Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 88: Tiên Tiên combat thây ma



CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ

Flycam được liên kết trực tiếp với điện thoại di động của cô, còn có thêm tính năng định vị và chỉ đường tự động, cộng với khả năng quay chụp từ trên cao. Bạch Tiên Tiên có thể quan sát tình hình phía dưới thông qua di động một cách rõ ràng.

Trong cuộc đời làm Thiên Sư của Tiên Tiên từ lúc vào nghề đến nay, đây là lần thứ ba cô phải chiến đấu giữa thâm sơn cùng cốc thế này.

Lần đầu tiên là lúc bị hai vị trưởng lão ném vào bãi tham ma luyện lòng dũng cảm, lần thứ hai là vụ đệ tử Hạ Vân của phái Thần Tiêu mất tích, mọi người cùng nhau vào núi tìm kiếm anh ta. Còn lần thứ ba chính là tình huống hiện giờ.

Mỗi lần tâm trạng đều có sự khác biệt.

Sợ tối không? Sợ ma quỷ không? Sợ cương thi không?

Đương nhiên là sợ rồi.

Nhưng sợ và lùi bước là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Tiếng động cơ của flycam quá ồn ào, hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh của núi sâu trong đêm tịch mịch. Đầu hạ, bầu trời trong trẻo, không một gợn mây, tinh hà xán lạn, ánh trăng trong trẻo, từ trên không trung rót xuống rừng cây rậm rạp. Đi được một đoạn, đến khi mắt thích ứng với bóng tối, Tiên Tiên dần dần nhìn rõ bốn phía xung quanh.

Thảm thực vật ở phương Nam cực kỳ giàu có, phong phú. Dưới mặt đất phủ một tầng dày cành khô lá rụng, mỗi lần chân đạp xuống đất đều phát ra tiếng động “răng rắc, rộp rộp”, như đi trên một lớp xốp, hoàn toàn không có cảm giác đặt được chân xuống mặt đất bằng.

Ngọn núi này còn khá nguyên sơ, chưa được con người khai thác. Phần được chính phủ tập trung phát triển là khu vực từ đỉnh núi, đến chân núi, xung quanh suối. Nhưng hướng Bạch Tiên Tiên đi đã sớm lệch ra khỏi khu vực được quy hoạch. Nhờ chức năng dò đường của flycam chẳng mấy chốc cô đã thâm nhập vào sâu trong núi.

Trên núi chẳng có gì cả.

Mấy con tiểu yêu quái trốn sau những tàng cây, lén lút theo sát cô cả đường, nhưng kiêng kị Kiếm Lục Linh trên tay cô nên không dám tới gần. Nếu như là trước kia, Tiên Tiên chắc chắn sẽ dừng lại chém đáng yêu tinh kia tan tành khói lửa mới thôi. Nhưng bây giờ, đoán chừng trải qua quá nhiều chuyện kinh khủng mà người thường khó tưởng tượng nổi cho nên những cảm xúc bồng bột, nóng nảy ngày xưa cũng đã chết lặng. Thậm chí Bạch Tiên Tiên còn cảm thấy có mấy con tiểu yêu này hộ tống lại yên tâm hơn.

Quẻ tượng chỉ hướng Tây Bắc, nhưng sau khi lên núi, cây cối trùng trùng điệp điệp, phía phạm vi hướng Tây Bắc ngọn núi tương đối rộng, cho dù có cầm theo la bàn, Bạch Tiên Tiên cũng khó xác định được phương hướng chính xác của cương thi.

Trời tối lại thêm đường núi hiểm trở khó đi, nếu cô cứ đi không mục đích chỉ sợ cương thi còn chưa tìm được đã ngất xỉu vì kiệt sức, thế thì biết đánh nhau thế nào.

Bạch Tiên Tiên cài kiếm Lục Linh bên hông, đứng yên lặng tại chỗ.

Những con tiểu yêu quái không gần không xa bám theo cô nháy mắt lẩn như trạch, nép mình sau thân cây. Tu luyện xong Thiên Mục không những thị giác tăng lên đáng kể mà thính lực cũng khá hơn trước kia rất nhiều.

Cô nghe được rõ ràng tiếng bàn tán nho nhỏ, lén lút của đám yêu tinh, xì xào xa xa vọng lại: “Cô ả dừng lại rồi! Có phải ả ta phát hiện ra chúng ta rồi không?”

Bạch Tiên Tiên thầm nhủ: Tao đã phát hiện ra chúng mày từ sớm rồi.

Cô rút mấy nén nhanh ra khỏi ba lô đi về phía hàng cây cắm xuống, sau khi đốt hương xong, lẳng lặng nhìn thẳng về phía đám yêu tinh lẩn trốn, thong thả nói: “Nè, tao muốn mời chúng mày ăn cơm. Ok không?”

Giọng mấy con tiểu yêu tinh lanh lảnh vang lên: “Cô ả thật sự phát hiện ra chúng ta rồi! Còn muốn mời chúng ta ăn cơm nữa.”

Bạch Tiên Tiên ra vẻ đáng tiếc dập tắt mấy nén hương trong tay: “Không muốn thì thôi vậy.”

Mấy con tiểu yêu vội lên tiếng: “Ấy ấy đừng đừng! Tôi muốn ăn! Tôi muốn ăn. Đừng dập đừng dập. Tiếc quá! Tiếc quá mà!”

Vừa nói, vừa đùn đẩy nhau dè dặt tiến về phía cô.

Bạch Tiên Tiên lùi lại vài mét, lẳng lặng nhìn mấy con tiểu yêu tinh lổm ngổm bò xuống từ các trạc cây, ngồi xổm xuống, ăn khói hương như hổ đói.

Từ lần Linh Minh giới thiệu cho cô một vị sư phụ cao tay trong ngành hương trầm, hàng mã, tất cả nhang đèn, nến hương cô dùng đều mua từ tiệm nhà vị sư phụ này. Nhang của ông thường không cuộn tàn, mùi hương rất thơm, lại dễ chịu, không gây đau đầu, khó thở.

Mấy con tiểu yêu ăn say sưa, ngon lành, bọn chúng chỉ là lũ cô hồn dã quỷ lang thang, vất vưởng trên núi, thi thoảng may ra được vụng trộm la liếm chút xíu hương hỏa cúng chúng sinh, chứ nào đã từng nếm qua thứ đồ cúng thuần khiết, một cách quang minh chính đại như vậy.

Mấy nén nhang cháy nhanh hơn bình thường rất nhiều, chẳng mấy chốc đã cháy rụi. Nhưng đám tiểu yêu dường như vẫn thòm thèm, đôi mắt hau háu nhìn về phía Bạch Tiên Tiên, nước miếng chảy ròng ròng.

Đột nhiên thấy Bạch Tiên Tiên quơ quơ kiếm Lục Linh trên tay, lũ tiểu yêu biết điều tức khắc thu lại dáng vẻ đói khát, tay chân lóng ngóng run rẩy nép vào một góc.

Bạch Tiên Tiên nói: “Ăn đồ của tao rồi, thì đương nhiên phải giúp tao một việc.”

Mấy con yêu tinh co quắp ôm lấy nhau, lí nhí đáp: “Chuyện gì vậy ạ?”

Bạch Tiên Tiên nói: “Tao đang tìm một con cương thi, chúng mày có biết nó đang trốn ở đâu không? Chỉ cần giúp tao tìm được nó, toàn bộ số hương, nến trong túi này đều thuộc về chúng mày.”

Đám tiểu yêu liên tục lắc đầu: “Không… không cần. Chúng tôi không muốn ăn… Sợ… sợ lắm.”

Bọn chúng sợ con cương thi kìa?

Xem ra quả thực đám này đã chạm trán con cương thi kia rồi.

Bạch Tiên Tiên cầm kiếm Lục Linh chĩa thẳng về phía chúng, gằn giọng: “Sợ cương thi cứ không sợ tao?”

Cũng đúng.

Cô nàng sát thần trước mặt này có vẻ cũng chẳng dễ chơi.

Trong đám tiểu yêu có một con yêu quái lấy hết dũng khí, thỏ thẻ nói: “Bên trong động.”

Bạch Tiên Tiên lập tức nhìn sang: “Động nào? Ở đâu?”

Con tiểu yêu kia run lẩy bẩy đáp: “Nó từ trong động… ra!”

Chẳng lẽ động tiểu yêu quái đang nhắc tới là mộ huyệt của cương thi?

Bạch Tiên Tiên ép buộc kết hợp dụ dỗ: “Chúng mày đưa tao tới đó. Tao sẽ đốt toàn bộ hương nến cho chúng mày ăn. Nếu không hôm nay chúng mày sẽ bị diệt sạch tại đây.”

Mấy con tiểu yêu tinh lập tức quỳ xuống lít nhít gào khóc, van xin, hối hận vì đã để đồ ăn dụ hoặc để giờ thành cơ sự này.

Cô nàng này quá hung ác, tàn độc, hơn hết thanh kiếm trên tay cô toả ra hơi thở lạnh lẽo khiến chúng sợ đến mức hai chân run rẩy. Bạch Tiên Tiên rút kiếm vung lên, đám yêu tinh vừa khóc vừa không tình nguyện lò dò đi phía trước dẫn đường.

Vẫn là hướng Tây Bắc, nhưng điểm đến đã rõ ràng hơn.

Nhiều chỗ thoạt nhìn không có đường đi, nếu Bạch Tiên Tiên đi một mình chắc chắn cô sẽ phải đi bằng đường vòng.

Cứ thế đi được tầm một tiếng, mấy con tiểu yêu tinh đột nhiên dừng lại, nhao nhao nấp sau một gốc cổ thụ lớn, nói thế nào cũng không dám tiến lên phía trước nửa bước.

Flycam lượn qua lượn lại mấy vòng trên không, Bạch Tiên Tiên quan sát tỉ mỉ điện thoại di động. Những nơi cô đi qua hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ có chút âm khí, nhưng riêng khu vực này lại đặc biệt sạch sẽ.

Ở cái nơi thâm sơn cùng cốc, không người lai vãng này quá mức sạch sẽ mới là cực kỳ không bình thường.

Nhìn phản ứng hoảng loạn, sợ sệt của đám yêu tinh cũng đủ đoán ra, ắt hẳn tiểu yêu, vong hồn xung quanh khu này đã bị cương thi dọa sợ chạy mất dép.

Vậy là cuối cùng cũng đến được nơi cần tìm.

Bạch Tiên Tiên lôi toàn bộ chỗ hương, nến trong túi cắm dưới gốc cây cổ thụ đốt cho đám tiểu yêu, nói xong tiếng cảm ơn mới tiếp tục lên đường. Sau lưng vọng đến tiếng nhai nuốt nhồm nhoàm như hổ đói, kèm lời nhắc nhở: “Dưới đất, ở dưới lòng đất.”

Mộ huyệt nằm dưới lòng đất?

Bạch Tiên Tiên chọn chế độ ẩn thân trên điện thoại, Flycam biến đổi thành chế độ du kích ban đêm, thanh âm “ông ông” ồn ào được điều chỉnh xuống thấp nhất, có điều âm thanh tỉ lệ thuận với tốc độ, nó cũng theo đó di chuyển chậm hơn hẳn, hơn nữa không bay được quá cao.

Trên núi có gió, thi thoảng còn văng vẳng tiếng ếch kêu hoà với tiếng rên của dã thú và vài loài chim rừng không tên. Những âm thanh hỗn tạp đó vừa hay át đi tiếng bước chân của cô. Di chuyển được ước chừng mấy chục mét, Bạch Tiên Tiên đột nhiên ngửi thấy một mùi hương kì lạ phiêu lãng trong không khí.

Thứ mùi này rất nhạt. Trong hương thơm tươi mát của cỏ cây cùng mùi bùn đất ngai ngái đặc trưng của rừng núi, phải ngửi rất kĩ mới thấy được, nhưng cô hoàn toàn chắc chắn đó là mùi Kali Nitrat.

Bạch Tiên Tiên khuỵu gối, điều khiển flycam bay thấp xuống, nheo mắt nhìn xung quanh. Vượt qua vô số những vách đá ẩm ướt rêu mọc thành mảng lớn, nơi cuối con đường một cửa hang đen xì xuất hiện.

Đặc biệt xung quanh cửa hang, vô số nhưng hòn đá to nhỏ bắn tung toé, nhìn vết tích để lại có thể đoán ra, có người đã cho nổ tung nơi này nhằm tìm đường vào bên trong.

Có kẻ cho nổ cửa vào mộ huyệt, thả cương thi ra.

Trong nháy mắt ý thức được điều gì đã xảy ra, sau lưng cô lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Là ai? Tại sao lại làm thế?

Mẹ nó, chả lẽ là Phàn Lai Tịnh?

Động cương thi đã ở ngay trước mắt, Bạch Tiên Tiên nhớ đến điềm Hung mà quẻ tượng nhắc nhở, không dám tuỳ tiện bước vào.

Hiện giờ không biết cương thi có trong động không? Cô thận trọng nằm rạp xuống mặt đất, tỉ mỉ điều khiển flycam lái tiến vào bên trong, nín thở theo dõi hình ảnh máy bay thu được qua camera cài đặt trên thân nó, cẩn thận xem xét kỹ càng không bỏ sót bất kỳ manh mối nào.

Trong động quá tối, hình ảnh thu được không rõ ràng. Sau khi vượt qua một hành lang dài sâu hun hút, trên vách đá xuất hiện cửa vào của hai phòng nhỏ. Bên trong đặt các đồ vật được bồi táng theo chủ nhân mộ huyệt, nhìn lướt qua cũng có phần cổ kính. Cô không rành về đồ cổ, càng không biết nhiều về văn hoá mộ táng. Nhưng từ vật bồi táng: Nào là binh khí, tượng ngựa, đoán chừng chủ nhân mộ huyệt này là một võ tướng.

Rất nhanh flycam đã tìm được phòng chôn cất chủ nhân ngôi mộ này.

Nơi này cũng có dấu vết bị cho nổ bom phá cửa, đất đá rơi lả tả trên mặt đất. Ngoài ra còn có những mảng màu nâu lốm đốm lẫn cùng các mảnh vụn. Bạch Tiên Tiên thận trọng điều khiển chiếc flycam bay thấp xuống, quan sát hồi lâu mới phát hiện ra đó là máu tươi.

Nhìn kỹ màu máu có thể thấy dấu vết đã qua mấy ngày.

Bạch Tiên Tiên thầm nghĩ không ổn, mau chóng điều khiển chiếc flycam thoát khỏi mộ huyệt, nhưng khi chiếc flycam vừa quay đầu đã chiếu thẳng vào một đôi mắt đỏ ngầu.

Sau đó nhoáng một cái, cả màn hình điện thoại đều là màu đỏ của đôi con ngươi vô hồn kia.

Con cương thi chộp lấy chiếc flycam, tròng mắt cứng đờ di chuyển, thận trọng nhìn chằm chằm vào ống kính, giống như xuyên qua camera nhìn thấy người đang điều khiển phía sau.

Bạch Tiên Tiên xém chút ném chiếc di động xuống đất, cố kiềm chế cắn chặt môi mới không gào lên.

Vừa rồi lúc camera quét qua, cô có thể thấy rõ ràng con cương thi kia đang hăng hái gặm cắn một thân thể, chân người kia rơi trên mặt đất, chân còn lại run rẩy kịch liệt, trên mặt đất còn hai người nằm quay mặt vào bên trong không rõ sống chết.

Nó bắt thôn dân trên núi???

Màn hình điện thoại lấp lóe mấy cái, sau đó tắt ngấm. Đã mất tín hiệu kết nối với flycam.

Bạch Tiên Tiên gần như bật dậy theo bản năng, vội vàng móc ra lá bùa Ngũ Lôi đã chuẩn bị từ trước, đứng trước cửa hang nhanh chóng bày ra trậnNgũ Lôi, lại cầm chu sa và gạo nếp treo lên cành cây xung quanh. Còn chưa kịp giấu đi, con cương thi đã dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện ở trước cửa hang.

Một thứ mùi hôi thối bao trùm toàn bộ không khí, con cương thi này cao khoảng hai mét, tóc dài lông dài như thú hoang, mắt đỏ, răng nanh trắng ởn. Mười móng tay vừa dài vừa đen, nó gầm rú một tiếng, tức tốc lao về phía Bạch Tiên Tiên.

Trước đây lúc đối phó với Quỷ Miêu, cô đã cảm thấy tốc độ của con Quỷ Miêu đó tà dị, dũng mãnh kinh hồn, không ngờ so với cương thi này vẫn còn kém xa. Ban đầu cô định dùng trận triệu hồi Ngũ Lôi đối phó với nó. Kết quả lối tấn công của con cương thi này quá nhanh cô gần như không có thời gian niệm chú triệu hồi, chỉ đành lui dần về thủ ở chỗ đã treo sẵn gạo nếp và chu sa.

Những thứ này không thể kết liễu nó, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tạm vô hiệu những đòn tấn công như vũ bão của nó.

Hôm nay cô xem như được nếm trải sự nguy hiểm của các pháp sư hệ chiến đấu khi phải cận chiến với yêu tà.

Mấy lần nhào đến không đánh trúng được mục tiêu, con cương thi càng thêm phẫn nộ, rống lên một tiếng xé rách sự tĩnh lặng của màn đêm. Nó phát cuồng vồ vập lao lại về phía Bạch Tiên Tiên.

Bạch Tiên Tiên rút kiếm hướng thẳng lên trời, ném xuống một tấm phù chú, gằn giọng hô: “Thái Nguyên Thiên Nhất, giam thân, buộc hồn.” Bổ thẳng về phía cương thi.

Đây là lần đầu tiên kiếm Lục Linh được đâm vào một vật thể có thật.

Một lực mạnh bắn ngược lại cổ tay đau buốt, thân thể con cương thi này vậy mà cứng ngang sắt thép, kém chút nữa cô đã đánh rơi kiếm Lục Linh.

Động tác của nó thoáng chậm lại, nhưng chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, tròng mắt đỏ quạch, hung ác nhìn cô, không ngừng gào thét, giương nanh múa vuốt.

Bạch Tiên Tiên theo bản năng lùi về phía sau, chỉ một khoảnh khắc, quả nhiên con cương thi vươn đôi móng dài đen ngòm bổ thẳng về phía đầu cô. Cũng may cô lùi lại kịp thời, nhưng da đầu hơi xót, thì ra bị con cương thi kia giật mất một túm tóc.

Bạch Tiên Tiên không để ý đến cơn đau truyền tới, giơ kiếm Lục Linh quyết đoán chém xuống: "Ma vương thúc thủ, thị vệ ngã hiên."

Lưỡi kiếm vô hình chém thẳng tới, nhưng đòn tấn công bằng ma pháp thế này chỉ có tác dụng với tà ma, còn chém vào thân thể cương thi ngoại trừ khiến nó nhiều thêm mấy vết thương ngoài da, làm nó kích động hơn thì không mang lại hiệu quả gì đáng kể, càng đừng nói đến việc lấy mạng nó.

Bạch Tiên Tiên cực kỳ hối hận vì lần này không đem người máy theo.

Nếu có Jarvis ở đây thì tốt biết mấy, dù sao dưới sự cải tạo của Ô Văn Bá, Jarvis cũng coi như một robot hệ chiến đấu tương đối hữu dụng. Mà đối phó với cương thi, so với đòn tấn công ma pháp những đòn tấn công vật lý hữu dụng hơn nhiều.

Nhưng tình thế nguy cấp trước mắt không cho cô thời gian nghĩ lung tung.

Sau những đòn tấn công liên tiếp, con cương thi chi chít vết thương đã bị đẩy đến trạng thái cuồng nộ. Nó thậm chí vượt qua được kết giới bằng gạo nếp và chu sa, thẳng tay chém hàng loạt thân cây đại thụ xung quanh.

Bạch Tiên Tiên xém chút bị mấy cây đại thụ gãy đè phải, cô nhanh chóng lăn mấy vòng trên mặt đất né tránh, nhưng những nơi có thể lẩn trốn xung quanh đều đã không còn. Con cương thi như một mãnh thú bị chọc điên, hung găng kéo mắt cá chân cô, điên cuồng gào lên một tiếng, “Phập” cắn mạnh vào bắp chân Bạch Tiên Tiên.

Cơn đau đớn ập đến, Bạch Tiên Tiên tự nhận thấy tình thế này không thể tiếp tục lấy cứng chọi cứng, thừa cơ con cương thi mất tập trung, giơ kiếm đâm thẳng vào tròng mắt nó.

Hung uế tiêu tán, đạo khí trường tồn!

Kiếm Lục Linh không sắc nhọn nhưng cũng đủ khiến con quái vật ôm đầu đau đớn hét lên thê thảm.

Bạch Tiên Tiên nhân cơ hội tránh thoát, cô lập tức cắn ngón tay, dùng máu vẽ huyết phù phong ấn vỗ thẳng lên trán nó.

Phù chú đỏ nổi bật giữa trán, phừng phừng cháy như lửa trong khoảnh khắc khống chế toàn bộ chuyển động của cương thi.

Muốn hoàn toàn tiêu diệt nó, vẫn phải dựa vào Lôi Hoả.

Cô không để ý đến bắp chân bị thương, nhanh chóng bò dậy, khập khiễng chạy đến trận pháp Ngũ Lôi đã chuẩn bị tự trước. Quả nhiên chạy chưa được mấy bước, sau lưng đã vọng đến tiếng ‘ha ha ha’ sởn gai ốc, cương thi kia đã thoát khỏi khống chế giãy giụa đứng lên.