Trường Dạ Vô Ninh - Đêm Dài Không Yên

Chương 3: Khóa cung



“Chuyện này được bưng bít kỹ lắm, kẻ nào biết, cho dù đó chỉ là một tí thông tin nho nhỏ thôi thì đều sẽ bị trục xuất khỏi cung ngay.” Dẫn Diên thở dài đánh thượt, “Trong cung hiện giờ chắc còn mỗi hoàng thượng là biết.”

Dẫn Diên nói xong thì từ từ quay sang nhìn ta, vươn tay sửa soạn lại y phục của ta cho đoan trang ngay ngắn, hồi lâu mới nói: “Nô tỳ đúng là khờ, từ lần đầu tiên gặp nên nhận ra dung mạo của người có nhiều điểm tương đồng với hoàng quý phi mới phải. Chẳng trách vì thế mà hoàng thượng sủng ái người. Nhưng sự việc ngày hôm nay… người sao lại… Ôi!”

“Ngươi bảo hoàng quý phi đó nhìn giống ta?”

“Nô tỳ nói người giống với nàng, chủ tử ngốc của nô tỳ ạ, người đúng thật là đánh giá bản thân cao quá đấy, đã thế ban nãy còn nói nàng và người…”

Tai ta như bị ù đi, mấy lời dong dài đằng sau của Dẫn Diên cũng chẳng nghe rõ nữa, ngay lúc này thực sự rất muốn tìm hiểu xem tại sao hoàng quý phi lại chọn con đường tự sát, vô cùng vô cùng muốn.

Ta cũng thử gặng hỏi nhưng chuyện này hoàng đế đã nhất quyết không cho phép bất cứ kẻ nào biết, cung nữ nhỏ bé như Dẫn Diên thì có thể biết được mấy phần chứ? Điều cô ấy chia sẻ được với ta, nhiều lắm cũng chỉ có những sự thật mà người trong hậu cung dám nhìn nhưng lại không dám lên tiếng phê bình. Sau khi hoàng quý phi mất, người có liên can sâu sắc nhất với vụ việc là Giang Tiếu Tình bị cấm túc vẻn vẹn nửa tháng.

Sau khi thời hạn nửa tháng chấm dứt, Giang Tiếu Tình được trả lại tự do, mà tính tình dường như cũng thay đổi hẳn. Tuy nói thánh sủng nàng ta nhận được có thừa, cũng thuộc dạng thích phô trương thanh thế, khoe khoang mấy phen phong tình với đế vương, nhưng bản chất vẫn không phải kiểu người xấu xa độc địa. Trải qua chuyện lần ấy, Giang Tiếu Tình như thể đã tìm ra một chân trời hoàn toàn mới mẻ có thể giúp cho cuộc sống mỗi ngày của mình trở nên thú vị hơn, từ đó lấy việc hành hạ người khác làm mục tiêu phấn đấu cho bản thân. Người trong hậu cung này, hễ dám to gan giở trò vặt qua mắt nàng ta thì dù có là hạt cát nhỏ xíu hay cả một cơn bão cát thì cũng đều bị quét sạch dưới tay Giang Tiếu Tình. Dưới bậc quý nhân, vả miệng hay pháạ quỳ là chuyện bình thường như cơm bữa, thậm chí đến cả những người có phân vị cao như “phi” cũng không thoát khỏi móng vuốt của nàng ta, số người bị Giang Tiếu Tình vần đến nỗi á khẩu chẳng nói được lời nào không phải cứ xòe tay ra đếm là được.

Nhưng càng lộng hành thì Giang Tiếu Tình lại càng được sủng ái, đối với những hành vi quá phận của nàng ta, thái độ của hoàng đế đến chín, mười phần là đã ngấm ngầm đồng ý. Như thể Giang Tiếu Tình cứ việc quậy, chỉ cần hoàng đế ở đây thì sẽ không kẻ nào động được đến một ngọn tóc của nàng ta. Nhìn vào những “thành tích” của Giang Tiếu Tình, tuy rằng khá khó để mà soán ngôi hoàng quý phi năm đó nhưng cũng đủ làm cho “sáu cung phấn nhạt, son mờ, kém duyên”*. Chẳng đến hai năm đã ngang nhiên cưỡi lên đầu các vị lão nhân triều đình.

Bấy giờ, Nhu sung nghi - người chỉ vừa mới lọt vào mắt xanh của hoàng đế được mấy ngày đâu, luận gia thế có gia thế, luận lai lịch có ai lịch. Thế mà thoắt cái đã bị người ta nẫng tay trên, không được gặp hoàng đế đã đành, còn bị nghé con mới sinh là Giang Tiếu Tình chèn ép đủ đường, kết quả đến đầu cũng chẳng ngóc lên nổi.

*Nguyên văn 六宫粉黛无颜色: Lục cung phấn đại vô nhan sắc (Trường hận ca - Bạch Cư Dị, dựa theo bản dịch của Ngô Linh Ngọc)

Về sau ta mới biết chính tay Vinh chiêu nghi đẩy Phùng quý nhân đang sống sờ sờ vào cõi chết, hoàng đế chẳng những không trách mà còn phong nàng ta làm phi, ngay cả hai vị Trang phi Uyển phi quyền cao chức trọng cũng bị đem ra đặt lên bàn cân so sánh.

Cho nên mồng hai tháng hai năm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ một đêm mà đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của hai nữ nhân, còn liên lụy đến thai nhi xấu số mất đi cơ hội được đến với thế giới này - thật sự là câu hỏi khó có lời hồi đáp.

Ta không biết, cũng sợ sự thật quá đẫm máu sẽ khiến ta tâm lạnh chùn bước. Chẳng bằng cứ chờ đến lúc máu tươi khô cạn, miệng vết thương khép lại thì hãy lật ra lần nữa, như vậy cũng an ủi lòng người phần nào.

- -----

Từ lần hoàng đế say rượu tưởng lầm ta là Dục nhi thì không còn thấy ngài tới nữa.

Đối với ta, việc chợt được sủng ái rồi đột nhiên mất đi tháng sủng trong hậu cung này chẳng phải điều đáng ngạc nhiên. Nghe bảo từ khi hoàng quý phi mất, nữ nhân hậu cung có thể được hoàng đế lưu luyến yêu thương, nhưng đến cùng nếu không rơi vào bi kịch chết thảm dưới tay Vinh phi Giang Tiếu Tình - ví như Lưu mỹ nhân đột nhiên bị chặt đứt chân, Hạ thường tại mất giọng, mặt n quý nhân thì phát ban - thì qua vài ngày là hoàng đế đã mất sạch hứng thú. Cứ cho là leo lên cao được, chung quy cũng chỉ có Hi tần coi Vinh phi như thiên lôi sai đâu đánh đấy, và Phùng tiệp dư lúc nào cũng khúm na khúm núm trước Nghi quý phi. Kiến càng khó rung cây*, nhưng đổi cách nghĩ khác, ôm lấy đại thụ sống tạm bợ qua ngày cũng không phải chuyện xấu.

*Từ câu 蚍蜉撼树: Kiến càng rung cây, chỉ người không biết tự lượng sức mình.

Mấy ngày gần đây, mới đầu ta vẫn tuân thủ phép tắc, hằng ngày cứ đến giờ Mẹo là sẽ đi đến chỗ Nghi quý phi thỉnh an nghe dạy bảo. Nhưng từ khi tiết trời trở lạnh, nhiệt độ giảm xuống ta lại chẳng muốn rời xa cái giường của mình chút nào, mà hình như cũng chẳng có ai phát hiện ta không đến thỉnh an nên ta cũng mặc kệ luôn, yên tâm đóng cửa không ra. Nghi quý phi không hề bảo người tới khiển trách, lâu dần ta như bị cả cung chôn vào lãng quên, rồi từ từ biến mất khỏi đề tài trò chuyện của các nàng.

Có được tất có mất, việc lui về ở ẩn vô hình trung đã làm mất đi một cơ hội tốt để ta có thể mỗi ngày được nghe đám nữ nhân nói cười huyên thuyên. Nhưng mà, hậu cung có lúc nào thiếu kẻ thích làm bà tám lải nhải đâu? Những lúc thế này Dẫn Diên lại được dịp khoe khoang năng khiếu kể chuyện tài ba của mình. Chỉ cần cô ấy ra ngoài lâu một chút là nhất định khi trở về sẽ mang theo cả núi tin tức hay ho thú vị.

Trong cung hiện giờ, ta thất sủng, Vinh phi và Nghi quý phi trở lại vị trí đầu sóng ngọn gió của mình.

Dạo này phía triều đình liên tục dâng tấu, nhao nhao muốn phong Nghi quý phi lên làm hoàng quý phi, thống nhất lại mọi chuyện của lục cung. Sở dĩ họ không yêu cầu phong làm hoàng hậu luôn là bởi từ khi hoàng đế kế vị đến nay đã rất nhiều lần dâng tấu mong ngài cân nhắc, tuy nhiên lần nào hoàng đế cũng kiên quyết không lập là không lập, triều định vì vậy mà dần nản lòng thoái chí.

Nếu bàn về gia thế thì hiển hách nhất chốn hậu cung phải kể tới đích trưởng nữ của Bộ binh Hầu Thượng thư trong tay nắm quân quyền và Lâm Bình quận chúa - Nghi quý phi.

Bộ binh Thượng thư vừa ra tay là không ai dám hó hé lời nào. Có lẽ chuyện Vinh chiêu nghi được phong làm Vinh phi đã kích thích đến vị Hầu đại nhân được nhiều người ủng hộ này.

Trình sớ tâu vua sắc lập hoàng quý phi trên triều đường đã biến thành chỉ tiêu lưu hành phổ biến một thời giữ vua và thần. Hoàng thượng không nói đồng ý hay không đồng ý, gác tờ sớ sang bên cạnh, xoay người khẽ sai Hải đại nhân đưa ca nữ vào cung. Xướng ca hai ngày liền, ca nữ được phong thường tại, thậm chí còn ban hiệu là “Oanh”, điều mà trước giờ chỉ có người từ phân vị “tần” trở lên mới có được. Thế là trong những ngày ta mai danh ẩn tích, Oanh thường tại từ cô ca nữ lên làm tân sủng.

Nhu sung nghi tỏ rõ thái độ vì biết đó là người của Hải đại nhân, Vinh phi giận dỗi mỉa vài câu rồi thôi, cuối cùng vẫn là không đụng đến Oanh thường tại mới được “thăng chức” này.

Hai mươi chín tháng tám, hoàng đế đã có đến hai mươi ngày không tới.

Dẫn Diên thở dài than ngắn, ta nằm đong đưa trên cái xích đu ngoài cửa, tay cầm quạt lụa nhẹ nhàng lùa gió hiu hiu, híp mắt nhìn ánh trăng, trong lòng tràn đầy thoải mái. Ta hài lòng với cuộc sống dễ chịu như bây giờ, giá kể mà cứ dừng ở khoảnh khắc này mãi mãi thì tốt biết mấy.

Giờ đang là ban đêm, bỗng dưng ta nghe thấy có giọng ca đâu đây, dỏng tai nghe kĩ thì mới biết là phát ra từ phía Tây viện, dù cách một bức tường nhưng thỉnh thoảng vẫn thấy có tiếng hát văng vẳng vọng lại.

Dẫn Diên nhổ bãi nước bọt: “Đúng là không cách nào có thiện cảm được mà! Chẳng biết là hoàng thượng hay Nghi quý phi đang gián tiếp bày tỏ sự chán ghét với chủ tử đây, tự dưng lại bố trí Oanh thường tại vào ở trong Ngọc Noãn các phía Tây của chúng ta, quấy nhiễu đến người khác. Chủ tử đã không được gặp hoàng thượng thì thôi đi, còn phải nghe ca nữ suốt ngày quyến rũ hoàng thượng…”

Ta làm động tác tay cắt ngang lời nói dở dang của Dẫn Diên, chăm chú lắng nghe điệu nhạc du dương theo gió bay tới, rồi liên tục vỗ tay khen không dứt miệng: “Đừng hẹp hòi như thế, nghe thử đi, kỹ năng hát rất được, quả đúng là vang vọng chân mây đi vào lòng người.”

“Chủ tử!” Dẫn Diên giậm chân vùng vằng la lên.

Điệu nhạc chấm dứt, ta tiếp tục nhàn nhã vẫy chiếc quạt nhỏ: “Sợ rằng không phải thể hiện niềm yêu ghét với ai, mà Nghi quý phi biết trước Oanh thường tại là kiểu người ồn ào náo nhiệt nên đã để nàng ta ở xa một chút cho thanh tịnh.”

Kết quả Ngọc Noãn các kia mới yên tĩnh chưa được bao lâu đã bắt đầu ầm ĩ, không nói tới giọng hát líu lo của Oanh thường tại, chốc chốc lại vang lên tiếng vui vẻ của hoàng đế.

“Thật là làm người khác phiền phức mà.” Ta nhíu chặt mày, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.

Ba mươi tháng tám, Ngọc Noãn các chưa chịu dừng cuộc vui.

Mồng một tháng chín, Ngọc Noãn các mỗi lúc một rộn ràng.

Mồng hai tháng chín, tình trạng ấy vẫn kéo dài.

Rạng sáng mồng ba tháng chín, rốt cuộc ta không thể chịu đựng nổi nữa.

Diệp đáp ứng lặn mất tăm thời gian dài trong hậu cung nay dậy rất sớm, chủ động đến chỗ Nghi quý phi thỉnh an nhận tội. Trước tiên là hết sức thành thật nói mấy ngày nay trong người không khỏe, không đến thỉnh an đã phạm vào tội đại bất kính, có chết trăm lần cũng không đủ để tạ tội.

Nhưng chỉ một mình Oanh thường tại ở phía đối diện kia thôi cũng đủ để làm người khác lên bờ xuống ruộng, hình phạt này còn kinh dị hơn cả trăm lần chết, giống như bị roi quất đến chết, trên thi thể chồng chất vết thương, chết cũng chẳng được làm một con ma lành lặn. Ta còn tha thiết thỉnh cầu Nghi quý phi xem xét, từ lúc vào cung đến nay ta vẫn luôn giữ đúng khuôn phép, chưa bao giờ dám làm gì vượt quá thân phận, mong Nghi quý phi sẽ ban cho ta chỗ ở mới. Dù sao cung ta ít người, chỉ có ta với Dẫn Diên, đi đâu cũng được cả, có cơm ăn có chỗ ngủ là không thành vấn đề.

Ta dùng một giọng thê lương da diết động lòng người hòng đạt được ý nguyện nhỏ nhoi, thế mà chỉ đổi lấy một tiếng cười nhạo từ Vinh phi: “Còn nói là không dám hành sự quá phận ư? Ban Ngọc Noãn các cho Oanh thường tại là ý chỉ của hoàng thượng. Lời này của muội há chẳng phải đang bảo ý chỉ của hoàng thượng khiến muội khó có thể ăn ngon ngủ yên?”

Chỉ trách số ta sinh ra đã không tốt, nghe nói vị tổ tông này mỗi khi tâm tình khó chịu là lại muốn trút giận lên kẻ khác, mà cố tình lần nào họa cũng rơi trúng đầu ta.

Tất nhiên là ta chẳng ngu đến nỗi mà đi bật lại, đứng trước mặt Vinh phi phải đeo cái mặt nạ bợ đỡ, khen ngợi tấm lòng bao dung vị tha đẹp đẽ của Nghi quý phi, tốn biết bao công sức mới nhận được cái gật đầu đồng ý sẽ giúp ta lưu ý việc này của Nghi quý phi.

Ta sung sướng quay về chờ, chờ từ lúc mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, đang miên man dòng suy nghĩ nếu đêm nay không dọn đi thì chắc ta cũng không ngủ được, đúng lúc này cung nữ Phúc Cần bên cạnh Nghi quý phi tới gõ cửa.

Ngoài mong đợi, ta nhận được tin xấu.

“Nghi quý phi vốn dĩ đã thu xếp xong xuôi, nhưng…”

Nghe đến chữ “nhưng”, tim ta chợt lạnh đi một nửa.

Phúc Cần nói tiếp: “Hoàng thượng nói, không được.”

Vậy nên nam nhân này vì trả thù chuyện lần trước gọi nhầm tên ta thành Dục nhi nên đã chuyển ca nữ tới, hàng đêm ca hát làm rối loạn cuộc sống của ta?

Cũng may chẳng được bao lâu, hoàng đế bắt đầu chán không muốn đến Ngọc Noãn nơi Tây viện ấy nữa.

Không chỉ Oanh thường tại, người bị vứt bỏ còn có cả hòn ngọc quý trên tay Hải đại nhân - Nhu sung nghi.

Ta đã tận mắt chứng kiến, ngay trong buổi cung yến.

Oanh thường tại đứng trước mặt mọi người xướng một khúc ca, tiếng nhạc vừa dứt Nhu sung nghi đã đứng dậy vỗ tay khen không dứt miệng, cái gì mà đúng là giọng hát trời ban, chúc mừng hoàng thượng có được giai nhân, nịnh hót vài câu thì lại tự gõ vào đầu mấy cái:

“Ui chao, bảo sao thần thiếp lại cứ cảm thấy giọng của Oanh muội muội nghe sao mà quen tai quá thể, cứ như là được nghe ở đâu đấy rồi. Giờ mới sực nhớ, hóa ra là giống hoàng quý phi tỷ tỷ! Thần thiếp còn nhớ rất rõ, khi xưa không ai là không biết đến giọng ca vừa cất lên đã làm bao kẻ say mê của tỷ ấy, trong veo như suối mà ngọt ngào tựa mật. Hoàng thượng, nhìn kỹ Oanh muội muội, thần thiếp phát hiện không chỉ có mỗi giọng hát là giống, mà đến cả dung mạo, dáng người, thậm chí là nốt ruồi son trên cằm cũng có đến vài phần hao hao hoàng quý phi. Khó tránh những lúc ở cạnh Oanh muội muội là thần thiếp lại sinh ra cảm giác thân thiết, cũng chỉ bởi vì thiếp quá nhớ hoàng quý phi tỷ tỷ. Thần thiếp nhìn thoáng qua thôi mà suýt nữa đã không kiềm chế được muốn chúc mừng hoàng thượng mất mà tìm lại được…”

“Choang!” Trên đài cao, hoàng đế ném thẳng chén rượu đầy chưa vơi trong tay mình về phía Nhu sung nghi, sự việc xảy ra quá nhanh khiến ai nấy không kịp trở tay, mà nữ nhân vừa mới biểu diễn một màn ba hoa chích chòe đầy cảm động giờ đây hoa dung thất sắc ngã phịch xuống đất.

Rượu nước và rượu vàng* hòa quyện dần thấm ướt chiếc váy lụa nàng ta đang mặc, như họa ra bức tranh vừa bẩn thỉu vừa nhếch nhác.

*Ý mắng chửi người khác khi uống rượu, chỉ nước bùn.

Sau này ta nghe người khác kể rằng, từ lâu đại bộ phận nữ nhân trong cung được sủng ái hay bị thất sủng đã được coi là một quy luật tự nhiên không có nguyên do gì cả, thời tới thì ân sủng tới, hết thời thì cũng phải cạn dần thôi. Nhưng Nhu sung nghi thì hẳn phải là ngoại lệ, nàng ta được sủng ái vì gia thế hùng hậu, thất sủng thì là vì đầu óc ngu xuẩn. Tuy nhiên đây chưa chắc đã là chuyện xấu, bởi lẽ nàng ta còn bảo vệ cái mạng của mình cho đến tận hôm nay thì ít nhiều cũng nhờ vào sự đần độn của bản thân, hoặc cũng có thể nói là không hề có tí uy hiếp nào đối với người khác.

Có vẻ lời nói của Nhu sung nghi đã thực sự đụng đến cảnh giới của hoàng đế, hắn đột nhiên nhìn thẳng vào ta, ánh mắt sắc bén trộn lẫn nhiều cảm xúc phức tạp.

Cung yến mới bắt đầu chẳng được bao lâu, mỹ vị trên bàn chưa kịp động đũa thì đã chọc hoàng đế mất vui, tất cả nữ nhân trong đại điện đồng loạt quỳ sụp xuống đất.

Vết thương chưa lành của hoàng đế coi như đã bị Nhu sung nghi đâm thêm một nhát chí mạng nữa.

Kết cục của việc ăn nói mà không suy nghĩ đó chính là bị khóa cửa trong cung tự kiểm điểm, nghe thì chắc ai cũng nghĩ chỉ đơn giản là không được phép ra khỏi cửa thôi, nhưng thực chất còn thảm hơn cả cấm túc gấp mấy nghìn lần. Chỉ cần cửa cung bị khóa chặt một ngày, thì không chỉ bên trong không được phép ra mà người hay vật bên ngoài cũng chẳng thể đi vào. Ăn uống tiêu tiểu tất tần tật đều phải giải quyết trong phạm vi ấy. Nếu không có thức ăn thì bắt buộc phải nhịn đói, còn không có nước uống thì còn mỗi cách tự đi đào giếng lấy nguồn nước gắng gượng để không kiệt sức mà chết.

Một hồi tai bay vạ gió bỗng chốc đổ ập xuống, mà ai cũng biết hai nữ nhân kia chẳng thể nào thoát tội được đâu.

Hải đại nhân biết hiểu rõ tình cảm sâu nặng của hoàng đế dành cho hoàng quý phi, thế nên mới cố ý tìm một cô gái có nhiều nét tương tự nàng để dâng lên cho hoàng đế. Phải mất hết một năm rưỡi, hao tổn tâm huyết mài dũa từ giọng hát đến điệu bộ, huấn luyện cho đến khi trở thành bản sao hoàn hảo của hoàng quý phi, lúc đó mới yên tâm đưa vào cung giành ân sủng của hoàng đế, một mặt cũng giúp củng cố thêm quyền thế của con gái nhà mình.

Nhưng đâu ai lường trước được, Nhu sung nghi chẳng phải tên “đại trí giả ngu” mà thật sự là kẻ ngốc chính hiệu, cái gì vào tay nàng ta rồi cũng hỏng bét. Chỉ chăm chăm muốn đạt được cái trước mắt mà lại quên mất trong hậu cung này, nói sai một chữ thôi cũng mất đầu như chơi.

Cung yến kết thúc sau giờ Ngọ, tuy tan rã trong không vui nhưng ta và các phi tần khác vẫn dựa theo kế hoạch đã định sẵn, đi theo Nghi quý phi ngắm hoa.

Canh ba giờ Dậu quay về cung, lăn lộn cả ngày trời nên giờ đây cả người ta cũng rã rời hết cả, mệt tới mức chỉ muốn lập tức lăn ra giường ngủ một giấc thẳng đến sáng mai. Lại không ngờ cửa cung vừa mở, đập vào mắt ta là hình ảnh uy nghi mãnh liệt của vị hoàng đế đang sừng sững trước mặt.

Ta hơi thất thần nhưng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần vội quỳ xuống hành lễ. Bầu không khí như đặc quánh lại, hắn cũng chẳng bảo ta đứng dậy, giọng nói phẫn nộ đanh thép vang lên: “Trẫm nghe nói nàng ngủ không ngon giấc.”