Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 62



Chuyển ngữ: Mơ

Hai vị trưởng lão bị một chuỗi dài "bà cố" làm choáng váng, tính hồi lâu cũng chưa tính tới được vị tổ tông kia trong từ đường.

Bạch Tiên Tiên kể lại chuyện trước đó gặp được Hắc Bạch Vô Thường ở bệnh viện, khẳng định: "Bạch Vô Thường nói, ngài ấy và bà cố của bà cố của bà cố của bà cố nội có quan hệ tốt lắm. Hai người bọn họ là quan hệ nâng cốc đối ẩm nói chuyện vui vẻ dưới trăng, chắc chắn sẽ đáp lời con gọi!"

Hai vị trưởng lão quả thực không ngờ tổ tông lại còn có một mối quan hệ với âm phủ như thế với Bạch Vô Thường...

Được rồi, không được bàn luận bừa về tổ tông!

Tam trưởng lão một lời khó nói hết nhẫn nhịn hồi lâu, bứt rứt nói một câu: "Vậy con thử xem..."

Bạch Tiên Tiên vui sướng thử.

Tìm bùa vàng và mực đỏ trong cái túi chất đầy pháp khí, ghé vào cái bàn bên cạnh vẽ một lá bùa triệu tập. Tam trưởng lão nhìn tư thế vẽ bùa tùy tiện của cô lại muốn dạy dỗ cô, nhưng nghĩ cho dù vẽ thế nào thì cuối cùng cũng thành bùa lại kìm nén.

Bạch Tiên Tiên vỗ hai tay, dán bùa triệu tập vào lòng bàn tay, thì thầm: "Thiên Sư sắc lệnh, quỷ thần ứng triệu, cung thỉnh vô thường, lai ứng phù mệnh."

Rèm che màu trắng rủ xuống bên giường bỗng nhiên tung bay trong khi không có gió.

Hai vị trưởng lão lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Sau một khắc, trong phòng từ từ xuất hiện một bóng dáng màu trắng. Vẫn là âu phục trắng giống lần trước, giày da sáng bóng, tóc chải rất chỉnh chu, chỉ nhìn cách ăn mặc quả thật không khác gì nhân tài tinh anh bán bảo hiểm.

Đáng tiếc trong tay cầm một cái xích sắt dày lạnh lẽo, đầu dây xích buộc một ma nam có khuôn mặt dữ tợn, xích sắt quấn quanh cổ ma nam, siết tới nỗi gã thè lưỡi ra, tròng mắt đỏ bừng lồi ra ngoài, dáng vẻ đau đớn sắp bị siết chết.

Bạch Vô Thường nhìn một vòng, thấy Bạch Tiên Tiên ở đối diện, vui vẻ hỏi: "Cô bé nhà họ Bạch, gọi ta có chuyện gì?"

Bạch Tiên Tiên: "..." Cô sắp khóc rồi, cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Bạch đại nhân ngài tới thì tới, còn dẫn ma theo làm gì..."

Bạch Vô Thường túm xích sắt: "Hả, cháu nói tên này à?"

Nam quỷ: "Ặc ặc ặc..."

Kéo như thế, xích sắt siết càng chặt hơn trực tiếp siết lòi hai con mắt gã, mấy sợi tơ máu trong hốc mắt rơi xuống mặt, còn rung trên không trung hai lần.

Bạch Tiên Tiên suýt ngạt thở, hai chân mềm nhũn ngã ngồi lên cái ghế sau lưng.

Bạch Vô Thường cũng cảm thấy cảnh này hơi buồn nôn, nhìn cô bé nhà họ Bạch sợ hãi, quay đầu nạt ma nam: "Thu mắt của mày lại!"

Nam quỷ hức hức hai tiếng, đưa tay bỏ mắt trở về trong hốc mắt.

Bạch Tiên Tiên càng khó thở hơn.

Lúc này Bạch Vô Thường mới quay đầu giải thích: "Đây là con ác quỷ chạy trốn, ta truy lùng một thời gian dài mới bắt được, là từ sự kiện xảy ra ở Đạo Môn các người lúc trước. Trò kết âm hôn đó khiến cho rất nhiều ác quỷ trốn thoát khỏi sự khống chế của âm phủ." Ông ấy rất không vui nói: "Gần đây tất cả các phòng ban bọn ta đều đang truy lùng những con ác quỷ nhởn nhơ bên ngoài vòng pháp luật này, sắp bận muốn chết rồi!"

Bạch Tiên Tiên cũng không ngờ sự kiện Lưu Càn Sơn còn dây dưa tới tận bây giờ vẫn chưa giải quyết xong, thử hỏi thăm dò: "Vậy bây giờ còn bao nhiêu con ác quỷ trốn thoát bên ngoài ạ?"

Bạch Vô Thường thở dài nói: "Đi đâu thống kê đây, chỉ có thể từ từ tìm, có thể tìm được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. Chuyện này thực sự quá phiền phức, nói riêng tên trên tay ta, chỉ tìm hành tung của nó, ta đã mất nửa tháng đấy!"

Ông ta nói xong chưa hết giận, đạp ma nam một cái rồi mới tiếp tục nói: "Nhân lực âm phủ cũng không đủ, còn điều động không ít vong hồn xếp hàng đầu thai hỗ trợ xử lý."

Ông nói xong thì nhìn Bạch Tiên Tiên hỏi: "Không nói chuyện này nữa. Cháu gọi ta có chuyện gì? Mau giải quyết rồi ta còn phải đưa con quỷ này cho âm phủ."

Bạch Tiên Tiên vội vàng nói: "Bạch đại nhân biết Phàn Lai Tịnh không?"

Bạch Vô Thường suy nghĩ một chút: "À, cháu nói tên đạo sĩ trộm vận số, sao vậy?"

Bạch Tiên Tiên hỏi: "Kiếp này ông ta còn đang luân hồi không ạ?"

Bạch Vô Thường nói: "Chắc là đang, chuyện này không thuộc quyền quản lý của ta, cụ thể ta cũng không rõ, sao vậy?"

Bạch Tiên Tiên kể lại sơ qua chuyện xảy ra hôm nay, trong lúc Bạch Vô Thường nhíu mày thì cầu xin: "Xin Bạch đại nhân sau khi trở về giúp cháu điều tra một chút xem Phàn Lai Tịnh này còn ở dưới sự giám sát của âm phủ hay không?"

Bạch Vô Thường gật đầu: "Được, ta trở về xem xem, sau khi có tin sẽ phái người tới báo cho cháu."

Bạch Tiên Tiên vui vẻ nói: "Đa tạ Bạch đại nhân!"

Bạch Vô Thường vung tay lên: "Việc nhỏ." Ông nhìn Bạch Tiên Tiên bằng vẻ mặt cảm khái, giọng điệu hồi tưởng: "Nhớ năm đó, ta và bà cố của bà cố của bà cố của bà cố nội cháu nâng cốc đối ẩm trò chuyện dưới trăng, thật là vui sướng..."

Nhị trưởng lão/Tam trưởng lão: "...!!!"

Việc riêng của tổ tông! Vô lễ không được nghe!

Cũng may Bạch Vô Thường kịp thời dừng lại, mỉm cười nói: "Năm đó ta đã từng đồng ý với bà ấy chăm sóc đời sau của nhà họ Bạch. Nếu sau này cháu có việc khó giải quyết cứ gọi ta. Nếu ta rảnh thì chắc chắn sẽ tới."

Bạch Tiên Tiên không ngờ còn có thể hưởng lộc từ tổ tông mấy trăm năm trước, vui vẻ hành lễ với ông: "Vậy Tiên Tiên thay bà cố của bà cố của bà cố của bà cố nội cảm ơn đại nhân."

Bạch Vô Thường vẫy vẫy tay, cầm xích sắt biến mất trong phòng.

Bạch Tiên Tiên hài lòng quay đầu nói với hai vị trưởng lão: "Hiện tại chờ tin là được rồi."

Trưởng lão đã ngây người như phỗng: "... Được."

Ôi, ngây thì ngây, sợ thì sợ, vừa nghĩ tới nhà họ Bạch đã từng vẻ vang như thế nào, ngay cả Bạch Vô Thường đều có thể dụ dỗ... à không! Ngay cả Bạch Vô Thường cũng có thể kết bạn, trong lòng không khỏi xuất hiện nỗi buồn phiền.

Nhưng mà nhìn sang Bạch Tiên Tiên gật gù đắc ý, buồn phiền lại bị an ủi thay thế.

Cũng may, nhà họ Bạch bọn họ còn có hi vọng.

Bạch Tiên Tiên vui mừng một lát, nghĩ ra cái gì đó, lại ảo não vỗ đầu một cái: "Hầy! Vừa rồi con quên hỏi Bạch đại nhân có biết tung tích hồn phách Hạ Vân không! Cũng chẳng biết ngày mai bọn đạo trưởng Vương có tìm được không..."

Nhắc tới chuyện này, hai vị trưởng lão cũng thở dài một tiếng, tiếc nuối nói: "Chỉ có thể chờ các đạo trưởng Thái Huyền Quán và Thần Tiêu Phái xử lý."

Ba người về phòng mình ngủ, nhưng tối nay chắc chắn chẳng ai ngủ ngon.

Mãi tới rạng sáng Bạch Tiên Tiên mới mơ màng ngủ một lát, còn mơ thấy Hạ Vân. Trong mơ lúc thì là gương mặt với nụ cười kỳ lạ kia, lúc thì lại biến thành da bọc xương, dọa cô sợ hết hồn.

Trời vừa sáng, Bạch Tiên Tiên đã rời giường, sau khi rửa mặt thì ra ngoài hỏi thăm tình hình.

Biết được trong đêm Thái Huyền Quán đã lập đàn gọi hồn phách Hạ Vân, tiếc là không thành công. Hôm nay tới đây tham gia pháp hội môn phái nào cũng có, thế là Vương Dương Đạo lại xin nhờ một phái trong đó làm phép hạ âm [*], tới âm phủ tìm kiếm.

[*] Phép xuất hồn xuống âm phủ.

Nhưng mà vẫn không có thu hoạch gì.

Cách có thể thử đều đã thử, hồn phách Hạ Vân vẫn không thấy tăm hơi, không ở âm phủ, cũng không ở nhân gian, có khả năng lớn là tà vật cũng hại hồn phách của anh ta để che giấu manh mối hành tung.

Xảy ra chuyện như vậy, Đạo Tân Hội cũng khó tiếp tục nữa. Dù sao không ai biết tà vật kia có quay trở lại không, đạo sĩ tham gia pháp hội đều là người ưu tú của các môn các phái, chẳng ai hy vọng xảy ra chuyện như vậy nữa.

Thế là sau cuộc họp buổi sáng, Thái Huyền Quán tuyên bố Đạo Tân Hội năm nay dừng ở đây, ngoại trừ Thần Tiêu Phái ở lại điều tra manh mối thì những người còn lại đều lần lượt rời đi.

Lúc đầu Bạch Tiên Tiên muốn ở lại hỗ trợ, nhưng Linh Minh sư huynh nói không cần đến cô, chỉ bảo cô chú ý an toàn, phát hiện cái gì bất thường thì liên lạc kịp thời.

Trần Lẫm tạm biệt mấy vị sư huynh rồi cùng Bạch Tiên Tiên xuống núi. Bạch Tiên Tiên quay đầu nhìn các đạo trưởng đưa tiễn từ xa ở sau lưng, nhỏ giọng hỏi: "Anh không ở lại sư môn à?"

Nếu ở lại, anh sẽ sống tốt hơn so với một mình ở bên ngoài. Cũng sẽ giống như Linh Minh, tuổi còn trẻ đã trở thành cao nhân được sùng bái.

Trần Lẫm lắc đầu: "Tôi còn phải trở về đi làm."

Bạch Tiên Tiên bật cười: "Bệnh viện không ban cho anh danh hiệu nhân viên chuyên nghiệp nhất thì không còn gì để nói."

Trần Lẫm nhấp môi dưới, qua một lúc lâu, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi cô: "Cô hy vọng tôi ở lại à?"

Tim Bạch Tiên Tiên run lên, kiềm nén nhịp đập khó hiểu, hùng hồn chỉ dẫn anh: "Bạn Trần Lẫm! Anh là người trưởng thành rồi, chuyện mình muốn mình quyết định nhé!"

Trần Lẫm cụp lông mi, sau một lát nhẹ nhàng kiên định nói: "Tôi muốn đi làm ở bệnh viện cùng cô."

Bạch Tiên Tiên chớp chớp mắt: "Vậy ngộ nhỡ tôi từ chức thì sao?"

Sắc mặt Trần Lẫm cứng đờ như hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, vẻ ngơ ngác không biết làm sao lộ ra trong đôi mắt đen như mực.

Bạch Tiên Tiên cảm giác tim mình lại nhảy lên, phút chốc cong khóe môi, mỉm cười nói: "Nếu tôi từ chức thì anh làm người quản lý cho tôi đi! Tôi trả anh lương gấp đôi!"

Trần Lẫm sửng sốt một lát, quay đầu nghiêm túc hỏi cô: "Người quản lý là gì vậy? Cần làm những công việc gì?"

Bạch Tiên Tiên không nỡ trêu anh nữa.

Gọi lái xe tới chân núi, Tam trưởng lão quay đầu quát bọn họ: "Đi nhanh lên! Còn lề mề hơn cả người già chúng ta!"

Bạch Tiên Tiên kéo góc áo Trần Lẫm, vội vàng chạy chậm tới.

Xe chạy thẳng về chỗ ở của các trưởng lão, sau khi đưa hai người về nhà Bạch Tiên Tiên còn phải cùng Trần Lẫm về bệnh viện đi làm.

Tuy trước đó Bạch Tiên Tiên đã vẽ rất nhiều loại bùa để dưới bàn thờ tổ sư gia ở phòng khách, phòng tai họa nhưng bây giờ lại xảy ra việc này, ngộ nhỡ tà vật kia thật sự muốn nhằm vào nhà họ Bạch, không chỉ cô, hai vị trưởng lão cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Chỉ có bùa hiển nhiên không đủ.

Suy nghĩ một lát, cô lấy lệnh bài luôn mang bên người ra đưa cho Nhị trưởng lão nói: "Đây là bảo vật thị quan miếu Quan Đế cho. Nếu như gặp nguy hiểm có thể gọi ngài ấy giúp đỡ, các ông nhận đi ạ."

Nhị trưởng lão không muốn để cô cứ lo lắng cho hai ông lão bọn họ, cũng không từ chối, gật đầu nhận lấy.

Tam trưởng lão đang tiến đến bên tay ông ấy xem thử bảo vật thần linh ban chưa từng nhìn thấy này, một bàn tay vươn tới bên cạnh, trên tay cũng cầm một cái lệnh bài giống hệt.

Tam trưởng lão quay đầu lại, là Trần Lẫm lúng túng đưa lệnh bài của anh tới, nói rất nhỏ: "Cho ông ạ."

Hiện tại tình cảm của Tam trưởng lão với anh chàng chất phác này rất phức tạp. Mỗi lần nghĩ nhìn anh không thuận mắt muốn làm khó anh trong đầu kiểu gì cũng hiện lên dáng vẻ kiên nhẫn giải đáp câu hỏi cho ông của Huyền Chân đạo trưởng năm đó.

Nhận ơn huệ của người ta, còn ức hiếp đệ tử của người ta, không thể nào nói nổi!

Tam trưởng lão cảm thấy mình quá khó xử.

Ông hừ một tiếng, ra vẻ ghét bỏ: "Tôi cầm đồ vật của một tên nhóc cậu làm gì! Cậu giữ lấy đi!"

Ngón tay Trần Lẫm co lại, nhìn thoáng qua Bạch Tiên Tiên như xin giúp đỡ.

Bạch Tiên Tiên đành phải nói: "Bề trên tại sao có thể từ chối tấm lòng của con cháu ạ. Ông nhận con mới yên tâm!"

Tam trưởng lão nghe thấy cô lại nói giúp Trần Lẫm, bất mãn trừng cô một cái, lại quay đầu liếc nhìn Trần Lẫm cúi đầu mím môi, lúc này mới lề mề nhận lấy, lại ngẩng lên đầu nói: "Tôi không lấy không đồ của cậu. Lát nữa cậu chọn một món ở trong hòm, toàn là pháp khí bảo bối của nhà họ Bạch chúng tôi. Cậu nhìn trúng cái nào thì cầm cái đó!"

Trần Lẫm thu tay lại, lắc đầu: "Con không cần ạ."

Tam trưởng lão trừng hắn: "Phải cần."

Trần Lẫm: "... Dạ."

Lời tác giả:

Bỗng nhiên muốn viết câu chuyện về Bạch Vô Thường và bà cố của bà cố của bà cố của bà cố nội.