Trường Đăng

Chương 9



Edit: Smuk



Cả một đêm Quan Khiết ngủ không ngon, trong mơ hay ngoài đời đều tràn ngập bóng dáng của Chúc Chính.

Có hình ảnh anh ngồi trong quán bar hút thuốc, có hình ảnh anh đứng trong sương mù mờ ảo nhìn cô, cũng có hình ảnh anh ngồi xổm dưới đèn đường nghịch điện thoại, quá khứ, hiện tại, vui vẻ, điên cuồng, tất cả xáo trộn, hỗn loạn trong giấc mơ của cô.

Trong lúc đó, cô mơ màng nghe thấy tiếng đập cửa đứt quãng cùng với tiếng nước chảy, nhưng trước khi hoàn toàn tỉnh táo, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.

Mãi cho đến buổi sáng, ngoài hành lang hô hào ầm ĩ Quan Khiết mới bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Thanh âm liên tiếp truyền đến, đùng đùng như muốn phá hỏng cánh cửa, đầu óc Quan Khiết hỗn độn, còn chẳng phân biệt nổi trong mơ với ngoài đời.

Khi thực sự tỉnh táo là nghe thấy tiếng hét chói tai của Chu Chân.

Nghe thấy tiếng đập, Chu Chân đứng dậy thay quần áo, đi dép lê đàng hoàng sau đó mới chậm chạp lết ra mở cửa.

Còn vừa đi vừa lải nhải nói với mấy người bên ngoài đừng điên nữa, ai mà ngờ được cửa vừa mở ra đã chào đón toàn những tên hổ báo cáo chồn trông vô cùng hung dữ.

Tên cầm đầu đứng tựa vào khung cửa, tóc chải chuốt vuốt ngược về đằng sau, cả người mặc đồ da bóng lộn lên, miệng ngậm một điếu thuốc, nhìn từ trên xuống dưới không hề phù hợp với hai từ nhã nhặn tẹo nào.

Sau lưng hắn ta còn có ba bốn đàn em, mỗi người một thể hiện một kiểu vênh váo hung tợn, giống hệt với những nhân vật đàn anh đàn chị sống đầu đường xó chợ trong phim Hồng Kông.

Lần đầu Chu Chân gặp phải cảnh tượng này, cả người run sợ, vừa định đóng cửa thì tên Trương Viễn đó đã chặn lại.

Phanh một cái, lưng Chu Chân không cẩn thận va phải tủ giày, đau đến nỗi kêu lớn một tiếng.

Mắt thấy Trương Viễn muốn vào trong nhà, Chu Chân sợ tới mức kinh hoảng thất thố, theo bản năng cầm di động báo cảnh sát, chưa kịp bấm số thì lại bị Trương Viễn cướp đi.

Trương Viễn lưu loát kéo tay Chu Chân, nửa người trên áp sát vào cô, tay phải nâng cằm Chu Chân nhắc nhở: “Tao tới tìm Quan Khiết thu nợ. Việc này không liên quan đến mày. Một là bây giờ mày về phòng trốn đi, hai là ra ngoài. Nếu không mà xảy ra chuyện gì thì đừng trách tao.”

Nói xong, hắn ta liền liếc mắt ra hiệu cho tên đàn em phía sau, nhận được mệnh lệnh, bọn họ cầm thanh gậy vừa dài vừa nặng đập vỡ hết đồ đạc trong nhà.

Nhìn thấy cái gì liền đập cái đó.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Trong giây phút ấy, căn nhà bỗng chốc ập đến một loạt tiếng động, tiếng đập bình hoa, tiếng đập bàn ghế, tiếng bước chân rầm rầm vội vã…… Tất cả đều xen lẫn vào nhau.

Chu Chân bị Trương Viễn dọa sợ, không dám nói một lời, người cũng nằm rạp bên tủ giày, im lìm chẳng nhúc nhích.

Mắt nhìn về phía cửa phòng Quan Khiết, cô lấy hết can đảm hét lớn gây chú ý: “Quan Khiết không ở đây! Tôi không quen cô ấy! Các người tìm sai nhà rồi!”

Trương Viễn nghe được âm thanh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên xoay đầu nhìn Chu Chân, thấy khuôn mặt tái nhợt đầy dũng khí của của cô, Trương Viễn hung hăng hút điếu thuốc, buồn cười hỏi: “Không ở đây?”

“Tuổi còn trẻ, nói dối không tốt đâu. Giáo viên mầm non của mày không dạy trẻ con không nên dối trá sao?”

Lời nói của Trương Viễn mang theo một chút cợt nhả cùng uy hiếp.

Chu Chân hít sâu một hơi, run rẩy lặp lại: “Không ở đây.”

Đang nói, cửa phòng Quan Khiết chậm rãi mở ra.

Két —

Sau đó, một bóng dáng xuất hiện.

Trương Viễn nhướng mày, thuận theo hướng cửa nhìn lại.

Chỉ thấy Quan Khiết mặc một chiếc váy hai dây trơn nhẵn màu nude, lộ bả vai cùng với xương quai xanh tinh tế, màu da trắng nõn phát sáng dưới ánh đèn.

Váy dài qua đầu gối, khó khăn lắm mới lộ ra hai bắp chân cân xứng, thon dài, dưới chân mang một đôi dép lê sọc kẻ màu xám.

Thấp thoáng còn có thể nhìn thấy tấm lưng mịn màng.

Hướng lên trên một chút là khuôn mặt lạnh nhạt, bởi vì vừa mới tỉnh dậy nên mái tóc ngang vai còn bù xù chưa sửa soạn.

Đôi mắt một mí đen tuyền đầy khinh bỉ nửa nhắm nửa mở.

Nhìn qua đống lộn xộn trên mặt đất, Quan Khiết tựa người vào cửa, xoa xoa đôi mắt sưng húp của mình, hất cằm với Trương Viễn đang đứng gần sofa, ngữ điệu không nóng không lạnh nói: “Ông tìm nhầm người rồi, người đi vay là Quan Trân Dung, không liên quan tới tôi.”

“Còn có … đồ mà mấy người đập nhớ đền bù theo giá gốc.”

Trương Viễn cũng không tức giận, tìm một cái ghế ngồi xuống, nhấc chân lên vắt chéo, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nhìn Quan Khiết: “Sự việc tốn tới tận mấy chục vạn sao lại nhẹ nhàng nói không liên quan là xong. Lúc trước mẹ mày vay tiền chính mày tự kí kết bảo đảm. Hiện giờ mẹ mày còn không dậy nổi, tất nhiên phải tìm người bảo lãnh rồi.”

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

“Em gái, em cũng biết đấy. Anh trai đây chỉ là thằng chạy vặt thôi, chuyện lớn như vậy anh cũng không làm chủ được. Nếu không phải bất đắc dĩ, anh sẽ không đến mức đi tới chỗ này, em thấy có đúng không?”

Nói, Trương Viễn vẫy vẫy đàn em, ý bảo coi chừng Quan Khiết, đừng để cô phản kháng.

Chu Chân nhìn thấy Quan Khiết, như là bắt được cọng rơm cứu mạng, nhân lúc không ai chú ý, chạy nhanh đến bên cạnh Quan Khiết, nắm chặt cánh tay cô hỏi: “Tây Tây, mấy người này là ai vậy?? Mới sáng sớm, làm tôi sợ muốn chết.”

“Cậu thiếu tiền bọn họ sao?? Nợ nhiều hay ít, mau trả đi, đừng đi theo bọn họ kẻo liên lụy. Thật là đáng sợ, trên tay còn cầm gậy gộc lao đến.”

“Mở cửa liền bắt đầu đập phá, đồ đạc trong nhà cũng nát sạch rồi. Tôi không dám báo cảnh sát.”

Quan Khiết không muốn chạy, nhưng cô biết, nếu cứ thế này mãi sẽ làm hại chính mình.

Hơn nữa bên cạnh còn có một Chu Chân vô tội.

Nhắm mắt, Quan Khiết cắn răng hỏi: “Không phải mười vạn à? Sao giờ lại lên tận mấy chục vạn rồi?”

Trương Viễn nắm chặt một thanh sắt, chẳng chút lo lắng mà đập bộp bộp vào lòng bàn tay, không biết xấu hổ nói: “Em nợ ngân hàng còn lấy lãi, vay mượn bọn anh đương nhiên cũng phải có, em nói có đúng không?”

“Lúc trước vay tiền, giấy trắng mực đen rành mạch, muốn quỵt nợ là điều không thể.”

Không cần nghĩ, Quan Khiết tất nhiên biết Quan Trân Dung đi vay nặng lãi.

Quan Khiết hít sâu một hơi, cự tuyệt: “Tôi không có tiền.”

Trương Viễn sửng sốt một chút, sắc mặt bỗng nhiên đen sì, từng câu từng chữ uy hiếp: “Không có tiền thì khó nói rồi đây.”

“Tao ngẫm lại một chút, tháng trước hay là tháng này nhỉ? Cũng có một thằng nợ tiền không trả, cuối cùng kết cục sao ấy? Hình như … mất một chân?”

Trương Viễn càng nói càng dọa người.

Chu Chân ở bên cạnh sợ tới mức không dám nói lời nào, trợn mắt thật to, thiếu chút nữa kêu cứu mạng.

“Người đang lành lặn, giờ lại bị mất một chân, thế thì ai mà chịu được. Mày nói có đúng không?”

Trong phòng khách, giọng nói Trương Viễn vô tình, đầy ý thâm độc, không có bất kỳ một độ ấm nào.

Rất xứng với vẻ ngoài vặn vẹo của hắn ta, vết sẹo dài trên mặt được che kín, trông càng thêm dữ tợn.

Từng giây từng phút trôi qua, trái tim treo lơ lửng của Quan Khiết theo chuyển động của kim giây tích tắc tích tắc không ngừng căng chặt.

Cảm giác như thể sau một giây nửa thôi, nó sẽ vọt ra khỏi cổ họng.

Thình thịch thình thịch thình thịch—

Đên giây thứ năm, tiếng điện thoại của Trương Viễn vang lên.

Trương Viễn lấy di động ra, ấn nhận.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Đầu dây bên kia truyền tới tiếng nói dồn dập: “Anh Xa, có cớm, chạy mau.”

Bang một tiếng, Trương Viễn đập một phát vào đèn chùm, thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.

Trương Viễn ném gậy xuống đất, hùng hổ đi đến trước mặt Quan Khiết, nhanh nhạy túm chặt tóc cô rồi liên tiếp đá vào bụng.

Đá bốn năm phát, nghe được tiếng rên đau đớn của Quan Khiết mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ mày, biết chơi thật nhỉ, lại còn báo cảnh sát.”

Trương Viễn dùng sức vỗ hai bàn tay lên gương mặt trắng nõn của Quan Khiết, cúi người, ghé vào bên tai cô uy hiếp: “Ông đây có rất nhiều thời gian chơi đùa cùng mày. Tốt nhất mày nên cầu nguyện sẽ không rơi vào tay tao, nếu không ….”

Nói được một nửa, điện thoại Trương Viễn vang lên tiếng chuông inh ỏi, gấp gáp như muốn đòi mạng.

Trương Viễn liếc mắt nhìn màn hình, sắc mặt âm trầm tắt nguồn điện thoại, sau đó sải bước đi ra ngoài.

Trước khi đi còn không quên đá bù hai phát nữa.

Một chân đá vào đầu gối Quan Khiết, một chân trên vai.

Lực đá vừa thâm vừa nặng, Quan Khiết không đứng vững, lùi về sau vài bước.

Chờ phản ứng lại thì khóe miệng toàn máu, khắp người chỗ nào cũng đau.



Trương Viễn rời đi, trong phòng hỗn loạn kinh khủng, Chu Chân sớm đã không còn bình tĩnh, ngồi xổm trên mặt đất khóc rối tinh rối mù.

Quan Khiết ngồi ở một bên, yên lặng hút một điếu thuốc.

Trên mặt sưng vù, vết tát ở hai bên má đỏ ửng lên, bả vai còn hiện rõ dấu vết giày để lại.

Trong lúc nhất thời, phòng khách trống rỗng chỉ có tiếng khóc nức nở của Chu Chân.

Hút xong mấy điếu, Quan Khiết dí tàn thuốc xuống đất, chủ động duỗi tay đỡ Chu Chân.

Chu Chân chưa từng trải qua sự việc thế này, bị dọa không nhẹ.

Hơn nữa lúc Quan Khiết bị đá liên tiếp như thế, Chu Chân ở bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, đối với cô ấy mà nói, tất cả điều đó tàn độc vô cùng.

Quan Khiết định chạm vào Chu Chân, nhưng cô ấy lại phản xạ có điều kiện trốn ra phía sau, trực tiếp ngồi trên đống thủy tinh bị vỡ vụn, đâm vào lòng bàn tay toàn máu.

Chu Chân hít sâu một hơi khí lạnh.

Quan Khiết không biết an ủi người khác thế nào, chỉ có thể tận lực trấn an cảm xúc của Chu Chân, sau đó gọi taxi tới bệnh viện.

Dọc theo đường đi Chu Chân vừa khóc vừa kêu, Quan Khiết vẫn luôn ở bên cạnh săn sóc.

Tài xế thấy tình trạng của hai người, thiếu chút nữa không dám nhận chuyến này. Quan Khiết nói rã cả họng, tài xế mới đồng ý.

Vào bệnh viện, Quan Khiết cố gắng chống chọi bằng cơ thể đau đớn của mình, chạy đi đăng kí số khám bệnh, còn Chu Chân ngồi khóc ở ghế.

Bác sĩ băng bó vết thương là thực tập sinh mới tới, chỉ lấy thủy tinh ra khỏi tay đã tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, lấy xong, bác sĩ chảy cả mồ hôi.

Cảm xúc của Chu Chân không ổn định, từ đầu đến giờ vẫn luôn khóc, khiến cho bác sĩ thực tập cũng khẩn trương, băng bó vô cùng vất vả.

Quan Khiết cảm thấy không nên ở một bên quấy rầy, nói hai câu đơn giản với Chu Chân liền đi ra phòng bệnh, để lại không gian cho hai người.

Bệnh viện nhiều người bệnh nên chen chúc chật trội, Quan Khiết đi đến chỗ nào cũng có người.

Đi vòng qua vườn hoa có chỗ núi nhân tạo, người mới ít đi một chút.

Quan Khiết tùy tiện tìm tảng đá ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao lớn đối diện rồi tự mình hoảng hốt.

Ngồi một lúc, tâm tình Quan Khiết bực bội bất an, đủ loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu.

Duỗi tay tìm thuốc lá với bật lửa trong túi áo, tìm nửa ngày, trong túi trống rỗng, nào có thuốc hay bật lửa.

Cúi đầu mới phát hiện mình vẫn đang mặc váy hai dây lúc sáng, chỉ tùy tiện khoác một cái áo bên ngoài.

Quay đầu lại, mới cảm nhận được sự lạnh buốt.

Vết thương trên khóe miệng đã đóng vảy, nhưng sưng đỏ trên mặt lại chưa hết.

Cơn đau ở chỗ bị đá cũng xuyên thẳng đến tim.

Quan Khiết xuýt xoa một tiếng, lấy di động duy nhất có trên người ra, ấn số điện thoại của Quan Trân Dung.

Liên tục gọi bốn năm lần đều không được.

Quan Khiết nhíu mày, ấn tắt lời thuê bao trong máy, lại gọi cho hàng xóm.

Tiếng chuông vang lên bốn năm giây, rốt cuộc cũng gọi được.

Thấy đầu bên kia đã nhận, Quan Khiết thở phào nhẹ nhõm.

“Alo! Ai vậy?” Giọng nói người phụ nữ ôn nhu chậm rãi vang lên.

Quan Khiết xoa xoa mu bàn tay, khó khăn mở miệng: “Là em, Quan Khiết.”

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

“A, Tiểu Quan. Chị vừa mới đổi di động, làm mất số di động của em. Mới nãy còn nói với anh em là sao mấy tháng rồi chưa thấy em gọi đến.”

“Làm sao vậy? Có phải hỏi chuyện mẹ em không? Em yên tâm, chú em mỗi tuần đều mang đến thức ăn mới cho mẹ em, ngày hôm qua còn tặng một túi gạo. Mẹ em nói muốn ăn sủi cảo, chị mới vừa gói cho dì ấy rồi.”

“Đúng rồi, tiền sinh hoạt phí mỗi tháng em chuyển đến đã đủ rồi, còn còn mấy trăm chị để lại cho em. May mà em gửi tiền cho anh em, nếu đưa cho dì Quan phỏng chừng giờ này lại thua hết rồi.”

“Đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, như thế nào lại có một người mẹ như vậy.”

Đối phương lải nhải nói hơn nửa ngày, đến nỗi Quan Khiết không chèn vào được câu nào.

Cô vẫn luôn chờ đến khi chị ấy nói xong mới lên tiếng: “Chị Huệ Trân, Quan Trân Dung hiện tại ở nhà sao?”

Chu Huệ Trân hơi sững sờ, qua vài giây mới nói: “Vừa nãy chị gói sủi cảo thì vẫn ở nhà.”

Quan Khiết liếm môi khô khốc, thấp giọng hỏi: “Em gọi điện thoại bà ta không nhận, có thể làm phiền chị Huệ Trân qua gọi Quan Trân Dung một tiếng giúp em không?”

“Vậy em đợi chị một chút, chị qua đó xem thế nào.”

“Làm phiền chị Huệ Trân rồi ạ.”

“Đứa nhỏ này đừng khách khí với chị. Có rảnh thì về nhà thăm chị là được.”

Tính cách Chu Huệ Trân ôn hòa, rất dễ nói chuyện, khi Quan Khiết còn nhỏ mỗi lúc khó khăn đều được vợ chồng Chu Huệ Trân chiếu cố.

Đến bây giờ, Quan Khiết chưa từng coi họ là người xa lạ, mà xem họ như người nhà.

Quan Khiết đợi gần nửa tiếng, Chu Huệ Trân mới gọi điện lại.

Lúc gọi lại, còn chưa nói ra tiếng, Quan Khiết đã nghe được âm thanh xoa xoa mạt chược.

Sau đó, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của Chu Huệ Trân với Quan Trân Dung.

“Dì, Quan Quan gọi điện thoại.”

“Không thấy tôi đang vội sao, tôi với nó có gì cần nói đâu chứ. Tìm nó đòi tiền như muốn mạng tôi vậy, lại còn gọi điện thoại gì chứ, đừng phiền tôi đánh bài.”

“Dì, sao dì nói khó nghe như vậy, Quan Quan là một cô gái hiếu thuận vô cùng. Lúc học đại học sợ mùa đông dì thấy lạnh, còn gửi cho dì quần áo với chăn bông, còn phó thác vợ chồng cháu quan tâm đến bữa ăn hằng ngày của dì. Dì còn giận dỗi vớ vẩn với con mình?”

Quan Trân Dung nghe xong, không kiên nhẫn mà cướp điện thoại, ấn mở loa ngoài, động tác trên tay không ngừng: “Có chuyện gì nói nhanh, tao còn đánh bài.”

Quan Khiết nghe vậy, nhắm mắt, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Rốt cuộc bà vay nặng hay ít lãi vậy?”

Âm thanh quấy rầy của mạt chược nhanh chóng dừng lại, Quan Trân Dung có tật giật mình cầm lấy di động, bước nhanh ra ngoài, chờ đi đến chỗ không có ai mới trợn trắng mắt, nguyền rủa: “Quan Khiết, tao phát hiện hình như kiếp trước tao có nợ gì mày hả. Mày một hai phải khiến tao sôi máu đúng không?”

“Tao không nói chuyện với mày nữa, thiếu mười vạn, mười vạn đấy. Mày tùy tiện vơ nhẹ cũng thừa rồi, còn náo loạn với tao cái gì.”

Ngôn từ Quan Trân Dung dùng ngang ngược, không có nửa điểm hối hận, Quan Khiết bỗng cảm thấy mệt mỏi, bất thình lình mở miệng: “Quan Trân Dung, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, ngày mai đi làm giấy tờ.”

Quan Trân Dung bị dọa nhảy dựng, cũng không còn ngạo khí như ban nãy, ngoài miệng bắt đầu chịu thua: “Mẹ nói con nghe, chỉ đùa với con một chút đã tức giận. Được thôi, cùng mẹ đoạn tuyệt quan hệ, nói ra cũng không sợ người khác chê cười sao?”

Quan Khiết cười lạnh một tiếng, thái độ kiên quyết: “Tôi không sợ bị chê cười.”

Quan Trân Dung thấy Quan Khiết nghiêm túc, suy tư hai giây, bắt đầu ca vang vài đường tình cảm: “Mẹ là mẹ con, huyết thống quan hệ như thế nào sao có thể nói cắt là cắt. Lại nói, con còn nhớ rõ năm 6 tuổi con phát sốt, cả người nóng như muốn đổ lửa, mẹ cõng con đi khắp nơi tìm bác sĩ, cả ngày cả ngày hầu hạ con.”

“Nếu không phải mẹ, con sớm đã chết rồi. Công sinh không nhớ, nhưng con còn nhớ ân tình này của mẹ chứ?”

“Mẹ không xứng với chức danh của một người mẹ, nhưng tốt xấu gì cũng đẻ con ra, không bàn về tư cách, nhưng con cần có trách nhiệm.”

“Ngẫm lại xem, ngoại trừ mẹ, đời này còn có ai thân thiết với con như thế đâu?”

Quan Trân Dung ngụy biện một đống, Quan Khiết bỗng nhiên buồn cười.

Cô sống cả đời này, sống đến bây giờ thật đúng là kì tích.

Đương nhiên cô nhớ rõ việc ấy, nhưng trong miệng Quan Trân Dung nếu có lời nào mang một nửa sự thật cô cũng sẽ không nháo đến mức đòi đoạn tuyệt quan hệ.

Cô nhớ không nhầm thì lí do cô phát sốt là vì hai hôm trước Quan Trân Dung ném cô vào ngâm nước đá.

Thành tâm đưa cô đi khám cũng bởi muốn lay động tâm ý của tên nhà giàu.

Lấy đâu ra vài phần tình cảm.

Quan Trân Dung chờ một lúc lâu chưa thấy hồi đáp, sợ cây rụng tiền của mình cứ thế liền mất, lại bắt đầu dùng khổ nhục kế: “Mẹ một mình cực khổ nuôi lớn con đến bây giờ, bị người xung quanh gièm pha, trợn trắng mắt vẫn giữ lại con. Như thế nào, giờ con phát đạt rồi liền bỏ mặc mẹ?”

“Quan Khiết, làm người không thể không có lương tâm như vậy.”

Quan Khiết đã không còn tâm tình nghe tiếp, vẻ mặt vô tình ấn tắt.

Biết Quan Trân Dung còn sống là được.



Sợ Chu Chân đợi lâu, Quan Khiết nói chuyện điện thoại xong liền trở về.

Đi đến cửa thang máy, Quan Khiết vừa muốn đi vào liền đụng phải Chúc Chính đang muốn ra khỏi cửa.

Bên cạnh còn có một người phụ nữ.

(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản copy không đầy đủ)

Quan Khiết theo bản năng đứng nghiêng người sang bên cạnh nhường đường, người phụ nữ không chú ý tới Quan Khiết, khuôn mặt đầy ôn nhu đỡ cánh tay Chúc Chính đi ra ngoài.

Cửa thang máy người đến người đi, Quan Khiết đứng trong góc, mãi cho đến lúc rời đi người phụ nữ cũng chưa nhìn đến Quan Khiết.

Chờ hai người đi rồi, cửa thang máy cũng đã đóng.

Hành lang chỉ còn lại còn một mình Quan Khiết, chỉ còn cô đứng ở một chỗ không biết nên làm sao.

Trầm mặc một hồi, Quan Khiết quay đầu nhìn hướng Chúc Chính vừa đi, không tiếng động hiện lên một cái tên.

Kế …. Lục.

Là cô ấy.