Trường Đăng

Chương 14



Edit: Smuk



Đúng lúc đến cầu Nam Phổ, ngọn đèn trên cầu sáng rực, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Chúc Chính thả chậm tốc độ, ánh mắt chăm chú nhìn Quan Khiết không động đậy, yết hầu lăn nhẹ, chậm rãi lên tiếng: “Em không phải cô ấy.”

Bả vai Quan Khiết đột nhiên run lên, hô hấp trở nên khó khăn, dồn dập, cô mơ mơ màng màng quay về hướng Chúc Chính, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”

Chúc Chính lái xe rời khỏi cầu Nam Phổ, tìm một nơi vắng vẻ dừng xe.

Xong xuôi, anh mở đai an toàn, ấn nút hạ cửa sổ trong xe xuống cho thoáng, sau đó lại kéo nó lên.

Máy sưởi trong xe công suất khá tốt, mặc dù lúc này có gió lạnh thổi tới cũng hòa vào nhiệt độ ấm áp.

Quan Khiết vẫn ngây ngốc, không hiểu được ý tứ trong lời nói của Chúc Chính, một lát lâu định thần mới rõ người anh đề cập đến là Chu Dao.

Có lẽ liên quan tới chuyện cũ, trên mặt Chúc Chính ít nhiều cũng có cảm xúc khác biệt.

Anh lấy điếu thuốc đưa lên miệng, lại móc từ trong túi ra được cái bật lửa sẫm màu.

Xoạch một tiếng, ánh lửa xanh cam rực rỡ nở rộ trong đêm đen, Chúc Chính ngậm điếu thuốc, cúi người để sát vào ngọn lửa.

Khói trắng từ điếu thuốc lượn lờ quanh người, đến cuối cùng, nó tiêu tán, hóa thành hư không dưới đôi mắt vô định.

Mở bật lửa, Chúc Chính cúi đầu hút một hơi thuốc thật dài, hơn nửa người cao lớn tùy tiện tựa trên ghế dựa, khép hờ mí mắt thả một vòng khói.

Sương khói tan hết, Chúc Chính chậm rãi mở mắt ra, tối nghĩa khó hiểu mà nhìn phía Quan Khiết.

Quan Khiết không nhúc nhích, mặc kệ cho anh đánh giá mình.

Nhìn một hồi, anh mới đưa tay lên day day hai hàng lông mày, ngữ điệu vững vàng nói: “Em là em, Chu Dao là Chu Dao. Từ trước tới nay tôi không nhận sai hai người, cũng không đem em thành thế thân của cô ấy.”

Quan Khiết chẳng ngờ rằng có một ngày, Chúc Chính sẽ chủ động đề cập tới vấn đề này ở một hoàn cảnh cực kỳ nghiêm túc.

Cũng không nghĩ tới, anh sẽ chính miệng thừa nhận cô không phải Chu Dao.

Mấy năm trước, nếu ai không cẩn thận nhắc tới cái tên này trước mặt anh, nhất định phải chịu cơn giận lôi đình của anh.

Khi đó tính tình anh xấu vô cùng, hơi một chút đã cáu gắt, giống như quả pháo, châm là nổ.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Quan Khiết rất ít lật lại vết sẹo của người khác, cũng không làm thế nào thích nổi kiểu thăm dò bí mật riêng tư.

Cô gái Chu Dao này đối với cô nhiều lắm chỉ đơn giản là một cái tên, hoặc là một ký hiệu không quan trọng gì cả, căn bản không nhận định thành một tình địch khó đối phó.

Đạo đức, trách nhiệm của cô chẳng phải loại mạnh mẽ gì, không tính là người tốt.

Một chút quy củ, luật lệ mà người bình thường đặt ra cô cũng lười tuân theo.

Đến bây giờ cô có thể thản nhiên thừa nhận mình yêu Chúc Chính, muốn cùng anh chung sống đến già, cũng muốn anh yêu mình.

Nhưng không như ước nguyện, tất cả những gì mà cô muốn đều rơi vào dĩ vãng rồi, một cái cũng không thực hiện nổi.

Đương nhiên, cô chẳng có tư cách oán hận trời cao không công bằng, cũng không hối hận mình đã gặp được Chúc Chính.

Điều duy nhất cô để ý chính là anh có ý muốn di dời tình cảm dành cho Chu Dao ký thác lên người cô.

So với việc anh không yêu mình thì việc này khiến cô khó chịu hơn cả.

Cô không cần một phân bố thí.

Sinh ra là cơ thể, là sinh mệnh độc nhất vô nhị, là Quan Khiết trần trụi, bình thường, mang theo vận mệnh nhấp nhô nhưng chưa bao giờ tin vào điều đó.

Cô lớn lên ở nơi hoang dã, nghèo túng, có một cái miệng khiến người khác khó cạy mở, có một gia đình dễ dàng chọc cho người ta lời ra tiếng vào, còn có một cảm giác vô đạo đức, không thị phi chưa từng cảm thấy mình sai trái, lầm lỗi.

Đó đều là mấy danh từ có thể dùng để gọi Quan Khiết, có lẽ hèn mọn, tục tằng, nhưng còn biện pháp nào đâu, đây là cô, ở hoàn cảnh như vậy mọc lên một Quan Khiết, cùng với bất kỳ ai cũng không liên quan, không giống nhau.

Chúc Chính cũng là lần đầu đề cập Chu Dao với người khác, mới mở miệng được mấy câu đã không tật mà chết.

Đến cuối cùng, anh lựa chọn phương thức thô thiển nhất nói thẳng ra.

Trầm mặc một lát, sửa sửa nếp nhăn trên quần áo, khụ khụ hai tiếng nói: “Tính cách Chu Dao hoạt bát, nhiệt tình với mọi người. Tôi và cô ấy là bạn học cao trung. Cô ấy rất thích lo chuyện bao đồng, không ngoại trừ việc lớn việc nhỏ nào cả, nhưng người lớn lại thích những người như vậy, giáo viên, bạn học cũng rất thích nói chuyện với cô ấy. Bởi vì thế, cô ấy mới lấy được cái chức danh lớp phó kỷ luật.”

“Mới lên chức lớp phó kỷ luật liền coi tôi là trọng điểm mà chiếu cố. Mỗi buổi sáng lại chạy tới ký túc xá nam gọi tôi dậy, thúc giục tôi mau chóng tới lớp tự học, buổi tối lại chạy tới tiệm net lôi tôi về trường tham gia tiết tự học.”

“Tôi thiếu bài, cô ấy không chối từ vất vả chép vở cho tôi, một tiết cũng không thiếu.”

Nói đến đây, Chúc Chính không tiếng động cười nhạo: “Cô gái đó không nhận thức được thành tích của mình cũng rất kém, còn không biết xấu hổ thúc giục tôi học tập.”

“Nhưng mà chính là một người như vậy, biến tôi thành mấy năm phát cuồng, điên rồ kia.”

Chúc Chính nhắc tới chuyện cũ, cảm xúc ảm đạm, giống như đang kể về một chuyện râu ria bên rìa, trong giọng nói cũng không có cảm giác đau đớn muốn chết đi sống lại như người khác tưởng tượng.

“Cô ấy học dương cầm, mỗi ngày đều luyện bốn năm tiếng, không ngày nào gián đoạn. Nghe nói cô ấy đem theo mộng tưởng muốn làm Schubert thứ hai.”

“Hoàn cảnh nhà cô ấy không tính quá tốt, cha mẹ đều là bác sĩ, ngoại trừ tiền lương cũng chẳng có thu nhập ngoài. Gia giáo vô cùng nghiêm khắc. Về trước 9 giờ, khoảng thời gian cùng tôi yêu đương đó, rất nhiều lần đều về quá giờ. Về nhà bị mẹ mắng, hỏi sao lại muộn như vậy, cô ấy chỉ nói là học thêm.”

“Một khoảng thời gian tôi chán ghét Bắc Kinh, muốn trốn thoát khỏi nó, tôi từ bỏ rất nhiều cơ hội, đi rất nhiều đường vòng, cuối cùng chạy tới Thượng Hải.”

“Cô ấy là người Thượng Hải lớn lên, học tập ở Bắc Kinh, vì muốn học cùng một trường đại học mà mỗi ngày liều mạng học, mục tiêu muốn tới Thượng Hải. Tôi cùng cô ấy soát đề, nghe viết từ đơn, sửa sai, đưa cô ấy đi luyện đàn……”

“Tôi từng cho rằng hai người có thể đi tới cuối cùng, có thể cùng nhau hạnh phúc viên mãn. Đến cuối mới phát hiện, bọn tôi đi từng bước từng bước đều sai rồi.”

Anh nhạt nhẽo cười một tiếng, xoa xoa đầu, trầm mặc không nói mà nhìn Quan Khiết đầy bất đắc dĩ: “Mẹ tôi hồi trẻ là một mỹ nhân, người theo đuổi không đếm xuể. Đáng tiếc, ánh mắt của bà kém cỏi thật sự, tìm được một người chồng không tốt.”

Nói đến đây, yết hầu Chúc Chính căng ra một chút.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

“Bà sinh ra kiêu ngạo, tự phụ, cho rằng bố tôi đời này chỉ biết yêu một mình bà. Ai ngờ, kết hôn không tới hai năm đã chệch khỏi quỹ đạo, còn ở bên ngoài sinh ra một đứa con gái. Bà yêu ông ta như mạng, vì việc này bị đả kích nghiêm trọng, đã mấy lần cắt cổ tay.”

“Ông ta không chịu nổi bà liền ném bà vào bệnh viện tâm thần.”

“Tinh thần bà lúc tốt lúc xấu, rất ít khi bình thường. Thời gian tôi cùng Chu Dao kia, sau này bị bà biết được đã kịch liệt phản đối.”

“Không biết ngày đó bà cùng Chu Dao nói chuyện gì, chỉ biết lúc cô ấy đi ra tinh thần vô cùng hoảng hốt, nước mắt chảy không ngừng, tôi duỗi tay muốn chạm vào cô ấy đã bị mắng đuổi cút.”

“Tôi cho rằng cô ấy chỉ đơn giản hờn dỗi tôi hai ba hôm, ấy vậy mà ngày hôm sau cả nhà cô ấy chuyển ra nước ngoài, đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Có hai lần tôi bay tới Anh thăm Chu Dao, chưa gặp được cô ấy, chỉ thấy bố Chu Dao, ông mắng nhiếc thậm tệ, liên tục nói rằng tôi đã hại cả đời cô ấy.”

Trong xe yên tĩnh trống vắng, chỉ còn tiếng hít thở trầm trọng của Chúc Chính.

Nhắc tới đây, Chúc Chính tràn ngập áy náy, thật lâu không thể bình phục tâm tình.

Một tay anh gác ở cửa sổ xe, búng búng tàn thuốc, cười nói: “Thời niên thiếu không biết suy nghĩ, chẳng hiểu cái gì là thích, cũng chẳng hiểu cái gì là yêu. Hiện giờ nghĩ lại, tôi cùng cô ấy là cả một thanh xuân sai lầm.”

Anh biết rõ ngày đó không thể lặp lại, cũng biết rõ từng giây từng phút khi đó đều là ý trời trêu ngươi, hiện giờ nhớ lại chỉ toàn thổn thức.

“Năm 15 khi đó gặp được em, đúng vào khoảng thời gian cô ấy ra nước ngoài được hai năm. Thời khắc em đẩy cửa bước vào, đôi mắt tôi sáng ngời, nhìn qua cũng đã nhận định đó là em.”

“Không phải bởi vì em và Chu Dao như thế nào, mà là trên người em đem tới khí chất độc đáo hiếm thấy.”

Nói đến đây, Chúc Chính tạm dừng hai giây, tổng kết: “Muốn lý do thực sự, chỉ có một — nhìn đôi mắt thôi.”

Chúc Chính từ trước đến nay không thích nhiều lời, cả người thâm trầm, không bao giờ giải thích.

Hôm nay nói một đống như vậy, quả thật đã làm khó anh.

Quan Khiết không biết rõ mình cảm nhận thế nào, chỉ thấy đầu ầm ầm vang lên, chẳng thể nào tự hỏi thêm được gì nữa.

Đoạn chuyện xưa này thật sự rất dài, cũng quá nhiều tình tiết, khó cho cô có thể trong khoảng thời gian ngắn đưa ra một đáp án vừa lòng đôi bên.

Định đáp lại, thế nhưng sẽ còn một đống chuyện phía sau chờ đợi bọn họ.

Nghĩ vậy, Quan Khiết mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nhọc: “Đi về trước đi, về ngủ một giấc xong lại nói.”

Chúc Chính không khống chế được ho hai tiếng, nắm tay để ở môi, thuận thế gật đầu đồng ý.

Giai đoạn sau đó hai người chẳng nói tiếng nào, xe một đường thông suốt đến cửa tiểu khu.

Tới nơi, Quan Khiết không mời Chúc Chính lên lầu ngồi. Tự cởi bỏ đai an toàn, xách theo túi gấp gáp muốn rời khỏi xe.

Phanh một tiếng, cửa xe khép lại. Quan Khiết đưa lưng về phía Chúc Chính, vòng qua phòng bảo an, bước thật nhanh về tòa nhà của mình.

Bóng dáng hốt hoảng thất thố, chẳng có tí ưu nhã đáng nói nào cả.

Chúc Chính chết lặng trong xe, nghiêng đầu, trầm mặc không nói mà nhìn chằm chằm hướng Quan Khiết rời đi.

Cho đến khi bóng dáng đó biến mất, tiểu khu lại rơi vào trống vắng, Chúc Chính mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, khởi động động cơ rời đi.



Quan Khiết chạy thật nhanh vào thang mấy, tới tận lúc ấn mật mã cửa vào nhà mới bình tâm.

Buông thả túi xách, cả người Quan Khiết nằm liệt ở ván cửa, thân thể chậm rãi trượt xuống, cuối cùng ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Toàn thân cô khống chế không nổi mà run rẩy, hàm răng cũng va đập vào nhau.

Muốn tìm điếu thuốc để bình ổn tâm tình, kết quả trong miệng đã ngậm thuốc mà bật lửa bật 3 4 lần vẫn không được.

Tay run đến mãnh liệt, cô cạn kiệt sức lực nắm chặt, kết quả run còn mạnh hơn nũa.

Trong phòng không mở máy sưởi, sàn nhà lạnh lẽo, cô ngồi dưới đất, đông lạnh đến tê dại.

Từ bỏ việc chống cự, tựa đầu vào ván cửa, ánh mắt dại ra mà nhìn lên trần nhà.

Dần dần, trong đầu cũng trồi lên một vài hình ảnh đứt đoạn rối bời.

Tháng 5 năm 2015, Quan Trân Dung thua bài bạc hơn 2 vạn, gọi điện thoại thúc giục đòi tiền.

Lúc điện thoại kêu, Quan Khiết đang ở trên sân khấu hát, Chúc Chính là người nhận cuộc gọi.

Trong điện thoại, Quan Trân Dung nghe được tiếng của Chúc Chính, nói không ít lời ghê tởm.

Chúc Chính nghe xong hai câu, khuôn mặt lạnh nhạt cúp máy.

Điện thoại mới vừa cúp, Quan Trân Dung gửi tin nhắn liên tục.

Chúc Chính hờ hững đọc được vài câu sau đó trực tiếp tắt nguồn.

Chờ Quan Khiết hát xong, phát hiện di động đã tắt nguồn, một bên tìm sạc dự phòng, một bên khởi động máy.

Mới vừa khởi động máy, tin nhắn của Quan Trân Dung hai ba lượt tinh tinh cả cụm tuôn trào.

Trong đó có mấy cái còn nhắc tới Chúc Chính.

Quan Khiết sợ anh nhìn thấy, cố ý đưa điện thoại di động che che trong ngực. Chúc Chính thấy động tác của cô, khịt mũi coi thường hỏi: “Này là mẹ em sao?”

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

“Một người như vậy, em sớm cùng bà ta chặt đứt mối quan hẹ, càng sớm nhẹ việc.”

Quan Khiết khi đó đáp thế nào?

Cô nghĩ nghĩ, nói: “Cả đời này của em có lẽ cũng chẳng thoát khỏi bà ấy.”

Chúc Chính nhíu mày, cắn tàn thuốc hỏi nàng: “Tôi thay em xử lý nhé?”

Quan Khiết không hé răng.

Chúc Chính nháy mắt đã hiểu ý của cô, chỉ nói rằng cô do dự như vậy, sớm muộn cũng chịu thiệt thòi với Quan Trân Dung.

Quan Khiết đối với Quan Trân Dung có một loại bệnh tình, từ thời khắc được sinh ra, liền nhận định cả đời này cô cùng Quan Trân Dung không tài nào tách biệt, chỉ có thể song hành tra tấn đối phương.

Nàng hận Quan Trân Dung, hận bà vô trách nhiệm, hận bà tùy tiện, hận tất cả của bà.

Nhưng cô cũng yêu bà, sinh mệnh, thân thể, máu của cô đều do Quan Trân Dung cấp cho, việc này vĩnh viễn chẳng thể nào thu nhỏ.

Có lẽ Quan Trân Dung 99% lúc nào cũng tra tấn cô, nhưng còn có 1% để lại cho cô.

Có rất nhiều lần nằm trên giường ngẫm nghĩ, hay là cả đời này cô và Quan Trân Dung cùng nhau tra tấn đến chết đi. Dù sao trốn cũng không thoát.

Sau này, Chúc Chính thay cô chuyển hai vạn. Cũng là lần đầu tiên hai người dính líu tới chuyện tiền bạc.

Từ đây, bất kể cô có cùng Chúc Chính đi tới cảnh ngộ nào, cô đều ở thế xấu.

Biết rõ Chúc Chính không yêu mình, cô đối với anh mà nói, nhiều lắm là quan hệ cứu tế, thương hại.

Mấy năm kia, cô cực lực khống chế, khống chế tới mức tự lừa gạt mình.

Thế cho nên đến sau này, cô tự mình nhẩm lại, nhắc nhở bản thân thời gian mình cùng Chúc Chính kia chỉ là một lượt giao dịch lâu dài.

Cô điên cuồng gom tiền, anh yên lặng từ thiện.