn còn nhớ Tô Sầm nên không vội bắt lại ngay, hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn vào trong truyền tin.

Kỳ Lâm đi ra thấy cậu cũng không khỏi sửng sốt, ban ngày người này vẫn còn rất bình tĩnh mà giờ hai mắt lại đỏ bừng, sắc mặt lạnh lẽo, tựa như hai người khác nhau vậy. Sau khi hoàn hồn hắn mới bước lên, ôm kiếm hành lễ với Tô Sầm.

Tô Sầm cũng không khách sáo, nói thẳng: “Đêm rồi còn quấy rầy, mong Kỳ thị vệ thông cảm, Đại Lý Tự đang xử án, phiền huynh giao Tiêu Viễn Thần ra đây.”

Kỳ Lâm nhíu mày: “Có chuyện gì?”

“Án mạng.”

Kỳ Lâm cau mày suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Vương gia ngủ rồi.”

Tô Sầm nói: “Ta muốn Tiêu Viễn Thần, không quấy rầy Vương gia đâu.”

“Vương gia ngủ rồi.” Kỳ Lâm lặp lại.

Tô Sầm sáng tỏ, Vương gia ngủ rồi, e là người được thị tẩm cũng ngủ rồi, đêm xuân quý giá, muốn xách người từ trên giường Ninh Vương thì cậu có mười cái đầu cũng không đủ chặt.

Cuối cùng cũng lên được long sàng, hoàn thành tâm nguyện rồi.

Tô Sầm bỗng thấy lồng ngực trống rỗng, trái lại không còn sợ gì nữa, cậu cười với Kỳ Lâm: “Vậy phiền Kỳ thị vệ gọi Vương gia dậy, cho ta mượn người bên gối Vương gia một chút.”

Kỳ Lâm khó xử nhìn Tô Sàm, còn chưa biết đối đáp thế nào đã có người lại gần, vỗ nhẹ lên vai hắn.

Kỳ Lâm quay lại, khom người lui xuống.

Đây là lần đầu tiên sau mấy tháng Tô Sầm nhìn rõ người này như vậy.

Hắn vẫn cao vời vợi, ngạo nghễ nhìn xuống, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng lại mang theo phong thái quân vương. Ánh mắt hắn nhìn cậu như đang cười, cũng như chẳng có gì hết, hắn vươn tay khẽ quệt lên gò má cậu, nói: “Gầy rồi.”

Một câu nói bâng quơ lại khiến cậu phải siết chặt bàn tay mới ngăn được mình run rẩy.

Khoảnh khắc ấy, bao cảm xúc tích tụ bấy lâu nay bỗng như nước vỡ đê, tràn lan trong ngực, chực nhấn chìm cậu, mỗi giọt nước trong ấy đều có tên, là… tủi thân.

Một thân một mình trên triều cậu cũng nhịn được, nhìn máu thịt tung tóe trên công đường cậu cũng nhịn được, say rượu không có ai bế lên giường cậu cũng nhịn được, vậy mà lại tan tác chỉ vì hai chữ.

Tô Sầm, mi khá thật đấy.

Tô Sầm lùi lại hai bước, vùi mình dưới bóng râm, cậu cúi đầu hành lễ, khẽ gọi: “Vương gia.”

Lý Thích vén sợi tóc rủ trước mặt cậu, hỏi: “Sao muộn thế này còn chưa nghỉ?”

“Tôi…”

Chưa kịp cất lời cậu đã bị cắt ngang, chỉ nghe một tiếng “Vương gia” nũng nịu vang lên.

Tóc dài rủ trên vai, ngực áo hơi mở, người kia vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, cơ thể như không có xương níu tay áo Lý Thích, hơi nghiêng đầu dựa vào vai hắn.

Tô Sầm tức thì tỉnh táo lại.

E là lúc cậu hùng hổ tới đây hai người này vẫn đang quấn quýt trên người nhỉ?

Mình đang làm gì đây? Làm con chó vẫy đuôi xin xỏ sau khi hối hận? Thế hắn đang làm gì? Chút bố thí nhỏ nhoi cho tình cũ?

Tô Sầm lùi thêm một bước, sợi tóc mai kia rời khỏi tay Lý Thích, cậu kính cẩn nói: “Hạ quan đáng chết, quấy rầy Vương gia, nhưng e là thế tử phải đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Lễ nghĩa quân thần đúng mực, sự kìm nén lạnh lùng xa cách.

Lý Thích hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Tiêu Viễn Thần, hỏi: “Cậu lại làm gì rồi?”

Trong lời nói là sự cưng chiều không che giấu.

Hiển nhiên hắn biết hết những gì Tiêu Viễn Thần làm, chẳng qua không quan tâm.

“Ta đâu có.” Tiêu Viễn Thần hờn dỗi nói, sau đó nhíu mày nhìn Tô Sầm: “Ngươi bảo ta đền tiền không phải ta đã đền rồi sao? Ngươi còn muốn gì nữa?”

Tô Sầm nghiêm giọng nói: “Nhưng ta không biết số tiền ấy lại mua được hai mạng người.”

“Cái gì?” Tiêu Viễn Thần sửng sốt ra mặt.

Tô Sầm nói tiếp: “Hạ quan mời thế tử về Đại Lý Tự hỗ trợ điều tra một vụ án mạng.”

“Án mạng?” Lý Thích lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Viễn Thần.

“Ta không có!” Tiêu Viễn Thần cũng cuống quýt hẳn lên, y vội túm áo Lý Thích: “Vương gia, ta không…”

Y hung dữ nhìn Tô Sầm: “Là hắn vu oan ta, hắn muốn hại ta!”

“Có phải oan hay không lên công đường sẽ rõ.”

“Ta không đi… Vương gia, ta không đi…” Tiêu Viễn Thần bướng bỉnh kéo tay áo Lý Thích, gần như cầu khẩn: “Hắn sẽ dùng hình với ta đấy, ta không đi đâu…”

Lý Thích vỗ nhẹ lên tay y, nhưng Tiêu Viễn Thần còn chưa kịp thở phào đã thấy bàn tay kia dứt khoát kéo tay mình khỏi tay áo hắn.

“?!”

“Đi sớm về sớm.” Lý Thích nói.

“Vương gia…” Nước mắt của Tiêu Viễn Thần lập tức tràn ra, khuôn mặt còn chưa hết vẻ trẻ con ướt đẫm, Tô Sầm trông còn thấy thương, thế nhưng vị Ninh Vương kia chỉ nhẹ nhàng quệt nước mắt giúp y, nói: “Không phải cậu làm tất nhiên không ai dám giá họa cho cậu.”

Ý nữa là… Nếu đúng là cậu làm cũng không ai bảo vệ được cậu.

Lý Thích rụt tay quay người, vạt áo tung bay khuất sau ánh lửa leo lắt, cổng cung Hưng Khánh khép lại lần nữa, chẳng qua lần này có thêm một người hồn bay phách lạc bên ngoài.

Ninh Vương này cũng phân biệt rạch ròi thật.

“Dẫn đi.” Tô Sầm nói.

Nha môn Đại Lý Tự vẫn đèn đuốc sáng trưng, ai nấy tay cầm gậy đứng sừng sững một bên, khác hẳn với vẻ uể oải ban ngày.

Tiêu Viễn Thần thấy hai thi thể trong công đường thì ỉu xìu, lúc quỳ xuống cũng không còn huênh hoang như ban ngày nữa.

Tô Sầm nghiêm nghị nói: “Gác cổng thấy ngươi ra khỏi thành vào giờ Thân canh ba, giờ Dần mới về, vết roi trên người hai mẹ con này cùng vết máu trên roi ngựa của ngươi trùng khớp, bùn đất trên móng ngựa cũng là đất ở hiện trường vụ án, ngươi còn gì để nói nữa không?”

“Không phải ta!” Tiêu Viễn Thần ngẩng đầu, nước mắt chảy dài, trông đáng thương vô cùng: “Ta không giết họ… Ta chỉ muốn dạy dỗ họ một chút, quất mấy roi trút giận thôi…”

“Trút giận…” Tô Sầm kìm nén cơn phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực: “Họ chỉ đòi lại thứ họ nên nhận được thôi, ngươi có tư cách gì mà dạy dỗ họ? Lúc ngươi quất họ có nghĩ đây chỉ là mẹ góa con côi yếu đuối không? Ngươi quất họ rơi xuống mương có nghĩ bên dưới nhiều sỏi đá, có thể họ không trèo lên được không?!”

“Ta… Ta…” Tiêu Viễn Thần bắt đầu run rẩy: “Ta không muốn giết họ…”, sau đó mới vội vàng sửa lại: “Không… không phải ta giết đâu.. Lúc ta đi họ vẫn còn sống mà, đứa bé này còn đang khóc nữa…”

“Thế nên ngươi mặc kệ cho họ tự sinh tự diệt ở đó?” Tô Sầm cụp mắt nhìn hai mẹ con được phủ vải trắng, đồng tử run run: “Đúng là họ không chết dưới roi của ngươi, mà chết vì đập đầu vào đá. Cái mương sâu như vậy, xung quanh toàn bùn đất, ngươi bỏ mặc hai mẹ con bị ngươi đánh mình đầy thương tích đứng còn không vững ở đó thì họ phải lên kiểu gì? Đêm khuya gió lớn, lúc họ trèo lên chỉ trượt chân một cái thôi là không thể cứu vãn, dù người không phải ngươi giết chết thì ngươi cũng không thoát được dính líu đâu!”

“Không phải ta!” Đôi mắt phượng của Tiêu Viễn Thần trợn trừng, vành mắt như sắp nứt, y nhảy cẫng lên định lao về phía Tô Sầm nhưng lại bị nha dịch hai bên ghìm xuống, song y vẫn không chịu yên lặng mà gào lên với cậu: “Ngươi vu oan cho ta! Ta phải nói Vương gia ngươi hãm hại ta! Người không phải ta giết, ta không nhận! Ta không muốn ngươi xử án! Ta muốn đổi người!”

Tô Sầm nhìn xuống quyển ghi án: “Chứng cứ xác thực, ai xử lý cũng vậy thôi, không ai bảo vệ được ngươi hết, ngươi tự liệu lấy đi.”

Cậu khoát tay: “Nhốt vào nhà lao đợi xét xử.”

Đến khi người bị kéo đi xa rồi tiếng mắng của Tiêu Viễn Thần vẫn còn văng vẳng bên tai, Tô Sầm ngẩn ra nhìn hai thi thể, ra dấu bảo hai bên lui xuống.

Suy cho cùng cậu cũng có trách nhiệm trong vụ án này, nếu không phải cậu chèn ép Tiêu Viễn Thần quá mức thì y cũng sẽ không trả thù họ. Hai mạng người còn sống sờ sờ lại chết dưới cường quyền, thiên lý sáng tỏ mà người lại chết không nhắm mắt.

Đứa trẻ kia còn nói lớn lên muốn làm quan giống cậu, Tô Sầm cười khổ, làm quan như cậu có tác dụng gì chứ? Không cứu được người khác, cũng không đòi được công bằng.

Kiếp sau nên đầu thai vào một gia đình tốt, tốt nhất là giống như Lý Thích, đứng trên đỉnh cao quyền thế, không phải lo nỗi khổ nhân gian, tốt biết bao.

Tiếng gà gáy đầu tiên trong thành Trường An vang lên, tia nắng sớm đầu tiên chiếu lên hai mảnh vải trắng, Tô Sầm day khóe mắt mỏi nhừ, bỗng thấy một người đi tới trước mặt cậu, gật đầu rồi nói: “Tô đại nhân, Vương gia muốn gặp ngài.”

Tô Sầm vịn bàn đứng dậy, đợi một lúc cho cơn chóng mặt qua đi mới gật đầu: “Đúng lúc lắm, ta cũng muốn gặp hắn.”