Trưởng Công Chúa

Chương 54: Bẫy rập



Suy nghĩ này vừa lóe qua, Bùi Văn Tuyên lập tức có chút chấn kinh.

Phía sau truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của Lý Dung, Bùi Văn Tuyên cả người cứng đờ, trong đêm tối hai mắt trợn to, không dám nghĩ tiếp nữa.

Nhưng trí óc lại không dừng được, hắn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Tô Dung Khanh và Lý Dung ở bên nhau. Hình ảnh ấy thật sự cũng không xa lạ vì trong kí ức, đó là chuyện hắn đã thấy qua vô số lần.

Nhưng sự tưởng tượng này so với trong kí ức càng tàn nhẫn bởi kiếp này không hề giống với kiếp trước.

Kiếp trước hắn biết rõ, cả đời Tô Dung Khanh không thể thật sự cướp được Lý Dung, thân thể y không toàn diện, thân phận lại thấp kém. Hơn nữa giữa y và Lý Dung còn tồn tại mối huyết hải thâm thù, hai người chẳng qua sưởi ấm cho nhau trong bóng đêm mà thôi. Y không thể chân chính có được Lý Dung, Lý Dung là thê tử của Bùi Văn Tuyên và mãi mãi đều sẽ như thế.

Nhưng nay đã khác xưa.

Hiện tại, Tô Dung Khanh là danh môn công tử, xuất thân từ thế gia có lịch sử mấy trăm năm. Y có thể kiệu tám người nâng cưới Lý Dung, sinh nhi dục nữ, và một khi thời khắc ấy xảy đến, giữa Lý Dung và Bùi Văn Tuyên sẽ không còn bất kì quan hệ gì, một chút cũng không.

Vào lúc suy nghĩ kia hiện lên trong đầu, trong đời Bùi Văn Tuyên chưa bao giờ cảm nhận được nỗi đau bén nhọn đến nứt toạt trái tim rõ ràng đến thế. Sự đau đớn này tựa như đang nhắc nhở hắn, lại như là một điềm báo.

Nó khiến hắn hiểu được, việc thúc đẩy Lý Dung và Tô Dung Khanh ở bên nhau, với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là Diệp Công thích rồng* mà thôi.

(*thành ngữ, ngụ ý châm biếm những kẻ bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật, một điều gì đó, hoặc là hay khoác lác về điều gì đó, nhưng không thực lòng, hoặc là không hiểu rõ. Nguồn: dembuon.vn)

Thật ra hắn ham muốn mọi thứ của Lý Dung, kiếp trước đã như thế, kiếp này hắn vẫn không thể chân chính thoát khỏi.

Kiếp trước hắn biết không chiếm được Lý Dung nên không ngừng tự nói với chính mình rằng bản thân không hề quan tâm, để rồi cứ thế đau đớn giãy giụa trong những lời nói dối cùng những khoảnh khắc thanh tỉnh hiếm hoi. Mãi cho đến kiếp này khi hồi tưởng lại, Bùi Văn Tuyên mới dám nói ra câu nói kia, rằng tiếc nuối lớn nhất của hắn chính là Lý Dung.

Mà hiện tại, Bùi Văn Tuyên dường như lại đang nhìn lại quãng đời ở kiếp trước. Hắn không thế có được Lý Dung, hắn hiểu rất rõ.

Con người như Lý Dung sao có thể dễ dàng quay đầu? Năm ấy, tình cảm mà nàng dành cho hắn bất quá chỉ là nhợt nhạt thoáng qua, huống chi là hắn của hiện tại?

Bùi Văn Tuyên đã khiến Lý Dung tổn thương, lại hủy đi sự tín nhiệm của nàng. Hắn cũng chẳng phải là một người hoàn mỹ, hắn nhỏ mọn, nhu nhược thiếu quyết đoán, hành xử theo cảm tính, tâm tư thâm trầm, chuyện lung tung rối loạn trong nhà lại đầy rẫy. Nếu đặt chung một chỗ với Tô Dung Khanh, hắn căn bản không thể so sánh nổi. Người khác nhìn vào có lẽ sẽ gọi hắn là Bùi đại công tử, nhưng Lý Dung lại có thể nhìn thấu con người hắn, thừa biết bên dưới túi da này chỉ là một đồ chó tầm thường đến cỡ nào.

Bùi Văn Tuyên biết một người như hắn sẽ không thể khiến Lý Dung quay đầu, vì thế hắn cũng vờ như bản thân chưa từng quay đầu. Song thật ra đối với hắn, Lý Dung tựa như rượu mạnh, lại tựa như anh túc, từ lúc lỡ chạm vào liền trở thành một cơn nghiện không thể nào dứt.

Dù là bao nhiêu lần đi nữa, chỉ cần hai người gặp nhau, hắn liền sẽ đắm chìm vào trong.

Ý thức được điều này, Bùi Văn Tuyên nhắm mắt lại, cảm thấy có chút thống khổ.

Hắn không muốn tiếp tục nghĩ thêm về nó nữa.

Có lẽ là do ngày hôm nay quá mức mệt mỏi, sau một hồi nhắm mắt, hắn cuối cùng cũng thiếp đi, chỉ là giấc mơ đêm nay tựa như đều về một vài cảnh tượng kiếp trước. Bùi Văn Tuyên lại mơ về ngày mình cưới Lý Dung, hắn thấy Lý Dung buông quạt tròn trong tay xuống, tiếp đến nàng nâng mắt, mỉm cười nhìn hắn mà gọi một tiếng, "Dung Khanh"

Hắn bừng tỉnh khỏi cơn mê, trong bóng đêm thở hổn hển. Người hầu bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở hắn nên thượng triều. Bùi Văn Tuyên hòa hoãn trong chốc lát mới khẽ đáp lại. Vào lúc hắn muốn đứng dậy đi cách vách rửa mặt để tránh làm ồn đến Lý Dung thì đã thấy Lý Dung ngồi dậy xoa mắt hỏi, "Phải lâm triều sao?"

"Ừ"

Bùi Văn Tuyên đáp xong mới nhớ ra, nếu thành lập Đốc sát ti Lý Dung cũng đã có chức quan, theo lý cũng phải vào triều sớm.

Ngày đầu tiên thượng triều, Lý Dung giãy giụa bò dậy, nhìn qua có vẻ dị thường thống khổ, bộ dáng này chọc cười Bùi Văn Tuyên. Hắn duỗi tay giúp nàng một phen, sau đó gọi người tiến vào, vừa dìu nàng xuống giường vừa cười nói, "Biết hôm nay muốn thượng triều mà hôm qua còn không chịu ngủ sớm, giờ đã biết khổ chưa?"

"Bùi Văn Tuyên", Lý Dung hai mắt nhắm nghiền, như tranh thủ ngủ thêm một chút, nàng hàm hồ hỏi, "Ngươi hằng ngày làm thế nào xuống giường được vậy?"

Bùi Văn Tuyên bị câu hỏi kia làm cho bật cười nhưng hắn không hề đáp lời. Thị nữ tiến vào, dìu Lý Dung đứng lên giúp nàng mặc quần áo.

Hai người thay quần áo xong, Lý Dung đánh ngáp cùng Bùi Văn Tuyên ra cửa. Lúc này trời còn chưa sáng, Lý Dung ngồi trên xe nói với Bùi Văn Tuyên, "Khi đến nơi ngươi nhớ gọi ta dậy, ta muốn ngủ thêm chút nữa"

Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, nhìn Lý Dung chống đầu dựa vào thành xe mà ngủ. Hắn cứ thế lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, trong lòng vô cùng rối rắm.

Hắn đang lưỡng lự giữa việc nên đến gần hay cách xa Lý Dung một chút. Hắn nhìn bộ dáng hồn nhiên, rũ đầu gật gựa không khác gì ngày thường của nàng.

Sau một hồi ngắm nhìn, chính vào lúc Lý Dung suýt chút nữa ngã xuống, Bùi Văn Tuyên rốt cuộc mới tiến đến đỡ lấy nàng. Lý Dung mờ mịt mở mắt, Bùi Văn Tuyên ngồi cạnh nàng, nâng tay ấn đầu nàng lên vai mình, thấp giọng nói, "Dựa vào đi"

Lý Dung đáp một tiếng, cũng không phát hiện điều gì khác thường, cứ thế dựa vào vai Bùi Văn Tuyên.

Khi đã đến hoàng cung, trời đã có chút sáng hơn, hai người xuống xe, cùng nhau đi vào trong.

Gió buổi sớm mang theo vài phần lạnh lẽo khiến đầu óc Lý Dung thanh tỉnh rất nhiều. Nàng xốc lên tinh thần, quay đầu nhìn sang Bùi Văn Tuyên, người từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, "Hôm nay ngươi rất lạ"

Bùi Văn Tuyên tay cầm thẻ chầu, thần sắc bình tĩnh, không mặn không nhạt lên tiếng, "Hửm?"

"Hôm nay ngươi lo nghĩ gì vậy, ta suýt nữa té ngã ngươi mới cho ta dựa vào người? Bình thường ngươi không phải như vậy"

"Thế à?", Bùi Văn Tuyên vờ như không có việc gì, "Ta cũng không để ý lắm, có thể là do không nghỉ ngơi tốt, quên mất"

"Cũng đúng", Lý Dung gật đầu, tiếp đến nàng chợt nhớ đến một chuyện liền cười nói, "Lâu rồi ta không trải nghiệm lại cảm giác ngủ không đủ, hiện tại lần nữa trải nghiệm, thật sự quá khó chịu. Sau này ngươi dù bận rộn cũng nên một vừa hai phải, không cần làm việc quá sức"

Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt đáp, "Cảm ơn Điện hạ"

Lý Dung cảm nhận được cảm xúc của Bùi Văn Tuyên không ổn, nghi hoặc nhìn hắn vài lần, nàng thật sự không thể hiểu rõ suy nghĩ của Bùi Văn Tuyên.

Cũng may hai người rất nhanh đã đến cửa Đại điện. Lý Dung và hắn tách ra đứng ở hai nơi, thân phận Lý Dung cao quý nên đứng ở hàng đầu, Bùi Văn Tuyên lại đứng ở tuốt hàng phía sau. Khoảng cách xa như vậy hai người cũng không thể nói gì với nhau.

Lý Dung vừa đứng hòa vào nhóm người, ai nấy đều trộm nhìn nàng. Hôm qua Thánh chỉ lập Đốc tra ti đã ban xuống, đồng loạt thông tri đến các bộ. Những người làm việc đều là thân tín bên cạnh Hoàng đế, có thể thấy ông vô cùng xem trọng chuyện này.

Hiện tại Lý Dung thật sự thượng triều, mọi người vừa tò mò vừa nghi hoặc nhìn lén Lý Dung, muốn xem xem Lý Dung tính toán thượng buổi triều này thế nào.

Lý Dung trong lòng biết rõ mọi người đang âm thầm đánh giá mình song lại không hề ngượng ngùng như những thiếu nữ bình thường. Nàng thần tình trấn định, hai mắt nhắm chặt, đứng yên ngủ bù.

Sau một lát, Lý Minh liền bước vào, tuyên bố bắt đầu lâm triều. Tất cả quan viên như dòng nước ồ ạt tiến vào Đại điện, Lý Dung cùng Thượng Quan Húc song song bước vào, mỗi người dần đầu một hàng. Đợi đến khi đã vào Đại điện, nàng không có nửa phần ngượng ngùng, cùng mọi người dập đầu xong liền đứng lên. Lý Minh thấy nàng đứng ở giữa Đại điện không khỏi cười nói, "Bình Lạc, tại sao lại đứng chung với Thượng Quan đại nhân thế kia? Lên đây, đến đứng bên cạnh trẫm"

Lý Dung nghe thế liền cười đáp, "Dạ vâng"

Nói rồi, nàng đi lên đài cao, đứng ở bậc thang phía dưới bên trái Lý Minh.

Đây đã được xem là vị trí của nàng.

Thấy thế, trong lòng mọi người đã có chút chuẩn bị sẵn. Họ biết, đối với việc xây dựng Đốc tra ti, e rằng Lý Minh tâm ý đã quyết.

Lý Minh an bài vị trí cho Lý Dung xong liền quay đầu cười nói, "Các vị ái khanh hôm nay có chuyện gì muốn tấu?"

Lý Minh vừa hỏi xong, Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên đồng thời bước ra khỏi hàng, cao giọng nói, "Bệ hạ, vi thần có việc khải tấu!"

Nhìn hai người như thế khiến Lý Minh không khỏi ngẩn người. Ông do dự nhìn trái phải một lát, sau đó chỉ vào Tô Dung Khanh nói, "Tô thị lang nói trước đi"

"Bệ hạ, vi thần muốn cáo trạng Giám sát Ngự sử Bùi Văn Tuyên Bùi đại nhân. Bùi đại nhân hôm qua tự tiện xông vào Hình Bộ, đả thương Thư lệnh sử Trần đại nhân, cướp đoạt hồ sơ, xin Bệ hạ không thể khoan dung, nghiêm trị ác đồ này!"

Tô Dung Khanh vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Bùi Văn Tuyên. Lý Minh nghe thế chỉ mỉm cười, nhìn về phía Bùi Văn Tuyên hỏi, "Bùi Văn Tuyên, khanh có chuyện gì muốn tấu?"

"Hồi bẩm Bệ hạ", Bùi Văn Tuyên ngữ tốc không nhanh không chậm, "Vi thần muốn cáo trạng Hình bộ Thư lệnh sử Trần Bình, kháng chỉ phạm thượng, cố tình khó xử Bình Lạc Điện hạ phá án, thậm chí có ý đồ mưu hại Điện hạ, xin Bệ hạ nghiêm tra. Đồng thời Tô Dung Khanh, làm trưởng quan trực tiếp của Trần Bình, quản giáo không nghiêm, theo lý cũng có tội"

"Trẫm đã hiểu rồi", Lý Minh nghe xong khẽ gật đầu, "Chuyện này không phát sinh từ Bùi đại nhân, Bình Lạc...", Lý Minh quay đầu nhìn Lý Dung, "Con giải thích một chút đi"

"Hồi Phụ hoàng", Lý Dung cung kính nói, "Hôm qua nhi thần lãnh chỉ đến Hình bộ muốn lấy hồ sơ vụ án Tần gia, theo ý chỉ của ngài, Hình bộ vốn nên toàn lực phối hợp nhưng Hình bộ lại nơi nơi khó xử nhi thần. Dưới tình thế cấp bách, nhi thần và Trần đại nhân nổi lên xung đột, Trần đại nhân nổi giận muốn động thủ liền bị thị vệ của nhi thần trấn áp. Lúc này Tô đại nhân vừa vặn chạy đến, liền cho rằng Phò mã động thủ"

"Như vậy à", Lý Minh gật đầu, nhìn về phía Tô Dung Khanh, "Tô đại nhân, Điện hạ nói chính là sự thật?"

"Bệ hạ, trong chuyện này có hiểu lầm...", Tô Dung Khanh từ tốn nói, "Hôm qua Thánh chỉ mới vừa ban xuống, Trần đại nhân còn chưa được thượng cấp của Hình bộ thông báo, mà hồ sơ lại là vật cơ mật. Điện hạ tuy mang theo Thánh chỉ đến nhưng vì chưa được cho phép, Trần đại nhân cũng không dám tùy ý mang ra, hoàn toàn không phải cố ý gây khó dễ. Lại nói việc Trần đại nhân động thủ càng là do Điện hạ hiểu lầm, có lẽ thanh âm Trần đại nhân có chút lớn nên đã kinh động đến Điện hạ. Tất cả vi thần đều biết, hôm qua quấy nhiễu Điện hạ, vi thần cảm thấy thật hổ thẹn. Cho nên vi thần cáo trạng cũng không phải Điện hạ mà chỉ là Bùi đại nhân"

Nói xong, Tô Dung Khanh quay sang nhìn Bùi Văn Tuyên, "Công chúa là ti chủ của Đốc tra ti, đi Hình bộ rút hồ sơ là công vụ, hợp tình hợp lý. Nhưng Bùi đại nhân là người của Ngự sử đài, ai cho Bùi đại nhân quyền tự tiện xông vào Hình bộ?! Nếu hôm nay không xử trí Bùi đại nhân, ai cũng có thể đến Hình bộ của ta làm càn như thế, Hình bộ ngày sau sao có thể tiếp tục trị người, tiếp tục phá án?!"

Tô Dung Khanh quát hỏi như thế khiến lòng tự tôn của Lý Minh cũng bị đụng chạm một phen.

Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu liếc nhìn Lý Dung liền thấy nàng hướng hắn khẽ lắc đầu.

Giờ phút này nếu muốn cùng Tô Dung Khanh chống đối đến cùng không phải là không thể, nhưng Tô Dung Khanh nói cũng có một chút đúng, Hình bộ dù sao cũng là cơ quan tư pháp của một quốc gia, bọn họ xông vào như vậy chính là đuối lý. Nếu cứ thế giằng co, Lý Minh cuối cùng vẫn phải cho Hình bộ vài phần mặt mũi.

Bất luận thế nào, bọn họ đã cầm được hồ sơ, ít nhiều phải cho Hình bộ một đường lui.

Bùi Văn Tuyên hiểu được ý của Lý Dung, hắn thở dài quỳ xuống, dập đầu nói với Lý Minh, "Bệ hạ, hôm qua vi thần tự tiện xông vào Hình Bộ cũng là vì lo lắng cho Công chúa. Vi thần tuy là thần tử nhưng cũng là trượng phu của Công chúa, dưới tình thế cấp bách, vi thần đã quên mất thân phận của mình. Tuy nói ra có tình có lý nhưng đã vi phạm pháp luật, mong Bệ hạ cùng các vị đại nhân của Hình bộ thứ lỗi"

Bùi Văn Tuyên chịu nhún nhường, Lý Minh cũng khoát tay, gật đầu nói, "Được rồi, sự tình đã rõ ràng. Trẫm để Đốc tra ti làm việc mà Trần Bình lại ngăn cản, không những thế còn làm Bình Lạc bị thương. Bình Lạc và Bùi Văn Tuyên xông vào Hình bộ vốn không đúng, nhưng Hình bộ xem lời nói của hai người như gió thoảng bên tai cũng là sai. Mỗi người chịu phạt năm mươi đại bản, Trần đại nhân trừ ba tháng bổng lộc, Bình Lạc và Bùi Văn Tuyên cũng bị trừ ba tháng bổng lộc, như thế được không?"

"Bệ hạ, thế này...", Hình bộ còn có người muốn nói gì đó, Lý Minh đã trực tiếp chen ngang, "Thế nào, Hình bộ vẫn chưa hài lòng?"

"Bệ hạ thánh minh", Tô Dung Khanh lập tức lên tiếng, cung kính nói, "Vi thần không có ý kiến"

Tô Dung Khanh đã mở miệng, những người khác cũng không thể nói thêm gì.

Lý Minh vừa lòng gật đầu nói, "Được rồi, cứ như thế. Bùi đại nhân đứng lên đi, những vị đại nhân khác còn có chuyện gì không?"

Lý Minh dời đề tài, mọi người cũng thức thời không hỏi thêm nhiều, lục tục lui về hai bên.

Lý Dung thầm liếc nhìn biểu tình vô cảm của Bùi Văn Tuyên vài lần, thấy hắn vẫn xụ mặt như cũ không khỏi tự hỏi, đối với Bùi Văn Tuyên hiện tại, ba tháng bổng lộc phải chăng đã khiến hắn đau lòng?

Trong lúc hai người thượng triều, trời vừa sáng, Thượng Quan Nhã đã thay xong quần áo, lấy danh nghĩa đến hội thơ tham gia luận đàm để đi sòng bạc.

Đêm qua trước khi trở về, nàng nhận được tin của Lý Dung, biết Lý Dung đã đồng ý đề nghị của mình.

Vì thế trời vừa tờ mờ sáng, Thượng Quan Nhã liền đến sòng bạc. Sau một hồi tìm kiếm, nàng tìm được Tô Dung Hoa đang đứng đặt cược ở bàn tài xỉu.

Thượng Quan Nhã cũng không quen thân Tô Dung Hoa, chỉ vì sau lần gặp mặt trước đây, Tô Dung Hoa thường lui tới đánh bạc, bọn họ cũng xem như có vài phần xã giao. Thượng Quan Nhã đi đến phía sau Tô Dung Hoa, thấy hắn đang đặt cược vô cùng hưng phấn, nàng khẽ vỗ vai hắn nói, "Tô đại công tử"

"Haiz, đừng làm phiền..."

Còn chưa dứt lời, Tô Dung Hoa liền ý thức được người đứng phía sau là ai. Hắn mang theo vài phần kinh ngạc quay đầu lại, đánh giá Thượng Quan Nhã từ trên xuống dưới, có chút không xác định hỏi, "Thượng Quan tiểu... công tử?"

"Đại công tử có thời gian nói chuyện một chút không?"

Thượng Quan Nhã cười tủm tỉm hỏi, Tô Dung Hoa nghe thấy thế tức khắc bật cười, "Những người khác hỏi ta như vậy chắc chắn sẽ không có thời gian, nhưng nếu là Thượng Quan công tử..."

Tô Dung Hoa lại nhìn nàng từ trên xuống dưới, thần sắc đều là trêu đùa. Bị ánh mắt như thế nhìn mình, Thượng Quan Nhã khẽ nhíu mày, tiếp đến đối phương khẽ khom lưng đi đến trước mặt nàng, nhỏ giọng cười nói, "Tại hạ lúc nào cũng có thời gian"

"Xem ra lần trước đánh một bạt tay không đủ", Thượng Quan Nhã chậm rãi đáp, nàng xoay người nói, "Đi thôi"

Thượng Quan Nhã mang theo Tô Dung Hoa lên lầu hai, hai người vào phòng, mỗi người ngồi một bên của chiếu bạc. Thượng Quan Nhã cho người lui xuống, Tô Dung Hoa nhét quạt vào đai lưng, đứng dậy mỉm cười châm trà cho Thượng Quan Nhã, "Không việc không đăng Tam bảo điện, Thượng Quan tiểu thư có việc cần đến tại hạ?"

"Vốn dĩ tính thử vận may thôi, không ngờ thật sự có thể gặp được ngươi"

Thượng Quan Nhã khoanh tay trước ngực, nhìn Tô Dung Hoa ngồi phía đối diện, cười nhạo nói, "Sáng tinh mơ liền đến sòng bạc, ngươi quả thật không giống người thường!"

"Giống nhau cả thôi", Tô Dung Hoa buông ấm trà, tiêu sái phe phẩy quạt, "Thượng Quan tiểu thư là tiểu thư khuê các, tinh thông cầm kỳ thư họa, lại là người được Thượng Quan gia chọn làm Thái tử phi, có chút rảnh rỗi liền đắm chìm tại nơi này. Tại hạ nếu so sánh với Đại tiểu thư, quả thực là múa rìu qua mắt thợ*, không biết tự lượng sức mình. Tại hạ chẳng qua chỉ là một tiểu quan thất phẩm, lại không phải đặc thù quan viên của Ngự sử đài, không cần lâm triều, ở chỗ này đặt cược vài ván cũng là chuyện bình thường"

(*nguyên văn "múa đại đao trước mặt Quan Công", ý nghĩa tương tự)

Qua mấy lời trên, Thượng Quan Nhã quá nửa đã hiểu ý của hắn, nàng lười cùng hắn giằng co liền nói thẳng, "Bàn với ngươi chuyện này, Công chúa Điện hạ muốn gặp đệ đệ của ngươi, ngươi xem có thể mời đệ đệ mình ra ngoài, mọi chuyện do Điện hạ làm chủ, cùng ăn bữa cơm, thế nào?"

Tô Dung Hoa không nói gì, hắn nâng ly lên, nhấp một ngụm trà.

Thượng Quan Nhã tiếp tục nói, "Ngươi sẽ được không ít chỗ tốt. Ta biết tháng sau ngươi và Tạ gia Tam công tử có hẹn chọi gà. Trong tay gã là Hoa kinh đệ nhất gà vương, ngươi hiện đang tìm một con gà trống có thể đá thắng. Vừa hay trong tay ta có một con, là gà vương đến từ U Châu, thân kinh bách chiến, chưa từng chiến bại, ta đưa nó cho ngươi, sao nào?"

Tô Dung Hoa nghe thế suýt chút nữa phun trà ra.

Hắn bị sặc một phát, dở khóc dở cười ngẩng đầu hỏi, "Thượng Quan tiểu thư, dùng một con gà để đổi đệ đệ của ta, ngài đang nói đùa với ta sao?"

"Đây đương nhiên là chỗ tốt", Thượng Quan Nhã thần sắc tự nhiên, "Chỗ xấu ấy à, không cần thiết nên không nói, nói ra ảnh hưởng cảm tình, ngài thấy đúng không? Dù sao chỉ là gặp mặt, ăn bữa cơm, ta nghĩ bản thân Tô nhị công tử có thể cũng có tâm tư này, chưa chắc không đồng ý, ngài nói xem?"

"Ồ", Tô Dung Hoa suy tư đáp, "Bảo đệ ấy ra ngoài ăn cơm với cô nương đệ ấy chưa chắc đồng ý, nhưng nếu là Điện hạ đương nhiên sẽ khác. Chỉ là...", Tô Dung Hoa nâng mắt nhìn Thượng Quan Nhã, "Ta vì sao phải hẹn đệ ấy giúp hai người?"

"Vậy Đại công tử muốn thế nào?", Thượng Quan Nhã nghe hiểu ý tứ của Tô Dung Hoa, phỏng chừng hắn muốn thêm lợi ích. Tô Dung Hoa khẽ nhìn chiếu bạc, cười nói, "Bằng không chơi một ván?"

"Chơi cái gì?"

"Chơi tài xỉu đi, ba ván thắng hai, cô thắng, ta giúp cô. Nhưng nếu ta thắng..."

Thượng Quan Nhã uống trà không đáp, Tô Dung Hoa tiếp tục nói, "Mặc một lần nữ trang cho ta xem"

Thượng Quan Nhã nghe ngữ điệu trêu đùa của Tô Dung Hoa, cười lạnh một tiếng.

"Vậy ngươi chờ thua đi, đặt cược tài xỉu, ta đến tận bây giờ chưa từng thua qua"

"A?", Tô Dung Hoa nâng tay che trước ngực, "Ta sợ ghê"

"Người đâu", Thượng Quan Nhã kêu người hầu ở cửa, phân phó nói, "Đến cửa cung chờ, khi Công chúa hạ triều liền nói với Người để trống giờ cơm chiều, nhớ trang điểm đẹp chút, ta hẹn Người dùng cơm!"

Tùy tùng theo Thượng Quan Nhã đến là người Lý Dung cho nàng, gã nghe nàng phân phó xong liền lập tức nhận mệnh hành sự.

Thượng Quan Nhã cầm xúc xắc tự tin nói, "Bắt đầu nhé?"

Tô Dung Hoa chống cằm, si mê nhìn Thượng Quan Nhã mỉm cười nói, "Cô lắc đi, ta thích nhìn bộ dáng cô lắc xúc xắc"

"Có bệnh!"

Thượng Quan Nhã trợn mắt mắng.

Tiếp đến nàng bắt đầu ra sức lắc xúc xắc, Tô Dung Hoa nhắm mắt, tựa như đang lắng nghe thứ âm nhạc kì diệu nào đó, biểu cảm đầy say mê.

Đợi đến khi Thượng Quan Nhã buông xúc xắc, hắn mới dùng quạt nhẹ nhàng gõ lên chữ "Đại", hai mắt lim dim cười nói, "Đại"

Thượng Quan Nhã sững người, nàng khui xúc xắc, quả nhiên là đại.

Liên tục ba ván, Tô Dung Hoa toàn đoán trúng. Thượng Quan Nhã có chút nóng nảy, nàng lạnh mặt nói, "Không được, lần này không tính, toàn là ta lắc xúc xắc, ngươi lắc đi"

"Được thôi", Tô Dung Hoa vươn bàn tay xinh đẹp cầm lấy xúc xắc cười nói, "Mỹ nhân đã nói vậy, ta sao dám không nghe"

Vào lúc Thượng Quan Nhã và Tô Dung Hoa đang giằng co, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đang đi ra khỏi hoàng cung. Lý Dung thấy thần sắc Bùi Văn Tuyên không tốt, liền an ủi hắn, "Những tháng lương kia ta sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi đừng nhớ đến nó nữa. Hay ngươi bị chọc giận mà cảm thấy nghẹn uất? Ngươi lại không phải dạng người luẩn quẩn trong lòng như vậy..."

Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung lải nhải liền thấp giọng đáp, "Điện hạ, thần chỉ đang nghĩ về công vụ, Điện hạ không cần lo lắng. Tất cả chỉ là việc nhỏ, vi thần không hề để trong lòng"

Lý Dung hiểu con người Bùi Văn Tuyên, sao có thể tin hắn nói nhăng nói cuội, nhưng lại cảm thấy nếu ép hắn nói ra cũng không ổn. Chính vì thế nàng chỉ có thể gật đầu nói, "Bỏ đi, ta cũng không muốn truy đuổi đến cùng, nhưng nếu trong lòng có gì không thoải mái, ngươi nhất định phải nói với ta"

Bùi Văn Tuyên đáp một tiếng, hai người vừa ra đến cửa cung đã bị người Thượng Quan Nhã phái đến ngăn lại. Nghe người nọ truyền đạt lại câu nói của Thượng Quan Nhã, Lý Dung mỉm cười nói, "Hẹn ta ăn cơm còn bảo ta trang điểm đẹp chút? Muội ấy sao rồi, hiện đang ở đâu?"

"Thưa đang ở sòng bạc", người hầu vô cùng quy củ bẩm báo, "Đang đánh cuộc với Tô đại công tử"

Nghe thấy thế, Lý Dung nhướng mày hỏi, "Tô Dung Hoa?"

"Thưa vâng"

Lý Dung khựng lại một chốc tiếp đến nói, "Đi, mang ta đến đó xem"

Nói rồi, nàng quay sang Bùi Văn Tuyên hỏi, "Ngươi còn có việc cần làm sao?"

"Nếu Điện hạ muốn đi sòng bạc vậy vi thần sẽ theo bồi Người"

Bùi Văn Tuyên cau mày, hắn không yên tâm khi để Lý Dung một mình đi đến loại địa phương kia. Lý Dung cười nói, "Nếu ngươi có việc thì..."

"Đêm qua đã giải quyết xong", Bùi Văn Tuyên trực tiếp đánh gãy nàng, Lý Dung nghe thế mới yên lòng nói, "Vậy đi thôi"

Nói xong hai người cùng hướng về phía sòng bạc.

Họ được người hầu mang đến phòng, vừa bước vào đã thấy Thượng Quan Nhã ngồi đối diện với Tô Dung Hoa. Thượng Quan Nhã tay cầm bài, hai mắt đỏ bừng, tóc tai bù xù, cực kỳ giống một tên nghiện đánh bạc vì thua mà nóng nảy. Ngược lại, Tô Dung Hoa ngồi phía đối diện lại đang thản nhiên, tự đắc uống trà, hắn từ tốn lên tiếng, "Thượng Quan tiểu thư, Điện hạ cũng đến rồi, cô thua nhiều ván như vậy cũng nên bỏ cuộc"

"Không được", Thượng Quan Nhã lập tức nói, "Ta có thể thắng, ta lập tức có thể thắng!"

Lý Dung nghe thế liền biết Thượng Quan Nhã đánh cuộc đến đầu óc choáng váng. Bùi Văn Tuyên nhỏ giọng nói, "Mang nàng ấy đi thôi, nếu tiếp tục thế này sẽ không bao giờ kết thúc được đâu"

Lý Dung đi đến phía sau Thượng Quan Nhã, khẽ vỗ vai nàng, "A Nhã"

Thượng Quan Nhã bị Lý Dung dọa một phen. Khi thấy Lý Dung đến, nàng chợt nhớ đến chuyện gì đó, lắp bắp nói, "Điện, điện, điện... Điện hạ!"

"Muội đây là đang làm gì?", Lý Dung bật cười, nàng hiếm khi thấy được bộ dáng thất thố như vậy của Thượng Quan Nhã. Hỏi xong, Lý Dung ngẩng đầu, hướng về Tô Dung Hoa khẽ gật đầu. Tô Dung Hoa đứng lên hành lễ, Bùi Văn Tuyên cũng hành lễ với hắn, "Tô đại nhân"

"Bùi đại nhân"

"Tô đại nhân sao lại cùng A Nhã đánh bạc?", Lý Dung thấy Thượng Quan Nhã tựa như có chút xấu hổ liền quay sang hỏi Tô Dung Hoa. Tô Dung Hoa mỉm cười nhìn Thượng Quan Nhã trước mặt đáp, "Thượng Quan tiểu thư muốn giúp Điện hạ hẹn đệ đệ của thần dùng cơm, nói rằng muốn đánh cuộc với thần một ván, nếu thần thua phải đáp ứng nàng. Kết quả nàng lại chơi xấu đến tận bây giờ"

"Ồ?", Lý Dung bị chuyện này chọc cười, "Không ngờ kĩ thuật đánh bạc của Tô đại nhân lại cao siêu đến thế!"

"Điện hạ chê cười"

"Điện hạ...", Thượng Quan Nhã có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói, "Hôm nay vận may của ta không tốt"

"Muội đánh cuộc với hắn về việc mời Tô Dung Khanh ăn cơm?"

"Đúng vậy", Thượng Quan Nhã thấp giọng đáp, "Nhưng lại không thể làm tốt..."

"À", Lý Dung suy nghĩ nói, "Chuyện này là Bổn cung nhờ vả muội, muội cũng đã tận lực. Thôi thì như vậy đi", Lý Dung mỉm cười nhìn Tô Dung Hoa, "Chi bằng để Phò mã và Tô đại nhân chơi một ván?"

"Vẫn là đánh cuộc việc mời đệ đệ thần ăn cơm sao?", Tô Dung Hoa nhìn về phía Bùi Văn Tuyên mà Bùi Văn Tuyên lại mặt vô biểu tình đứng một bên. Lý Dung cười đáp, "Đúng vậy, nếu Bùi đại nhân thua, ta sẽ bảo A Nhã dùng cơm với ngài"

"Hả?", Thượng Quan Nhã có chút ngốc, Tô Dung Hoa vỗ tay cao hứng nói, "Quá tốt! Bùi đại nhân, mời"

Bùi Văn Tuyên đứng bất động, Lý Dung tự tay kéo ghế cho hắn nói, "Văn Tuyên, đến đây, để Tô đại nhân nhìn một chút trình độ của chàng"

Bùi Văn Tuyên không đáp lời, Lý Dung nhướng mày, "Văn Tuyên?"

Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn Lý Dung, khi thấy trong ánh mắt thúc giục còn mang theo chờ đợi của nàng, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đến ngồi xuống ghế.

Lý Dung bóp vai cho Bùi Văn Tuyên, áp sát vào bên tai hắn nói nhỏ, "Làm cho tốt vào, thắng có thưởng!"

Bùi Văn Tuyên rũ mắt, Tô Dung Hoa nâng tay hỏi, "Bùi đại nhân muốn chơi cái gì?"

"Chơi kéo bài đi", Lý Dung thay Bùi Văn Tuyên ra quyết định vì nàng biết rõ hắn am hiểu cái gì. Bùi Văn Tuyên thần sắc bất động, Tô Dung Hoa nhìn hắn để xác nhận lại một lần, "Bùi đại nhân?"

"Nghe theo Điện hạ phân phó"

Tô Dung Hoa khẽ gật đầu, lấy bài ra.

Kéo bài chính là chia đều các lá bài cho hai bên. Mỗi một vòng mới bắt đầu, hai bên có thể lựa chọn rút một lá và đánh một lá, sau khi đánh xong có thể rút thêm lá khác hoặc cũng có thể đồng thời rút hai lá. Tổng số điểm không thể vượt quá mười nếu không sẽ lập tức thua. Hai bên đều có thể tùy lúc bảo dừng, sau khi dừng lại sẽ so sánh điểm số lớn nhỏ của cả hai, trong tình huống không vượt quá mười, ai có điểm lớn hơn sẽ thắng. Nếu suốt quá trình không có ai bảo dừng, đến lúc chia hết bài, hai bên vẫn sẽ ngả bài so điểm số.

Kéo bài không chỉ xem vận khí, quan trọng nhất chính là phải biết tính bài. Bùi Văn Tuyên không đam mê đánh bạc nhưng trong lĩnh vực kéo bài này, hiếm có ai là địch thủ của hắn.

Người hầu rửa sạch bàn, bắt đầu chia bài cho hai bên. Lý Dung đứng phía sau Bùi Văn Tuyên nhìn hắn rút bài.

Tô Dung Hoa thản nhiên tự đắc chống cằm, nhìn chằm chằm bài của mình, lựa chọn rút một hoặc hai lá.

Khi Bùi Văn Tuyên chơi kéo bài không thích nói chuyện, Lý Dung đứng phía sau hắn, khẩn trương nhìn hắn rút bài.

Bùi Văn Tuyên cảm giác được sự khẩn trương của Lý Dung, trên mặt tuy không biểu lộ gì song trong lòng lại có chút khó chịu.

Hắn có chút muốn cứ thế thua cho xong, nhưng lại biết không thể như vậy.

Cảm xúc kia chỉ là của riêng hắn, hắn cần giúp Lý Dung, nàng muốn làm gì, hắn phải giúp nàng mới đúng.

Không thể chỉ vì trong lòng hắn khó chịu, vin vào việc bản thân thích Lý Dung liền ngăn nàng đi trên con đường nàng muốn.

Hắn là bằng hữu của nàng, nàng tín nhiệm hắn, hắn không nên cô phụ lòng tín nhiệm này.

Nếu hắn thích nàng đương nhiên nên thành toàn nàng.

Bùi Văn Tuyên dùng sức siết chặt lá bài, Lý Dung chăm chú quan sát, thấy số điểm trên hai lá bài đã là tám điểm. Hiện tại hắn có thể lựa chọn bỏ một lá, rút một lá, hoặc chọn rút hai lá. Tám điểm đã quá lớn, Lý Dung thấy hắn do dự liền vội vã nói, "Khui bài đi"

Bùi Văn Tuyên không đáp, Tô Dung Hoa bật cười, "Xem ra số điểm trên bài của Bùi đại nhân không nhỏ"

"Điểm của Tô đại nhân cũng không nhỏ"

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Bùi Văn Tuyên vuốt ve những lá bài, Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên không nói gì cũng không dám lên tiếng. Nàng đột nhiên hiểu được cảm giác kích thích khi đắm chìm trong bài bạc của Thượng Quan Nhã. Lý Dung đứng bên cạnh Bùi Văn Tuyên, chờ hắn ra quyết định.

Một lát sau, Bùi Văn Tuyên nhẹ giọng cười, nâng đôi mắt trong vắt nhìn nàng, hỏi một câu, "Nàng muốn thắng?"

"Đương nhiên", Lý Dung trả lời, theo lẽ thường ai chẳng muốn.

Bùi Văn Tuyên bỏ bài xuống, nói thẳng, "Kéo thêm hai lá, khui bài"

"Bùi đại nhân, lá gan đủ lớn nha"

Tô Dung Hoa nhướng mày, Bùi Văn Tuyên không nói, hắn bưng chén trà bên cạnh lên, thong thả nhấp một ngụm.

Người hầu kéo hai lá, mở lên là hai lá một điểm, cộng vào số điểm trên bài của Bùi Văn Tuyên, vừa vặn mười điểm.

Tô Dung Hoa bật cười ngả bài, vừa tròn chín điểm.

"Tô đại nhân tính chọn thời gian và địa điểm thế nào?"

Bùi Văn Tuyên hỏi chuyện như thể xử lý công vụ, Tô Dung Hoa bất đắc dĩ đáp, "Đêm nay đi, ở Minh Nguyệt lâu"

"Được", Bùi Văn Tuyên gật đầu đứng dậy, "Nếu mọi chuyện đã định, ta cùng Điện hạ đi trước, xin lỗi không thể bồi!"

Nói xong, Bùi Văn Tuyên kéo Lý Dung trực tiếp đi ra ngoài.

Lý Dung dùng tay ra dấu hẹn gặp lại với Thượng Quan Nhã. Thấy Thượng Quan Nhã sùng bái nhìn theo Bùi Văn Tuyên, Tô Dung Hoa do dự nói, "Bùi đại nhân, bằng không chúng ta lại đánh một ván?"

Bùi Văn Tuyên không quan tâm đến bọn họ, chỉ lo kéo Lý Dung ra cửa. Đợi đến khi hai người đi rồi, Thượng Quan Nhã nhịn không được cảm khái, "Quá tuấn tú a!"

Tô Dung Hoa khẽ ho một tiếng, đi đến phía sau Thượng Quan Nhã, phe phẩy quạt nói, "Hôm nay vận may của tại hạ cũng không tốt lắm, bất quá Thượng Quan tiểu thư thua tại hạ nhiều ván như vậy, tính toán trả thế nào?"

"Ngươi muốn trả thế nào?", Thượng Quan Nhã quay đầu lại, có chút kỳ quái hỏi. Tô Dung Hoa cười nói, "Ăn một bữa cơm đi?"

"Thôi bỏ đi", Thượng Quan Nhã xua tay, "Ta đi đây"

"Vậy tại hạ đến Thượng Quan phủ tìm Thượng Quan đại nhân cùng ăn?"

Tô Dung Hoa tiếp tục nói, Thượng Quan Nhã lập tức quay đầu ôn nhu hỏi hắn, "Tô đại công tử cảm thấy nơi nào thích hợp?"

Lý Dung bị Bùi Văn Tuyên kéo ra khỏi sòng bạc, mới vừa đến cửa, Lý Dung liền bật cười thành tiếng.

"Cô cười cái gì?", Bùi Văn Tuyên kéo nàng đi, không hiểu vì sao, hắn lại có chút không muốn buông tay.

Hắn giả vờ hoàn toàn không biết gì, chỉ như lỡ quên, cứ thế dắt tay nàng. Lý Dung còn chưa thoát ra khỏi cảm giác khẩn trương ban nãy, nàng dùng quạt nhỏ nhẹ nhàng gõ trước ngực mình, "Cuối cùng ta đã biết vì sao A Nhã lại thích đánh bạc. Ban nãy vào lúc khui bài, tim ta đập nhanh dữ dội, thế nhưng có chút khẩn trương"

"Điện hạ cũng có lúc khẩn trương sao?"

Bùi Văn Tuyên dắt tay nàng chầm chậm đi về phía trước, Lý Dung chậm rãi nói, "Đúng vậy, bản thân ta cũng không ngờ đến. Nhưng mà nói thật nha, Bùi Văn Tuyên", Lý Dung cười nhìn hắn, "Ban nãy ngươi thật sự rất tuấn tú đó!"

Bùi Văn Tuyên cười khẽ, "Điện hạ cũng có lúc nhìn ta thuận mắt?"

"Đại đa số thời điểm ta nhìn ngươi không phải đều rất thuận mắt sao?"

Lý Dung nói xong, dần dần phát hiện trên tay tựa hồ có chút độ ấm. Nàng đột nhiên nhớ ra Bùi Văn Tuyên vẫn đang dắt tay mình mà đối phương rõ ràng còn không phát hiện chuyện này.

Nàng nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, nếu trực tiếp nhắc nhở, với tính tình của Bùi Văn Tuyên, hắn sẽ bắt đầu xấu hổ câu nệ, sợ rằng muốn xin lỗi không ngừng. Nhưng nếu không nói gì, nàng cũng chẳng biết phải làm sao, có lẽ vì xấu hổ nên tim đập nhanh hơn một chút.

Nàng nâng tay dùng quạt quạt đi cái nóng trên mặt, tiếp tục vui vẻ trò chuyện với Bùi Văn Tuyên, "Ban nãy ngươi làm thế nào biết được hai lá bài cuối cùng là một điểm?"

"Tính"

Bùi Văn Tuyên sắc mặt bình tĩnh, hắn dắt tay Lý Dung, trong lòng có loại cảm giác ngọt ngào đang chậm rãi âm thầm lan rộng. Hai người đi trên dãy hành lang dài, trong tiếng tim đập không ngừng phóng đại, Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên dùng giọng nói bình thản trong trẻo giải thích, "Mỗi một lá bài hai bên đánh ra ta đều nhớ rõ, từ đó đoán được đại khái điểm trong tay hắn cũng tính được điểm của lá bài tiếp theo. Đây cũng chẳng phải là chuyện gì khó"

"Vẫn là ngươi thông minh, ta không thể nhớ được nhiều như vậy"

Lý Dung cười nói, "Chẳng trách ngươi đi học luôn đứng đầu"

"Vì Điện hạ không cần nhớ những thứ này, Điện hạ thông minh, luôn đứng trên đại cục"

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra xe ngựa.

Khi đến cạnh xe ngựa, hắn không thể không buông tay. Bùi Văn Tuyên rũ mắt, dìu Lý Dung lên xe xong mới buông tay, cười nói, "Ban nãy ta không hề nhận ra..."

"Không sao không sao", Lý Dung vội vàng an ủi hắn, "Ta chính vì sợ ngươi để ý mới không nhắc nhở ngươi. Ngươi phải đi quan sở à?"

"Điện hạ thì sao?", Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung, "Người sẽ về phủ?"

"Ta phải trở về chuẩn bị chứ"

Lý Dung cao hứng nói, "A Nhã như vậy phí công sức an bài, ta không thể cô phụ tâm ý của muội ấy. Phải cẩn thận chọn quần áo rồi trang điểm nữa..."

Lý Dung mỉm cười, tựa như có chút ngượng ngùng, "Dù sao cũng nên có bộ dáng của một cô nương chứ"

Bùi Văn Tuyên lẳng lặng nhìn Lý Dung, nhìn nụ cười mang theo vài phần vui mừng, vài phần e lệ lại thêm vài phần chờ đợi tựa thiếu nữ kia của nàng, hắn bỗng buột miệng bật thốt, "Nhất định phải đi sao?"

Lý Dung kỳ quái nhìn Bùi Văn Tuyên, hắn vội giải thích, "Ý của ta là hồ sơ vụ án Tần gia..."

"Ta xem xong cả rồi"

"Vậy còn La Quyện và những người có liên quan đến trận chiến ở huyện Hoàng Bình trước đây..."

"Ta đã lệnh cho Tuân Xuyên đi tìm", Lý Dung biết hắn đang lo lắng điều gì liền giải thích, "Ngươi yên tâm, ta đều hiểu cả. Hiện tại quan trọng nhất là phải lấy được danh sách những người phụ trách niêm phong Tần phủ cùng thư tín của Dương Liệt. Chuyện này chỉ cần Tô Dung Khanh chịu nương tay, hết thảy đều dễ nói, hôm nay ta trước sẽ đi tiếp cận y. Ngươi còn lo lắng gì nữa không?"

"Hết rồi"

Bùi Văn Tuyên nhìn nàng, Lý Dung mỉm cười nói, "Ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ về sớm. Ngươi cũng cẩn thật một chút, phỏng chừng trên triều đang có không ít người chú ý ngươi, đừng để xảy ra chuyện"

"Vâng", Bùi Văn Tuyên rũ mắt, hành lễ nói, "Điện hạ yên tâm, Văn Tuyên tự mình có kiêng dè. Cầu chúc Điện hạ...", Bùi Văn Tuyên cảm thấy khoang miệng đắng ngắt, "Hôm nay một kích liền thắng, mọi việc đều được như ý"

"Cảm ơn, được rồi, ngươi đi làm việc đi, ta về đây"

Lý Dung vẫy tay rồi vào xe ngựa.

Chẳng lâu sau khi nàng tiến vào, Tịnh Lan, Tịnh Mai cũng theo lên xe.

Ngày thường khi có Bùi Văn Tuyên, Tịnh Lan và Tịnh Mai sẽ ngồi ở xe ngựa phía sau. Hiện tại Bùi Văn Tuyên ngồi xe ngựa kia rời đi, Tịnh Lan, Tịnh Mai liền dời sang xe này chiếu cố Lý Dung.

Hai người, một người châm trà bày điểm tâm cho Lý Dung, một người bóp vai cho Lý Dung.

"Hôm nay nhìn Phò mã không mấy cao hứng, Điện hạ cãi nhau với Phò mã ạ?", Tịnh Mai có chút tò mò hỏi. Lý Dung lập tức đáp, "Ngươi đừng nói oan ta, ta đối xử với chàng rất tốt"

"Hai ngày nay Phò mã đều là bộ dáng tâm sự nặng nề", Tịnh Lan chậm rãi nói, "Điện hạ vẫn nên quan tâm nhiều hơn. Giữa phu thê với nhau, chuyện không thể chấp nhận được nhất chính là giấu diếm"

"Ngươi còn trẻ", Lý Dung nghe Tịnh Lan nói xong liền bật cười, "Nhà chồng còn chưa có lại nói chuyện chẳng khác gì mấy lão bà ấy"

Tịnh Lan mỉm cười không nói. Lý Dung bỗng ngẫm lại, "Nhưng ngươi nói cũng đúng, ngày thường các ngươi giúp ta quan sát nhiều một chút, tâm tư ta không tỉ mỉ, Phò mã lại là người đa sầu đa cảm. Ta nơi nào chọc giận hắn, bản thân ta cũng chẳng biết"

Hai người nghe Lý Dung nói thế đều không nhịn được bật cười. Ba người cứ thế lấy Bùi Văn Tuyên làm đề tài, nói cho đến khi về đến phủ.

Về đến nơi, Lý Dung cho người đi xác nhận thì biết Tuân Xuyên đã mang người truy tìm La Quyện cùng những quan viên cũ trong trận chiến ở huyện Hoàng Bình. Tiếp đến, nàng đem hết danh sách những người thuộc các bộ ra, sau khi suy tư một lúc, nàng viết một bản danh sách cùng danh mục lễ vật tương ứng cho người mang đi tặng.

Đợi đến khi làm xong chính sự, nàng bắt đầu tắm gội, xông hương, chọn quần áo, trang điểm, lại chọn trâm cài, trang sức.

Những việc này nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng khi nữ nhân nghiêm túc thực hiện lại cực kỳ tốn thời gian. Lý Dung trái chọn phải chọn bỗng có chút hối hận khi không bảo Bùi Văn Tuyên về cùng mình.

Gu thẩm mỹ của Bùi Văn Tuyên cực tốt, quần áo cùng trang sức phối hợp mà hắn chọn, so với những nha hoàn trông đẹp hơn rất nhiều. Sau một hồi tuyển chọn, Lý Dung cuối cùng chọn một bộ váy dài màu đỏ với hoa mẫu đơn thêu bằng chỉ vàng thúc eo tay áo rộng, khiến toàn bộ đường nét của một nữ nhân đều được phác họa rõ rệt.

Sau khi trang điểm xong trời cũng đã tối, bên ngoài truyền tin, bảo Thượng Quan Nhã đã đến. Lý Dung đứng dậy đi ra cổng thì thấy Thượng Quan Nhã đã đổi sang một bộ váy dài màu xanh nước biển, nằm bò trên cửa sổ xe ngựa chờ nàng.

Lý Dung dùng quạt khẽ đánh nàng, cười nói, "Muội trước mặt ta càng ngày càng không quy củ"

"Mặt mũi của ta khi đối diện với Người đã hoàn toàn vứt sạch rồi", Thượng Quan Nhã dựa vào cửa sổ nhìn ra dòng người qua lại bên ngoài, như không còn gì luyến tiếc nói, "Chẳng để tâm cái gì gọi là thể diện nữa"

"Muội bị điều gì đả kích mà biến thành thế này?"

"Đợi chốc nữa đưa Người đến Minh Nguyệt Lâu", Thượng Quan Nhã ngồi dậy thở dài nói, "Người cùng Tô Dung Khanh ăn cơm, ta lại phải cùng Tô Dung Hoa ăn cơm"

"Vì sao muội lại đáp ứng hắn?", Lý Dung hơi có chút kỳ quái hỏi, Thượng Quan Nhã bất đắc dĩ đáp, "Hắn nói sẽ tố cáo với cha việc ta đánh bạc"

Lý Dung bị nàng chọc cười, ngồi một bên cười đến bụng đau.

Thượng Quan Nhã suy sụp trong chốc lát liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, "Đói bụng rồi, chỉ ăn bữa cơm mà thôi, ta cũng không sợ hắn ta. Đêm nay quan trọng vẫn là chuyện của Điện hạ", Thượng Quan Nhã nâng mắt nhìn Lý Dung, sau khi đánh giá trên dưới một lát, nàng chợt nhíu mày, "Người ăn mặc thế này có phải có chút quá trang trọng?"

"Hửm?", Lý Dung nâng tay, "Không đẹp sao?"

"Cũng không phải là không đẹp, chỉ là...", Thượng Quan Nhã suy nghĩ nói, "Khí thế quá lớn, cảm giác áp bách có chút nhiều. Nhưng cũng không sao", Thượng Quan Nhã trên dưới đánh giá, "Người xinh đẹp, mặc thế nào đều đẹp. Chúng ta cùng luyện tập trước một chút những việc đêm nay phải làm nào!"

"Hả?", Lý Dung kỳ quái hỏi, "Còn phải luyện tập trước?"

"Đương nhiên", Thượng Quan Nhã quyết đoán đáp, "Làm chuyện gì đều cần có kế hoạch và chuẩn bị. Dù sao Người cũng đã thành thân, tuy chúng ta đều hiểu rõ quan hệ giữa Người và Bùi Văn Tuyên, nhưng Tô Dung Khanh lại không hề biết. Nếu Người cứ thế không cố kỵ nói ra e rằng làm y sợ hãi. Chính vì thế đêm nay, trọng điểm tuy muốn bàn chính sự nhưng đồng thời cũng phải dùng mị lực của Người chinh phục đối phương"

"Vậy ta phải làm sao đây?"

"Nói chuyện với nhau chỉ có thể xoay quanh chính sự nhưng Người cần phải học được cách dùng ánh mắt"

Thượng Quan Nhã bỗng ngồi thẳng người, khoa tay múa chân nói, "Người hãy nhìn ta, vào những thời khắc lơ đãng, ví dụ như vừa quay đầu lại hay vừa ngẩng đầu, Người phải chậm rãi liếc nhìn sang, như thế này này"

Thượng Quan Nhã làm mẫu cho nàng, nàng ấy trước cúi đầu sau đó lại ngẩng đầu, đôi mắt kia tựa hồ biết nói, hệt như làn thu thủy mênh mông, nhẹ nhàng quét sang Lý Dung.

Lý Dung sửng sốt một lát sau mới vỗ tay nói, "Muội lợi hại thật! Nào, muội xem ta làm như vậy đúng không"

Lý Dung nói xong liền bắt đầu học theo.

Hai cô nương ngồi trong xe, bắt đầu luyện tập thần sắc trong ánh mắt.

Vào lúc Lý Dung và Thượng Quan Nhã đi về phía Minh Nguyệt lâu, Bùi Văn Tuyên cũng vừa vặn phê xong bức công văn cuối cùng.

Hắn vốn không phải đại quan nên công việc cũng không nhiều lắm. Vì ngày thường quá siêng năng nên hiện tại muốn tìm thêm chút chuyện để làm cũng chẳng còn gì.

Hắn ngồi ở quan sở hồi lâu, thầm tính hiện tại Lý Dung cũng đã ra ngoài, mới đứng dậy trở về.

Đồng Nghiệp đứng canh ở cửa, thấy hắn bước ra liền hỏi, "Công tử, hôm nay xong sớm thế? Ngài muốn hồi phủ ạ?"

"Ừ"

Bùi Văn Tuyên thấp giọng đáp, Đồng Nghiệp thở dài, "Chỉ vì nhiều năm không quay lại Hoa kinh, nhóm công tử ngày xưa chơi cùng ngài đều tan cả, bình thường muốn tìm một người nói chuyện cũng chẳng có. Sớm biết thế này, công tử ở lại Lư Châu còn hơn"

Bùi Văn Tuyên không đáp, nhanh chóng trèo lên xe ngựa.

Những người bạn tốt thời niên thiếu, thật ra hắn cũng không nhớ rõ được mấy người vì đã quá lâu rồi. Sau này, bằng hữu của hắn cũng chỉ có Lý Xuyên cùng nhóm người Tần Lâm.

Hiện tại Lý Xuyên còn là Thái tử, nhóm người Tần Lâm lại ở biên cương xa xôi, bên cạnh hắn, trừ bỏ Lý Dung, hoàn toàn không có ai khác.

Bùi Văn Tuyên cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn nâng tay đỡ lấy đầu, thấp giọng nói, "Trở về đi"

Xe ngựa chậm chạp di chuyển, từ nơi ồn ào huyên náo dần dần đi đến chỗ tối. Khi hắn còn chưa ra khỏi ngõ nhỏ đã nghe phía trước truyền đến tiếng gọi dồn dập, "Công tử! Đại công tử!"

Xe ngựa đột ngột dừng lại. Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đồng Nghiệp cuốn màn tiến vào, gấp gáp nói, "Công tử, phu nhân bệnh nặng, bảo ngài hiện tại nhanh chóng về Bùi gia một chuyến"

Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn vén màn lên, nhìn về phía người đưa tin. Người này quả thật là người hầu bên người mẫu thân hắn, đối phương khóc như hoa lê đái vũ nói, "Đại công tử, ngài hãy nhanh nhanh về nhà đi ạ"

"Mẫu thân bệnh nặng, vì sao lúc trước không báo cho ta một tiếng?"

Bùi Văn Tuyên lạnh lùng nhìn nàng, đối phương thút thít nói, "Ban đầu cũng chẳng có gì, phu nhân bảo không cần kinh động đến ngài. Từ sau ngày thành hôn, ngài đã lâu không về thăm phu nhân, phu nhân luôn nghĩ ngài công vụ bận rộn. Nhưng nửa canh giờ trước, phu nhân đột nhiên hôn mê, cũng không mời được đại phu do bị nhiều người trong phủ làm khó dễ. Nô tỳ cũng không còn cách nào khác..."

"Công tử đừng hỏi nữa", Đồng Nghiệp vội nói, "Trước tiên cứ mau chóng về thôi"

Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn siết chặt màn xe, sau hồi lâu, đột nhiên bật cười.

"Được"

Hắn quay sang nói với Đồng Nghiệp, "Ngươi đến Minh Nguyệt lâu, đợi đến khi Công chúa làm xong việc liền bảo nàng đến Bùi phủ đón ta"

Tiếp đến, hắn áp sát vào tai Đồng Nghiệp, nhẹ giọng nói, "Mang theo nhiều người một chút"

Đồng Nghiệp ngẩn người, Bùi Văn Tuyên chậm rãi nói, "Đi đi, cứ đứng chờ ở cửa thôi, đừng quấy nhiễu Công chúa"

Bùi Văn Tuyên nói xong liền quay lại xe, hắn nói vọng ra ngoài, "Đi Bùi phủ"

Xe ngựa chậm rãi rời đi, Đồng Nghiệp vẫn đứng yên tại chỗ. Sau một hồi sửng sốt, hắn mới có phản ứng về những gì Bùi Văn Tuyên phân phó.

Công tử nhà hắn từ xưa đã thông tuệ, tất nhiên đã phát hiện chỗ không thích hợp mới có thể phân phó như vậy. Đồng Nghiệp vừa khẩn trương vừa hoảng loạn, vội vàng chạy như điên về phía Minh Nguyệt lâu.

Nhưng vào một khắc trước khi Đồng Nghiệp có phản ứng, ám vệ đã nhanh hơn hắn một bước, mang tin tức đến báo cho Lý Dung.

Vào lúc Lý Dung còn cùng Thượng Quan Nhã cãi nhau ầm ĩ, xe ngựa đã bị ám vệ vội vàng chạy đến ngăn cản. Lý Dung vén màn xe, lạnh lùng hỏi, "Chuyện gì?"

"Bùi gia gọi Phò mã trở về"

"Lý do gì?"

Lý Dung nhíu mày, ám vệ lập tức đáp, "Ôn thị bệnh nặng"

Lý Dung im lặng, một lát sau, nàng quay đầu nói với Thượng Quan Nhã, "Muội xuống xe đi"

"Hả?"

Thượng Quan Nhã vẻ mặt mờ mịt hỏi, Lý Dung nói thẳng, "Bùi Văn Tuyên đã xảy ra chuyện. Muội đến Minh Nguyệt lâu, giúp ta giải thích với Tô Dung Khanh một tiếng"

"Không phải chứ?", Thượng Quan Nhã vội la lên, "Hắn ở Bùi gia có thể xảy ra chuyện gì? Chúng ta đều sắp đến cửa Minh Nguyệt lâu rồi, Người gặp y một lát rồi đi cũng được mà"

"Không gặp"

Lý Dung nói thẳng, "Ta không yên tâm, mau lên!"

Nói xong, Lý Dung trực tiếp đẩy nàng ra ngoài, quay đầu phân phó với ám vệ, "Quay về phủ Công chúa, điều động người trực tiếp đến Bùi phủ"

Ám vệ đáp một tiếng, Lý Dung bảo xe ngựa xoay đầu, chạy về phía Bùi phủ.

Lý Dung nhắm mắt ngồi trong xe ngựa, trong lòng suy nghĩ về mục đích của Bùi Văn Tuyên cùng những chuyện có thể sẽ phát sinh ở Bùi phủ. Một lát sau, nàng không khỏi vì tức giận mà bật cười thành tiếng.

Nàng nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi trông thấy Bùi Văn Tuyên, chuyện đầu tiên nàng muốn làm chính là...

Hung hăng tát hắn một cái!

♪Góc tám nhảm♪

Thật ra ban đầu Tây cũng khá thích cặp Hoa Hoa và A Nhã, nhưng sau này, do nhiều chuyện xảy ra lại thêm vài chuyện ở kiếp trước, Tây khá là khó chịu với cặp này.

Dịch mấy khúc anh Tuyên đau đớn mà cũng thốn lòng ghê, haiz, luôn tự ti mình không xứng với đối phương, tình yêu của anh hèn mọn mà lại khiến người ta không ngừng thổn thức.

Phần kéo bài Tây nghĩ chắc cũng tựa như black jack mà chỉ tính 10 điểm thôi, vì cũng chẳng chơi qua nên dịch mọi người đọc đỡ nhá, hihi.

Hai ba chương sau toàn là cẩu lương không đấy, các chị em đã sẵn sàng chưa?