Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 70: Bãi tha ma khổng lồ



Chuyển ngữ: PHẬT THỦ

Hai vị đạo trưởng này cũng xem như là đạo sĩ cao tay của Trí Hư Quán, là một trong số những vị tiền bối trước đây vây quanh xem người máy hàng yêu do Bạch Tiên Tiên chế tạo tại Thái Huyền Quán.

Đã tới nước này, làm bộ không biết nhau thì quá khó coi.

Năm phút sau, thầy chủ nhiệm nghiêm túc khai báo sự thật với Vương Lệ Quyên: “Chuyện là vậy, công khai thừa nhận mấy việc ma quỷ này chắc chắn là không được. Nhưng dù gì cũng cần bảo đảm an toàn tuyệt đối cho sinh viên! Chị cứ coi như không biết chuyện hôm nay đi, cứ mặc định đây là hai vị lãnh đạo đến thị sát cơ sở vật chất khu nhà ký túc, hiểu không?”

Vương Lệ Quyên liên tục gật đầu: “Hiểu… hiểu… hiểu, tôi hiểu rồi!” Trước vẻ mặt vui mừng của thầy chủ nhiệm bà lại hỏi tiếp: “Vậy chủ nhiệm à, cái bản kiểm điểm kia, tôi còn cần phải viết nữa không?”

Thầy chủ nhiệm: “... Thôi khỏi.”

Ông quay sang nhìn Bạch Tiên Tiên, mờ mịt: “Thì ra em cũng là sinh viên trường mình à? Tôi nhớ trường ta đâu có khoa nghiên cứu văn hoá tôn giáo đâu nhỉ?”

Bạch Tiên Tiên: “Báo cáo chủ nhiệm, em học khoa kỹ thuật cơ khí ạ.”

Dương đạo trưởng đứng bên cạnh không khỏi cảm thán: “Quý nhà trường đào tạo, bồi dưỡng Bạch tiểu cư sĩ quả thật vô cùng ưu tú. Cô ấy đã thành công nghiên cứu phát minh ra máy hút bụi tự vẽ bùa, và flycam không người lái điều khiển bằng bùa chú hết sức lợi hại. Có thể nói Bạch tiểu cư sĩ là đại diện cho thế hệ trẻ tiêu biểu, mẫu mực của Đạo Môn chúng tôi!”

Thầy chủ nhiệm: “...?”

À cái này….

Trong giây lát không biết có nên tự hào hay không.

Sau khi trò chuyện một lúc, hay tin Bạch Tiên Tiên nghe nói trường cũ xảy ra chuyện tâm linh khó lý giải, bèn sắp xếp thời gian về xem xét tình hình, thầy chủ nhiệm cực kỳ vui mừng, nói với ba người: “Bạn học Bạch đã ở toà nhà này bốn năm, hẳn hiểu rõ và thông thạo nơi này hơn ai hết. Chuyện này xin nhờ ba vị.”

Bạch Tiên Tiên đồng ý, lập tức dẫn hai vị đạo trưởng đi vào phía trong. Vì không muốn để người khác sinh nghi, thầy chủ nhiệm cũng hết sức hỗ trợ, còn móc trong túi ra hai cái thẻ nhân viên công tác cho bọn họ đeo để chứng thực thân phận. Bên ngoài hành lang có hai nữ sinh đi qua, thấy đoàn người cũng chẳng mảy may nghi ngờ.

Vào đến bên trong ký túc xá, Bạch Tiên Tiên nhanh chóng mở Thiên Nhãn. Bên trong hành lang quả nhiên âm khí ngập tràn. Nhưng vì hiện tại đang giữa ban ngày ban mặt, âm khí cũng không đến mức quá nồng đậm, chỉ lờ lững trôi trong các ngõ ngách, góc tối.

Toà ký túc xá tổng cộng có sáu tầng, Ở tầng 1, Bạch Tiên Tiên và hai vị đạo trưởng quyết định tách ra, phân công nhau lần lượt kiểm tra từng phòng ngủ một. Kim la bàn trên tay Dương đạo trưởng không ngừng xoay tròn với tốc độ chóng mặt, thầy chủ nhiệm mặt mày hãi hùng, lo lắng hỏi: “Hai vị đạo trưởng, tình hình có nghiêm trọng không?”

Dương đạo trưởng im lặng một lát mới đáp: “Âm khí tương đối nhạt, nhưng gần như đã bao trùm toàn bộ toà nhà. Số lượng âm khí lớn thế này, kết hợp với những điều sinh viên nhìn thấy, tôi nghi ngờ dưới chân toà nhà này trước đây là một nghĩa địa khổng lồ, có vẻ là một bãi chiến trường từ thời xưa.”

Những chiến trường thời xưa đều là nơi oán linh tụ tập, oán khí dày đặc, đặc biệt là những chiến trường nơi các thế lực giao tranh, chém giết ác liệt. Cứ cách vài năm lại xảy ra vài trận đụng độ, xâm chiếm, số binh sĩ tử trận nhiều vô số kể, đoán chừng sâu bên dưới, cả đất cũng bị nhuộm đỏ.

Hơn nữa đại đa số thi thể, hài cốt không có người nhận về an táng, bị gió cát vùi lấp, sau này dần dần chìm sâu vào lòng đất, cứ thế bị người đời lãng quên.

Thầy chủ nhiệm không hổ là dân tri thức, nghe Dương đạo trưởng nói vậy, lập tức tiếp lời: “Vân Xương thời xưa quả thực là vùng trọng yếu trong chiến tranh. Sách lịch sử có đề cập đến rất nhiều chiến dịch trứ danh đều xảy ra tại khu vực này.”

Bạch Tiên Tiên cảm thấy kỳ lạ: “Nếu như dưới này có một bãi tha ma khổng lồ, vậy tại sao những âm hồn này giờ mới xuất hiện? Trước đó, em cũng ở đây bốn năm nhưng không có vấn đề gì cả.”

Hai vị đạo trưởng lắc đầu: “Hiện tại vẫn chưa thể xác định được nguyên nhân, chúng ta cứ xem xét kỹ một lượt đã.”

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, lúc đi đến một gian phòng ngủ tầng 3, Dương đạo trưởng cầm la bàn sắc mặt kỳ quái, “Ủa?” một tiếng, khiến cả nhóm người nhìn sang, chỉ thấy ông nói: “Lạ thật, căn phòng này sao lại sạch sẽ vậy nhỉ?”

Từ tầng 1 đến tầng 3, căn phòng nào họ kiểm tra đều sẽ có hoặc ít hoặc nhiều âm khí sót lại, dù sao cả tòa số 2 bị âm khí bủa giăng dày kịt, các tầng trong toà nhà đương nhiên không thể may mắn thoát khỏi số phận cùng chung vận mệnh.

Nhưng căn phòng trước mắt lại như một không gian hoàn toàn tách biệt, trong không trung từng dải từng dải âm khí đều như né tránh, không dám tới gần căn phòng này, giống dè dặt, sợ hãi.

Thầy chủ nhiệm gấp gáp hỏi: “Vấn đề kia không phát từ phòng ngủ này đó chứ?”

Bạch Tiên Tiên kinh ngạc nhìn số phòng trước mắt, thấy hơi kỳ quặc: “Ơ! Đây là căn phòng trước kia em ở mà.”

Ba người nghe đến đây lập tức hiểu nguyên do. Mạnh đạo trưởng nói: “Ra thế, trước đây Bạch tiểu cư sĩ đã để lại phù chú gì đó trong phòng ngủ cho nên đám âm khí này mới không dám tới gần.”

Ai ngờ Bạch Tiên Tiên lắc đầu: “Không! Lúc cháu lên đại học còn chưa tu đạo.”

Thầy chủ nhiệm cầm chùm chìa khoá Vương Lệ Quyên đưa, mở cửa phòng ngủ, sau khi đi vào mới thấy căn phòng này quá mức sạch sẽ, cả toà nhà sợ không tìm được nơi nào sạch như lau như li đến vậy.

Bạch Tiên Tiên lần nữa bước vào căn phòng mình đã gắn bó bốn năm, tâm trạng không khỏi hơi kích động. Mạnh trưởng lão trực tiếp đi về phía chiếc giường cô từng ngủ trước đây, lúc này Bạch Tiên Tiên mới phát hiện một vầng kim quang nhàn nhạt đến mức gần như sắp biến mất toả ra từ phía đó.

Chính vầng sáng này đã bảo vệ căn phòng không bị âm khí quấy nhiễu.

Mấy người hợp lực lật ván giường lên, trông thấy bên dưới ván vẽ một hình phù chú bằng chu sa, màu sắc đã nhạt dần.

Dương đạo trưởng nhìn một lúc cũng không nhận ra là phù gì, bèn hỏi: “Đây là bùa chú của phái nào vậy? Giống bùa của phái Chính Nhất chúng ta, nhưng mà…”

Cả nhóm ngẩn người nhìn chiếc bùa hồi lâu, cuối cùng Bạch Tiên Tiên chủ động mở miệng: “Là bùa Thiên Sư trừ tà.”

Mạnh trưởng lão lập tức hiểu ra: “Là phù chú gia truyền của nhà họ Bạch, vậy cái này là…”

Hốc mắt Bạch Tiên Tiên đỏ lên: “... Là ba cháu vẽ.”

Cô đột nhiên nhớ ngày hai ba con đến đại học hoàn tất cả thủ tục đăng ký nhập học, lúc ba Bạch sắp xếp chăn nệm cho cô, ông đột nhiên bảo Tiên Tiên đi mua thêm một cái chậu. Bạch Tiên Tiên mua xong trở về, vào phòng thì thấy ông thở hồng hộc, bận rộn kê lại giường của cô.

Khi đó Bạch Tiên Tiên còn hỏi ông, ba làm gì thế?

Bạch Hướng Vọng chỉ qua loa nói: Ba xem thử cái giường này có chắc chắn hay không thôi?

Khi đó cô cũng không nghĩ nhiều, giờ nhớ lại mới thấy khi đó trên tay ông còn dính bột chu sa.

Nhờ tấm bùa Thiên Sư trừ tà này bảo vệ, cô mới có thể trải qua bốn năm đại học bình yên. Nếu như chuyện này không xảy ra, có khả năng cả đời này cô cũng không biết tình thương âm thầm mà to lớn của ba dành cho mình.

Bạch Tiên Tiên quyết định chờ giải quyết xong chuyện này sẽ đưa ba Bạch đi đại lý ô tô 4S tậu một con BMW! Lỡ không đủ tiền mua ngay một chiếc cô cũng muốn để ba lái thử một lần cho bõ thèm.

Rời khỏi căn phòng, nhóm người lại tiếp tục kiểm tra những phòng khác. Xem xét nửa ngày trời, ngoại trừ âm khí dày đặc bao trùm toàn bộ toà nhà, thì không gặp phải oan hồn binh sĩ mặc giáp nào cả.

Âm khí nồng nặc thế này có thể chắc chắn khu đất xây dựng ký túc xá xưa kia là một bãi chiến trường, mỗi ngày lượng âm khí bốc lên càng lúc càng nhiều ăn mòn mặt đất bên trên, gây ra những ảnh hưởng như dương khí của sinh viên dần hao hụt, suy yếu, từ đó dẫn tới càng lúc càng nhiều sinh viên có thể thấy âm hồn.

Dương đạo trưởng trầm tư nói: “Đoán chừng, những âm hồn này chỉ ban đêm mới xuất hiện. Căn cứ vào tình huống mà các sinh viên gặp phải, quỷ binh chỉ vì lưu luyến mảnh đất này nên không muốn rời đi, không có ý định hại người. Chỉ cần giúp họ siêu độ là vấn đề được giải quyết.”

Thầy chủ nhiệm khiêm tốn hỏi hai vị đạo trưởng: “Vậy phải siêu độ ra sao?”

Mạnh đạo trưởng đáp: “Cái này khá đơn giản, khai đàn làm phép trước toà ký túc xá là được.”

Thầy chủ nhiệm gấp gáp khoát tay: “Không được, không được, nhất định không được!”

Mặt ông đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Đây là trường đại học, nếu tin này truyền ra ngoài, trường của chúng tôi nhất định sẽ bị bộ giáo dục phê bình! Thế thì… thế thì sau này còn gia đình nào dám yên tâm để con thi vào trường chúng tôi học tập nữa.”

Việc tìm đại sư còn phải lén la lén lút huống gì là công khai mở đàn làm phép. Hành vi này trong mắt người bình thường khác nào cổ suý hành vi mê tín dị đoan.

Bạch Tiên Tiên đề nghị: “Nếu không thể làm phép siêu độ tại trường, vậy chúng ta dẫn dụ đám quỷ binh tới nơi khác làm phép đi.”

Mạnh đạo trưởng đáp: “Chúng lưu luyến nơi đây, không muốn rời đi. Rất khó để dẫn hồn đi.”

Bạch Tiên Tiên ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chuông chiêu hồn chắc có thể sử dụng được chứ ạ?”