Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 17: Thậm chí trong mơ cũng phải làm “nô lệ văn phòng” sao?!



Chuyển ngữ: Siro

Thành công quảng cáo cho mình, Bạch Tiên Tiên hài lòng rời khỏi toà nhà văn phòng.

Trên đời này làm gì có nhiều người có mắt âm dương bẩm sinh chứ.

Đúng là một bi kịch, sinh ra đã có khả năng nhìn thấy ma, từ nhỏ đến lớn không bị sợ thành một kẻ tâm thần là may rồi, sao còn có thể hào hứng phấn chấn chia sẻ với dân mạng như anh ta chứ?

Bạch Tiên Tiên nghĩ không sai.

Quả thật Người Nhàn Rỗi không có mắt âm dương, mà chỉ là một tay giỏi bịa đặt mà thôi. Đến bây giờ, anh ta chưa từng thấy ma quỷ, thậm chí không tin trần đời này thật sự có ma.

Sau khi Bạch Tiên Tiên đi, anh ta vẫn đứng ở phòng vệ sinh nữ một lúc lâu, mãi đến khi có một cô gái mở cửa đi vào, nhìn thấy bên trong có đàn ông thì hoảng hồn.

Người Nhàn Rỗi vừa xin lỗi vừa lui ra ngoài, chợt nhìn chiếc điện thoại mình vẫn đang siết trong tay.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp còn nhiều hơn vừa rồi, họ đang bình luận hỏi tại sao ban nãy đại thần chất vấn mà anh ta không phản bác, có phải anh ta thật sự không có mắt âm dương và tất cả những bài đăng trước đó đều là dối trá không.

Người Nhàn Rỗi cuống cuồng thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Chẳng bao lâu sau, bài đăng trên diễn đàn thần quái tăng vọt.

Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, nhiều cư dân mạng đã ghi lại màn hình, ban đầu họ ôm mục đích lật mặt kẻ lừa gạt, nhưng kết quả bây giờ chính chủ lại bị bóc trần sự giả dối.

Xem bình luận xong, một bộ phận dân mạng cảm thấy kết ấn tay và chú ngữ của Bạch Tiên Tiên rất chuyên nghiệp, hơn nữa giọng nói sang sảng và hào phóng, mà còn chân thành tự quảng cáo cho mình trên sóng trực tiếp, hoàn toàn không giống kẻ lừa đảo, hẳn là người trong Đạo Môn thật sự tài năng.

Cũng có người cho rằng cô lừa đảo, chẳng qua cô từng học sơ qua nên tỏ ra tương đối chuyên nghiệp mà thôi.

Còn có người nghĩ đây thật ra là một vở kịch do Bạch Tiên Tiên và Người Nhàn Rỗi cùng nhau lập ra hòng đánh bóng tên tuổi. Dẫu sao đã lên phát sóng trực tiếp rồi, không chừng định sẽ đi theo con đường nổi tiếng bằng mạng xã hội thì sao!

Diễn đàn ẩn danh mà, loại người nào chẳng có, thứ gì cũng dám nói.

Thế nhưng, trong thời gian ngắn, ID “Tiên Tiên Tử” này đã thu hút hơn nghìn lượt chú ý, cư dân mạng còn tự động giúp Tiên Tiên Tử - từng cố gắng quảng bá bản thân - này càn quét bài đăng trên các diễn đàn khác nhau, hễ cá nhân nào có bài đăng về trải nghiệm gặp ma thì họ sẽ lập tức tag cô vào: Tiên Tiên Tử! Mau tới lật mặt đi!

Trước mắt, Bạch Tiên Tiên còn chưa biết những chuyện trên mạng này. Cô rời khỏi toà nhà văn phòng, chuẩn bị về bệnh viện.

Cô đang đứng ven đường chờ xe, một chiếc BMW đột nhiên dừng trước mặt cô. Cửa sổ xe được quay xuống, người thanh niên ngồi ở ghế tài xế vừa vui mừng vừa nhiệt tình chào hỏi cô: “Cao thủ! Thật sự là cô à! Tôi còn tưởng mình nhìn lầm chứ!”

Bạch Tiên Tiên nghiêng đầu ngó vào, nghĩ thầm với giá trị con người của mình, có người lái BMW nào quen biết mình nhỉ?

Nhìn kỹ lại, hoá ra là Dương Hạo Thiên mà lần trước cô gặp ở bãi tha ma.

Bạch Tiên Tiên kịp phản ứng: “Là anh hả.”

Dương Hạo Thiên cực kỳ nhiệt tình: “Cao thủ, cô đứng đây chờ xe sao? Đi lên, đi lên đi! Tôi chở cô!”

Bạch Tiên Tiên nhìn trang gọi xe trực tuyến vẫn đang xếp hàng chờ, ngẫm nghĩ một lát, cô hủy bỏ đơn rồi kéo cửa ghế phụ ra ngồi lên. Dương Hạo Thiên kích động ghê gớm, hỏi cô: “Cao thủ, trời hôm nay rất nóng, sao cô lại ở đây vậy?”

Bạch Tiên Tiên đáp: “Có người nói ở đây có “thứ bẩn thỉu” nên tôi tới xem thử.”

Dương Hạo Thiên trố mắt: “Thật sao? Toà nhà này đó hả? Vãi ạ! Công ty nhà tôi nằm tầng trên cùng toà nhà này nè! Tầng mấy vậy?”

Bạch Tiên Tiên không kể chi tiết: “Giả thôi, tại anh ta nghi thần nghi quỷ đấy mà.”

Dương Hạo Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, liếc trộm cô rồi tiếc nuối nói: “Cao thủ, lần trước tôi thêm Wechat của cô, sao cô không chấp nhận vậy?”

Bạch Tiên Tiên lấy điện thoại di động ra tìm tòi: “Anh thêm rồi sao? Tôi không chú ý, gần đây tôi vừa đi làm nên hơi bận.”

Tin nhắn xác minh đã hết hạn, Dương Hạo Thiên lại thêm, thấy Bạch Tiên Tiên chấp nhận mới hớn hở ra mặt rồi háo hức nói: “Cao thủ, cô đói không? Tôi mời cô ăn nha!”

Bạch Tiên Tiên lắc đầu: “Không được, tôi còn phải về làm nữa.”

Dương Hạo Thiên Kỳ hỏi: “Cô phải đi làm nữa à? Ở đâu vậy?”

Bạch Tiên Tiên đáp: “Bệnh viện thành phố.”

Dương Hạo Thiên càng kinh ngạc hơn: “Bệnh viện? Cô không chỉ biết trừ tà, còn có thể chữa bệnh nữa hả?! Giỏi quá vậy!”

Bạch Tiên Tiên được anh ta khen dồn dập như vậy cũng giả vờ lạnh lùng không nổi nữa: “Không phải đâu, tôi không phải là bác sĩ, tôi chỉ làm việc trong nhà xác thôi.”

Dương Hạo Thiên: “!!!” Anh ta nghiêm mặt, bắt đầu kính nể: “Không hổ là cao thủ!”

Lần đầu Bạch Tiên Tiên ngồi xe đắt tiền như vậy, nghĩ bụng không hổ là xe sang, ngồi thoải mái hơn chiếc Santana cà tàng của ba cô nhiều. Đợi cô thành danh và kiếm được tiền, cô sẽ mua một chiếc tặng cho ba cô!

Cô nhìn Dương Hạo Thiên đang lái xe, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi anh ta: “Anh có thường đi thắp hương bái Phật không?”

Dương Hạo Thiên nói: “Thắp chứ, ba tôi còn thờ cúng Quan công ở nhà kìa. Ngày lễ ngày tết, chúng tôi đều đến cúng bái ở tất cả các chùa chiền đạo quán, năm ngoái mẹ tôi còn được thắp nén hương đầu của chùa Linh Vân nữa đấy.”

Bạch Tiên Tiên lại hỏi: “Vậy mỗi khi mọi người gặp chuyện gì thì đến đâu để tìm người giải quyết vậy?”

Dương Hạo Thiên xuýt xoa: “Thường sẽ đến chùa Linh Vân hoặc Thái Huyền Quán, còn có miếu Chân Võ nữa!”

Chùa Linh Vân và Thái Huyền Quán là chùa và đạo quán lớn nhất thành phố Vân Xương, hương khói nghi ngút, nổi tiếng là điểm thu hút khách du lịch cấp 5A trong nước, Bạch Tiên Tiên từng đến đó vài lần.

Danh tiếng của miếu Chân Võ ít nổi tiếng hơn một chút, nhưng cũng là một đạo quán phải đến vào ngày đầu năm ở thành phố Vân Xương, lão đạo sĩ Chử Chính Minh mà Bạch Tiên Tiên từng gặp tại gia tộc là một đạo sĩ ở miếu Chân Võ.

Dương Hạo Thiên nhìn cô, loại nhà giàu đời thứ hai như anh ta không phải kẻ ngốc, liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ của cô, anh ta lập tức nói: “Cao thủ, cô yên tâm! Sau này gặp phải chuyện gì tôi nhất định sẽ đề cử cô với họ!”

Bạch Tiên Tiên giữ vững hình tượng cao thủ, kín đáo gật đầu: “Được, cảm ơn anh.”

Dương Hạo Thiên xua tay: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu! Cô yên tâm, chuyện nhỏ tôi nhất định sẽ không quấy rầy cô! Có chuyện lớn tương xứng với giá của cô thì tôi chắc chắn sẽ để mắt tới cho cô!”

Bạch Tiên Tiên: “...?”

Cô vội vàng nói: “Trong Đạo Môn chẳng phân biệt việc lớn việc nhỏ, trợ chính trừ tà là bổn phận của chúng tôi!”

Dương Hạo ngày: “Đúng đúng đúng, vẫn là cao thủ giác ngộ cao!”

Lái một mạch đến bệnh viện thành phố, xe dừng ở cửa. Bạch Tiên Tiên nói cảm ơn và đang định mở cửa ra, Dương Hạo Thiên chợt hét lớn: “Đừng cử động!”

Khiến Bạch Tiên Tiên hoảng hồn run lên, sững sờ nhìn anh ta đầy sợ hãi.

Dương Hạo Thiên “vút” nhảy khỏi ghế lái, vòng qua đầu xe chạy đến ghế phụ, mở cửa xe cho cô rồi mới cười hưng phấn: “Chuyện mở cửa xe này sao có thể để cao thủ tự làm được chứ!”

Bạch Tiên Tiên: “...”

Người này không chừng có tật gì rồi đây.

Dương Hạo Thiên hệt như chó săn: “Cao thủ đi thong thả! Cao thủ nhớ thường xuyên liên lạc nha!”

Bạch Tiên Tiên ôm túi chạy.

Trở lại văn phòng, cô thấy Trần Lẫm đang cầm khăn lau bụi trên khung cửa. Dáng anh cao, đưa tay là có thể chạm tới chỗ cao nhất trên khung cửa. Ở đầu kia hành lang, Bạch Tiên Tiên gọi anh: “Trần Lẫm, tôi về rồi!”

Động tác của anh khựng lại, dường như anh nghĩ nếu không trả lời cô sẽ không hay cho lắm, bèn thấp giọng đáp “ừ”.

Bạch Tiên Tiên cất túi, bưng chậu nước dưới chân anh đi vào phòng rửa tay để đổ bỏ, rồi lại xả một chậu nước sạch khác tới. Trần Lẫm im lặng không nói, lau cửa xong rồi lau cửa sổ, Bạch Tiên Tiên đứng phía sau anh nghịch điện thoại, chờ nước bẩn rồi lại thay chậu khác.

Nắng chiều chiếu rọi làm người ta buồn ngủ.

Trần Lẫm đang ngồi lau hàng gạch men sứ dưới bức tường, khoảnh khắc anh quay lại thì Bạch Tiên Tiên - cũng ngồi chồm hổm sau lưng anh - đột nhiên chồm tới trước mặt anh.

Cô ưu sầu hỏi: “Trần Lẫm, anh có thấy quầng mắt tôi nghiêm trọng hơn hai ngày trước không?”

Ánh sáng chói chang và nóng bỏng xuyên qua ô cửa kính chiếu rọi vào mặt cô, thậm chí còn thấy rõ cả những sợi lông tơ. Đôi môi mỏng của Trần Lẫm dưới lớp khẩu trang mím chặt thành một đường thẳng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.

Đồng tử khuếch đại của anh phản chiếu dáng vẻ ảo não của cô, chỉ trong nháy mắt, cô lại vội vàng lùi về: “Xin lỗi xin lỗi, tôi quên mất anh bị chứng sợ xã hội, sau này tôi sẽ không kề quá gần anh nữa!”

Trần Lẫm vẫn bần thần ở đó, ngay khi Bạch Tiên Tiên nghĩ rằng anh bị mình doạ sợ đến choáng váng thì anh đột nhiên hỏi: “Chứng sợ xã hội là gì?”

Bạch Tiên Tiên: “?”

Cô cười đến mức suýt nữa cắm mặt xuống đất.

Trần Lẫm nhíu mày và ngơ ngác nhìn cô, nhưng vẫn nhớ đưa tay ra đỡ ngừa cô té ngã.

Bạch Tiên Tiên cười xong mới ôm bụng nói: “Sao mà anh lại không biết chứng sợ xã hội nhỉ?”

Cô lấy điện thoại di động mở trang mạng Baidu về chứng ám ảnh sợ xã hội cho anh xem.

Trần Lẫm đọc giải thích của bách khoa Baidu về chứng sợ giao tiếp, cả người như thể trở nên không ổn. Anh muốn nói lại thôi, nhìn cô vài lần mới khe khẽ giải thích: “Tôi không bị bệnh tâm thần.”

Bạch Tiên Tiên cầm điện thoại di động xem thử, mới phát hiện bách khoa định nghĩa chứng sợ xã hội thành một loại chướng ngại tinh thần.

Cô vội đáp: “Baidu không đáng tin mấy đâu, chảy máu cam còn bị hiểu là bệnh nan y mà! Úi chà, thật ra chứng sợ xã hội là một cách miêu tả rất thường gặp, những người không thích tiếp xúc giao lưu với người khác đều bị gọi là sợ xã hội á.”

Trần Lẫm buông mắt.

Lông mi anh rất dài, rũ xuống mở ra trông hệt như cánh bướm đang đập, anh dừng một chút mới nói: “Tôi không ghét.”

Bạch Tiên Tiên nghiêng đầu xuống: “Hả?”

Giọng anh càng nhỏ hơn: “Tôi chỉ không biết cách giao tiếp với người khác thế nào thôi.” Khoé mắt anh hơi cụp xuống, lộ ra đôi phần cô đơn: “Đã nhiều năm qua tôi chưa từng giao lưu với ai cả.”

Bạch Tiên Tiên nhớ Vu An Định từng nói anh đã làm việc ở nhà xác nhiều năm qua.

Không có đồng nghiệp, nhìn có vẻ cũng chẳng có bạn, thứ làm bạn với anh lâu nhất có lẽ cũng chỉ có xác chết mà thôi.

Bạch Tiên Tiên chợt thấy hụt hẫng, mím môi, cô hăng hái vỗ vai anh: “Không sao! Sau này có tôi ở đây, mỗi ngày tôi sẽ nói chuyện với anh, anh sẽ nhanh biết thôi!”

Anh kinh ngạc nhìn cô, hồi lâu, dường như cuối cùng cũng nghĩ ra nên trả lời thế nào: “... Đến giờ cô tan làm rồi.”

Mắt Bạch Tiên Tiên hơi cong: “Sáng mai anh muốn ăn gì?”

...

Buổi tối, lúc lại gặp tổ sư gia trong mơ, Bạch Tiên Tiên đã không còn bất ngờ gì nữa rồi. . ngôn tình hài

Đối diện với tổ sư gia đang cười tủm tỉm, Bạch Tiên Tiên sâu kín hỏi: “Tổ sư gia, ngài có phát hiện hôm nay con có gì khác với mấy ngày trước không ạ?”

Tổ sư gia hiền lành quan sát cô: “Không, con vẫn thông minh lanh lợi.”

Bạch Tiên Tiên uyển chuyển nhắc nhở: “Tổ sư gia, con đã liên tục mấy ngày không ngủ đủ giấc rồi, quầng thâm mắt cũng sắp rơi xuống rồi ạ, ngài có thấy không?”

Tổ sư gia vỡ lẽ gật đầu: “Yên tâm, lát nữa ta sẽ truyền cho con thuật bồi bổ nhan sắc, tuy không thể trẻ mãi nhưng chắc chắn có thể giúp con không phiền lòng về ngoại hình nữa.”

Bạch Tiên Tiên: “...?”

Ngài thật sự không hiểu hay đang qua loa lừa con vậy?

May thay, cô làm việc trong nhà xác, lại có một đồng nghiệp tuyệt vời như Trần Lẫm, nếu không sáng nào cũng ngủ gà ngủ gật thì cô đã bị đuổi từ lâu rồi!

Đến buổi tối ngày thứ năm, bây giờ Bạch Tiên Tiên không chịu nổi nữa, bèn quỳ gối van xin: “Tổ sư gia, tối mai ngài có thể đừng tới không? Con biết ngài nóng lòng, nhưng cũng không có thể đốt cháy giai đoạn nha!”

Tổ sư gia rất dễ nói chuyện, gật đầu: “Được, tuần sau ta sẽ trở lại.”

Bạch Tiên Tiên: “Cảm ơn tổ sư gia thông cảm!”

Tối hôm sau, Bạch Tiên Tiên vô cùng thành kính thắp ba nén nhang cho tổ sư gia, rồi vọt đi tắm nước nóng xả hơi một phen, kế đến cô kéo rèm cửa sổ lại, tắt điện thoại di động, sửa soạn nghênh đón mộng đẹp tối nay của mình.

Sau đó, cô lại mơ thấy một ông lão râu bạc cười nheo mắt nhìn mình.

Bạch Tiên Tiên suýt nữa đã phát rồ: “Tổ sư gia, tại sao ngài lại tới nữa!”

Ông lão râu bạc với sáu cái hồ lô nhỏ cắm trên đầu kinh ngạc nói: “Lần đầu tiên ta tới mà.”

Bạch Tiên Tiên: “?”

Khoan đã?

Cái hồ lô nhỏ này...

Từ buổi tối đầu tiên là một đến nay là sáu, sẽ không chia ra đại diện cho sáu tổ sư gia đấy chứ???

Chỉ có điều các ông sử dụng cùng một hình tượng tới gặp cô, Bạch Tiên Tiên vẫn chẳng hề nhanh trí nhận ra mỗi đêm là một tổ sư gia khác nhau?

Thảo nào tối qua vị tổ sư gia kia đồng ý sảng khoái như vậy! Chẳng phải tuần sau ông ấy mới đến sao!

Bạch Tiên Tiên chực khóc: “Các ngài làm vậy quá không có nhân quyền rồi? Không cho con nghỉ ngơi được sao?”

Tổ sư gia - cài sáu hồ lô nhỏ - vô cùng hiền lành nói: “Người trẻ tuổi các con hiện nay chẳng phải một tuần chỉ nghỉ một ngày sao? Các ông sáu người vừa lúc thích hợp, ngày mai con có thể nghỉ ngơi rồi.”

Bạch Tiên Tiên: “???”

Cho dù ở trong mơ cũng phải làm “nô lệ văn phòng” sao hả?!

- -------------------