Trường Đăng

Chương 19



Edit: Smuk



Cuộc gọi kia vừa mới kết thúc, số máy Chúc Chính lại hiện lên.

Quan Khiết không kịp thay đổi cảm xúc, vì vậy, khi nhấc máy theo bản năng thốt lên hỏi: “Anh cũng có việc à?”

Một từ “cũng” đã tiết lộ sự thật rằng ban nãy cô vừa nhận được một cuộc gọi.

Chúc Chính ở đầu dây bên kia sững sờ vài giây, sau đó lạnh mặt hỏi: “Còn có ai?”

Quan Khiết xấu hổ mà vỗ đầu, ảo não hít sâu một hơi rồi phủ nhận: “Không ai cả.”

Chúc Chính không hỏi nữa, ngữ điệu vững vàng nói: “Anh ở dưới tầng, em lấy áo lông khoác vào, anh đưa em tới nơi này.”

Cô từ từ đứng lên, kéo tấm rèm trước mặt ra một chút rồi nhìn xuống dưới.

Chỉ thấy chiếc xe việt dã màu đen được đèn đường chiếu tới, ở cửa xe còn có một bóng dáng quen thuộc, Quan Khiết nhìn chằm chằm Chúc Chính đang đứng dưới tầng một hồi lâu, nhịn không được hỏi: “Đi đâu vậy?”

Chúc Chính cười nhạo, khó nhịn được trêu cô: “Đi cùng anh là được rồi, tóm lại sẽ không tìm chỗ bán em đâu.”

Quan Khiết bĩu môi, ấn tắt cuộc gọi, xoay người đi về hướng tủ quần áo.

Cánh tủ được mở ra, bên trong hầu hết là hai màu đen trắng, sắp xếp chỉnh tề theo từng mùa xuân hạ thu đông.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Cô trực tiếp lướt qua đống quần áo xuân hè, tìm tòi nghiên cứu đồ thu đông.

Ngón tay đặt trên hai chiếc áo băn khoăn vài giây, Quan Khiết chọn chiếc áo len sừng hươu màu nâu, cân xứng với quần ống rộng thoải mái, bên ngoài khoác thêm áo lông vũ màu trắng gạo.

Khí chất vừa lạnh lùng lại thanh cao.

Trước khi đi cũng không quên lấy thêm một cái khăn quàng cổ ấm áp.

Nửa tiếng trước Chu Chân đã đi ngủ rồi, Quan Khiết cẩn trọng bước đi nhẹ nhàng, tránh làm ồn đến cô ấy.

Lúc khép lại cửa, Quan Khiết thả lỏng mà thở hắt ra một hơi.

Thang máy dừng ở tầng 6, cô ấn xuống tầng một cái, cửa lại chuyển động mở ra.

Bước vào thang máy, Quan Khiết đóng cửa lại, theo thói quen rút điện thoại ra nhìn thời gian.

Rạng sáng 00:32 phút.

Tối lắm rồi, thật đúng là phát điên.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, Quan Khiết vẫn tự nguyện đi hẹn hò.

Xuống tầng, vòng qua một mảng tối, đi về phía ánh đèn chiếu vào vườn hoa, lại hướng tới chỗ Chúc Chính xa xa kia, toàn bộ quá trình chưa tới 5 phút.

Chúc Chính dựa người vào cửa xe, không biết đang xem gì trong điện thoại.

Ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt anh, chiếu rõ ngũ quan sắc bén.

Nghe thấy tiếng bước chân, cảm xúc trên khuôn mặt anh không thay đổi, lưu loát ấn thoát khỏi giao diện, tắt luôn điện thoại, chẳng thèm tiếp tục xem bên dưới có bao nhiêu bình luận xin tiếp tục kể câu chuyện giữa Lâm Chiêu và cô.

Quan Khiết đứng cách xa anh khoảng 2 mét, đôi mắt quét qua quét lại trang phục trên người Chúc Chính.

Áo khoác gió, quần thể thao, giày thoải mái, càng nhìn càng thấy quái dị.

Cô chép miệng, chỉ vào quần áo của anh, hỏi: “Anh thế này là muốn đi leo núi à?”

Chúc Chính liếc nhìn Quan Khiết một lượt, cuối cùng dừng lại ở đôi boots Dr.Martens của cô, nhíu nhíu mày rồi nhàn nhạt ừ một tiếng.

Cô mất hai giây mới tiêu hóa nổi, sau đó không nhịn nổi phải phun một câu: “Chẳng thay đổi gì cả, anh đúng là điên.”

Có thể thấy chuyện như thế này không phải lần đầu tiên.

Chúc Chính không để ý Quan Khiết mắng mình, thấp giọng nhắc nhở: “Em đi lên đổi một đôi giày thể thao, giày này không dễ đi, anh ở đây đợi.”

Quan Khiết cũng không phải chưa từng đi giày da leo núi, cô lắc đầu tỏ vẻ không cần.

Anh thấy thế, cũng không bắt ép cô.

Hai người lên xe, Chúc Chính ngồi ở ghế lái, Quan Khiết ngồi ở ghế phụ.

Cài đai an toàn cẩn thận, song cô mới nghiêng đầu thuận miệng hỏi: “Leo núi ở chỗ nào?”

Anh móc di động ra, mở bản đồ Cao Đức(*), xác định xong đích đến mới vô cảm trả lời: “Núi Võ Công(*).”

(*) Bản đồ Cao Đức /高德地图/: một app chỉ đường của Trung Quốc

Núi Võ Công /武功山/ nằm ở tỉnh Giang Tây của Trung Quốc, nó thuộc nhánh phía bắc của dãy núi non La Tiêu /罗霄山脉/, vào mùa xuân hè núi Võ Công được bao trùm bởi cỏ non xanh mướt, các đặc điểm cảnh quan nơi đây được tóm tắt là “đỉnh núi, hang động, nước, sỏi đá, mây…” (nguồn wiki

Quan Khiết????

Cô trừng mắt, vẻ mặt khiếp sợ: “Núi Võ Công ở Giang Tây mà???”

Chúc Chính khởi động xe, nhấn ga, đi theo hướng dẫn vừa mới thiết lập.

Đi được một đoạn đường, anh như có như không trả lời cô: “Ừ, thị trấn Tân Tuyền ở Giang Tây. Lái xe qua đó hơn 10 tiếng.”

Với cái này cô không còn gì để nói.

Cô chỉ biết, với tính cách này của anh, không điên mới là lạ.

Nhưng thực ra Quan Khiết vô cùng thích sự điên cuồng này. Không thể không nói, dựa trên một mức độ nào đó thì cô với Chúc Chính thực sự rất giống nhau.

Đều là kẻ điên mang ý đồ chạy thoát khỏi cuộc đời.



Buổi tối ít xe, Chúc Chính lái xe rất trôi chảy, đi lên đường cao tốc toàn chạy với tốc độ nhanh nhất.

Mấy tiếng đầu Quan Khiết còn cùng anh nói chuyện, tâm sự, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, nằm ườn ra ghế ngủ gà ngủ gật.

Trên đường đi có dừng ở trạm nghỉ của tỉnh 1 lần, xuống xe đi vệ sinh.

Đúng lúc Quan Khiết rửa tay xong ra ngoài, thì thấy Chúc Chính xách một túi lớn toàn đồ ăn, đồ uống.

Sau lưng anh có một siêu thị nhỏ, chắc là mua từ đấy ra.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Quan Khiết đi qua, quét mắt nhìn một vòng nơi vắng vẻ chẳng có mấy khu phục vụ này, hỏi: “Hút một điếu rồi hãy đi?”

Chúc Chính không từ chối, hai người đi vào nơi hút thuốc châm hai điếu.

Lúc hút thuốc, hai người cũng không nói chuyện, mỗi người đứng một góc, không ngừng gõ gõ điếu thuốc cho rụng tàn rồi lại đưa lên miệng.

Sương khói dập dìu uốn quanh, khiến người ta lầm tưởng lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Hút thuốc xong, Quan Khiết dập tàn thuốc, tùy tay ném vào thùng rác, đứng một bên chờ Chúc Chính.

Chúc Chính rít xong một hơi cuối cùng cũng dập lửa.

Ra khỏi khu phục vụ, Quan Khiết nói để cô lái một đoạn, anh không đồng ý, muốn để cô ngủ.

Quan Khiết cũng không kiên trì, cởi áo lông vũ ra đắp lên vai, đầu hướng về phía cửa sổ tiếp tục ngủ.

Ngủ một giấc tới tận thị trấn Tân Tuyền.

Tỉnh lại thì xe đã ngừng ở bãi đỗ xe của khách sạn, Chúc Chính không có trong xe.

Quan Khiết ngủ sai tư thế, đau eo đau cổ, cử động tay xoa xoa bả vai, lúc này mới mở cửa xe xuống quan sát hoàn cảnh.

Là tứ hợp viện, xây kiểu kiến trúc Trung Quốc, vừa vào đã thấy trong viện có mấy khóm hoa đào, thời điểm này nở rộ vô cùng đẹp.

Trang hoàng theo phong cách cổ xưa, mát mẻ, thoáng đãng, chỗ hành lang còn treo lồng chim, nuôi mấy con chim hoàng yến.

Một phòng trà riêng biệt được xây dựng trong sân, bốn phía được ngăn cách bằng những hàng rào nhỏ, ở giữa đặt những chiếc bàn chân ngắn cùng với mấy tấm đệm lót đan bằng cỏ.

Ở giữa viện có hai lối đi rộng khoảng 1m5, dùng đá cuội trắng xóa phủ lên trên, hai bên là mặt cỏ xanh mướt.

Lúc này đã gần 3 giờ chiều, ánh nắng yếu ớt ngày đông chiếu vào biệt viện, để lại những vệt nắng mờ nhạt trên sân, điều này càng tô thêm vẻ vắng lặng và ảm đạm.

Phía xa kia là những ngọn núi trập trùng nối tiếp, tứ hợp viện to lớn sừng sững ở sườn núi, thật ra lại đem lại cảm giác nên thơ vô cùng.

Quan Khiết đứng vài phút, tìm di động gọi cho Chúc Chính.

Điện thoại vang lên không đến hai tiếng đã bị đầu bên kia ấn từ chối, Quan Khiết ngẩn người, vừa định gọi lại thì thấy anh đi cửa đến, trong tay còn cầm một túi đồ.

Chờ anh đến gần cô mới phát hiện ra, trong túi là một đôi giày thể thao nữ vừa mới mua.

Chúc Chính đưa túi cho Quan Khiết, nói: “Thử xem có vừa chân không.”

Quan Khiết lúc này mới đưa tay ra cầm túi, lấy đôi giày ở trong túi ra nhìn số đo.

Số 37, đúng như in.

Quan Khiết đặt lại giày vào túi, gật đầu: “Vừa rồi.”

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Chúc Chính tranh thủ nhìn thời gian, đợi cô cất giày xong, anh nhanh gọn nói rõ lịch trình: “Đi ăn cơm trước, ăn xong, 5 giờ lên núi xem mặt trời lặn.”

Quan Khiết nhấp nhấp môi, có chút lo lắng hỏi: “Lái xe mười mấy tiếng đồng hồ rồi, hay là cứ nghỉ ngơi một đêm đã?”

Anh im lặng giây lát rồi từ chối: “Thời gian hơi gấp, không kịp.”

Nói xong lại bổ sung một câu: “Buổi sáng có ngủ 2 tiếng rồi.”

Quan Khiết ồ một tiếng sau đó cũng không nói gì nữa.

Đồ ăn đều là đặc sản địa phương, nguyên một buổi sáng cô không ăn gì, giờ ăn thấy ngon miệng, được hẳn hai bát cơm.

Chúc Chính ăn uống không tốt, chỉ ăn gần nửa bát liền buông đũa.

Ăn xong, Chúc Chính mua một chút vật dụng cần dùng rồi lái xe đi về hướng núi.

Mùa này không có nhiều khách du lịch, không cần tốn công đặt chỗ trước ở trên mạng, trực tiếp đến cổng mua vé là được.

Đoạn đường đầu tiên hai người ngồi cáp treo, đến đoạn còn lại thì tự mình đi.

Quan Khiết đã đổi sang giày thể thao anh mua cho, leo núi cũng không tốn nhiều sức lực.

Ngược lại là Chúc Chính bước đi rất chậm, anh chỉ mới bước vài bước rồi lại đứng nghỉ.

Quan Khiết thấy thế, chủ động lấy cái túi du lịch khoác lên vai, còn lấy thêm gậy leo núi trong túi đưa cho anh.

Hai người leo đến giữa sườn núi, cả người Chúc Chính mồ hôi chảy ròng ròng, đôi môi tái nhợt lại, tóm lại tình trạng của anh cực kỳ kém.

Lúc ấy cô mới phát hiện ra có chút không thích hợp.

Cẩn thận quan sát thì thấy chân trái của anh run rẩy, gần như không chịu nổi sức nặng của lần vận động này.

Quan Khiết đỡ Chúc Chính ngồi xuống bậc thang, nhìn chằm chằm chân trái không khống chế được, ngập ngừng miệng: “Chân anh…… Vẫn chưa khỏi đúng không?”

Chúc Chính giơ tay lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, rất thong dong nói: “Đầu gối gắn đinh cố định, vẫn chưa lấy ra.”

Quan Khiết nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi ngồi xổm xuống, cách một lớp quần thể thao vuốt ve đầu gối trên chân trái của anh: “Chỗ này sao?”

Nhiệt độ nóng bỏng cách một lớp vải len lỏi truyền tới đầu gối, cả người Chúc Chính theo bản năng run lên hạ chân xuống, khuôn mặt cũng có biểu cảm dịu dàng.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Anh rũ mắt nhìn về phía cô gái đang ngồi xổm nghiêm túc xem xét đầu gối mình, nhẹ lăn yết hầu chậm chạp ừ một tiếng.

Quan Khiết nghe được câu trả lời, rất cẩn thận sờ vào nơi đó, còn muốn vén ống quần anh lên xem một chút.

Ngón tay vừa mới đụng tới ống quần đã bị Chúc Chính ngăn lại. Anh nắm lấy ngón tay tinh tế trắng nõn của cô, kéo cô ngồi dậy rồi đặt vào túi áo mình.

Hai bàn tay đan vào nhau, đầu ngón tay kề sát miết nhẹ, hơi ấm nóng và lạnh lẽo nhẹ nhàng hòa quyện, cuối cùng đọng lại trong lòng bàn tay.

Tuyết rơi trên Núi Võ Công bao phủ một màu trắng xóa, nhấp nhô trùng điệp tạo ra một bức tranh tiên cảnh đẹp đến nao lòng. Chúc Chính nhìn về những dãy núi phủ tuyết trắng phía xa, ngữ điệu dịu dàng nói: “Quá xấu, đừng nhìn.”

Trong lòng Quan Khiết lộp bộp rơi vài cái, mở miệng nửa ngày vẫn chưa nói được chữ nào. Trước đấy, Trần Xuyên đã mập mờ nhắc đến vài câu, nhưng Quan Khiết vẫn muốn biết rốt cục ở trong đó anh đã chịu đựng những gì.

Cô liếm liếm môi, đè nặng giọng nói hỏi anh: “……Sao lại thành thế này?”

“Ống thép, gạch. Mấy người đó nhân lúc ngủ trói chặt anh lại rồi nện.”

Cảm xúc anh vô cùng ảm đạm, lời nói ra cũng đơn giản, càng không kể thêm nhiều chi tiết sâu xa hơn. Mới mấy chữ thế này cô đã tưởng tượng được tình trạng đau đớn của anh.

Chẳng chờ cô nói chuyện, Chúc Chính đã đứng lên, cầm lấy gậy leo núi, nắm tay Quan Khiết tiếp tục đi lên trên.

Một đường này cũng nhấp nhô, gập ghềnh, anh thường dừng lại giữa chừng để nghỉ ngơi, mồ hôi trên trán chảy không ngừng, cô có thể nghe được áp lực trong cổ họng đang muốn kêu rên.

Không cần tưởng tượng cũng biết, rất đau, rất đau, rất đau.

Quan Khiết cũng đã khuyên anh, không cần leo lên tới đỉnh. Mỗi một câu anh lại trấn an không sao cả, anh chịu được. Bọn họ vẫn lên được đỉnh núi, cứ leo như vậy tám chín tiếng đồng hồ, thất tha thất thểu, bộ dạng cũng khó coi vô cùng.

Lên được đến đỉnh núi thì trời cũng đã tối, dù sao bóng đêm này cũng rất tốt, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh.

Chúc Chính nhấc tay chỉ lên ngôi sao sáng nhất, nghiêng đầu nói với Quan Khiết: “Đấy là hình ảnh em ở trong lòng anh, mãi mãi độc đáo và hấp dẫn ánh nhìn.”

Trái tim cô đập loạn xạ, giờ ví von như vó ngựa phi không ngừng cũng chẳng sai, đông một cái tây một cái, cứ đâm loạn cả lên.

“Với một linh hồn xấu xí, em càng tỏ ra mình khó chịu với nó, nó sẽ càng hưng phấn. Quan Khiết, linh hồn của em cao quý và thuần khiết hơn bất kì ai. Tất cả cái gì gọi là vạch trần đó, chỉ là đám cấp thấp tỏ vẻ ghen ghét, chửi bới một cách vớ vẩn không cần để ý quá nhiều vào chúng.”

Quan Khiết bừng tỉnh, lúc này mới hiểu được, hóa ra tất cả những gì anh làm đều vì muốn an ủi, dỗ dành mình.

Trong xương cốt người đàn ông này…đúng là mãi chẳng thay đổi gì hết.