Trường An Tốt (Trường An Hảo)

Chương 3: Chạy mất rồi sao?



Đêm Xuân, ánh trăng vắng lặng.

Bên trong Châu gia thôn, chiếc xe lừa chạy tạo ra tiếng động làm kinh động cả một bầy chó sủa.

Thôn dân gần đó đứng vây quanh một chỗ, tuy hiện tại là nửa đêm nhưng nghe thấy tiếng động cũng có người vội vàng đốt đèn đi xem xét. Một sự cảnh giác dị thường.

Bên trong xe lừa là cô gái và một mớ giấy tiền vàng mã, cô nhìn thấy mấy ngọn đèn dầu lần lượt sáng lên kia, hạ giọng nói: " Cứ đánh xe đi, không được nhìn loạn."

" Đó là xe nhà lão Thuyên à, hơn nửa đêm rồi còn ra ngoài làm gì chứ?"

" Ông không biết sao, lần này lão Thuyên giàu to rồi, số lớn đấy... Nói là có hàng hiếm có khó tìm."

" Chậc, mấy năm nay lão Thuyên đúng là may mắn...."

" Chỉ là thiếu một đứa con trai."

" Không phải hắn đã nuôi một đứa rồi đó à! Thêm hai năm nữa kiếm một người vợ về cho nó, sinh một đứa thì đã có cháu rồi!"

Mấy tên đàn ông bên này co cổ, vớ lấy tay áo nói đùa vài câu, hướng về phía chiếc xe lừa mà gọi: " Lão Thuyên! Sao nửa đêm lại đi ra ngoài giao hàng?"

" Đúng đó, cẩn thận giữa đường lại gặp phải ma quỷ! Lão Thuyên, hay là chúng ta đi cùng ngươi?"

Trong bóng tối, tên đánh xe cả người cứng đờ, giọng nói như muỗi mà run lên: " Làm.... làm sao bây giờ....."

Phía sau có giọng nói trong xe vang lên: " Đi, Nhanh."

"Ừm...!"

Trong bóng đêm, người đàn ông trung niên đầu đội chiếc nón da dê cũ kỹ cùng với chiếc áo bông to nặng, cố gắng che giấu hình hài là một đứa bé sắp sửa bị lộ tẩy, đánh xe lừa chạy nhanh về phía trước.

" Lão Thuyên bị làm sao vậy?"

" Sao lại không trả lời chứ?"

Mấy người đồng bọn liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức thay đổi sắc mặt.

" Mau, đi nhìn xem trong nhà hắn!"

"Lão Lục, ngươi cùng ta đuổi theo!"

Rất nhanh, trong thôn truyền đến một âm thanh mà chỉ khi hỏa hoạn mới có thể nghe thấy.

Bọn họ đều không phải quân đội vốn được huấn luyện, nhưng bốn chữ có chết cùng chết này bọn họ vẫn khắc sâu trong xương cốt, trình độ cảnh giác khác người thường. Đối mặt với lợi ích, nhất là loại lợi bất chính, không làm mà hưởng này. Tính tự phát thường rất mạnh, không cần học cũng không cần phải dạy mới biết.

" Mau! Đuổi theo bọn chúng!"

Ngoại trừ hai người ban nãy đuổi theo, rất nhanh đã có thêm người cưỡi lừa chạy đến.

Nghe thấy âm thanh phía sau ngày càng gần, nghĩ đến hậu quả sau khi bị bắt trở về, trên trán và lòng bàn tay của cậu thiếu niên không khỏi đổ mồ hôi. Trong đầu chỉ có một giọng nói__ quả nhiên, không trốn thoát được đâu!

Ngay sau đó, cậu cảm nhận được phía sau có luồn gió thổi đến.

Cô gái trốn trong đồ mai táng bỗng nhiên đứng dậy, đưa người nhảy về trước, ngồi lên tấm ván gỗ phía trên cạnh thiếu niên, đoạt lấy dây lừa trên tay cậu, tay kia dùng sức giơ roi lên: " Ngồi cho vững, nếu bị ngã xuống dưới rồi thì ta sẽ không quay lại cứu ngươi đâu."

Cậu nắm chặt lấy thành xe, trong tầm mắt nhất thời chỉ nhìn thấy chúm tóc đuôi ngựa của cô gái bay bay, tờ giấy vàng mã trên vai bị gió thổi đi mất.

" Con mẹ nó.... đây là xe lừa?!"

Chạy nhanh như vậy, đừng nói là hắn ta, đến con lừa còn chưa dám tin!

Dưới sự chênh lệch về tóc độ, xe phía trước lại liên tục đổi hướng rẽ che khuất tầm mắt, sau nửa canh giờ đuổi theo, rốt cuộc cũng bị mất dấu.

Trong Châu gia thôn thanh âm lộn xộn, đại đa số thôn dân đã tỉnh dậy, lần lượt chạy về hướng nhà Chính gia.

" Trong nhà lão Xuyên toàn là máu!"

" Tiểu nương tử sống dở chết dở.... sao lại có thể!"

" Sao lão Tam vẫn còn chưa trở về, cũng không thể để cô ta chạy thoát như vậy được?!"

" Ta cũng không tin tà, từ trước đến giờ cũng chưa từng có ai từng sống mà trốn thoát khỏi đây!"

" Lý Chính, ngài nói bây giờ phải làm sao mới được đây?"

" Gấp cái gì, ra khỏi được Châu gia thôn, vậy có ra khỏi Hợp Châu được à?" người đàn ông mang áo choàng ngồi dựa trên ghế, sắc mặt không kiên nhẫn nói: " Tuy nói không xảy ra chuyện lớn, nhưng ầm ĩ như vậy cũng đủ phiền phức rồi! Đợi sáng ngày mai ta sẽ liền vào thành chuẩn bị, mỗi nhà bỏ ra 12 lượng trước, sau lại bảo lão Thuyên bồi thường lại."

Mọi người trong lòng tuy có không tình nguyện, nhưng oán giận vài câu cũng phải nghe theo.

Người đàn bà què một bên cúi đầu bưng nước nghe tahays lời này, cắn chặt lấy đôi môi nức nẻ của mình.

...........

Thật sự trốn thoát rồi sao?

Thiếu niên ngồi trên xe lừa mồ hôi lạnh vẫn chưa tiêu tan, sắc mặt kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng Châu gia thôn từ lâu đxa không còn ai đuổi theo.

" Chúng ta.... thật sự trốn thoát rồi?" cậu nhìn cô gái bên cạnh, không chân thực mà cẩn thận hỏi.

Giấc mơ như vậy, cậu từ lâu đã không dám mơ đến.

Nếu mơ thấy, khi tỉnh dậy, người đã quen mình đầy vết thương như cậu cũng sẽ ở trong bóng tối mà lau đi những giọt nước mắt rất lâu.

Lại nghe thấy cô gái phía trước nói: " Vẫn chưa tính."

Thiếu niên sửng sốt.

Cô gái nhìn thoáng qua con đường phía trước, phán đoán phương hướng rồi đi về phía đông.

Trời đã rạng sáng, xe lừa chầm chậm dừng lại trước cổng thành.

Cô ngẩng đầu nhìn lên tường thành, hướng có hai chữ Hợp Châu kia__

Mới đầu khi nghe hai vợ chồng kia mở miệng, chính là khẩu âm của người Hợp Châu.

Đại Thịnh địa đồ, từ nhỏ cô đã ghi nhớ trong tâm, mà cô cũng đã từng đến Hợp Châu này. Vì vậy, dựa theo ký ức mà phán đoán được đường ra vào thành.

Vậy nên, thế giới này vẫn là thế giới như ban đầu, toàn bộ đều là diện mạo như lúc đầu, chỉ là bây giờ cô đã " hồi sinh" trong một thân thể khác.

Canh năm vừa qua, cổng thành đã bắt đầu chầm chậm mở ra.

Thủ vệ ở cổng thành ngáp ngắn ngáp dài, bắt đầu một ngày kiểm tra phòng thủ.

Bên ngoài thành đã có không ít người đứng xếp hàng, giờ này phần nhiều là những tiểu thương có chút vội. Hai thiếu niên một lớn một nhỏ quần áo bình thường, kéo theo xe lừa chở vàng mã ở trong đám người này cũng không thu hút.

Thủ vệ xua tay cho đi, cũng không kiểm tra đồ vật trên xe.

Nghe hai tên thủ vệ kia tán gẫu cả buổi, cô gái hạ mi mắt xuống.

Tuy nói, không cần quá nghiêm khắc với việc dân chúng ra vào thành, hơn nữa cũng chẳng phải thời điểm chiến tranh hay tình huống khẩn cấp, nhưng thái độ làm việc của những tên thủ vệ này có thể thấy được Hợp Châu đối với người dưới trướng quá mức dung túng, không hề có pháp luật kỷ cương nào đáng nói.

Như vậy, chẳng trách.

Sau khi vào thành, sắc trời cũng đã sáng.

" Đi mua 10 cái bánh bao. " Cô gái lấy ra một ít bạc vụn đưa cho thiếu niên: " Ta chỉ ăn bánh bao thịt."

Thiếu niên nhìn vào quán bánh bao mà cô chỉ, động tác thận trọng bước đến, dơ tay đưa mớ bạc vụn ra, hết sức nghiêm túc nói: "Cho mười cái.... bánh bao thịt."

" Này!" hắn mang bánh bao đến trước mặt cô gái, trong ánh mắt hiện lên sự khó hiểu, như thể vừa mới làm được một việc lớn khó có thể thành, cực kỳ khó khăn.

Cô gái lấy ống nước trên xe lừa đổ nước ra rửa tay, dơ tay cầm một cái bánh bao lên ăn.

Bánh bao nóng hổi, cắn vào một miếng có thể khiến người ta minh mẫn mà cảm nhận được bản thân vẫn còn sống.

Người sống mới có thể ăn.

Còn sống, thật tốt.

Cô gái một hơi liền ăn hết năm cái bánh bao liền, nhìn thấy cậu thiếu niên vẫn chưa nhúc nhích, nghĩ rồi nghĩ, cầm lấy một cái bánh bao lên nói với cậu: " Đây là bánh bao, là đồ có thể ăn được."

Cậu thiếu niên ngẩn người.

Hắn cũng không phải là không biết thứ kia là bánh bao....

" Ta... ta cũng có thể cùng ăn sao?" cậu không chắc chắn hỏi.

Bắt gặp ánh mắt thận trọng kia của cậu, cô gái gật đầu, đưa cái bánh bao cho hắn.

Đầu ngón tay của cô trắng nõn và mảnh, so với bánh bao ấm mềm trong tay còn mịn hơn, hiện lên dưới ánh nắng ban mai nhu hòa.

Cậu nhìn cô mà lo sợ hồi lâu, mới dám nhận lấy.

Trong lúc ăn bánh bao, cô gái cùng bạn đồng hành nghe được đường đi đến ngõ Liễu Kha.

..........

" Nên nói thế nào, đã nhớ rồi chứ?"

Cậu thiếu niên kiềm nén sự thấp thỏm trong lòng, gật gật đầu: " Nhớ rồi."

Bên trong ngõ Liễu Kha, tổng cộng cũng chỉ có ba hộ gia đình.

Mà ngôi nhà duy nhất trên cửa lớn không để họ mà chỉ có bốn chữ " Tĩnh Phong Biệt Viện", nơi duy nhất.

Thiếu niên dắt xe lừa đi đến cửa sau của biệt viện, căng thẳng mà nuốt nước miếng, cố lấy dúng khí tiến lên cánh cửa kia gõ.