Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 76: Giúp người máy toả sáng rực rỡ trong giới diệt ma quỷ



Chuyển ngữ: PHẬT THỦ

Ô Văn Bá là đàn anh khóa trên của Bạch Tiên Tiên, lúc còn học tập tại trường, anh ta được mệnh danh là quái nhân cơ khí. Anh ta chẳng có niềm yêu thích nào khác ngoài việc ngồi trong phòng nghiên cứu người máy. Khi còn đi học anh ta còn từng đạt giải quán quân trong cuộc thi Nhà Phát Minh Trẻ toàn quốc.

Sau khi tốt nghiệp, anh ta từ chối mọi lời mời gọi của các doanh nghiệp, rời thành phố lớn trở về quê, sửa căn nhà ở quê thành một xưởng nghiên cứu máy móc. Ngày đêm mê mẩn với việc nghiên cứu, đã rất lâu không liên lạc với bất kỳ ai.

Lúc Bạch Tiên Tiên nhận được điện thoại của anh ta vô cùng kinh ngạc, lòng thầm nhủ chẳng lẽ sự nổi tiếng của mình đã lan truyền đến tận tai quái nhân cơ khí này rồi?

Cuối cùng sau khi nghe anh ta đề cập đến robot diệt quỷ, cô không hề lấy làm ngạc nhiên.

Có điều món đồ chơi nho nhỏ của cô, đứng trước mặt người ngoài nghề mới dám chém gió, khoe khoang, chứ đặt trước mặt đại thần cỡ Ô Văn Bá, có thể nói tầm thường đến mức không dám nhắc tới.

Quả nhiên, Ô Văn Bá nghe xong về flycam dùng phù chú để điều khiển của cô, giọng điệu từ hưng phấn giây lát hoá thành thất vọng: “Chỉ có vậy?”

Bạch Tiên Tiên: “À… thì… vâng.”

Ô Văn Bá cảm thấy rất đau lòng: “Anh nghiên cứu về người máy nhiều năm như vậy, gần như mọi hướng đi đều đã từng thử qua. Duy chỉ có lĩnh vực bắt ma, trừ quỷ là chưa. Một ý tưởng thú vị, đặc sắc như vậy, cô đã có thể nghĩ ra, sao lại chỉ dừng lại ở flycam?”

Bạch Tiên Tiên đột nhiên có cảm giác xấu hổ của đứa học ngu bị học sinh giỏi khinh bỉ, coi thường: “Chủ yếu là do chức năng mà em muốn phát triển nhất là bắt quỷ, hàng yêu. Mà bản thân việc diệt quỷ phải dựa trên đạo pháp tự thân qua một quá trình tu tập tạo thành. Đương nhiên em đâu thể làm ra được một con robot có thể tu hành đạo pháp được. Điều đó đi trái lại với quy luật tự nhiên. Vì thế em chỉ có thể phát triển theo hướng công cụ hỗ trợ, để nó giúp một số việc như tìm đường, ném bùa chú…”

Ô Văn Bá: “Thiển cận.”

Bạch Tiên Tiên: “...”

Ô Văn Bá: “Máy hút bụi, rồi flycam mà cũng xứng được gọi là người máy? Người tức là phải đủ tứ chi, cơ thể mới có thể gọi là người! Lĩnh vực bắt quỷ, trừ tà anh không hiểu rõ, nhưng dù cô có định phát triển theo hướng máy móc phụ trợ, người máy cũng tuyệt đối không thể chỉ làm được ba cái thứ lông gà vỏ tỏi như ném bùa! Anh đơn cử một ví dụ, trên đường bắt quỷ cô bị lạc, điện thoại mất sóng, không tìm được phương hướng. Nếu như người máy cô mang theo có cài đặt định vị vệ tinh GPS, có phải rắc rối đã được giải quyết dễ dàng rồi đúng không? Lại lấy thêm một ví dụ khác. Mặc dù ma quỷ không phải thực thể, nhưng anh xem trên mấy bộ phim, sau lưng con quỷ đôi khi cũng có sự thúc đẩy của những kẻ xấu có dã tâm. Cô tự thân tu hành, đương nhiên có thể dùng đạo pháp đối phó với ác quỷ, nhưng nếu như người máy cô mang theo có khả năng chiến đấu tốt, trực tiếp hạ đo ván gã người xấu kia, có phải vấn đề được đơn giản hoá đi nhiều không? Mất đi hậu phương, ác quỷ cũng rén hơn đúng chứ? Cô căn bản không hiểu rõ về người máy, nó có thể làm được rất nhiều thứ mà cô không thể làm được!”

Bạch Tiên Tiên: “...”

Quái nhân cơ khí mỗi khi nhắc tới người máy thường có hơi điên điên, trước kia khi còn đi học, ai cũng nói anh ta bản tính thất thường, đời này chỉ sợ không lấy được vợ, chắc ôm người máy yêu quý đến khi chết già.

Bạch Tiên Tiên nghe xong ngược lại cảm thấy cực kỳ kính nể, trong sách không phải đã nói rồi sao, những người như Ô Văn Bá hoặc là kẻ điên hoặc là thiên tài.

Nhìn những thành quả Ô Văn Bá đạt được trong những năm qua, hiển nhiên anh ta là một thiên tài.

Thiên tài khinh bỉ cô cũng là điều hết sức bình thường, Bạch Tiên Tiên không hề tức giận, còn cười tủm tỉm nói đùa: “Quả là em không hiểu rõ lắm. Với khả năng của em, cùng lắm cũng chỉ làm được mấy thứ đồ chơi như flycam mà thôi. Đàn anh, nếu anh đã cảm thấy hứng thú với lĩnh vực này như thế, không bằng giúp em, chúng ta cùng nghiên cứu phát triển robot diệt quỷ?”

Ô Văn Bá: “Được thôi!”

Bạch Tiên Tiên: “?”

Ô Văn Bá: “Gửi địa chỉ đi, sáng sớm mai anh xuất phát qua đó luôn.”

Bạch Tiên Tiên: “...”

Ô Văn Bá đối với đề nghị này của cô cực kỳ vui vẻ, giọng điệu lại trở nên hưng phấn, thoải mái: “Bắt quỷ, hàng yêu là lĩnh vực của cô, phát triển người máy là sở trường của anh. Hai ta cùng kết hợp, chắc chắn có thể làm ra một con robot độc nhất vô nhị!”

Những năm gần đây tất cả các hướng nghiên cứu, phát triển người máy, Ô Văn Bá đều đã thử, tuy nhiên hiện tại anh ta cảm thấy bản thân đang giậm chân tại chỗ, không có bước tiến mang tính đột phá nào trong lĩnh vực mình đam mê theo đuổi. Tạo ra robot hỗ trợ bắt quỷ, trừ tà như một làn gió mới, một vùng đất màu mỡ truyền cảm hứng cho anh ta, khiến Ô Văn Bá vừa kích thích, vừa hào hứng.

Thì ra trên đời thật sự có ma quỷ.

Nhưng không quan trọng!

Robot và ma quỷ, khoa học và tâm linh. Trời ạ! Cỡ nào thần kỳ, cỡ nào vi diệu. Anh ta không khỏi thầm cảm thán vì sự kết hợp độc lạ có một không hai sắp tới. Có điều, ngẫm lại, hai từ này đặt cạnh nhau rất có hơi phản khoa học khiến anh ta không nhịn được khẽ run.

Cô đàn em Bạch Tiên Tiên không có ý chí phát triển đi lên này, đúng là đã mai một thiên phú, qua loa có lệ với khoa học! Anh ta phải đi uốn nắn lại tư tưởng sai lầm của cô, giúp người máy toả sáng rực rỡ trong giới hàng ma diệt quỷ.

Cúp điện thoại, gửi địa chỉ cho đàn anh xong xuôi, Bạch Tiên Tiên vẫn cảm thấy mơ hồ, mông lung.

Cô kể chuyện này cho Tạ Ý, nhưng có vẻ cô bạn này bắt trọng điểm hơi sai lệch: “Quái nhân cơ khí nổi danh giang hồ. Đến khi nào các cậu bắt tay vào nghiên cứu nhớ gọi tớ qua xem. Háo hức quá!

Bạch Tiên Tiên im lặng hồi lâu.

Tạ Ý hỏi: “Sao không nói gì? Muốn nghe tớ hít thở hả?”

Bạch Tiên Tiên đáp: “Không! Tớ đang chờ sư huynh Linh Minh rep tin nhắn!”

Tạ Ý: “Gần đây anh ấy rời nhà đến thủ đô, nói là tham gia giao lưu với hội đạo thuật gì đó!”

Bạch Tiên Tiên “à” lên một tiếng đầy ám chỉ, Tạ Ý không hiểu ý cô bạn, thẳng thắn hỏi: “Không phải cậu đang cho rằng bọn tớ có quan hệ gì đó đấy chứ?”

“Chẳng lẽ không phải?”

“Bạn đánh bài thôi. Sao tớ có thể yêu đạo sĩ được.”

“Này này chị đây là bạn phải uốn nắn cô em một chút. Linh Minh sư huynh là người của chính phái. Đạo sĩ của chính phái có thể kết hôn, sinh con bình thường.”

Tạ Ý im lặng một chút mới đáp: “Lần trước chúng tớ đang chơi mạt chược, đánh được nửa ván anh ấy bảo phải đi bắt ma.”

Bạch Tiên Tiên: “?”

Tạ Ý: “Tớ không muốn về sau cả hai hẹn hò, gặp được một tí thì anh ấy xách quần đi bắt yêu quái. Còn nữa, công việc của anh ấy quá nguy hiểm. Tớ chỉ muốn một câu chuyện tình bình thường, an yên, không muốn thăng trầm, giật gân như mấy bộ phim kinh dị.”

Đối với Tạ Ý, tình yêu mà cô ấy mưu cầu mong muốn chính là thế, mà trên phương diện là một người bình thường đương nhiên không dễ dàng chấp nhận được quan hệ tình cảm với một người nghề nghiệp đạo sĩ, chuyên đi bắt ma, trừ tà, hàng yêu, diệt quỷ.

Nghe xong, Bạch Tiên Tiên cũng chiêm nghiệm được nhiều điều.

Mong tổ sư gia phù hộ độ trì Linh Minh sư huynh, tuyệt đối đừng để huynh ấy thích Tạ Ý, không thì đường tình của huynh ấy sẽ long đong lận đận đủ điều.

….

Tết năm nay đến muộn, sau lập xuân mới đến Tết Nguyên Đán.

Trong dịp tết nhân viên y tế phải thay phiên trực ban, nhưng nhà xác dù gì cũng là nơi đặc thù, dù không ai trực cũng không ảnh hưởng đến công việc, cộng thêm việc hai vị cao thủ thân phận đặc biệt, cho nên lãnh đạo bệnh viện xua tay một cái lập tức cho nhà xác nghỉ.

Theo quy định của nhà nước, Bạch Tiên Tiên được nghỉ một ngày trước 30 tết, cô thu dọn hành lý, đồ đạc chuẩn bị qua nhà hai vị trưởng lão.

Căn nhà thuê ngày trước gồm bốn phòng ngủ, hai phòng khách, cô giữ lại một phòng cho mình. Kỳ nghỉ dài bảy ngày cùng cha và các trưởng lão quây quần ăn tết, nghĩ đến đã thấy vui.

Lúc về đến nhà, trước cửa đã dán câu đối và chữ Phúc, đèn lồng đỏ cũng được treo lên ban công. Vào đến nhà bánh, mứt, trà, hoa quả tất cả đều là những loại Bạch Tiên Tiên thích ăn, nhìn xuất xứ, toàn bộ đều là hàng nhập khẩu.

Trước đây cô ngỏ ý muốn cho hai vị trưởng lão tiền sinh hoạt phí, nhưng hai người đều khăng khăng không nhận.

Tam Trưởng lão còn ghét bỏ nói: “Vài đồng tiền của con, còn chẳng bằng ông đi dạy mấy buổi Thái Cực Quyền.”

Hiện tại tam trưởng lão cũng được coi là người có tiếng tăm trong khu vực, chưa nói đến việc dạy Thái Cực Quyền, trước đó ông xem tướng cho một bà lão nói sắp có hoạ sát thân, lại đưa cho người kia một lá bùa để hoá giải.

Mấy ngày sau lúc bà lão băng qua đường bị một cậu thiếu niên trượt ván đụng ngã, chỉ cách lúc ấy vài giây, ngay cách đó vài mét, một chiếc ô tô chở hàng vì thắng xe không ăn nên đâm sầm vào vệ đường. So với bị xe tông, đương nhiên bị đụng ngã chỉ là chuyện cỏn con, chuyện này một đồn mười, mười đồn trăm. Tam trưởng lão trở thành Thần Toán Tử (*) nức tiếng trong giới người già khu công viên gần nhà.

(*) Thần Toán Tử - Tưởng Kính, nhân vật hư cấu trong tác phẩm văn học Thủy Hử truyện của Thi Nại Am, thủ lĩnh thứ 53 của Lương Sơn Bạc.Ông là người văn võ song toàn, có tài điều binh khiển tướng, bày binh bố trận, tính toán giỏi nên gọi là Thần Toán Tử (神算子).

Hiện tại thi thoảng lại có người tới tận nhà nhờ xem quẻ, hoặc xin bùa, khách đến đa phần đều là các ông lão bà lão trong hội người cao tuổi múa ở quảng trường. Người trẻ tuổi trong nhà họ dù không tin, nhưng hai vị trưởng lão tính tình hoà nhã, chính trực, lại không thu phí cho nên cũng không bị coi là kẻ lừa gạt, cũng vì vậy họ cũng tuỳ ý để các cụ tới hỏi han, xin quẻ, cầu may.

Trong nhà tràn ngập hương vị Tết đến xuân về, trên TV đang chiếu đoạn phỏng vấn hậu trường trước thềm chương trình gala cuối năm.

Trong nhà bếp Nhị trưởng lão đeo tạp dề hăng say nấu nướng, Bạch Tiên Tiên bóc quýt đi lung tung quanh nhà một vòng, lại chạy ra ban công ngồi cạnh Tam Trưởng lão đang ngồi trên ghế dành cho người già chăm chú đọc mấy cuốn sách huyền học. Cô đút cho ông nửa quả quýt, cười híp mắt hỏi: “Tam trưởng lão, ông cảm thấy con có nên gọi Trần Lẫm qua ăn cơm tất niên với nhà mình không?”

Tam Trưởng lão không thèm để ý đến cô.

Bạch Tiên Tiên than thở nói: “Con cảm thấy anh ấy ăn tết một mình kể cũng đáng thương. Nếu đặt mình ở vị trí anh ấy, một thân một mình lẻ loi trơ trọi, không người thân, không gia đình ở bên cạnh, ở nơi đất khách quê người, lủi thủi ăn tết. Chắc chắn hai vị trưởng lão và ba con sẽ đau lòng lắm…”

Tam Trưởng lão nhăn mày, bực mình cầm cuốn sách gõ vào đầu cô: “Con muốn thì gọi nó qua đi! Hỏi ông làm gì! Chẳng lẽ ông bảo không gọi thì con sẽ làm theo chắc?”

Bạch Tiên Tiên tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Thì con vẫn muốn trưng cầu ý kiến của ông một chút ấy mà!”

Tam trưởng lão nghiêng người sang chỗ khác, không kiên nhẫn phất phất tay: “Đi đi. Muốn gọi thì tranh thủ thời gian gọi nó qua luôn! Bảo nó đến không cần mua gì cả! Nhà có đủ đồ rồi!”

Bạch Tiên Tiên vui sướng rút điện thoại di động ra: “Trần Lẫm, anh đang ở dưới lầu à? Ừm, mau lên đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Tam trưởng lão: “...???”