Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 101: Vì cô cống hiến toàn bộ sức lực là vinh hạnh của tôi



CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ

Trong đầu Bạch Tiên Tiên thoáng qua câu nói kia của Phàn Lai Tịnh.

Không hổ trời sinh linh cốt.

Gã muốn linh cốt của cô.

Bạch Tiên Tiê lập tức hạ tay xuống, gắt gao đè chặt hai cánh tay của bộ hài cốt kia. Xương cánh tay của nó cứng rắn vô cùng, hàn khí bức người, âm hàn lạnh lẽo bên dưới bắt đầu thẩm thấu vào cơ thể cô, cóng giá đến độ như thể không mặc quần áo băng qua cánh đồng tuyết. Cả người Bạch Tiên Tiên run rẩy.

Thể lực luôn là điểm yếu chí mạng của cô, chỉ mới vài giây đồng hồ trôi qua, bộ khung xương bên dưới đã giãy ra khỏi sự khống chế, tiếp tục trở tay bóp chặt cô. Bạch Tiên Tiên lập tức rơi vào thế yếu, không thể động đậy được.

Bộ hài cốt kia khẽ chuyển động, truyền đến âm thanh ‘khanh khách’, sức của nó cực kỳ lớn, Bạch Tiên Tiên hoàn toàn không phải là đối thủ, dễ dàng bị nó khống chế tay chân. Trong đỉnh chỉ có duy nhất một nguồn sáng chính là chiếc đồng hồ điện tử cô đeo trên tay, chút ánh sáng đỏ le lói sáng lên.

Mượn chút ánh sáng này, Bạch Tiên Tiên miễn cưỡng có thể trông thấy, bộ hài cốt đang đè cô xuống, ngay lúc này sắp giơ bàn tay xương xẩu, sắc nhọn của nó, chuẩn bị đâm thẳng xuống vị trí xương sườn của cô.

Bịch một tiếng.

Một người vừa nhảy vào đỉnh đồng, vừa vặn đạp lên bộ hài cốt.

Bộ xương bị bất ngờ đập phải, động tác đâm xuống lệch đi ba tấc, xương ngón tay đâm thẳng vào bả vai Bạch Tiên Tiên. Cô đau đớn rên lên, trong bóng tối vọng đến âm giọng nói của Trần Lẫm: “Sư huynh đang tới, cố gắng kéo dài thời gian.”

Bên ngoài đỉnh vọng tới tiếng giao chiến, chửi mắng la hét của rất nhiều người.

Bạch Tiên Tiên thoáng thả lỏng tâm trạng, mấy giây sau đã lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói: “Nó muốn chiếm lấy linh cốt của em.”

Bộ hài cốt tức giận vì đâm trượt mục tiêu, đang định ra một cú móc sườn thì Trần Lẫm đứng trên khung xương vòng tay khống chế cánh tay nó, kéo ra sau, khoá chặt sau lưng: “Em leo ra đi.”

Bạch Tiên Tiên đè chặt bả vai đang đổ máu: “Vậy anh thì sao?”

Trần Lẫm dùng toàn bộ sức lực đè chặt tay bộ xương, khó khăn nói: “Em mau ra ngoài trước đi.”

Trong không gian chật hẹp, ngoài mùi rỉ sắt từ đỉnh đồng, còn một mùi tanh nồng nặc của máu. Tiên Tiên không chảy nhiều máu đến thế, vậy chỉ có thể là máu từ vết thương của Trần Lẫm.

Bộ khung xương kia cứng rắn vô cùng, đó cũng chính là thứ vũ khí lợi hại của nó. Giãy giụa mãi không thoát được khỏi gông cùm xiềng xích của Trần Lẫm, nó tự biến cơ thể thành vô vàn gai xương đâm thẳng vào da thịt Trần Lẫm.

Trong đỉnh đồng này Đạo pháp cao siêu đến mấy cũng vô dụng, mục tiêu của bộ hài cốt này là cô, Trần Lẫm đành dùng cơ thể mình như là một lá chắn bọc hậu giúp cô thoát ra trước.

Nhưng nếu cô đi rồi, bộ xương khô này liệu có đi theo ra ngoài không?

Bạch Tiên Tiên cắn răng, lấy đà giẫm lên lưng Trần Lẫm, cố gắng bò ra ngoài. Nhưng đỉnh đồng vừa cao vừa trơn, Bạch Tiên Tiên dù cố gắng vươn người ra sao cũng không thể đu được lên miệng đỉnh.

Dưới chân vọng đến vài tiếng rên rỉ nín nhịn đau đớn của Trần Lẫm, Bạch Tiên Tiên gấp đến mức nước mắt trào ra: “Làm sao bây giờ, em không ra được! Không với tới…”

Tiếng khóc đột nhiên im bặt, đồng hồ trên tay phát ra tín hiệu, hai vòng đỏ tại màn hình chuẩn bị giao nhau.

Cô từ trên người Trần Lẫm nhảy xuống, ấn vào nút loa ngoài, hét to: “Jarvis!”

Bên ngoài đỉnh là trận hỗn chiến kịch liệt giữa hai bên: Chính - Tà.

Dù liên minh Đạo Môn - Phật Môn từ chân núi lao lên mở đường máu, nhưng vượt qua được mấy vạn ác quỷ không phải việc đơn giản. Hai bên đấu pháp gay gắt, nhưng Chính phái gần như không thể đến gần được Phàn Lai Tịnh đang ngồi xếp bằng bên trên Dẫn Lôi Đỉnh.

Mái tóc trắng của gã bị những cơn gió âm hàn thổi bay tán loạn, khí đen vờn quanh thân, đôi con ngươi đỏ quạch như máu, hai tay kết ấn.

Bầu trời ảm đạm vang lên tiếng sấm ầm ầm.

Linh Minh một chưởng đập con quỷ trước mặt đến mức hồn phi phách tán, gấp gáp hỏi Đại sư huynh: “Gã muốn làm gì thế!?”

Cách đó không xa, đạo sĩ phái Thần Tiêu tập trung nhìn vào động tác của gã, kinh ngạc hét to: “Phái Thần Tiêu chúng tôi đoán gã đang dùng Cốt Thiên Lôi Pháp! Tại sao gã lại làm như thế?”

Tiếng sấm đì đùng, ầm ầm bên tai không dứt, Phàn Lai Tịnh triệu hồi sấm thành công, khoé miệng nở một nụ cười âm độc, nhìn đám người bên dưới nỗ lực đấu pháp, cười lạnh một tiếng: “Cố vùng vẫy đến mấy cũng vô ích. Cuối cùng cũng phải chết mà thôi. Chờ phần xương sườn cuối cùng được luyện thành công, trận pháp tất thành, ta xem đám sâu bọ các người còn có thể cứu được khí vận quốc gia này nữa hay không?”

Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm bên trong đỉnh đồng nghe được rõ ràng tiếng sấm rền cùng lời nói ngông cuồng của gã.

Chiếc xương sườn cuối cùng…

Khó trách đỉnh đồng này mang tên Dẫn Lôi Đỉnh. Gã đứng trên đỉnh dẫn Thiên Lôi làm búa rèn xương trắng. Bộ xương khô kia chính là món tà vật cuối cùng. Còn linh cốt của cô cũng là thứ thành phần cuối cùng còn thiếu để hoàn chỉnh kế hoạch của gã.

Thiên lôi sắp đến! Một khi thiên lôi bổ xuống cô và Trần Lẫm sẽ chết ở đây.

Màn hình trên cổ tay hiện lên tin nhắn trả lời của Jarvis: “Xin chào. Tôi có thể giúp gì cho bạn?”

Theo định vị, nó đang bay lơ lửng ngay bên trên đỉnh đồng, Bạch Tiên Tiên vui đến phát khóc, trong lòng thầm cảm ơn Ô Văn Bá một vạn lần, cô dùng hết sức bình sinh hét lớn: “Jarvis, khởi động chức năng tránh sấm sét.”

Bên ngoài đỉnh đồng, trên trời cao, hai mắt người máy phát ra một ánh sáng đỏ rực, ‘răng rắc’ hai tiếng, phía sau lưng Jarvis chậm rãi dựng lên một cột thu lôi.

Cách nắp đỉnh, Bạch Tiên Tiên cũng có thể nghe được giọng nói máy móc, thân quen: “Chức năng tránh sấm sét khởi động.”

Thiên Lôi đánh xuống.

Ầm ầm!

Bạch Tiên Tiên theo phản xạ nhắm tịt mắt lại.

Thân thể cảm nhận được một dòng điện nhỏ chạy qua.

Nụ cười đắc ý dần dần cứng ngắc trên môi Phàn Lai Tịnh. Chưa từ bỏ ý định, gã vung ống tay áo, gấp gáp đọc chú ngữ, triệu hồi thiên lôi lần nữa.

Xoẹt…

Sấm sét chạy dọc theo cột thu lôi truyền thẳng xuống lòng đất, cứ thế biến mất tăm. Đám người đang cố gắng chém giết yêu ma, tiếp cận Dẫn Lôi Đỉnh cứu người, vô thức giật mình một cái.

Nụ cười trên mặt Phàn Lai Tịnh đã hoàn toàn biến mất, quay đầu gằn giọng ra lệnh cho đám ma quỷ lâu la: “Đem tên người máy kia tới đây.”

Đám thuộc hạ tuân lệnh, nhanh chóng tiến lên.

Trong đỉnh, Bạch Tiên Tiên cũng nhanh chóng phản ứng, kịp thời ra lệnh: “Jarvis! Tiêu diệt toàn bộ chướng ngại vật trước mặt.”

Jarvis nhận lệnh, quét mắt một vòng, tức thì quét đến đỉnh đồng lớn gần đó. Nó duỗi cánh tay lực lưỡng ôm lấy đỉnh đồng. Đỉnh đồng khổng lồ đang cắm rễ dưới đất, cứ thế bị Jarvis nhổ lên như nhổ củ cải.

Ngay sau đó người máy thô bạo quăng mạnh đỉnh đồng xuống đất. Bạch Tiên Tiên, Trần Lẫm và bộ xương khô đồng thời từ trong đỉnh lăn ra.

Phàn Lai Tịnh giận dữ, không thèm để tâm đến Bạch Tiên Tiên nữa, triệu hồi thiên lôi chém thẳng về phía Jarvis.

Cho dù có thiết bị chống sét cũng không thể đấu lại loại thuật pháp ác độc, quyết tuyệt này. Không biết thiết bị kết nối nào bị cắt đứt, một chuỗi tia lửa từ ngực Jarvis bắn ra, khói đen bốc lên từ những đoạn mạch bị chập, vài tiếng ‘xẹt xẹt’ liên tiếp phát ra, sau cùng Jarvis ngã phịch xuống mặt đất.

Bạch Tiên Tiên nhìn Jarvis bất tỉnh trên mặt đất, lại nhìn Trần Lẫm máu me đầy người, một cơn phẫn hận, giận dữ bùng lên trong lòng cô.

Đón lấy thanh kiếm Lục Linh từ tay Linh Minh, Tiên Tiên phi người bay thẳng về hướng Phàn Lai Tịnh, chửi lớn: “Con mẹ nó chứ, chết đi tên khốn!”

Đã từng nếm thử kiếm ý của cô, Phàn Lai Tịnh căn bản không có ý định lấy cứng đối cứng, sau khi xoay người tránh thoát, gã bắt đầu lẩm bẩm đọc một đoạn chú ngữ.

Bộ xương khô nằm trên đất theo hiệu lệnh đứng lên, khớp xương phát ra những tiếng răng rắc rùng rợn.

Nó không còn là một bộ xương khô bình thường mà là một tổ hợp dị hợm của vô số các khớp xương khác nhau, có lớn có nhỏ, có ngắn có dài. Dường như mỗi đoạn xương trên người yêu cốt này đều được lấy cắp từ một bộ hài cốt khác nhau, cuối cùng ghép lại trở thành tổ hợp kỳ quái như hiện tại.

Trên thân nó dính đầy máu của Trần Lẫm vì vậy càng trở nên quỷ dị, ghê tởm. Trước ngực còn thiếu một khúc xương sườn.

Bạch Tiên Tiên giận dữ cười gằn: “Muốn linh cốt của bà đây, còn phải xem mày có bản lĩnh hay không?”

Tiếp đó là một trận đại chiến long trời lở đất.

Đạo Môn biết rõ nếu không phá vỡ được tà trận thì rất khó chiến thắng nổi Phàn Lai Tịnh.

Nếu gã đã có thể gọi thiên lôi đến, vậy chắc chắn có cách phá mắt trận. Linh Minh và mấy vị sư huynh xử lý xong đám ác quỷ lâu la, bắt đầu cật lực tìm kiếm cách phá trận.

Càng ngày càng nhiều người ngã xuống, mỗi một cái nháy mắt nhìn lại, Bạch Tiên Tiên đều có thể trông thấy những gương mặt thân quen người từng là sư huynh, sư đệ, là chiến hữu của mình nằm trên mặt đất máu me đầy mình, sinh tử không rõ.

Trần Lẫm cũng đã ngã xuống.

Kiếm khí trên tay cô càng lúc càng lạnh lẽo, ngoan lệ.

Hôm nay không tự tay chém chết tên Phàn Lai Tịnh này, mối hận trong lòng cô khó có thể tiêu tan.

Bộ xương trắng vô số lần vung bàn tay khô khốc bén nhọn về phía lồng ngực cô. Nó không hề có ý thức, chỉ phục tùng mệnh lệnh của Phàn Lai Tịnh, và chỉ chấp niệm một mục đích duy nhất: Cướp xương sườn trong cơ thể cô.

Nó giống như Jarvis, thuần tuý là cỗ máy phục vụ cho việc tấn công vật lý, hoàn toàn không biết mệt mỏi. Mặc kệ bị cô đá, đạp, chém bao nhiêu lần, nó vẫn như cũ đứng dậy khanh khách cười, lao về phía cô.

Bạch Tiên Tiên đã bị nó đánh bị thương. Hai cánh tay đều rỉ máu. Mất máu quá nhiều khiến đầu óc cô dần choáng váng. Bạch Tiên Tiên cảm giác mình sắp ngất đi.

Cách đó không xa vọng tới tiếng hét của Linh Minh: “Phá trận!”

Cả người Bạch Tiên Tiên chấn động, ngẩng đầu nhìn trời.

Thế trận đảo ngược. Giữa nền trời xám đục, tựa như xuất hiện một vết nứt khổng lồ, từng ánh sáng vàng rọi xuống từ khe nứt, xuyên thẳng vào trong không gian mù mịt chướng khí của Phượng Sơn.

Sắc mặt Phàn Lai Tịnh vô cùng khó coi, đánh ngã Đỗ Thanh Nguyên xong xuôi, gã lập tức nghiêm nghị hét lên với đám lâu la: “Bổ cứu trận.”

Bạch Tiên Tiên nắm lấy cơ hội, rút kiếm giơ thẳng lên không trung, vẽ ra một lá Linh Phù, gấp rút triệu hồi Thần Sấm: “Thái Nhất hành hình, sai khiến Lôi Binh. Đến ứng phù mệnh, càn quét tà tinh.”

Ầm ầm…!

Thần Sấm theo lời triệu hồi giáng trần, một tia sấm chớp sáng choang, lóe lên, chém thẳng xuống bộ xương khô. Bộ xương khô kia lập tức bị đánh đến mức toàn thân vỡ vụn, khung xương rơi lả tả trên mặt đất.

Giải quyết xong bộ xương vướng víu, Bạch Tiên Tiên quay đầu, lạnh lùng chĩa kiếm về phía Phàn Lai Tịnh: “Đến lượt ông.”

Phàn Lai Tịnh thi triển đạo pháp triệu hồi ác tướng, từ sau lưng gã mọc ra một đôi cánh có mặt ác quỷ màu xanh, yêu phong từ bốn phía nổi lên, mấy đạo sĩ đứng gần bị hai mặt quỷ kia hút vào nuốt chửng.

Mấy gã yêu đạo - đồng bọn của Phàn Lai Tịnh tức tốc bổ cứu tà trận. Linh Minh và mấy vị sư huynh cũng đồng thời tiến lên ngăn cản, hiện tại người duy nhất có thể tranh tài cao thấp với Phàn Lai Tịnh, chỉ còn lại Bạch Tiên Tiên.

Vết nứt trên đỉnh đầu đang dần khép lại. Đây là cơ hội duy nhất của cô.

Bạch Tiên Tiên hai tay kết ấn, không chút do dự hét lớn: “Cung thỉnh Tổ sư gia giáng lâm.”

Ấn kết thành, Tổ sư gia có thể lập tức cảm ứng được lệnh triệu hồi.

Cả người Bạch Tiên Tiên chi chít vết thương, nhưng lúc này đây cô chẳng có tâm trí mà cảm nhận đau đớn, nhanh chóng rút kiếm chém về phía Phàn Lai Tịnh.

Thời gian Tổ sư gia hạ phàm vô cùng hạn chế. Cô chỉ có thể giải quyết triệt để toàn bộ đám ma đầu này trong khoảnh khắc mà thôi. Một khi phép thần thông biết mất, cô ngã xuống vì kiệt sức… Vậy thì đó cũng là dấu chấm hết cho cơ hội lật ngược ván cờ.

Hai ác tướng sau lưng Phàn Lai Tịnh bị cô chặt đứt, máu đen văng tung toé trên mặt đất. Từ cơ thể gã bắn ra một thứ tử khí ăn mòn mọi sinh vật sống xung quanh giống như axit sunfuric.

Dần dần chỉ còn Bạch Tiên Tiên và Phàn Lai Tịnh có thể trụ lại, tiếp tục cuộc chiến.

Nhóm Linh Minh ngăn trở đám yêu đạo bổ cứu trận, cuối cùng hai bên lưỡng bại câu thương. Miệng đỉnh đồng bị Jarivis hất đổ chằm chằm hướng về phía họ tựa như một con mắt lặng lẽ quan sát trận ác chiến một cách đầy thương xót.

Dưới đạo pháp của Tổ Sư gia, dù là yêu ma quỷ quái nào cũng chỉ có một con đường chết.

Bạch Tiên Tiên đánh xuống một kiếm cuối cùng: “Hung uế tiêu tán, Đạo khí trường tồn!”

Đạo khí trường tồn, tà ắt không thể thắng chính.

Phàn Lai Tịnh nặng nề ngã xuống, phun ra một ngụm máu đen. Thân thể gã dần trở nên trong suốt, đến mức độ này có lẽ tà pháp cũng không thể chống đỡ nổi nữa.

Từng ánh sáng vàng ươm lấp lánh chiếu xuống, cây cối như được tưới tắm trong suối nguồn của sự sống, cành lá rì rào vươn ra, đón lấy thứ nắng tinh khôi, thanh thuần. Bạch Tiên Tiên cũng ngã xuống, ở góc độ này cô vừa vặn có thể trông thấy bầu trời đẹp đẽ rực rỡ, xung quanh tất cả mọi âm thanh như biến mất, chỉ thi thi thoảng nghe được tiếng ‘tách’.

Chiếc lồng âm khí đen kịt dần vỡ nát.

Tà trận đã bị triệt phá hoàn toàn.

Cô quay đầu nhìn về phía Phàn Lai Tịnh, mấp máy môi: “Tôi thắng rồi.”

Phàn Lai Tịnh che ngực ho khan hai tiếng, nở một nụ cười âm độc: “Ai thắng ai thua, còn chưa quyết định.”

Cách đó không xa vong đến tiếng ‘khanh khách’.

Con ngươi Bạch Tiên Tiên cảnh giác phóng đại, chậm rãi quay đầu, nhìn thấy đống xương trắng bị đánh cho chia năm xẻ bảy chậm rãi nối lại với nhau, lần nữa hợp thành bộ xương khô trắng hếu, kỳ dị, từ từ đứng lên.

Bên tai vọng đến tiếng Phàn Lai Tịnh càn rỡ cười lớn: “Cốt tinh do Thiên Lôi rèn mà thành thì sợ gì thần lôi! Ta chết thì có sao, chỉ cần nó vẫn còn đây, tất sẽ bằng mọi giá đoạt Linh Cốt của ngươi luyện chế Lôi Cốt. Lôi Cốt thành, trận pháp tự khắc khởi động. Cuối cùng vẫn là ta thắng!! Hahahahah! Vẫn là ta thắng.”

Gã đảo mắt nhìn tất cả mọi người, gằn từng chữ: “Ta muốn các người, có hối hận cũng không biết phải làm sao cho phải.”

Bộ xương khô tiến thẳng về phía Bạch Tiên Tiên.

Cô dùng hết sức cũng không thể động đậy được dù chỉ một ngón tay.

Nó đi được một nửa đường, thì bị người khác đột ngột ôm chặt lấy chân.

Trần Lẫm vẫn còn nằm trên mặt đất, vì mất máu quá nhiều, gương mặt trắng bệch. Tuy chật vật nhưng ánh mắt anh lại cực kỳ kiên định, hai tay gắt gao tóm lấy mắt cá chân bộ xương gớm ghiếc, không để cho nó tới gần Bạch Tiên Tiên.

Giống như vào thời khắc cận kề cửa tử, sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể bộc phát, bộ xương đạp liền hai cái cũng không thể hất văng được Trần Lẫm, bộ Cốt Tinh cứng đờ tại chỗ, xoay vòng vòng, cuối cùng nâng ngón tay bén nhọn đâm thẳng về phía ngực Trần Lẫm.

Bạch Tiên Tiên hoàn toàn suy sụp, khóc lớn: “Không! Trần Lẫm buông tay đi!”

Nhưng… anh vẫn không thả.

Không chỉ không buông tay, còn thuận thế khống chế cổ tay Cốt Tinh, dùng hết sức bình sinh kéo nó về phía mình mặc cho vết thương đang không ngừng ứa máu.

Phàn Lai Tịnh cười đến sảng khoái.

Bạch Tiên Tiên quay đầu nhìn về phía gã, cắn chặt răng, hai mắt trừng lớn, đỏ ngầu. Cô đột nhiên giơ cổ tay.

Đồng hồ thông minh trên tay “Đinh” một tiếng, Bạch Tiên Tiên lạnh lùng nói: “Jarvis, có thể thực thi mệnh lệnh được không?”

Người máy nằm cách đó không xa phát ra 2 tiếng “lẹt xẹt”, âm thanh trả lời có chút nhiễu: “Đã tự phục hồi 30%. Có thể thực thi mệnh lệnh.”

Bạch Tiên Tiên nói: “Jarvis! Quét: Bộ xương khô! Tiến hành khóa chặt mục tiêu.”

Cỗ máy bị sét đánh hư hỏng mất mọt phần hệ thống nâng người lên, quét mắt nhìn xung quanh, chỉ nhận diện duy nhất một vật thể tương đồng với thông tin: Bộ xương khô. Sau đó người máy đang bốc khói xanh nghi ngút khập khiễng di chuyển.

Trên thân con Cốt Tinh dính đầy máu Trần Lẫm.

Jarvis đi đến sau lưng nó, vươn tay, bóp chặt cổ Cốt Tinh, rút nó khỏi cơ thể Trần Lẫm.

Cốt tinh đột nhiên bị quái vật khổng lồ khống chế, tay chân kịch liệt giãy giụa, những đốt xương sắc nhọn không ngừng cứa lên khối sắt đang bốc khói. Mỗi vị trí nó đụng đến đều toé ra tia lửa.

Bạch Tiên Tiên quay đầu nhìn Phàn Lai Tịnh: “Nó không sợ sấm sét, vậy bom thì sao?”

Vẻ đắc ý của Phàn Lai Tịnh dần trở nên cứng ngắc.

Bạch Tiên Tiên ấn nút truyền tín hiệu, nghiến răng chậm rãi nói: “Jarvis, khởi động chức năng tự huỷ diệt.”

Jarvis: “Xác nhận: Khởi động chức năng tự huỷ diệt?”

Bạch Tiên Tiên: “Xác nhận. Jarvis! Lâu nay nhóc đã vất vả rồi. Cảm ơn nhóc.”

Jarvis: “Chức năng tự huỷ diệt đã khởi động. Sắp di dời đến địa điểm không người. Mở hệ thống đếm ngược. Không cần cảm ơn! Vì cô cống hiến toàn bộ sức lực là vinh hạnh của tôi, cô Bạch.”

Mười

Chín

Tám…

Ba, hai, một.

Bùm!

Tất thảy đều trở về với cát bụi.