Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 92: Lấy tà khắc chính



CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ

Đại trưởng lão phải cất công giải thích một lúc Bạch Tiên Tiên mới hiểu.

Xích buộc hồn của thời đại này đã đổi khác, đời mới nhất hiện tại là phiên bản 3.0, phiên bản 1.0 và 2.0 không còn được sử dụng nữa.

Xích buộc hồn gần giống còng tay của cảnh sát ở dương gian, và dụng cụ đắc lực phục vụ công tác của quỷ sai. Nhưng nó không chỉ là vật dùng để áp chế vong hồn mà còn là vũ khí của quỷ sai. Một khi xích hồn vung lên, quỷ hồn không thể không bị khuất phục, vừa rát bỏng lại vừa đau đớn. Sau khi bị dây xích quấn quanh thân, toàn bộ sức lực bị rút cạn, hoàn toàn rơi vào thế cá nằm trên thớt, để mặc quỷ sai xử lý.

Trong vòng đời của mình, một sợi xích buộc hồn trung bình bắt trói áng chừng hơn một vạn quỷ hồn, chưa kể số lượng ác quỷ chết dưới xích buộc hồn nhiều vô số kể. Rất nhiều ác linh hung ác bị quỷ sai dùng xích buộc hồn trừng phạt, lên núi đao, xuống vạc dầu, nhúng mình trong biển lửa. Càng giãy giụa dây xích càng siết chặt, vì thế thân xích buộc hồn hấp thụ vô vàn oán khí, nhưng điều ấy cũng đồng thời giúp xích buộc hồn tăng thêm lực sát thương.

Một sợi xích như thế, dù là món đồ hữu ích không thể thiếu của quỷ sai, nhưng cũng không thể phủ định bản chất chí âm chí tà của nó.

Theo Đại trưởng lão nói, phiên bản xích buộc hồn 2.0 đã bị đào thải được hai năm. Mỗi bản xích buộc hồn đều được sử dụng ít nhất hơn ngàn năm. Những phiên bản không còn sử dụng và lưu hành đều được đặt tại kho lưu trữ của âm ti. Hai ngày trước, xích buộc hồn bản 3.0 của một vị quỷ sai xảy ra chút vấn đề, nên đến kho lấy tạm bản 2.0 cũ để sử dụng tạm thời, trong thời gian chờ cấp mới, thì phát hiện thiếu một cái.

Gã quỷ sai có nhiệm vụ trông giữ nhà kho bị dán một lá bùa Cố Hồn trên lưng, không biết đã mê man bất tỉnh bao nhiêu lâu. Sau khi đánh thức hỏi rõ ngọn ngành mới đại khái biết được tình hình, nửa năm trước Phàn Lai Tịnh đột nhập vào âm ti đánh cắp xích buộc hồn.

Ban đầu gã bị phạt ở âm ti, trăm năm qua sau nhiều lần luân hồi chuyển kiếp, có lẽ đại khái đã sớm tính toán kế hoạch báo thù, gã để tâm tìm hiểu tình hình âm ti, tìm cơ hội đột nhập vào kho lưu trữ.

Bạch Tiên Tiên cảm thấy cây đao đang treo lủng lẳng trên đầu, thoáng chốc đã rơi đến trán, cô hoảng hốt hét lên: “Ba món…”

Đến hiện tại, Phàn Lai Tịnh đã sở hữu trong tay ba món tà vật.

Đối ứng với năm món bảo vật trấn tà, gã chỉ còn thiếu hai món tà vật nữa là có thể khắc chế trận pháp được năm trấn vật tạo ra.

Vạn vật thế gian vốn tương sinh tương khắc, có chính sẽ có tà, có dương sẽ có âm, đây là việc không thể thay đổi, cũng không thể tránh né.

Đạo Môn rất nhanh sẽ biết chuyện này.

Bạch Tiên Tiên nhận được thông báo họp khẩn của Thái Huyền Quán.

Những năm gần đây Đạo Môn dường như luôn trong thế bị động.

Lần nào cũng bị Phàn Lai Tịnh dắt mũi dẫn đi, hiện tại vừa vặn là thời điểm trả lại tất cả.

Vết thương trên chân Bạch Tiên Tiên đã hồi phục, đang bắt đầu kết vẩy lên da non, dù chưa thể đi lại thoải mái được nhưng di chuyển cũng không quá bất tiện.

Trần Lẫm mua vé bay đêm, hai người thu dọn xong hành lý, ba Lôi Lôi sẽ lái xe đưa hai người đến bến xe lửa trên phố huyện.

Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện, chị y tá cầm xe lăn đi, Bạch Tiên Tiên ngồi trên giường, vội vàng gọi cô ấy lại: “Chờ chút, chị đừng thu lại vội. Tẹo nữa em còn cần dùng để di chuyển xuống lầu.”

Chị y tá quay đầu lại, nháy mắt với cô, dí dỏm nói: “Bảo bạn trai em bế em xuống đi!”

Bạch Tiên Tiên cúi đầu xoa chiếc bụng mỡ được nuôi lớn từng ngày bằng nồi canh gà hầm của mẹ Lôi Lôi, cảm thấy khó xử.

Thật ra hiện tại chỉ cần vịn người bên cạnh là cô có thể leo chậm xuống cầu thang.

Trần Lẫm xách hành lý xuống lầu, sau đó trở lại phòng bệnh ngồi xổm trước giường giúp cô đi giày.

Bạch Tiên Tiên tự nắm chặt mu bàn tay mình, không dám động đậy lung tung, chờ Trần Lẫm giúp mình đi giày xong xuôi mới cẩn thận bước xuống giường. Trần Lẫm hơi đứng dậy, vòng cánh tay qua gối cô, một tay ôm chặt eo cô, nhẹ nhàng bế Tiên Tiên lên.

Cô theo phản dạ ôm lấy cổ anh, khuôn mặt hai người gần nhau trong gang tấc.

Trần Lẫm cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, khẽ cụp mi: “Sao thế?”

Bạch Tiên Tiên hỏi: “Em nặng không?”

Anh như bị chọc cười, thì thầm đáp: “Không nặng chút nào.”

Mấy ngày nay túc trực tại bệnh viện ăn ngủ không ngon, cằm anh đã loáng thoáng xuất hiện râu, vừa hay tăng thêm vẻ trưởng thành, sâu sắc. Bạch Tiên Tiên chậm rãi tựa vào vai Trần Lẫm, điềm nhiên như không có việc gì nói: “Anh biết không, tư thế này có một thuật ngữ chuyên môn dùng để miêu tả, gọi là…”

Trần Lẫm thấp giọng đáp: “Bế công chúa.”

Bạch Tiên Tiên kinh ngạc hỏi: “Anh biết?” Cô nháy mắt một cái, bật cười: “Cái này là thành quả học tập của anh đó hả?”

Đôi môi mỏng khẽ cong lên, lúc bước vào thang máy anh mới nhỏ giọng “Ừ” một tiếng.

Ba Lôi Lôi đang lái xe tới.

Trần Lẫm ôm cô đứng ở cửa bệnh viện chờ.

Gần cổng lớn có một cây hải đường. Lần đầu tiên Bạch Tiên Tiên gặp một cây hải đường có hình dạng đặc biệt như vậy. Từ góc độ của cô ngước nhìn lên bầu trời. Một cành hải đường đỏ hồng chậm rãi ung dung đu đưa trong gió, cánh hoa bồng bềnh nhảy múa trong không khí, rơi xuống chóp mũi cô.

Bạch Tiên Tiên không nhúc nhích, đến thở cũng không dám thở mạnh, khẽ thì thầm nói: “Trần Lẫm. Nhìn nè! Trên mũi em có cánh hoa!”

Trần Lẫm cúi đầu. Cánh hoa màu đỏ hồng vừa vặn đậu trên chiếc mũi tinh xảo của cô gái trong ngực, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua từng đường gân hoa, chiếu xuống cánh môi mềm mại xinh đẹp.

Một trận gió bất chợt ập tới, cánh hoa hải đường cứ thế bị gió cuốn đi, cô chun chun mũi, không nhịn được hắt hơi một cái.

Trần Lẫm chăm chú nhìn phiến môi đỏ hồng, cánh tay bất giác nắm thật chặt, như bị thao túng tâm lý, chậm rãi cúi đầu hôn xuống.

Bạch Tiên Tiên trợn tròn mắt, trong khoảnh khắc lại vội vàng khép đôi mi lại, hồi hộp nâng cằm lên đầy mong đợi.

Gió nhẹ phất qua ngọn cây, cơn mưa hoa rì rào bay xuống, trên con đường chật hẹp gồ ghề đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô chói tai: “Tiên Tiên!”

Trần Lẫm: …

Bạch Tiên Tiên: …

Ba Lôi Lôi dừng xe ngay trước mặt đôi trẻ, ông hồ hởi nhảy xuống, bê hành lý lên, nhiệt tình hỏi: “Chú không đến muộn đấy chứ?”

Bạch Tiên Tiên mỉm cười: “Không ạ. Tới rất đúng lúc.”

Cô cảm nhận được thân thể Trần Lẫm căng cứng lên.

Rất tốt, còn cảm giác được độ đàn hồi của cơ ngực.

Lúc trở lại Vân Xương trời đã tối, ba Bạch lái chiếc BMW đến sân bay đón hai người. Sân bay đông đúc, Bạch Tiên Tiên ngại không cho Trần Lẫm bế, vịn cánh tay anh khập khiễng, chậm chạp đi ra, còn mặt không đổi sắc nhân tiện sờ nắn cơ bắp của anh.

Trần Lẫm giả bộ không biết, có điều cánh tay căng lên thể hiện tâm trạng ngượng ngập, bối rối của anh.

Cô con gái bị thương chưa lành, không thể trở lại ký túc xác, ba Bạch đưa Bạch Tiên Tiên về nhà hai vị trưởng lão. Hai vị trưởng lão đã biết tin từ sớm: Tiểu Tiên Nhi đánh nhau với cương thi bị thương. Vì tính chất công việc của bọn họ, hai người cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm. Dù đau lòng nhưng cũng không quá ngạc nhiên, thậm chí Nhị trưởng lão đã chuẩn bị sẵn thuốc bổ chờ Tiên Tiên về nấu cho cô ăn.

Chưa đầy hai ngày, hoà thượng, đạo sĩ trên cả nước đều tề tựu tại Thái Huyền Quán.

Trên Weibo Thái Huyền Quán: Hội nghị Giao lưu Thái Cực của người cao tuổi lần thứ hai chính thức được khai mạc.

Giang cư mận: Cứ có cảm giác bị thao túng tâm lý.

Không giống những lần họp trước chẳng có mối bận tâm, lo lắng, hãi hùng nào, lần này cơ bản người trong Đạo Môn đều đã lờ mờ đoán được ý đồ của Phàn Lai Tịnh.

Lần này vẫn như cũ, gã tới vì khí vận.

Sinh vì khí vận, lại bởi chính khí vận mà chết. Đời này của gã, từ đầu đến cuối đều quẩn quanh trong ảnh hưởng của khí vận. Thứ này đã trở thành nỗi ám ảnh của gã.

Gã không hề động tới trấn vật, vì biết Đạo Môn nhất định sẽ bày sẵn thiên la địa võng để bắt gã, và bảo vệ trấn vật an toàn.

Gã lựa chọn một cách khác: Lấy tà khắc chính.

Bạch Tiên Tiên đem toàn bộ tư liệu Đỗ Thanh Nguyên tổng hợp gửi cho cô, làm thành một file thuyết trình Powerpoint, chiếu lên màn hình lớn, trong hội trường để mọi người đều có thể dễ dàng theo dõi.

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh bản đồ Tổ quốc, và hai pháp đồ khổng lồ màu sắc khác nhau.

Là người trực tiếp tham gia trận chiến đối đầu trực diện với Phàn Lai Tịnh, Bạch Tiên Tiên được chọn làm người tập hợp và tổng kết, cô chỉ vào Powerpoint giải thích: “Năm trấn vật được phân bố tại năm địa điểm, tạo thành một trận pháp khổng lồ bảo hộ khí vận. Các vị hãy nhìn vào điểm đánh dấu đỏ này.

Vài ngày trước, các tiền bối của Đạo Giáo đã căn cứ vào pháp trận màu xanh lục để tạo ra pháp trận màu đỏ nhằm khắc chế pháp trận màu xanh lục trên hình. Cho nên ta có thể suy ra ý đồ của Phàn Lai Tịnh chắc chín phần mười là dùng năm thứ tà vật đặt vào năm khu vực tương ứng nhằm khắc chế trận pháp trấn vật tạo ra.

“Căn cứ vào tin tức trước đó, khả năng lớn gã đã hợp tác với một nhóm người ngoại quốc. Gã không chỉ mưu đồ trộm chút khí vận để tu luyện mà dám cả gan cướp toàn bộ khí vận của cả quốc gia. Đây mới chính là mục đích cuối cùng của lần trở lại này.”

Không phải các ngươi đều quan tâm đến khí vận sao? Vì khí vận đám chó má các người liên thủ truy sát ta, còn nhốt ta ở âm ti chịu đủ những hình phạt dã man, vô nhân tính, chịu đủ nỗi khổ của các kiếp luân hồi, ép ta từng chút từng chút trả lại toàn bộ số khí vận đã trộm được.

Nếu các ngươi đã quan tâm đến thế, vậy thì ta sẽ trộm bằng sạch toàn bộ khí vận của cả quốc gia này.

Giết sạch Đạo Môn có ý nghĩa gì chứ? Đối với người tu đạo mà nói, chết chẳng qua chỉ là bắt đầu một cuộc sống ở một hình thái khác mà thôi. Sự trả thù chân chính đó là khiến cả giới Đạo Môn bất lực trơ mắt nhìn khí vận dần dần suy kiệt.

Sát nhân tru tâm cùng lắm cũng chỉ đến thế.

(*) Nguyên văn杀人诛心(sát nhân tru tâm): có nghĩa hủy hoại một ai đó, có thể hiểu là điều ghê gớm hơn chết chính là mất đi nhân tâm (trái tim)

Phần thuyết trình kết thúc, cả hội trường chìm vào lo lắng, trầm tư. Người nào người nấy đều căng thẳng, âu sầu.

Khó trách kẻ này trước đó vẫn luôn cẩn thận ẩn thân, giấu mình, thì ra đang chuẩn bị trả lại Đạo Môn một đòn chí mạng.

Có người hỏi: “Bây giờ gã đã có trong tay món tà vật thứ ba, chúng ta phải làm thế nào để ngăn cản gã lập trận?”

Tất cả những người có mặt tại hội trường đều biết đây là việc khó có thể thực hiện. Tà ác trên thế gian là thứ mãi mãi không thể diệt hết, chỉ cần Phàn Lai Tịnh có cơ thể trường sinh bất từ, gã nhất định sẽ có biện pháp tập hợp đủ tà vật.

Bạch Tiên Tiên chỉ vào trận pháp màu đỏ: “Căn cứ theo trận pháp khắc chế trấn vật mà các tiền bối nghiên cứu ra. Phàn Lai Tịnh chỉ có thể đặt năm món tà vật của gã ở năm khu vực nhất định. Cho nên kế hoạch trước mắt của chúng tôi là tìm kiếm tại đây.”

Có điều mỗi chấm đỏ trên bản đồ nhìn thì nhỏ, nhưng nếu tìm thực tế khả năng cũng phải mấy vài tháng là ít. Hơn nữa tà vật thể tích tương đối nhỏ, dễ che giấu. Việc tìm kiếm sẽ cực kỳ khó khăn.

Đây cũng là việc vô cùng tốn công, mất sức, tiêu hao thời gian. Nhưng trừ cách đó ra, không có biện pháp nào khác.

Đạo Môn và Phật Môn rất nhanh đã tìm ra cách ứng biến, phái năm nhóm đến năm khu vực có khả năng trở thành nơi đặt tà vậy nhằm tìm kiếm tà vật, sau đó dần dần thu nhỏ khu vực dùng tiểu trận khắc đại trận.

Hai giới Phật Đạo liên thủ cùng kết hợp tạo ra một trận pháp đủ mạnh nhằm khắc chế tác dụng của trận pháp do tà vật tạo lên.

Bạch Tiên Tiên có dự cảm mãnh liệt rằng nhất nhanh thôi cô sẽ lại lần nữa chạm mặt Phàn Lai Tịnh.