Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 86: Cương thi



CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ

Đây có thể coi là hôn lễ hoành tráng nhất mà Bạch Tiên Tiên từng tham dự. Mấy thôn xung quanh cùng đến chia vui, tiệc tùng long trọng, người tới tham gia náo nhiệt, tấp nập như chảy hội, thậm chí còn đông vui, náo nhiệt hơn tết Nguyên Đán.

Cửa viện đặt hai cái bàn, cậu, mợ Lôi Lôi ngồi mỗi người một bên chuyên phụ trách trông coi tiền mừng, theo cách gọi của dân địa phương ở đây thì là viết lễ. Người nào đưa tiền mừng đều sẽ được ghi lại trên thiệp hồng, để ngày sau gia đình đáp lễ lại.

Người khác đều tặng hồng bao số tròn, chỉ có ba người Bạch Tiên Tiên là tặng tiền mừng số lẻ. Chín trăm chín mươi chín tệ, lúc đọc cho cậu mợ Lôi Lôi ghi, cả hai đều ngây người nhìn ba cô gái trẻ.

Cũng may mợ là người tâm hồn trẻ trung, bắt kịp xu hướng của giới trẻ ngày nay, ngẩn người vài giây lập tức phản ứng lại: “Số đẹp, số đẹp. Ý chúc hạnh phúc dài lâu, bên nhau vĩnh cửu đây mà.”

Đây cũng là hẹn ước của bốn cành hoa ngành cơ khí, sau này cho dù là ai trong bốn người kết hôn, ba người khác nhất định sẽ đến mừng chín trăm chín mươi chín tệ. Không quan tâm nhiều ít, chỉ cần đọc mấy chữ này lên cũng đủ thấy thoải mái, êm tai.

Tiệc cưới kéo dài đến tận chiều tối. Sau khi ăn uống no say, cả thôn lại bước vào hoạt động giải trí với quy mô tầm cỡ - hội đánh bài với sự tham gia của toàn bộ người dân cả thôn.

Chà mạt chược, đấu địa chủ (*) gì đó, tất cả đều có hết. Tạ Ý mặt mày rạng rỡ, phấn khởi nhập hội, lại còn thắng được mấy trăm tệ của các bà dì trong thôn. Mấy bà dì chỉ biết đau lòng, ôm ngực, cảm thán: Sinh viên có học thức đúng là có khác, đánh bài thật lợi hại.

(*) Đấu địa chủ (斗地主) là một trò chơi bài phổ biến ở Trung Quốc. Đấu địa chủ thường được chơi như một trò chơi cờ bạc ở Trung Quốc.

Bạch Tiên Tiên và Lưu Vân bưng trà rót nước quần quật từ trưa đến tối đứng bên cạnh lắc đầu nguầy nguậy phản đối: Không, không chỉ có cậu ấy mới thế thôi.

Đến tận khuya tiệc cưới mới cơ bản kết thúc. Đêm tân hôn cô dâu đương nhiên sẽ ngủ tại nhà chú rể. Chơi nốt buổi tối, sáng hôm sau ba người đặt vé máy bay và xe để trở lại Vân Xương vào chiều muộn ngày mai. Xong xuôi công việc cả ba về nhà Lôi Lôi nghỉ ngơi.

Ba cô gái lười chia phòng ngủ, lại chen chúc nhau trên giường cưới của Lôi Lôi tắt đèn hàn huyên một hồi đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Lưu Vân tiếc nuối nói: “Đêm nay không náo động phòng à?”

Tạ Ý vỗ đầu cô bạn: “Đừng giày vò vợ chồng son nhà người ta nữa mẹ. Để người ta thanh thản làm chuyện đại sự đi.”

Lưu Vân: “Đây không phải là xe đưa đón các bé mầm non! Bé muốn xuống xe.”

Tạ Ý: “Nào nào sao lại xuống! Đến đây để chị cho bé mở mang tầm mắt cái gì gọi là ngon từ thịt, ngọt từ xương mlem mlem.”

Ba cô gái lăn qua lăn lại trên giường, ầm ĩ một lúc, đột nhiên dưới nhà vọng lên tiếng ầm ĩ, ồn ào. Lưu Vân vội vàng che miệng lại: “Có phải chúng mình ồn quá rồi không?”

Tạ Ý cẩn thận nghe ngóng tình hình: “Có người tới thì phải.”

Đèn trong nhà và sân đều được bật sáng, sau đó là tiếng mẹ Lôi Lôi lớn tiếng nói vọng ra: “Trời ạ! Chuyện gì thế này?”

Một giọng nói xa lạ, nóng nảy vang lên: “Bị dã thú trên núi cắn! Quế Hương chồng cô đâu, gọi anh ta dậy lái xe đưa thằng bé đến bệnh viện trên trấn đi.”

Mẹ Lôi Lôi nói: “Buổi tối uống nhiều quá nên ông ấy ngủ rồi! Giờ chắc không lái xe được! Anh chờ chút, Lôi Lôi cũng biết lái xe, em gọi bảo nó tranh thủ chạy về!”

Bên dưới nói tương đối lớn, ba cô gái trên lầu nghe được rõ ràng toàn bộ câu chuyện. Tạ Ý hỏi: “Ai bị dã thú cắn? Bên trên núi này có thú hoang dã á?”

Bạch Tiên Tiên nhanh chóng đứng lên mặc quần áo: “Cái này quan trọng à? Trọng điểm là đêm động phòng hoa chúc của Lôi Lôi của chúng ta sắp bị phá hỏng rồi. Nào mau mau giải cứu Lôi Lôi!” Cô khoác áo, nhảy xuống giường, đẩy cửa sổ gọi với xuống: “Dì ơi. Con cũng biết lái xe. Không cần gọi Lôi Lôi đâu ạ.”

Mẹ Lôi Lôi đang cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho con gái, nghe thấy âm thanh trên lầu truyền xuống, bà ngẩng đầu nhìn lên: “Tiên Tiên, các con chưa ngủ à? Ôi con xem sao lại xảy ra chuyện này chứ! Con lấy bằng lái lâu chưa?”

Bạch Tiên Tiên nói: “Lâu rồi ạ! Ban sáng con thấy xe chú lái rồi. Là xe số tự động. Không thành vấn đề.”

Mẹ Lôi Lôi cũng không nỡ phá hỏng đêm tân hôn của con gái, nghe Tiên Tiên nói vậy cũng đành đồng ý.

Bạch Tiên Tiên mặc quần áo tử tế, chạy xuống lầu, mẹ Lôi Lôi đưa chìa khoá cho cô. Trong phòng khách lầu mootj, một ông chú trung niên ôm một đứa bé tầm tám chín tuổi, một người phụ nữ ngồi bên cạnh nâng chân đứa bé. Hai người đều lo lắng đến mức mặt tái mét, trán đổ đầy mồ hôi.

Tạ Ý và Lưu Vân cũng chạy theo sau, sợ hãi hỏi: “Cậu bé bị thương chỗ nào vậy ạ? Có nghiêm trọng không?”

Người đàn ông trung niên khàn khàn đáp: “Đùi và tay đều bị rách, không biết là loài thú dữ nào cắn.”

Mặt cậu nhóc đỏ bừng, như thể phát sốt, hai mắt nhắm nghiền, cả người run rẩy. Tạ Ý lo lắng nhìn thằng bé: “Sau khi bị thú hoang cắn cần lập tức khử trùng vết thương, hai cô chú đã sát khuẩn cho bé chưa ạ.”

Hai người lắc đầu, mẹ cậu bé sụt sùi nói: “Trong nhà cô không có đồ cứu thương.”

Mẹ Lôi Lôi nói: “Nhà em có! Chờ chút, để em đi lấy.”

Bạch Tiên Tiên nhận chìa khoá xe, đi trước lái chiếc SUV dừng trước cửa nhà, vừa vào đến bên trong đã nghe mẹ Lôi Lôi hét lên thất thanh: “Vết… vết cắn này bị sao thế? Sao bên trong vết thương lại có sợi lông dài vậy?”

Mẹ đứa bé khóc nấc lên: “Mới vừa rồi không thấy gì cả mà? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?!”

Cha đứa bé ôm chặt lấy con trai, hốt hoảng: “Nhanh đến bệnh viện thôi! Lên xe sát khuẩn vết thương sau.”

Bạch Tiên Tiên nghe nói bên trong vết thương có một sợi lông dài mọc ra thoáng sửng sốt, cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhanh chân bước lên phía trước xem xét tình hình: “Con xem thử chút.”

Bố mẹ đứa trẻ sợ đến phát hoảng, liên tục thúc giục: “Đừng xem nữa. Mau mau đến bệnh viện đã.”

Bạch Tiên Tiên đã đến gần, mượn ánh đèn dưới hiên quan sát miệng vết thương trên cánh tay đứa bé. Dấu vết của móng vuốt và răng nanh để lại vô cùng rõ ràng. Vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng làn da xung quanh miệng vết thương đều biến thành màu xanh đen, trên miệng vết thương chi chít những sợi lông mịn trắng lít nha lít nhít.

Bạch Tiên Tiên thoáng trợn mắt giây lát, vội vàng quay đầu lại nói với Tạ Ý: “Đi lên lầu mang ba lô của tớ xuống đây.”

Tạ Ý giật mình một cái, vội vàng quay người chạy lên lầu.

Cha mẹ cậu bé bị vẻ mặt nghiêm trọng của Bạch Tiên Tiên dọa sợ, thoáng chần chờ, quay đầu hỏi mẹ Lôi Lôi: “Cô … cô gái này là bác sĩ đúng không?”

Mẹ Lôi Lôi ngơ ngác đáp: “Không… không phải, con bé là bạn cùng phòng của Lôi Lôi, cũng học về kỹ thuật điện máy… Nhưng em nghe Lôi Lôi nói, hình như con bé công tác ở bệnh viện!”

Bạch Tiên Tiên kiểm tra kỹ càng tất cả vết thương trên người cậu bé, trầm giọng nói: “Trước đừng vội đưa em ấy tới bệnh viện, đặt em ấy lên trên bàn đi ạ. Cháu xem thử xem đã.”

Mẹ cậu bé nghe Bạch Tiên Tiên làm việc tại bệnh viện, tất nhiên cảm thấy có đôi phần tín nhiệm, bà khẽ đẩy tay chồng: “Nhanh nhanh! Nghe theo lời bác sĩ đi ông xã!”

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, vừa hay Tạ Ý mang ba lô xuống.

Bạch Tiên Tiên lấy chu sa và bùa vàng từ trong ba lô ra, lại nhờ mẹ Lôi Lôi xuống bếp lấy giúp chút đồ: “Dì ơi, nhà mình có gạo nếp không ạ? Cho con xin một nắm gạo nếp, và một bát nước lọc.”

Mẹ Lôi Lôi không biết cô định làm gì, nhưng thấy thái độ nghiêm túc của cô, bèn lập tức làm theo.

Người đàn ông trung niên chần chờ một lúc mới đặt con trai nằm lên mặt bàn, thấy Bạch Tiên Tiên cùng lúc lấy ra vô số thứ đồ không rõ là gì, lập tức cảnh giác la lên: “Cô muốn làm gì? Cô có phải bác sĩ thật không đấy?”

Bạch Tiên Tiên nói: “Tôi không phải là bác sĩ.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang hoảng loạn đối diện, trầm tĩnh nói: “Nhưng tôi có thể cứu được con trai của chú.”

Người đàn ông ngẩn ra, không biết có phải bị cô dọa sợ hay không, trong giây lát không nói lên lời.

Mẹ Lôi Lôi bê bát gạo nếp và nước lọc từ trong bếp chạy ra: “Gạo đây.”

Bạch Tiên Tiên bỏ gạo nếp và chu sa vào cốc nước lọc, vẽ phù lên bùa vàng, sau đó đốt phù bỏ vào trong cốc.

Mọi người nhìn Bạch Tiên Tiên đem thứ hỗn hợp kỳ quái kia cẩn thận thoa lên vết thương của cậu nhóc. Hỗn hợp chu sa, gạo nếp, bùa chú chạm vào vết thương lập tức biến thành màu đen, Bạch Tiên Tiên tỉ mỉ lau hết phần hỗn hợp đổi màu đi, sau đó đắp tiếp lớp mới lên.

Cứ như thế, lặp đi lặp lại nhiều lần. Những dải lông tơ màu trắng trong miệng vết thương dần dần biến mất mà mắt thường cũng có thể trông thấy.

Cha mẹ đứa bé đứng bên cạnh thấy thế đều không nói lên lời, đây cũng là lần đầu tiên Lưu Vân tận mắt thưởng thức màn thi triển kỹ năng thượng thừa của cô bạn đạo sĩ tổ truyền cùng phòng.

Lưu Vân nuốt nước bọt ngẩn người hỏi: “Tiên Tiên, cậu đang làm cái gì thế?”

Bạch Tiên Tiên: “Nhổ cương.”

Lưu Vân: “Cương là gì cơ?”

Bạch Tiên Tiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, sắc mặt nặng nề, im lặng một lát mới từ tốn nói: “Cương của cương thi.”

Tạ Ý thất thanh thốt lên: “Ý cậu là em ấy bị cương thi cắn á?”

Bạch Tiên Tiên nhìn về phía hai2 vị phụ huynh đang run lẩy bẩy hỏi: “Cô chú thấy rõ thứ cắn cậu bé không?”

Mẹ cậu bé hoảng sợ đến mức không nói lên lời, người ba phải nuốt nước bọt mấy lần mới mở miệng ra nói thành câu lưu loát được: “Không… Thằng bé ăn cơm tối xong, nói muốn ra ngoài chơi, gia đình tôi đang bận việc nên cũng không chú ý. Lúc tìm được nó, thằng bé đã mê man ở bức tường ở vườn sau rồi.”

Mẹ Lôi Lôi lắc đầu như trống bỏi: “Không thể! Không có khả năng! Ở đây sao có thể có cương thi được?”

Lưu Vân ôm chặt cánh tay Tạ Ý: “Trên đời này thật sự có cương thi á? Ôi mẹ ơi là cái con vừa đi vừa giật đùng đùng trong phim ý hả?”

Bạch Tiên Tiên nhìn về phía đứa bé mặt mũi đã dần hồng hào trở lại: “Không phải, thật ra cương thi chỉ đơn giản là xác chết bị biến dị. Các thành phần hoá học trong bãi tha ma không phù hợp cho các sinh vật sống, độ ẩm bất cân bằng dẫn đến quá trình phân huỷ xác chết bị chậm lại. Cộng thêm việc địa điểm của nghĩa địa không thích hợp, ví dụ núi phía bắc, nhưng nguồn nước lại nằm tận phía nam, dễ dàng sinh ra âm khí, về lâu về dài sẽ tạo nên điều kiện môi trường lý tưởng hình thành thây ma.”

Cương thi không giống quỷ, nó không có hồn phách, nhưng có thực thể.

Nói về ý thức, chỉ là chút ý thức ban đầu của thể xác người đó còn sót lại trước khi biến đổi. Dù sao vật chất quyết định ý thức, đại não vẫn còn trong hộp sọ chưa bị phân huỷ thì chung quy vẫn còn chút tác dụng.

Thật ra nói nó là một loại dã thú cũng chẳng sai. Bởi vì nhìn chung có điểm tương đồng, chỉ là cương thi khó đối phó hơn so với dã thú. Người bị nó tấn công nếu không kịp thời nhổ cương, mặc dù sẽ không bị biến thành thây ma giống phim ảnh, nhưng một khi nhiễm thi độc rất khó cứu sống.

Đám người trong phòng đều ngây người. Cửa lớn lầu một vẫn đang mở. Cả nhóm không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài. Xa xa một màu đen kịt, nặng nề bao phủ vạn vật, luôn có cảm giác chỉ một giây sau sẽ có một con cương thi từ trong màn đêm bay ra, giương nanh, múa vuốt nhào vào cắn họ.

Lưu Vân sợ phát khóc: “Vậy làm sao bây giờ? Tiên Tiên, cậu giết quỷ lợi hại như thế, chắc khử cương thi cũng đỉnh không kém đúng không?”

Bạch Tiên Tiên còn chưa trả lời, cậu nhóc đột nhiên rên rỉ mấy tiếng rồi tỉnh lại. Cha mẹ cậu bé vừa mừng vừa sợ, Bạch Tiên Tiên đưa tay sờ lên trán kiểm tra thử. Cậu bé đã hạ sốt, cô cúi đầu thấp giọng hỏi han: “Bé con, em còn nhớ bị cắn ở đâu không?”

Cậu nhóc mơ màng, cả người đau nhức, trông thấy cha mẹ, miệng tức khắc bẹp ra, vừa khóc vừa nói: “Suối nước nóng trên núi…”

Bạch Tiên Tiên nhìn về phía ngọn núi xa xa mơ hồ ẩn hiện trong màn đêm đen kịt.

Cô thoăn thoắt cất lại dụng cụ, vác ba lô trên vai, hít một hơi thật sâu nói: “Tớ phải lên núi.”

Tạ Ý sững sờ, vội vàng níu lấy cánh tay cô: “Không được! Đã trễ thế rồi. Lúc sáng các chú đã nói ngọn núi này còn hoang sơ, không thể lường trước được trong núi có những nguy hiểm gì! Nếu cậu gặp nguy hiểm thì biết làm thế nào? Muốn đi thì để sáng sớm mai đi!”

Thái độ của Bạch Tiên Tiên cực kỳ điềm tĩnh, tỉnh táo: “Không thể để mặc con cương thi kia tác oai tác quái, nhởn nhơ bên ngoài được. Một đêm cũng đủ gây ra những rủi ro khôn lường. Tớ phải nhanh chóng tìm bắt được nó!”

Cô quay đầu dặn dò cha mẹ đứa bé: “Giờ cô chú lập tức đưa em ấy đến bệnh viện đi, dù sao vẫn cần sơ cứu vết thương và uống thuốc phòng cảm mạo.” Nói rồi lại quay sang Tạ Ý và Lưu Vân: “Sáng mai nếu tớ không trở lại, hai cậu cứ đi trước, không cần chờ tớ.”

Lúc này Lưu Vân thực sự đã không còn kiềm được nước mắt, mếu máo lắc đầu: “Tiên Tiên cậu đừng nói gở nữa, cậu nói vậy làm tớ cũng có cảm giác cậu không trở về được nữa đấy.”

Bạch Tiên Tiên bật cười, dỗ dành: “Đừng coi thường kỹ năng của tớ.”

Cô rút kiếm Lục Linh trên tay, cổ tay khẽ chuyển, mũi kiếm vẽ trên không một đường vòng cung hoàn hảo, thuần thục, trôi chảy, hướng về phía hai cô bạn thân, tạo một tư thế anh tuấn, hào hoa, cười khanh khác nói: “Truyền nhân Thiên Sư nhà họ Bạch há lại sợ dăm ba con cương thi sao?”

Tạ Ý: “Nhưng cậu không sợ tối à?”

Bạch Tiên Tiên: …