Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 158: Thích lên mặt dạy đời 2



Ông ta dừng lại, liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, cười nói:

"Một bước này, hẳn là cậu đã không sai biệt lắm rồi, không thì sẽ không hỏi câu vừa rồi. Chờ khi tiến vào "biển Khởi Nguyên", đánh bại toàn bộ tất cả ám ảnh trong nội tâm, cậu sẽ có cơ hội tìm được chính mình, tiếp nhận hắn, dung nạp hắn, từ đó tâm linh sẽ được hoàn thiện.

Điều này sẽ khiến năng lực của cậu đã biến đổi về chất nhất định, bất kể là ranh giới hiệu quả hay phạm vi ảnh hưởng đều sẽ tăng lên.

Nhưng trong quá trình đó, cái giá mà cậu phải trả lại càng thêm sâu sắc, làm cho vấn đề của cậu lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Vẫn câu châm ngôn kia, không có bữa cơm nào miễn phí."

Nói tới đây, Đỗ Hành ôn hòa nhắc nhở một câu:

"Với mỗi một người thức tỉnh mà nói, bản thân trả cái giá gì thì cũng cần phải bảo mật. Một mặt, chính cái giá phải trả đó là một nhược điểm, rất dễ bị người ta lợi dụng và nhằm vào. Mặt khác, những cái giá phải trả khác nhau sẽ thể hiện lờ mờ lĩnh vực khác biệt, làm cho người đã quen thuộc điều này có suy đoán bước đầu về năng lực của cậu, mà ở trong chiến đấu giữa những người thức tỉnh với nhau, bị người ta biết trước đặc điểm năng lực là chuyện vô cùng nguy hiểm."

Thương Kiến Diệu im lặng lắng nghe, còn nghiêm túc gật đầu nói:

"Cảm ơn."

Tưởng Bạch Miên liếc nhìn hắn, khẽ cười:

"Tôi còn tưởng anh sẽ vỗ tay lốp bốp chứ."

Lúc này, xung quanh bọn họ đang cực kỳ tĩnh lặng, dường như đúng như lời Đỗ Hành nói, chỉ cần không di động, không đứng ở nơi dễ thấy thì sẽ không bị "dị thường" chú ý.

"Cảm ơn càng hơn hẳn vỗ tay." Thương Kiến Diệu giải thích rất chân thành.

Đỗ Hành khẽ nở nụ cười:

"Chờ khi tìm được chính mình là có thể vượt qua "biển Khởi Nguyên", lúc đó sẽ tiến vào "hành lang tâm linh". Được rồi, tôi đã nói nhiều thế rồi, có phải các vị nên hồi đáp lại tôi chút thông tin nào đó không?"

Thương Kiến Diệu không trực tiếp trả lời, mà quay sang nhìn Tưởng Bạch Miên.

"Anh muốn biết điều gì?" Tưởng Bạch Miên mở miệng hỏi.

Đỗ Hành nhìn quanh một lượt, rồi lấy ra một bức ảnh đã ố vàng:

"Các vị có từng gặp được đứa bé này không? Nó tên là Tiểu Xung."

Trong bức ảnh, cậu nhóc có khuôn mặt béo núc, mặc một bộ trang phục quái vật, trông cực kỳ đáng yêu.

Chính là Tiểu Xung mà đám người Thương Kiến Diệu vừa gặp được ban nãy!

Tiểu Xung... Nghe được cái tên này, Long Duyệt Hồng vẫn còn cảm thấy da đầu giật giật.

Anh ta hoàn toàn không ngờ Đỗ Hành vào phế tích là để tìm người.

Hơn nữa còn đang tìm cậu nhóc Tiểu Xung vô cùng kỳ dị kia!

Tưởng Bạch Miên không nhịn được mím môi dưới, quay đầu chỉ vào chỗ vừa rồi, đáp:

"Chúng tôi gặp được cậu nhóc này ở gần phòng máy dưới lòng đất, nó còn theo chúng tôi ra ngoài, nói là tìm người chơi game với nó. Nhưng sau khi chúng tôi ra đây, nó lấy cớ đi tiểu tiện rồi không thấy đâu nữa!"

Đỗ Hành gật đầu với vẻ mặt khá nghiêm túc:

"Là thế à..."

"Tại sao anh lại muốn tìm Tiểu Xung?" Thương Kiến Diệu dời mắt khỏi vị trí vừa rồi.

Đỗ Hành bật cười khanh khách:

"Điều này liên quan tới rất nhiều tin tức quan trọng, mà hiện giờ các vị chắc chắn không đổi được thứ có giá trị tương đương. Chờ sau này có cơ hội gặp lại, mà các vị nắm giữ được tin tức hoặc manh mối quan trọng khác, chúng ta sẽ giao dịch tiếp."

Thấy Đỗ Hành rõ ràng không muốn nói, Tưởng Bạch Miên quay sang nói với Thương Kiến Diệu:

"Anh còn muốn hỏi gì không?"

Đỗ Hành lập tức nói trước khi Thương Kiến Diệu mở miệng:

"Về chuyện "hành lang tâm linh", chờ khi cậu thực sự tiến vào đó rồi hãy hỏi, giờ có kể thì cũng không kể rõ được."

Thương Kiến Diệu ngẫm nghĩ, lại hỏi sang chuyện khác:

"Anh có nghe nói tới Viện Nghiên Cứu Thứ Tám không?"

Đỗ Hành có chút kinh ngạc:

"Các vị gặp được đặc phái viên của chỗ đó?"

Thấy đám người Tưởng Bạch Miên gật đầu, ông ta suy tư rồi nói:

"Viện Nghiên Cứu Thứ Tám là một tổ chức rất thần bí, cơ bản là không tiếp xúc với các thế lực khác, dường như có thể tự cung tự cấp, chỉ là thi thoảng sẽ kiếm chút đồ vật đặc thù thông qua đám buôn lậu súng. Nhưng đặc phái viên của bọn họ thường xuyên xuất hiện trên Đất Xám, không biết là đang chấp hành nhiệm vụ gì."

Nói tới đây, Đỗ Hành hơi ngừng lại một chút:

"Về tổ chức này, mọi người đều cho rằng đây là tổ chức còn sót lại của thế giới cũ. Có người cảm thấy bọn họ đang thu thập các loại tài liệu để thành lập thế giới mới, có người nghi ngờ bọn họ đang tiêu hủy manh mối, chôn vùi nguyên nhân thực sự dẫn tới thế giới cũ diệt vong. Những gì tôi biết chỉ có chừng đó thôi."

Thương Kiến Diệu nghe xong, đột nhiên hỏi:

"Năng lực mị hoặc thuộc lĩnh vực của vị Chấp Tuế nào?"

"Tư duy của cậu cũng nhảy vọt thật nhỉ." Đỗ Hành trêu ghẹo một câu, sau đó suy nghĩ rồi đáp: "Hẳn là "Người Giám Sát, cai quản tháng Năm."

Không chờ đám người Thương Kiến Diệu nói gì, Đỗ Hành đã nói trước:

"Đến lượt tôi hỏi chứ nhỉ?"

Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu "ngoan ngoãn" gật đầu.

"Các người tới từ thế lực lớn nào?" Đỗ Hành hỏi rất tự tin.

Tưởng Bạch Miên thản nhiên đáp:

"Sinh Vật Bàn Cổ."

"Sinh Vật Bàn Cổ à... Lúc tôi ở băng nguyên có gặp phải tổ hạng mục của các người, kéo đội người tình nguyện đang làm thí nghiệm gì mà hoàn cảnh lạnh giá sẽ ảnh hưởng tới thể trạng và tinh thần con người. Những người đó rét lạnh, chậc chậc, có chút thảm."

Tưởng Bạch Miên xấu hổ:

"Chí ít cũng là được ăn no."

"Cũng đúng." Đỗ Hành gật đầu.

Ông ta đang định tiếp tục đặt câu hỏi, đột nhiên thấy những tòa nhà xung quanh sáng lên từng tầng một.

Trong cả phế tích thành phố này, chí ít quá nửa các tòa kiến trúc đồng thời phát ra ánh sáng ở trạng thái khác biệt, chiếu sáng từng cửa sổ một.

Bóng tối và sự tĩnh lặng bao trùm nơi đây nhanh chóng rút lui tới bên rìa phế tích.

Nguồn điện cho cả thành phố đã được khôi phục.

Đám người Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh này, hệt như chứng kiến dòng sông sao mà bọn họ được học trong sách được chuyển lên trên mặt đất.

Với Tưởng Bạch Miên mà nói, cảnh tượng trước mặt mang đến sự chấn động trong cô, mang cho cô cảm nhận giống hệt như lần đầu tiên cô nhìn thấy bầu trời sao chân chính, trời xanh chân chính và mặt trời chân chính.

Đỗ Hành thưởng thức ngắm cảnh tượng này hai giây rồi đứng lên, nói với đám người Thương Kiến Diệu;

"Dị thường đã biến mất, các vị có thể từ bên này trèo tường rời đi."