Trường An Tốt (Trường An Hảo)

Chương 1: Trở về quê hương



Đầu xuân tháng hai, đất lạnh rã đông, chồi non sinh sôi, gió xuân còn lạnh.

"Rào__"

Một chậu nước lạnh giội xuống.

Cái lạnh thấu xương cứ giống như có một bàn tay lớn vô hình chợt kéo lại mớ tâm tư mơ hồ sắp sửa rơi vào khoảng vĩnh tịch.

"giống như không còn thở nữa rồi...."

" đúng là đen đủi! Mọi khi vẫn cứ cho lượng thuốc như vậy mà, sao đến lượt cô ta thì mất mạng luôn rồi! Tiền cọc 60 lượng cũng đã thu, đêm nay kiếm đâu ra một người mang đến chứ!"

"bốp!"

Trên mặt truyền đến một cảm giác đau nhói, bị vứt ở một góc tường, cả người ướt đẫm, hai mắt nhắm nghiền cùng đôi lông mày hơi nhíu lại.

" con tiện nhân này quả nhiên là đang giả chết!"

Búi tóc rối bị người ta túm lấy, thiếu nữ theo bản năng mở mắt ra, liền bị một thân nam nhân có khuôn mặt dữ tợn che khuất tầm mắt.

" chưa chết thì mau đứng dậy cho lão tử!"

Tóc bị kéo lên khiến cả đầu đau buốt, nhìn thấy tình hình bất lợi trước mắt cô cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, thân thể theo bản năng vô thức dùng lực bắt lấy tay của tên nam nhân kia, gắng sức phản xạ đưa chân đá mạnh vào thân dưới của tên nam nhân đó.

Động tác nhanh nhẹn.

Sức lực sẽ không thể đủ.

Chỉ dựa vào tên nam nhân trước mặt đang không chút phòng bị, hoàn toàn không ngờ đến sẽ bị nàng phản kích mà làm ra động tác nhanh như vậy__

Thừa thời cơ ngắn ngủi có chút kẽ hở thoát khỏi tay hắn, nhận ra nếu chỉ dùng cơ thể này thì không thích hợp, ánh mắt liền đảo nhanh qua mọi nơi. Cô lùi dần về phía sau dùng chân trái đá nhẹ, đưa tay đón lấy con dao găm phía trên mấy bao bố, vững vàng cầm lấy đưa ngang thủ trước ngực.

".... con chó mua vui này, đúng là ăn tôm hùm mật gấu rồi!"

Nam nhân vô cùng kinh sợ.

Tiểu cô nương này yếu đuối nhát gan, cả đường đi chỉ biết khóc cầu xin hắn tha cho thả nàng về nhà, nếu hắn rút dao găm ra thì liền sợ đến mức chẳng dám nói gì nữa__ cô ta chính là tiểu phế vật như vậy, nhưng lúc này lại dám nắm lấy dao găm đối phó hắn!

Phu nhân đứng sau gã kia cũng bị dọa cho, vô cùng tức giận với thiếu nữ " không nghe lời" này, miệng mắng một câu, tiến đến bên người nam nhân kia lúc này mới nhìn rõ được dung mạo của nàng.

Người là do nam nhân kia mang về, từ khi đem người từ bao bố ra thì vẫn luôn hôn mê như chết, tuy có thể nhìn ra làn da trời sinh, nhưng lại không có thần thái.

Mà lúc này có thể nhìn thấy thiếu nữ tóc đen rối bù quần áo ướt đẫm, trên mặt chẳng có một tia huyết sắc, ngược lại còn xinh đẹp hơn người, không giống người phàm.

Hơn nữa, cặp chân mày kia trong trẻo lạnh lùng, hốc mắt tối đen sâu thẩm, cứ như dưới mặt hồ mùa đông đang cất giấu thứ gì đó bí hiểm khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.

Trong một khắc, nữ nhân này trong đầu chỉ có một suy nghĩ__ khuôn mặt này... 100 lượng bạc cũng còn chưa đủ!

Lại chợt cảm thấy bản thân vạn phần may mắn, vẫn may là còn chưa chết, nếu không cả trăm lượng coi như đổ sông đổ biển rồi!

Nhìn thấy thiếu nữ tay cầm dao găm đang run lên, vị phu nhân kia không ngờ đến mà chăm chọc: "phàm là người đã đến nơi này, cho dù là ai thì cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đâu, tiểu nương tử à, ta khuyên ngươi đừng có tự chuốc lấy phiền phức!"

Giọng nói của phu nhân kia vừa sắc bén lại mang theo sự đe dọa, vô cùng ồn ào bên tai cô.

Ngay sau đó, thiếu nữ dùng chân đá chiếc ghế gỗ bên cạnh bay thẳng về phía người đàn bà kia.

Vị phu nhân kêu đau một tiếng, chân mềm nhũn ra ngã xuống đất.

" con tiểu tiện nhân này!" nam nhân tức giận cực điểm, hắn cũng không thèm để ý mà vung thanh gỗ trên tay.

Đương nhiên thiếu nữ kia đã nhanh hơn chút, từng bước đánh về phía hắn như một con sói nhỏ vồ lấy. Dùng hết sức lực khiến hắn ngã nhào ra đất, chân sau ngoan cường ghì chặt lấy cổ hắn ta.

Nam nhân sức lực lớn bị chặn ngay chỗ hiểm, nhất thời không thể đứng dậy được, theo bản năng muốn túm lấy cô thì lòng bàn tay đã bị dao găm đâm xuyên qua cắm xuống đất.

Phu nhân kia bây giờ mới kịp phản ứng, ngồi dậy dịnh tiến lên thì bị thiếu nữ kia nhanh chóng rút cái dao găm đầy máu kia ném về phía trước như thể có thêm đôi mắt, đâm thẳng vào trong hốc mắt của người đàn bà.

" Á!"

Tiếng thét của bà ta vang thật chói tai, bụm lấy máu ở hốc mắt ngã quỵ xuống mặt đất.

Nam nhân kia cổ bị kẹp chặt một lúc lâu khiến cho hô hấp khó khăn, hắn trợn mắt ngất đi trên mặt đất. Thiếu nữ thả người đàn ông ra, tiện tay nhặt cái bao bố dưới đất lên, đồng thời dương mắt nhìn về phía cửa.

Luc này, bên ngoài cửa giang nhà chính không quá lớn đó có một cậu nhóc đang đứng trợn mắt há mồm nhìn.

" Đây là cha ngươi?" thiếu nữ mở miệng, thanh âm yếu ớt thanh nhu, âm điệu lại bằng phẳng không dao động.

Cậu con trai chừng 11 12 tuổi nhìn thoáng qua người nam nhân đang ngất nằm bên hướng nàng rồi vội vàng lắc đầu, trong mắt tràn đầy sự kinh hãi cùng hoảng hốt.

" Cái tên phế vật này, còn không mau trói nàng ta lại! Mau chạy đi kiếm lang trung cho chúng ta! Mau tìm lang trung!" người đàn bà mắt vẫn đang chảy máu kia giọng đanh thép nói.

Cậu con trai sắc mặt hoảng sợ bối rối.

Thiếu nữ nhìn hắn: " Muốn đánh cùng ta không?"

Lời của cô đã khiến cho cậu có được quyết định, sắc mặt không còn run sợ nữa, ngược lại càng lắc đầu kịch liệt hơn.

" còn có người khác?" thiếu nữ lướt qua hắn, nhìn về phía sân nhỏ chứa đầy quan tài.

Tuy là ban ngày nhưng cửa đã bị khóa chặt từ bên trong.

Cậu bé lại lắc đầu.

" hoặc là ta trói ngươi, hoặc là ngươi trói bọn họ lại." Thiếu nữ đơn giản nói rõ, cho hắn hai lựa chọn.

Thấy cô tiến lại, cậu không dám dây dưa thêm mà vội vàng tiến đến cầm lấy dây thừng trói tên nam nhân đang ngất lịm kia lại.

" Cái thứ vô lương tâm! Xem ta có đánh chết ngươi không!"

Người phụ nữ tức giận mắng, một tay run rẩy bụm lấy mắt, một tay nắm lấy cây gỗ ở bên cạnh.

Dáng vẻ cậu nhóc theo bản năng mà hơi co rúm lại.

"khiến cho bà ta im miệng đi." cô ném cái bao bố trên tay qua đó.

Cậu thiếu niên rất thản nhiên và cũng hiểu rõ đó là vật gì, mạnh dạng ném về phía người phụ nữ.

Trong mắt người đàn bà toàn là tơ máu, trong lúc kinh sợ căn bản không có chút phòng bị nào hít liền mấy hơi mê dược, mất lực ngã xuống đất.

Sau khi thiếu niên trói bà ta lại, chu đáo kéo hai bọn họ vào trong khóc khuất không ai thấy.

Làm xông hết thẩy, hắn lặng lẽ đưa mắt nhìn, tầm mắt dừng trước bàn trà tìm được bóng dáng cô.

Cô ta đang....

Ăn gà nướng?

Thiếu niên kinh ngạc nhìn nửa con gà nướng bị cô nhanh chóng xử lý xong chỉ còn mỗi mớ xương.

Cô thuận tay cầm lấy một chiếc khăn lau lại tay.

Không phải là cô thấy đói.

Nhưng mà lúc này quá yếu ớt rồi, bản năng trong cơ thể khiến cho nàng lựa chọn ăn để hồi phục sức lực.

Nàng xoay người, sau một lúc đưa mắt nhìn quanh đánh giá trong phòng, thì lại nhấc chân đi ra nhà chính.

ừm, rất thích hợp với thân hình của cô ấy.

Nàng cũng coi như hài lòng mà nhắm mắt lại.

Chính là không thể ngờ rằng sau khi chết đi, mà vẫn có chồng chất phiền toái như vậy.

Cuối cùng, quan tài cũng phải tự mình vào, ngay cả một quỷ sai cũng chẳng có, toàn bộ đều phải dựa vào chính mình, cũng may cô có năng lực quản lý mạnh mẽ___nhưng mà điều lệ làm việc ở địa phủ tít nhiều cũng phải có một vài tên lệ quỷ chứ.

Thiếu niên nhìn thấy toàn bộ quá trình kỳ quái tự chui vào quan tài của cô: "...."

Một cảm giác rất mệt mỏi bao chùm lấy cô gái đang nằm trong quan tài, khiến cho cô nặng nề mà ngủ thiếp đi.

Sau khi lại mở mắt ra lần nữa, lọt vào tầm mắt chính là ánh hoàng hôn chạng vạng tối.

Cô gái nằm trong quan tài kia chậm rãi ngồi dậy, nhìn tất thảy xung quanh mà không khỏi rơi vào trầm tư.

Thiếp đi một hồi, thể lực cũng hồi phục không ít, mọi thứ trên cơ thể trở nên rõ ràng hơn, tinh thần cũng dần tỉnh táo lại.

Đây hoàn toàn không phải là ảo giác sau khi chết.

Nhưng nàng rõ ràng đã chết rồi mà, sao lại như vậy.

Nàng theo bản năng nâng tay lên sờ vào giữa cổ, nơi đó cũng chẳng hề có vết thương nào.

"sao lại như vậy...."

Giọng nói này không phải của cô.

Cô vươn hai tay ra dưới ánh hoàng hôn để quan sát.

Đôi tay tuy có vết thương nhưng lại vô cùng mảnh và mềm yếu, cũng không phải là của nàng.

Cô gái chậm rãi đứng dậy, đứng trong quan tài dưới ánh hoàng hôn quan sát hết thảy những thứ chân thật xung quanh.

Ở góc tường có một cây cổ thụ có lác đác vài đóa hoa đào đang nở.

Là ngày xuân.

Mà cô lại chết trong một trận tuyết lớn vào tháng chạp.

Khi chết, hướng mà cô luôn nhìn về chính là cố hương.

Mà hiện tại __

Nàng hình như đã thực sự trở về rồi.

Cô thu hồi tầm mắt nhìn xuống hai tay.

Vậy nên.... cô bây giờ chính là mượn xác hoàn hồn?

Không đợi cô suy nghĩ nhiều thêm, phía sau truyền đến mấy bước chân nhỏ khiến cô đề phòng quay đầu lại.

Lúc trước, chỉ xem mọi thứ như ảo ảnh sau khi chết, nên chỉ dựa theo bản năng mà ứng phó chứ chưa từng nghiên cứu sâu, nhưng hiện tại không giống__

Vẫn là thiếu niên kia.

Cậu ta lúc này đang sợ sệt đứng dưới thềm đá, dùng ánh mắt như đang nhìn vật gì khác thường không thuộc về thế gian này nhìn cô__ tuy rằng sự thật chính là như thế.

" ngươi nhận ra ta à?" thiếu nữ hỏi.

Cậu bé không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu.

Không có được đáp án, cô rời khỏi quan tài, dẫm lên bệ nhảy ra.

Thấy nàng xoay người đi về phía cửa, cậu bé kia giãy dụa một hồi rồi bước nhanh đuổi theo, đưa tay ngăn cô lại, không kìm được lắc đầu.

" không, không thể đi!" cậu gấp giọng nói.

" Hóa ra ngươi không phải bị câm điếc."

"không, không phải...." cậu bé thần sắc phức tạp nôn nóng: " Tỷ không thể đi!"

Cô gái mặt không chút biểu tình: " Ta không thích đánh trẻ con."

".... không phải!" cậu chỉ tay về hướng cánh cửa gỗ, thấp giọng nói, trong mắt đều chứa đầy bất an: " Tất cả đều.... bên ngoài!"

" Tất cả đều__" cô nhìn cậu: " Cái gì?"