Trường An Thái Bình

Quyển 4 - Chương 101: Đàn hương



Trong ba ngày, vụ án cũ mười một năm trước đã cát bụi trở về cát bụi.

Ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi cửa hàng, những nỗi khổ tâm, không thấy mặt trời, xấu xí âm hiểm, chôn trong bóng đêm đều đồng loạt nổi lên mặt nước.

Một ngọn lửa cháy suốt mười một năm, cháy từ Thục Trung đến thành Trường An.

Cuối cùng lão vẫn chọn cùng một cách ấy, nối bước chủ nhân của lão.

Nhìn ngọn lửa thiêu gãy thanh xà cuối cùng, Tô Sầm quay người rời đi, người xưa đã khuất, nhưng cậu vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, chân tướng vẫn chưa được phơi trần, vụ án tế trời chưa kết án, vụ án nhà họ Thẩm cũng chưa xong xuôi.

Tô Sầm không quay đầu mà đi thẳng đến Hoàng thành, cậu sải rộng bước chân, tuy chỉ có mấy nha dịch theo sau nhưng lại như có ba mươi mấy người rồng rắn.



Thời hạn ba ngày đã hết, Thiên tử nhỏ yên vị ngai cao, nghe Tô Sầm kể lại rành mạch tình tiết vụ án, mấy ngày trước cậu bé còn sợ không ngủ nổi mà nay nghe xong cũng không khỏi sụt sịt.

Lập tức hạ lệnh: Điều tra lại vụ án nhà họ Thẩm, công bố kết quả khắp thiên hạ, niệm tình nhà họ Thẩm không con cháu, truy phong Thẩm Tồn là Họa viện Thị chiếu, ban thụy hiệu Văn Trinh. Từ Hữu Hoài, Lưu Khang, Tào Vĩ giết người phóng hỏa, trộm mộ phi pháp, mua bán minh khí, tội không thể tha, niệm tình đã chết phơi thây ba ngày, gia sản sung công, minh khí đã mua bán truy hồi toàn bộ. Tô Sầm có công phá án, thưởng trăm lượng bạc, đợi khi kết án sẽ phong thưởng thêm.

Văn võ khắp triều đều ghen tị đỏ mắt, phong thưởng thêm còn phong thưởng được gì nữa, tất nhiên thăng quan tiến chức, quan to lộc hậu, mới có ba ngày đã lấy được vị trí mà người khác phấn đấu nửa đời cũng chẳng với tới. Đám người Hình bộ cứ tưởng rằng mình vứt được gánh nặng, ám sát trước mặt Hoàng thượng kiểu gì cũng ảnh hưởng đến bao thế lực, gai góc khó nuốt vô cùng. Không ngờ cẩn thận bóc tách ra lại là miếng bánh ngon như vậy, giờ thì muốn nhúng một tay vào cũng đã muộn, bỗng chốc hối hận xanh cả ruột.

Tô Sầm cúi tạ hoàng ân, sau đó âm thầm nhìn lên, chỉ thấy vị trí bên phải đại điện trống không, trái tim cũng khuyết đi một khoảng.

Hắn cho cậu thời gian ba ngày, cậu đến như đã hẹn, hắn lại vắng mặt.

Nói không để bụng chút nào thì là giả.



Sau buổi chầu Tô Sầm cố ý nán lại cuối cùng, nhân lúc không ai để ý lẻn đến ngó vào Hàn Lâm Viện.

Ban ngày ban mặt cậu cũng không tiện đến thẳng cung Hưng Khánh, bèn qua chỗ Trịnh Dương hỏi han trước.

Nào ngờ Trịnh Dương cũng mơ màng, nghiêng đầu nói: “Cậu tôi có bao giờ vắng triều hội đâu, không phải bệnh rồi chứ? Nhưng mới hôm qua còn hùng hổ mắng Thiên tử nhỏ cơ mà.”

Tô Sầm chỉ biết hôm qua cậu bỗng dưng bị tuyên vào diện Thánh, không rõ đầu đuôi câu chuyện thế nào, tuy sau đó cũng có nhận ra phần nào nhưng vì cậu nôn nóng phá án nên không nghĩ kĩ. Giờ nghe Trịnh Dương kể lại cậu mới toát mồ hôi, người này không biết mình là cây cao đón gió cả, bao nhiêu người đang rình rập chỉ trỏ hắn hay sao lại dám nói lời đại nghịch bất đạo trước mặt quần thần như vậy!

Liên tưởng đến sự việc trên triều hôm nay, không phải cung Hưng Khánh có việc gì rồi chứ?

Trịnh Dương lại cười: “Đúng là Hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp, có khi cậu ta chẳng thèm để ý câu, vậy mà huynh đã tính toán thay cậu rồi.”

Tô Sầm bình tĩnh lại, nay Thiên tử hãy còn nhỏ, chưa đến mức ra tay với Lý Thích. Cung Hưng Khánh tường đồng vách sắt, người ngoài không vào được, đúng là cậu lo quá đâm loạn. Ngó lơ ý trêu chọc trong lời Trịnh Dương, Tô Sầm nghiêm túc nói: “Đợi trời tối ta qua đó xem sao.”

Trịnh Dương nhíu mày: “Việc gì phải đợi, huynh muốn đi thì đi thôi.”

Tô Sầm lắc đầu.

Cậu tự biết cân nhắc cho quan hệ của mình và Lý Thích, lúc đầu Lý Thích đã mập mờ với đám quần thần để che giấu cho cậu khi cậu ở Dương Châu, tuy sau đó mọi người đều biết cậu đi điều tra cho Lý Thích, nhưng không tránh khỏi những kẻ mưu mô cố ý gây chuyện. Từ khi cậu trở về, cha vợ của Lý Thích là Ôn Đình Ngôn liên tục gây khó dễ với cậu, tuy cậu không quan tâm những chuyện có có không không ấy, nhưng cũng phải để ý thay Lý Thích. Học trò của Ôn Đình Ngôn chiếm hết nửa quan trường Đại Chu, nếu sau này Lý Thích và Thiên tử nhỏ trở mặt, những người này có thể là thanh gỗ nổi, cũng có thể là những cọng rơm đè chết lạc đà.

Trịnh Dương thấy vậy không khỏi cười: “Huynh đúng là chuyện gì cũng nghĩ cho cậu ta, nhưng huynh không phải lo, nếu cậu có gì thật thì hai mẹ con kia còn sốt ruột hơn huynh nhiều. Nếu họ vẫn còn yên thì tức là không có gì to tát.”

Tô Sầm trợn mắt: “Nói như thể hai mẹ con kia không phải mợ với em họ huynh ấy, hóa ra trong mắt huynh chỉ có người cậu Vương gia kia thôi.”

“Cậu thương ta từ nhỏ mà… Tuy cũng ưa vùi dập ta, nhưng tóm lại cậu vẫn khác đám người kia.” Mắt Trịnh Dương bỗng lạnh đi: “Huynh không biết chúng đã làm gì với cậu đâu.”

Tô Sầm sửng sốt, cậu có thể nhận ra gì đó trong lời Trịnh Dương, nhưng chưa kịp hỏi rõ ràng Trịnh Dương đã lại ngả ngớn nói: “Tô huynh, chẳng mấy nữa là Tết rồi, huynh có dự định gì chưa? Có phải huynh cũng không có bạn bè khác trong kinh không, không ấy đến phủ Anh Quốc công nhà ta đón năm mới đi. Cũng là người nhà cả, không cần khách sáo đâu, đúng dịp ta cũng có mấy người bạn muốn giới thiệu cho huynh đây.

Chuyển chủ đề gượng gạo thật. Nhưng nếu Trịnh Dương đã không muốn nói thì Tô Sầm cũng không hỏi nhiều, cậu trợn mắt: “Ai người nhà với huynh.”

“Huynh với cậu tôi chẳng phải…” Trịnh Dương hậm hực im lặng trước cái nhìn rét căm của Tô Sầm.

Tô Sầm nói: “Thôi Hạo sắp lên Gián nghị đại phu rồi đúng không? Huynh có biết tại sao huynh không đấu được với gã không?”

Trịnh Dương “hừ” một tiếng: “Gã có chỗ dựa nắm cả Lại bộ chứ gì.”

Tô Sầm cười: “Kể đến chỗ dựa thì ai lớn bằng huynh chứ.”

Trịnh Dương cũng bật cười: “Nói cũng phải, nhưng cậu không phải người thiên vị, ta mà không có thành tích gì thì không bao giờ đề bạt ta đâu. Nhưng huynh xem ngày nào ta cũng ở Hàn Lâm Viện thì nên chuyện gì cho được? Đâu như huynh được phá án, còn toàn là vụ lớn, cơ hội thể hiện nhiều hơn ta nhiều. Ta thấy kỳ này Liễu Trình thấy huynh sắp lên Thiếu khanh rồi nên mới nâng Thôi Hạo cho đỡ thua kém cậu ta ấy mà.”

Trịnh Dương bỗng sáp lại nói nhỏ với Tô Sầm: “Ta nghe nói dạo này ngày nào Thôi Hạo cũng chạy đến nhà Liễu tướng, có khi đang bận bưng trà rót nước nâng niu bàn chân thối của người ta đấy, huynh để mắt vào, đừng cho người ta ngồi lên đầu.”

Tô Sầm cạn lời: “Huynh nghe mấy tin linh tinh này ở đâu thế?”

Trịnh Dương lại lấy làm tự hào: “Thành Trường An này có gì mà ông đây không biết, ta còn biết hôm qua huynh ra khỏi cung lên xe ngựa của cậu ta, sau đó…”

Tô Sầm: “…”

Tuy biết người của cung Hưng Khánh rất kín miệng, Trịnh Dương không thể biết chuyện trên xe ngựa hôm qua, nhưng Tô đại nhân có tật giật mình, không mặt mũi nào nhớ lại chuyện hôm qua nữa nên vội vàng đứng dậy, kiếm cớ rời đi.

Trịnh Dương cười nghiêng ngả, thấy cậu định đi còn không quên trêu chọc: “Bản lĩnh của cậu ta được chứ?”

Tô Sầm tức tối cắn răng, thầm nghĩ người này đúng là thiếu đón, không biết tôn ti trật tự gì hết, lần sau Lý Thích muốn đánh người cậu phải xung phong đưa chổi lông gà.



Tô Sầm rời khỏi Hàn Lâm Viện bèn đến Đại Lý Tự xin nghỉ, mấy ngày bận rộn phá án cậu chưa được ngủ ngon giấc nào. Tô Sầm thầm tính giao việc còn lại cho người khác xử lý, cậu cũng không thể chiếm hết công lao được, tiện về ngủ một giấc để tối đến cung Hưng Khánh.

Trương Quân nghe xong lập tức vung tay phê chuẩn, chẳng qua Tô Sầm về rồi cũng chẳng được nghỉ ngơi. Gần về cuối nắm các phủ các viện bắt đầu qua lại, Tô Sầm vừa nở mày nở mặt trong triều, quan viên trong kinh đều vội vàng bợ đỡ, tiễn bước người này lại đón người kia đến, trà nhà họ Tô cũng gần thấy đáy cả.

Đến khi cổng nhà họ Tô Sầm yên tĩnh trở lại thì mặt trời đã ngả về Tây, tiếp khách một ngày, Tô Sầm còn mệt hơn phá án.

Ăn qua loa vài miếng, nhìn sắc trời thấy đi được rồi, Tô Sầm mới đứng dậy đến cung Hưng Khánh.

Vừa vào cung Hưng Khánh Tô Sầm đã thấy hôm nay canh phòng nghiêm ngặt hơn mọi khi, Kỳ Lâm vắng mặt, hỏi người khác thì đều giấu giếm, vòng vo với cậu. Tô Sầm không muốn nấn ná lâu, hỏi thẳng: “Vương gia đâu?”

Thị vệ chỉ về phía tẩm cung, Tô Sầm nhíu mày: “Giờ này lại ở tẩm cung?”

Ninh Vương trăm công nghìn việc, cả lúc uống trà cũng phải mang tấu chương theo mà giờ chưa tới đêm đã ở phòng ngủ sao? Đúng là không bình thường.

Tô Sầm nhìn thị vệ, không hỏi nữa, đi thẳng về phía tẩm cung.

Thậm chí tẩm cung còn không thắp đèn, Tô Sầm bỗng thấy hốt hoảng, cậu đẩy cửa vào phòng, mùi đàn hương xộc ra khiến cậu suýt ngất.

Lần mò đến trước giường, thấy người kia yên ổn nằm đó, nhịp thở vững vàng như đang ngủ, Tô Sầm mới yên tâm.

Bất giờ cậu mới phát hiện tay mình run lẩy bẩy.

Trong bóng đêm, đôi mắt hàng mi của người kia sắc sảo vô cùng, sống mũi cao thẳng, khi thức thì uy nghi đáng sợ, khi ngủ lại vô thức hiển lộ ra chút dịu dàng. Tô Sầm chưa từng nhìn hắn gần gũi và tĩnh lặng đến vậy, cậu kìm lòng không đặng vươn tay ra tỉ mỉ phác lại những đường nét ấy, ngón tay trượt qua khuôn mày, đi qua chiếc mũi, vừa chạm đến khóe môi thì chợt bị một bàn tay bắt lại.

“Đến rồi à.” Lý Thích không mở mắt, giọng nói khàn đặc lại êm tai đến lạ.

“Vâng.” Tim Tô Sầm nhũn ra, cậu cúi người nằm bò lên ngực hắn: “Em đánh thức ngài à?”

“Vốn cũng tỉnh rồi.” Lý Thích vỗ vai cậu, năm ngón tay luồn vào trong mái tóc như thác nước, chậm rãi vuốt ve.

Nghe nhịp tim vững vàng trong lồng ngực Lý Thích, Tô Sầm bỗng thấy trái tim nôn nóng suốt một ngày của cậu dần bình tĩnh lại.

“Sao ngài không lên triều?”

“Ngủ quá giờ.”

“…” Đúng tình hợp lý, Tô Sầm không phản bác được, đành nói: “Em phá án rồi.”

Lý Thích khẽ cười, tiếng cười cộng hưởng trong khoang ngực rồi lọt vào tai Tô Sầm, Tô Sầm cảm thấy tai mình cũng tê rần rồi.

“Tử Húc giỏi như vậy, một vụ án nhỏ có đáng là bao.” Lý Thích cúi đầu nhìn cậu, nhéo khuôn cằm mảnh khảnh: “Sao, tủi thân à?”

“Ngài bảo ba ngày cơ mà?” Vậy mà Tô Sầm tỏ vẻ ấm ức thật: “Ngài lỡ hẹn.”

“Là lỗi của ta.” Lý Thích thẳng thắn thừa nhận: “Tử Húc muốn gì? Ta đền cho em.”

Tô Sầm ngửa mặt, đôi mắt trong bóng đêm càng thêm vẻ sáng người: “Ngài nói em nghe trước đã, có phải cung Hưng Khánh có chuyện gì không?”

Lý Thích vỗ về: “Không có gì, đêm qua có mấy tên trộm lẻn vào, ầm ĩ suốt đêm ngủ không yên.”

Ngủ không ngon một đêm mà phải đốt an thần hương dữ vậy sao? Có đến nỗi phải lỡ buổi chầu không? Vả lại cung Hưng Khánh là nơi nào chứ, tên trộm nào dám lẻn vào đây vậy? Nghe chẳng thuyết phục chút nào.

Tô Sầm nhíu mày: “Lại là người của Ám Môn sao?”

Trông Lý Thích có vẻ mệt mỏi, hắn nhắm mắt lắc đầu, ý không muốn nói thêm nữa.

Nhưng Tô Sầm vẫn cố hỏi nốt câu cuối: “Vậy ngài thì sao, có bị thương không?”

Lý Thích nhếch môi, nhanh tay tự cởi đai lưng phanh vạt áo: “Em tự xem đi.”

Tô Sầm mắng một câu “Lão già đổ đốn”, song vẫn không nhịn được nhìn quanh cơ thể người nọ, chắc chắn hắn không có vết thương gì mới mới yên tâm.

Bị cậu mắng là “lão già đổ đốn”, Lý Thích bèn “đổ đốn” thật cho cậu xem, hắn kéo một tay Tô Sầm dán lên ngực mình: “Chỉ nhìn thôi không sờ à?”

Ngón tay Tô Sầm run lên vì nóng, cậu trừng mắt nhìn người kia, cậu thì cứ lo lắng hoảng sợ mà người này còn trêu chọc cậu nữa. Tô Sầm thẹn quá hóa giận, đứng dậy định đi.

Nhưng bàn tay giữ lấy cậu kia chợt giật lại, kéo người vào trong lòng.

Tô Sầm vùng vẫy, song hai cánh tay kia lại từ từ siết chặt. “Yên nào.” Lý Thích gác cằm lên đầu Tô Sầm: “Cho ta ôm một lát, hai ngày một đêm chưa ngủ, em có tác dụng hơn hương an thần nhiều.”