Trưởng Công Chúa

Chương 138: Tương lai



Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Lý Dung được Lý Minh ban thưởng, vô cùng phấn khởi rời khỏi hoàng cung. Chằng bao lâu sau khi xuất cung, nàng đổi quần áo với Tịnh Mai xong rồi ra lệnh, "Lúc về hãy gọi thế thân của ta đến, ngày mai người của Đốc tra ti sẽ đến niêm phong phủ, mấy ngày tiếp theo bảo thế thân ở trong phủ, nhớ che đậy cho kĩ vào"

Tịnh Lan, Tịnh Mai gật đầu, Tịnh Mai không kiềm được hỏi, "Vậy Điện hạ đã có kế hoạch gì chưa ạ?"

"Ta sẽ sang nhà mới ở"

Lý Dung nhớ đến Bùi Văn Tuyên, thái độ hờ hững phe phẩy quạt, Tịnh Mai không hiểu lắm nên hỏi tiếp, "Điện hạ sang nhà mới làm gì ạ, Người nhớ Phò mã ư?"

Tay Lý Dung hơi khựng lại, Tịnh Lan khẽ ho một tiếng, "Điện hạ cứ yên tâm sang đó, chuyện trong phủ đã có nô tỳ và Tịnh Mai lo liệu ạ"

Bị Tịnh Lan cắt ngang, sự xấu hổ của Lý Dung giảm mất vài phần, nàng khẽ "ừ" một tiếng. Khi thấy đường đi hiện tại cũng thích hợp, nàng bảo xe ngựa dừng lại, giả thành thị nữ xuống xe, mang theo vài thị vệ đến một góc khuất.

Sau khi đến nơi, nhóm ám vệ đi ngoài đường lớn quay lại, thấp giọng báo, "Điện hạ, không có người đi theo"

Xác nhận tình huống an toàn xong, Lý Dung xoay người, vội vàng đi về phía nhà mới.

Vào lúc Lý Dung chạy về phía tòa phủ mới mua của mình, Bùi Văn Tuyên còn ngồi trong phòng xem những đề thi đề cử cho lần khoa cử năm nay.

Hiện tại mọi thứ liên quan đến khoa cử đều đã lo liệu xong, chỉ chờ xem Nhu phi điều tra vụ án thi giúp thế nào, sau đó mới sắp xếp các thi sinh, chuẩn bị bắt đầu cuộc thi.

Vào lúc Bùi Văn Tuyên đang ngâm cứu những đề thi, bên ngoài chợt truyền đến giọng của Đồng Nghiệp, cậu nho nhỏ thưa, "Công tử, Điện hạ phái một người đến, nói là có chuyện quan trọng muốn gặp ngài"

Bùi Văn Tuyên nghe thấy Lý Dung phái người sang liền biết nàng đã giải quyết xong chuyện trong cung. Hắn cúi đầu, khoanh một vòng tròn xuống đề, viết vài câu sửa chữa bên cạnh, vừa viết hắn vừa chậm rãi nói, "Vào đi"

Một lát sau, một nữ tử mặc áo đen bước vào, đối phương khoác một chiếc áo choàng dài, đeo mạn che mặt, Bùi Văn Tuyên không hề ngẩng đầu, tiếp tục cúi đầu phê sổ con, bình thản hỏi, "Điện hạ thế nào rồi?"

"Đã về rồi"

Một giọng nữ khàn khàn vang lên, tay đang cầm bút của Bùi Văn Tuyên hơi chững lại, hắn nhíu mày, nâng mắt nhìn về phía nữ tử đứng trong phòng.

Nữ tử đeo mạn che mặt, cả người thì nằm trọn trong chiếc áo choàng đen, hoàn toàn không thể nhìn rõ được ngũ quan và thân hình. Bùi Văn Tuyên lẳng lặng nhìn một lát lại quay đầu đi, nhàn nhạt hỏi, "Ồ, vậy là tốt rồi, Điện hạ còn muốn nói gì khác không?"

Lý Dung đứng tại chỗ, thấy Bùi Văn Tuyên không thèm để ý tới nàng, dường như còn không hề nhận ra nàng, nhất thời có chút tức giận, nàng đè thấp giọng nói, "Điện hạ không còn nói gì khác nữa, chỉ nhắn ngày mai phủ Công chúa sẽ bị niêm phong, e rằng phải mất khá lâu mới có thể gặp được đại nhân, Người sợ đại nhân cô đơn nên cố ý lệnh cho nô tỳ đến hầu hạ"

"Một nô tỳ không biết quy củ", Bùi Văn Tuyên nhíu mày nhìn về phía nàng, lạnh lùng nói, "Cút đi!"

Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên cố gắng bày vẻ thủ thân như ngọc, không khỏi bật cười.

Nàng duỗi tay vào áo choàng, chậm rãi cởi từng lớp quần áo xuống, Bùi Văn Tuyên dời mắt đi, cúi đầu nhìn công văn trong tay, lạnh nhạt hỏi, "Ngươi làm gì vậy?"

"Đại nhân, nô tỳ là người Điện hạ cố ý đưa vào phủ, đại nhân xin đừng khẩn trương...", sau khi cởi lớp quần áo cuối cùng xong, Lý Dung để chân trần bước về phía Bùi Văn Tuyên.

Dưới lớp áo choàng màu đen thấp thoáng một đôi chân trắng nõn mượt mà cùng cổ chân mảnh khảnh, chúng thoắt ẩn thoắt hiện sau vạt áo, mỗi bước chân trông chẳng khác gì một đóa sen nở rộ.

Lúc nàng đi ngang giá cắm nến, tay áo rộng khẽ hất một cái, cả gian phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Và trong không gian tối tăm ấy, nàng ngã vào lòng Bùi Văn Tuyên. Từ trong áo choàng, một cánh tay mượt mà, nõn nà duỗi ra, quấn lấy cổ Bùi Văn Tuyên, nàng thấp giọng nói, "Điện hạ sẽ không trách tội đâu"

"Thật sao?"

Bùi Văn Tuyên không còn bình chân như vại nổi nữa, trong bóng đêm, ngữ điệu của hắn mang theo đôi chút ý cười.

Lý Dung lập tức vỡ lẽ, thì ra Bùi Văn Tuyên đang đùa giỡn với mình, nàng định bụng muốn đứng lên song vừa thẳng người dậy đã bị đối phương kéo về, cuối cùng nàng hoàn toàn nằm trong lòng hắn.

Bùi Văn Tuyên một tay ôm lấy nàng, một tay nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn về phía mình. Hắn mỉm cười, ngắm nhìn mỹ nhân đẹp tựa ngọc bảo dưới ánh trăng, "Điện hạ đêm hôm khuya khoắt còn tìm đến tận đây, chẳng lẽ Người muốn tự động dâng hiến*, tìm kiếm kích thích** sao?"

(*Gốc, 投怀送抱, chủ động ôm ấp ai đó để đạt được tình cảm)

(**Gốc, 红拂夜奔, hán việt, Hồng Phất bôn dạ, đây là tên một cuốn tiểu thuyết kể về một ca kĩ tên Hồng Phất, gặp gỡ một chàng trai thú vị nên đã chủ động chạy trốn cùng người nọ. Tên tác phẩm tượng trưng cho việc "theo đuổi sự thú vị". Nguồn: zhihu)

 
Lý Dung nghe vậy không khỏi trợn mắt, nàng ôm lấy cổ Bùi Văn tuyên, ngồi thẳng người dậy, sau đó nằm trong lòng hắn lười biếng nói, "Ta cũng vì cùng đường bí lối mới đến đây cậy nhờ đại nhân, định bụng nhờ đại nhân chăm lo hết phí ăn ở đi lại các thứ"

Lý Dung nhướng mày nhìn hắn, "Đại nhân có chịu không ạ?"

Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền bật cười, khẽ cọ mũi vào mặt nàng, dịu dàng đáp, "Ta có bao giờ tiếc nuối khi đưa tiền cho nàng dùng chưa?", Bùi Văn Tuyên bắt đầu càn quấy hôn nàng, "Mọi thứ của thần đều là của Điện hạ"

"Bùi Văn Tuyên", Lý Dung có chút đắc ý hỏi, "Chàng nói xem, hai chúng ta thế này có được xem là... giao dịch quyền và sắc không nhỉ?"

Bùi Văn Tuyên kinh ngạc hỏi lại, "Thì ra Điện hạ còn sẵn lòng dùng sắc để giao dịch à?"

Lý Dung thầm ngẫm lại mấy lời kia, cảm thấy chúng không hay lắm, Bùi Văn Tuyên gạt phăng đống đồ để trên chiếc bàn phía sau nàng, sau khi dọn dẹp sạch sẽ liền ôm nàng đặt lên trên. Hắn chống hai tay trước người nàng, cười nói, "Vậy sao Người không chịu nói sớm hơn một chút, kiếp trước trong tay vi thần có chút quyền thế, Điện hạ muốn gì, vi thần đều cho hết"

"Ma ma trong cung từng nói, những gì nam nhân nói đều không được tin", Lý Dung rướn người lên, nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn, "Đặc biệt là lúc ở trên giường"

"Như ai kia từng nói với ta rằng...", ngón tay Lý Dung xẹt qua ngực Bùi Văn Tuyên, "Dù phải chết trên người ta cũng đáng"

"Ta không hề lừa nàng đâu"

Bùi Văn Tuyên mỉm cười, Lý Dung chợt rên một tiếng, nắm chặt tay hắn.

"Đêm nay bàn chuyện với Bệ hạ thế nào rồi?"

Âm thanh Bùi Văn Tuyên rất vững vàng, Lý Dung bấu mép bàn, ngữ điệu vẫn là sự lạnh lẽo ban đầu, "Cũng tạm ổn, ta ám chỉ cho ông ấy về lệnh trưng binh, lại nhắc nhở một chút về chuyện quân quyền. Ông ấy sau đó chắc chắn sẽ nghĩ đến chuyện Tần Lâm và sẽ âm thầm cấp lệnh trưng binh cho Tần thôi"

"Suy cho cùng, biên cảnh không thể bỏ mặc không màng, ông ấy không thể điều động binh lính của thế gia, nhưng lại chẳng nỡ đưa binh lính chính quy đi chiến trường nên chỉ có thể để Tần Lâm tự tìm cách nơi tiền tuyến thôi"

Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, hai tay chống ra mép bàn, thần trí Lý Dung hiện tại đã trở nên mơ màng, nàng lẩm bẩm nói, "Chỉ vì giúp Túc Vương thành công đăng cơ, ông ấy có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào. Phái Tiêu Túc đến Tây Bắc để xây dựng quân quyền cho Túc Vương, để Nhu phi giải quyết vụ án các sĩ tử nghèo để tích lũy nhân mạch giúp Túc Vương, lệnh Tô Dung Hoa làm thầy cho nó để thiết lập quan hệ với các thế gia Giang Nam. Chỉ cần mười mấy hai chục năm nữa, sau khi dạy dỗ Lý Thành nên người, ông ấy sẽ giao lại một thiên hạ đã được sắp xếp thỏa đáng cho Lý Thành. Ta chỉ là không hiểu lắm, rõ ràng đều là máu mủ, cớ gì cách đối xử lại khác nhau như vậy? Nếu ông ấy có xót thương cho ta và Xuyên nhi, dù chỉ là một chút thôi, nhất định sẽ nghĩ cách..."

"Điện hạ", Bùi Văn Tuyên không muốn nàng tiếp tục suy nghĩ vấn đề này, hắn đan mười ngón của mình vào tay nàng, nhẹ giọng hỏi, "Nàng đến phủ ta là vì nhớ ta sao?"

Lý Dung không còn đủ tỉnh táo để tự hỏi, chỉ mơ hồ đáp một tiếng, Bùi Văn Tuyên cúi đầu khẽ hôn nàng hỏi, "Đến đây và sống luôn sao?"

"Ừm", Lý Dung nhắm mắt, thấp giọng nói, "Khoảng thời gian sắp tới ta sẽ sống ở đây, mỗi ngày đều ngồi trong phòng chờ chàng về..."

Lý Dung chưa kịp nói hết câu, không biết Bùi Văn Tuyên đang nghĩ gì, hắn đột nhiên ngừng lại.

Lý Dung mờ mịt mở mắt ra, Bùi Văn Tuyên cũng có chút xấu hổ, sau một hồi im lặng, Lý Dung khẽ cười một tiếng, "Chàng bảo người hầu múc nước đi"

Bùi Văn Tuyên đứng dậy, ôm Lý Dung đặt xuống giường, sau đó lệnh người đi lấy nước.

Sau khi hai người tắm xong liền quay về nằm xuống giường. Bùi Văn Tuyên hỏi thêm về kế hoạch trong phủ Công chúa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì nữa, hắn ôm nàng vào lòng.

Động tác của hắn có chút vồ vập, dường như đang vô cùng sung sướng, Lý Dung nghĩ lại tình cảnh ban nãy không khỏi có chút khó hiểu. Nàng nằm nghiêng người, tai gối lên tay nhìn Bùi Văn Tuyên hỏi, "Ban nãy chàng nghĩ chuyện gì mà kích động đến vậy?"

Bùi Văn Tuyên nghe nàng hỏi xong, dù hiện tại là ban đêm nhưng Lý Dung dường như vẫn có thể cảm nhận được hắn đang đỏ mặt.

Lý Dung không kiềm được duỗi tay ra chạm vào mặt hắn nhằm thử xem mặt hắn có nóng lên không, Bùi Văn Tuyên lại nhanh chóng đẩy tay nàng ra, thấp giọng nói, "Đừng quậy"

"Có phải chàng đang đỏ mặt không?", Lý Dung không tha, lên tiếng truy vấn, Bùi Văn Tuyên ấn đầu Lý Dung vào lòng, "Điện hạ, mau ngủ đi"

Bùi Văn Tuyên càng ra sức giấu giếm, Lý Dung càng thấy tò mò hơn. Nàng lú đầu khỏi lòng hắn, ôm hắn nói, "Chàng trả lời đi, chàng không nói sao ta ngủ được chứ"

Nói xong, nàng nâng tay sờ vành tai hắn, quả nhiên rất nóng.

Nàng khẽ lay Bùi Văn Tuyên hỏi, "Chàng mà không nói thì ai cũng đừng hòng ngủ, ta sáng ngày mai còn ngủ bù được, mà chàng thì phải vào triều..."

"Được rồi"

Bùi Văn Tuyên có chút bất đắc dĩ mở mắt ra, "Ta nói rồi nàng phải hứa không được cười ta đó"

"Bảo đảm không cười đâu", Lý Dung chớp chớp mắt, "Mau nói đi"

"Thật ra, trong lòng ta luôn có một nguyện vọng"

Giọng Bùi Văn Tuyên rất khẽ, hắn ôm lấy Lý Dung, dịu dàng nói, "Ta hy vọng có một ngày, Điện hạ có thể là Điện hạ chỉ duy nhất thuộc về ta. Thời gian đó không cần quá dài, mấy tháng cũng được, mấy ngày cũng được, thậm chí dù chỉ là vài canh giờ ngắn ngủi, ta đều sẽ vô cùng vui vẻ"

Đây là đáp án nằm ngoài dự đoán của Lý Dung, dù sao cũng là người từng trải nên ban đầu nàng còn tưởng, Bùi Văn Tuyên sẽ cho mình một lý do thiên về hướng "dục vọng" hơn. Nhưng nàng bỗng phát hiện, mỗi lần nàng cho rằng Bùi Văn Tuyên trầm mê trong thú vui giường chiếu, người này đều sẽ mang đến cho nàng sự hồi đáp còn dịu dàng hơn cả khoái lạc nhục dục.

Nàng khẽ dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên, sau một chốc ổn định, nàng mới hỏi, "Phải làm thế nào mới có thể trở thành Điện hạ chỉ duy nhất thuộc về chàng đây?"

Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung hỏi ngược lại không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc, một lát sau, hắn cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, "Cứ thế này đã rất tốt rồi"

"Nàng nằm trong lòng ta, mà ta thì nằm trong tim nàng"

"Như vậy là đủ rồi"

Lý Dung không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.

"Điện hạ", Bùi Văn Tuyên mỉm cười nắm lấy tay nàng, giọng nói đầy dịu dàng, "Có ta ở đây, nàng đã có thể thoát ra khỏi quá khứ của mình rồi"

Dù Lý Minh có quan tâm nàng hay không, dù Thượng Quan Nguyệt thương Lý Xuyên hơn hay thương nàng hơn, dù trước đây có ai từng thích nàng chưa, dù nàng đã phải chứng kiến biết bao tình cảm bị vỡ vụn và sự âm u của lòng người, chỉ cần có Bùi Văn Tuyên ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng bị chúng nó nhấn chìm đến chết.

Hắn sẽ kéo nàng ra, và họ sẽ cùng hướng về một tương lai tươi sáng hơn.

20/2/2024

Dạo này công việc bận rộn nên ra chap chậm, cảm ơn mọi người đã ủng hộ và chờ đợi.

Bây giờ nhiều người lập trang youtube lấy truyện mình làm thành audio, nhắc để nguồn vẫn chẳng mảy may, còn để tk để donate ra truyện nhanh. Nhiều khi cũng an ủi bản thân làm vì đam mê đi, nhưng thấy có người lấy chất xám mình ra kiếm tiền cũng buồn:'(