Trường An Thái Bình

Quyển 2 - Chương 45: Tô Tần



Cứ nghĩ rằng sau nhiều chuyện như vậy cậu chẳng thể ngủ ngay được, nhưng gần như ngay khi Lý Thích khép cửa, cậu đã được Chu Công mời đi uống trà.

Một giấc ngủ an yên mà vững chãi, cảm giác nằm long sàng… cũng được.

Khi cậu dậy Lý Thích vẫn chưa về, mùi đàn hương còn vấn vít trong phòng. Chẳng trách cậu lại ngủ say tới vậy, cũng không biết an thần hương này của Lý Thích từ đâu ra, lần nào cậu ngửi cũng như hít phải thuốc mê, hương chưa hết thì tuyệt không tỉnh dậy.

Tỉnh ngủ rồi cậu vẫn chưa muốn dậy, bèn ngẩn người nhìn màn giường tao nhã cổ kính của Lý Thích, tâm tư dần chuyển sang gương mặt kia. Cặp mắt ấy sâu như vậy, đong đầy trời sao Mạc Bắc, cũng chất chứa đảng phái phân tranh, vậy lúc nhìn cậu thì sao? Có mấy phần là chân tình, mấy phần là giả ý?

Sau mấy lần giao đấu qua lại, người kia luôn khí thế mà tới, gọn gàng mà đi, không giống cậu cứ lôi thôi lề mề, không chịu dứt khoát, cuối cùng lại khiến mình hãm sâu vào đó.

Cũng phải, Lý Thích là bậc vương giả tung hành khắp chốn vui, còn cậu là con thú nhỏ lần đầu rơi vào miệng cọp, cậu nhìn cặp mắt ấy ngàn lần, vạn lần vẫn không thấu được suy nghĩ bên trong.

Biết mình cứ nghĩ lại chỉ lại rơi vào vòng luẩn quẩn, Tô Sầm quyết đoán không nghĩ nữa, ngồi dậy nhìn quanh.

Tẩm cung này tuân theo phong cách nhất quán của Lý Thích, thoạt trông chỉ thấy nghiêm trang chững chạc, nhưng để ý kĩ lại thấy bao la hào hùng. Không dùng bình phong để ngăn cách phòng ngủ như những người khác, tẩm cung của Lý Thích là một chữ “一” nối liền, từ chỗ cậu có thể thấy được thư phòng ở bên kia.

Chợt nghĩ tới gì đó, Tô Sầm lộn người xuống giường, chân trần chạy đến giá sách, gần tới nơi còn hơi do dự, thấy trên bàn không có tấu chương về quốc gia đại sự gì đó mới thở phào, tiện tay rút một cuốn sách tiêu khiển trên giá xuống xem.

Không bao lâu sau, cậu khép sách lại, mỉm cười hài lòng, quả nhiên chữ trên ô là do hắn viết.

Tuy chữ trong sách không viết theo lối cuồng thảo mà mạnh mẽ hiên ngang, nhưng cậu vẫn nhìn ra được manh mối từ cách đi bút. Nét chính viết đậm, các nét khác thì đi bút nhẹ hơn, khiến con chữ trông có vẻ thon dài, cong như khuất thiết[1]. Nhìn cũng biết để học được kiểu chữ này khó khăn thế nào, trước nay luôn là người học thì nhiều thành tài thì ít, cậu cũng từng luyện rồi, nhưng vì cổ tay không đủ sức nên cũng bỏ.

[1] Một kỹ thuật vẽ thời xưa, dùng nét bút với độ dày cực đều để nổi bật bút pháp xuất sắc, thể hiện được lòng khoan dung và đại từ đại bi của Phật tổ, Bồ Tát…

Lúc này cậu lại chợt nghĩ ra, thấy trên bàn Lý Thích có sẵn bút nghiên giấy mực, bỗng có hứng trải giấy mài mực thử một lần.

Vừa viết được một dòng Tô Sầm đã nhăn mày, có hình nhưng vô thần, giống một người thiếu đi gân cốt, học được vẻ ngoài lại không có được tinh túy, cậu đành buông bút giở lại chữ của Lý Thích.

Xem được một lúc lại thấy say mê, Lý Thích không bình nhiều vào cuốn sách này, có viết cũng chỉ một hai dòng, nhưng chữ nào chữ nấy như châu ngọc. Có lúc hắn khen, cũng có lúc phê bình, bên cạnh câu “Một đời vô đạo, nước tàn vong” trong Tả Truyện thì chỉ có một chữ – Rắm!

Tô Sầm bật cười thành tiếng.

Đọc một lúc đã quên hẳn thì giờ, đến khi nghe tiếng động ngoài cửa Tô Sầm mới hoàn hồn, lúc ấy muốn vứt sách chạy về đã muộn rồi.

Lý Thích đứng trước cửa tủm tỉm nhìn cậu, thấy cậu ngẩng đầu mới vẫy tay: “Lại đây.”

Tô Sầm vừa dịch một bước đã khựng lại, cậu chưa xỏ giày.

Thể diện là chuyện nhỏ, thất lễ là chuyện lớn, cậu ngang nhiên áo mũ xộc xệch trong tẩm cung của người khác, Lý Thích sẽ nghĩ thế nào? Tuy không phải chưa qua lại bao giờ, nhưng khi ấy tình thế ép buộc, không giống lúc này cậu tự cởi đồ tháo đai.

Thấy cậu bất động, Lý Thích hơi cau mày, lặp lại: “Lại đây.”

“Tôi…” Tô Sầm cũng khó xử, cậu nhặt cuốn sách lên: “Tôi vẫn chưa đọc xong cuốn này… ngài đợi tôi đọc hết được không?”

“Lại đây.” Không giận mà uy, không thể chối từ.

Tô Sầm cầm sách che mặt, bất đắc dĩ rời khỏi bàn. Da cậu vốn trắng, hai bàn chân quanh năm không gặp ánh nắng lại càng trắng nõn như ngọc. Ngón chân cái hơi vểnh lên vì lạnh, rồi lại vội vã quắp vào, cố gắng trốn sau vạt áo.

Thấy Lý Thích không có động tĩnh gì, Tô Sầm lén lút thò đầu ra, ngay sau đó cậu vứt sách co chân lên chạy.

Trong đôi mắt kia là dục vọng lõa lồ, rõ là muốn rút gân róc xương ăn thịt cậu.

Lý Thích nói lão già Vương Nghiễm kia lại phản đối chế độ đồn điền[2] của hắn, nói Lãng Kiệt cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, phút chót rồi vẫn muốn đến Hàng Châu cắn mót một miếng, còn nói Hoàng đế nhỏ vẫn chưa có chính kiến, dễ bị người khác thao túng.

[2] Chế độ đồn điền là cho quân đội đi khai hoang trang trại

Vừa nghiêm túc nói chuyện trên triều, vừa dồn hết sức phát lực.

Vương Nghiễm, Lãng Kiệt với Hoàng đế thì liên quan gì đến cậu? Có phải cậu không cho đóng binh, ăn mót, không có chính kiến đâu… Lý nào lại bị người ngoài chọc tức rồi về vần cậu?!

Tô Sầm bất lực nhìn trời, thế nào là một lần “sa chân” để hận ngàn đời, trí tuệ của người trước quả là danh bất hư truyền.

Mãi mới có thời gian thở một hơi, vừa định xuống giường uống miếng nước đã có một bàn tay tóm cổ chân cậu, chưa kịp thét tiếng nào đã bị kéo lại giường.

Một buổi chiều rồi một buổi tối, Tô đại nhân không xuống giường được nữa. Cả bữa tối cũng nhờ Kỳ Lâm mang vào, rồi Lý Thích đút cho cậu từng miếng.

Xem ra mình cũng có công lực “từ ấy quân vương vắng buổi chầu” nhỉ.

Tối đến thắp đèn, lại sau một hồi ướt át, Tô Sầm tựa vào ngực Lý Thích thở dốc. Cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lý Thích dưới ánh nền, thầm nghĩ sao mà đẹp thật đấy, mặt mày tuấn tú, đường nét sắc sảo, lúc không cười thì xa cách, cười lên lại như thức rượu khiến người ta say đắm, nhấn chìm người khác trong đó.

Lý Thích tóm bàn tay đang không ngoan lại kia, giơ lên nhìn, một vết sẹo nhạt nằm giữa những đường chỉ tay, vết sẹo thô ráp hơi lồi lên.

Là vết sẹo hôm ấy ở Hồ Tâm đình.

“Đau không?” Lý Thích hỏi.

Tô Sầm ngẩn người, nghĩ một lúc mới hiểu Lý Thích đang hỏi gì, cậu ngửa đầu cười: “Không đau.”

“Ban đầu thì sao?”

Tô Sầm ra vẻ chau mày nghĩ ngợi: “Cũng tạm, coi như bị chó cắn thôi.”

Lý Thích bật cười, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Vòng vo mắng ai đấy?”

Rồi lại nhăn mày nói: “Sẹo ở lòng bàn tay chắc khó lành lắm.”

Tô Sầm cụp mắt: “Lòng bàn tay cũng là lòng, vết thương trong lòng đều rất khó khỏi.”

Nói thêm nữa lại ủy mị quá rồi, Tô Sầm dừng lại, ngồi thẳng dậy nhìn Lý Thích, đổi chủ đề: “Vậy nên phán Tiêu Viễn Thần thế nào?”

“Kỳ Lâm nói hết cho cậu rồi?” Lý Thích rút tay về vân vê chiếc nhẫn: “Cậu là quan Đại Lý Tự, nên xử thế nào còn cần ta dạy?”

“Lỡ tôi phán sai mất, Vương gia lại đuổi tôi ra đường lúc nửa đêm thì tôi phải đi đâu cãi lý đây?” Vốn là lời nghiêm túc, nói ra miệng lại mang giọng điệu khác, nghe sao cũng thấy ấm ức.

Lý Thích bật cười, tiếng cười trầm thấp, hắn nói: “Tử Húc ghen rồi.”

“Tôi không ghen.” Tô Sầm lập tức cãi lại: “Ninh Vương hậu cung ba ngàn, tôi ghen cái gì… cung Hưng Khánh lớn như vậy, tất nhiên Vương gia muốn giữ ai thì giữ…”

Càng chùi càng đen…

Tô tài tử bỗng dưng phát hiện tài tranh luận của mình hoàn toàn vô dụng, cãi tới cãi lui vẫn không thoát ra được, cậu dứt khoát ngậm miệng, gằn từng chữ: “Tôi không ghen!”

Lý Thích im lặng nhìn cậu, ý cười lồ lộ trong mắt.

Tô Sầm bất đắc dĩ nhận thua, ghen thì ghen vậy, dù gì lão cáo già này cũng biết tỏng cậu rồi. Quay lại chủ đề lúc trước, cậu thở dài nói: “Ngài không biết đâu, lúc còn sống đứa bé ấy còn nói sau này muốn thành người như tôi… Nó là người đầu tiên nói muốn thành người như tôi, là người đầu tiên công nhận những gì tôi làm… Dù người khác nói thế nào, phản đối ra sao, tôi vẫn luôn tin mình làm không sai… Nhưng cứ một mình như vậy thật sự rất mệt, mãi mới có một người công nhận những điều tôi làm, mà giờ người đó cũng mất rồi…”

Tô Sầm khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Lý Thích, đôi mắt trong veo: “Nếu tôi muốn y đền mạng thì sao?”

Lý Thích cũng nhìn cậu, không nói được cũng chẳng nói không, Tô Sầm biết mình lại vuốt đúng vảy ngược rồi.

Cậu cũng biết mình chỉ nói vậy vì tức giận, một mạng người đổi được ngàn vạn tính mạng khác, cậu cũng biết tính toán lợi hại chứ. Vừa định mở miệng, Lý Thích đã nói: “Vụ án của cậu, cậu quyết định.”

Tô Sầm ngẩng phắt đầu, khó tin lầm bầm: “Thế quyền chỉ huy Bắc Lương Quân thì sao?”

“Đánh trả.”

Rõ rành đây cũng chỉ là nói đùa nhưng Tô Sầm vẫn rất hưởng thụ, hóa ra cảm giác làm hồng nhan họa thủy mê hoặc chủ nhân là thế này, vậy xem ra bảo cậu là Tô Đát Kỷ cũng không sai.

Như biết cậu đang nghĩ gì, Lý Thích kéo người vào lòng, cười bảo: “Không phải Tô Đát Kỷ, là Tô Tần.”

Thông minh trác tuyệt, tài hoa xuất chúng.

Tô Sầm cũng cười: “Chẳng qua ngài đoán được tôi sẽ không giết y, ức hiếp người biết vì việc lớn như tôi thôi.”

Lý Thích cười mà không đáp, mười ngón thon dài lồng vào mái tóc, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.