Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư

Chương 94: Không động tay chân. Chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi



CHUYỂN NGỮ: ALL IN - PHẬT THỦ

Buổi thử nghiệm vô cùng thành công, Bạch Tiên Tiên vốn định thanh toán luôn thù lao cho Ô Văn Bá, lại bị anh ta dùng giọng điệu giận dữ “Đừng dùng tiền làm nhục anh đây” để từ chối. Đối với một kẻ cuồng máy móc như anh ta, đại khái có thể tham gia dự án nghiên cứu ra một phát minh mang tầm vóc đột phá như Jarvis đã là quá đủ rồi.

Bạch Tiên Tiên không còn cách nào khác đành giữ tiền lại tự làm nhục chính mình.

Bạch Tiên Tiên quay lại cho Jarvis một đoạn hàng yêu dữ dội nhất, sau đó gửi cho nhóm chat Đạo Môn, cực kỳ khiêm tốn nói: “Các vị tiền bối, tôi và đàn anh học cùng trường đã cùng bắt tay nghiên cứu thành công người máy bắt quỷ, nếu mọi người quan tâm có thể tìm tôi!”

Nhóm chat Đạo Môn:

[Ha ha ha ha ha! Đỉnh chóp! Chất như nước cất! Lợi hại! Quá lợi hại!]

[Bạch tiểu cư sĩ không hổ là nhân tài tuyến đầu trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, luôn không ngừng cố gắng.]

[@Bạch Thiên sư, Bạch Tiên Tiên Tử, cô đúng là ánh sáng hy vọng của Đạo Môn.]

[Người máy lớn thế này, chắc rất tốn pin nhỉ? Nhất định phải chú ý đến vấn đề bảo vệ môi trường.]



Bạch Tiên Tiên nhìn Jarvis bên cạnh, khẽ than thở vỗ vỗ cánh tay bằng thép của nó: “Xem ra các tiền bối không quá tin tưởng nhóc rồi! Không sao! Rồi nhóc sẽ có cơ hội khác để phô diễn năng lực thực sự của bản thân thôi!”

Mặc dù mọi người đều cổ vũ cô đi theo con đường phát triển khoa học công nghệ vào việc hàng yêu, trừ ma, nhưng lại không gửi quá nhiều kỳ vọng vào một chiếc máy móc vô tri. Suy cho cùng tu đạo vẫn phải phụ thuộc vào ý chí, năng lực, nhận thức, sự giác ngộ của con người, những thứ khác đều chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Bạch Tiên Tiên đem Jarvis về bệnh viện, gây ra một vụ náo loạn không nhỏ. Ngay cả viện trưởng cũng chạy tới nhà xác hóng hớt, vừa trầm trồ sờ sờ nắn nắn Jarvis vừa cầm điện thoại ra selfie.

Sản phẩm nào mới xuất xưởng cũng đều cần phải có sự điều chỉnh nhất định trước khi chính thức đưa vào sử dụng, Jarvis cũng thế. Gần đây Bạch Tiên Tiên không nhận thêm việc mới, chỉ chuyên tâm bán bùa chú, đồng thời giành thời gian thử nghiệm các công năng khác của Jarvis tăng tính ứng dụng trong thực chiến cho nó.

Ô Văn Bá cất công đánh máy một cuốn hướng dẫn sử dụng gửi cô, bên trong có tất cả các chức năng của Jarvis, Bạch Tiên Tiên cẩn thận kiểm tra từng mục.

Vào thu, bệnh viện thành phố tổ chức hoạt động khám bệnh từ thiện cho cô nhi, Bạch Tiên Tiên cũng đăng ký tham gia.

Lãnh đạo cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Chữa bệnh từ thiện cần các bác sĩ chuyên nghiệm, cháu đăng ký tham gia làm gì?”

Bạch Tiên Tiên: “Mọi người đi khám bệnh, còn cháu đi tuần tra. Lỡ có cái gì không sạch sẽ xuất hiện thì sao?”

Rất có lý, cực kỳ uy tín, không thể tìm ra lý do từ chối.

Thế là bệnh viên phê duyệt cho Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm vào danh sách khám bệnh từ thiện.

Một ngày trước khi đi, Bạch Tiên Tiên dặn Nhị trưởng lão ở nhà nướng ít bánh quy, bỏ gọn vào mấy hộp lớn, hôm sau xách đến làm quà cho các bạn nhỏ.

Hằng năm bệnh viện thành phố đều sẽ tổ chức hoạt động chữa khám bệnh từ thiện. Vừa xuống xe Bạch Tiên Tiên đã thấy trước cửa chính cô nhi viện treo một tấm băng rôn lớn, nội dung: Cảm ơn y bác sĩ bệnh viện thành phố đã trao đến các bạn nhỏ tấm lòng thiện nguyện ấm áp.

Lần đầu Bạch Tiên Tiên đến nơi như thế này. Trước kia cô bị anh họ kéo đi xem mấy bộ phim kinh dị giật gân liên quan đến cô nhi viện, khiến tâm lý sợ ma tăng lên gấp bội.

Nhưng mà may mắn cô nhi viện này nhìn qua có vẻ sạch sẽ, ấm cúng, các em nhỏ nhìn thấy y bác sĩ mặc áo blouse trắng cũng không có vẻ sợ hãi, biết bọn họ đến giúp mình kiểm tra sức khoẻ, cho nên vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn xếp hàng dài chờ đến lượt khám.

Bạch Tiên Tiên ôm hộp bánh quy lần lượt phát cho các bạn nhỏ, xem đám nhóc vui vẻ ăn, cảm thấy tâm trạng cũng ấm áp, hạnh phúc lây.

Lần đầu Trần Lẫm đến chỗ này, bị đám nhóc vây quanh, gọi “anh ơi”, “anh à”, đâm xấu hổ đến luống cuống chân tay.

Bạch Tiên Tiên cười, tiến đến thì thầm vào tai anh: “Anh nhìn xem, mấy nhóc dễ thương này có phải rất giống đám nhóc sen đá anh nuôi hay không?”

Trần Lẫm: …

Yên lặng.

Cúi đầu.

Nhìn mấy lần.

Ồ. Giống phết.

Nhỏ nhắn, ngoan ngoãn, nhưng tràn đầy sức sống.

Thế là lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Một cô bé con buộc tóc đuôi ngựa, ăn xong bánh liếm liếm ngón tay, lững thững chạy tới, nhìn hai người, cô nhóc không nói gì, chỉ chớp chớp đôi mắt to mọng nước chăm chú nhìn Bạch Tiên Tiên.

Bạch Tiên Tiên bật cười, đưa thêm cho cô nhóc hai cái bánh, thoải mái nói: “Ăn thêm đi! Ăn hết vẫn còn nữa!”

Cô nhóc vừa ăn vừa líu ríu nói: “Chị ơi. Bánh bích quy của chị với bánh viện trưởng làm mùi vị giống nhau cực.”

Mấy nhóc bên cạnh cũng gật đầu phụ hoạ theo: “Đúng! Ngon như bánh viện trưởng làm ý ạ!!! Nhưng mà rất lâu rồi chúng em chưa được ăn lại…”

Nhìn một cậu nhóc mặt mày tủi thân, buồn bã bíu: “Hôm qua em tìm viện trưởng, xin bánh, viện trưởng bảo không có, còn trêu em là mèo múp tham ăn.”

Bạch Tiên Tiên bị sự đáng yêu này chọc cười, nhìn về phía lãnh đạo bệnh viện và viện trưởng đang trò chuyện, thầm nghĩ không ngờ ông chú trung niên dáng người phúc hậu kia còn có tài lẻ này.

Phân phát hết bánh xong, Bạch Tiên Tiên lại kéo tay Trần Lẫm lững thững đi dạo xung quanh.

Có lẽ vì hai người đều không mặc áo blouse, còn đi lại lung tung bốn phía, cho nên khiến ông chú viện trưởng mập mạp chú ý. Lãnh đạo bệnh viện tinh ý nhận ra, chẳng chút giấu giếm chủ động giới thiệu: “Đây chính là vị cao nhân trấn toạ trấn tại bệnh viện chúng tôi. Hôm nay cô ấy ghé qua xem ở đây có thứ gì không sạch sẽ không?”

Viện trưởng lập tức thể hiện thái độ tôn kính, hữu nghị phất phất tay chào hỏi Bạch Tiên Tiên.

Bạch Tiên Tiên nhìn thấy thế, cũng lễ phép cúi đầu chào hỏi, còn mang một túi bánh tới tặng viện trưởng: “Viện trưởng các em nhỏ nói bánh bích quy chú làm có hương vị cực kỳ giống ông cháu làm. Chú thử nếm xem có phải thật thế không?”

Vị viện trưởng mập mạp thoáng sững sờ, nhận lấy chiếc bánh bích quy, vẻ mặt bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Người mấy đứa bé nói không phải tôi, mà là viện trưởng đời trước. Tôi đâu biết làm bánh đâu.”

Bạch Tiên Tiên như hiểu ra điều gì, gật gật đầu. Đáy mắt vị viện trưởng thoáng nét đau buồn, mở miệng nói tiếp: “Sau khi viện trưởng Ngô qua đời, đám nhỏ vô cùng nhớ thương ông ấy. Còn đến hỏi tôi, viện trưởng Ngô đi đâu rồi. Vì ngại chúng đều còn quá nhỏ, tôi không nỡ nói ra sự thật, cho nên chỉ đáp là viện trưởng đã đi công tác ở một nơi rất xa.”

Bạch Tiên Tiên hơi sửng sốt: “Chú ấy qua đời rồi sao?”

Vi viện trưởng mập mạp gật gật đầu: “Đúng. Ung thư gan. Tháng trước vừa đi. Người tốt sống không lâu mà.”

Bạch Tiên Tiên lập tức quay đầu nhìn về phía cậu nhóc dáng người thấp bé, mặc quần áo trắng, đứa bé chần chừ không dám cắn miếng bánh cuối cùng, giống như sợ ăn hết rồi sẽ không được ăn lại hương vị này nữa. Ánh mắt đầy sự trận quý.

Nhưng mà cậu bé vừa nói hôm qua tìm viện trưởng đòi bánh, nhưng viện trưởng nói không có.

Bạch Tiên Tiên lặng lẽ giật giật tay Trầm Lẫm. Hai người đi đến bên cạnh cậu nhóc, chờ cậu bé kiểm tra sức khỏe xong xuôi, mới cười tủm tỉm hỏi: “Còn bánh bích quy đó. Em muốn ăn nữa không?”

Cậu nhóc tức tốc gật đầu: “Có ạ.”

Bạch Tiên Tiên đưa chiếc bánh cuối cùng cho cậu bé, dịu dàng sờ sờ đầu cậu: “Bé con! Hôm qua em trông thấy viện trưởng ở đâu?”

Cậu bé vừa ăn vừa chỉ về phía toà nhà cách đó không xa: “Trên lầu ạ.”

Bạch Tiên Tiên hỏi: “Ông ấy ngày nào cũng ở đó à?”

Cậu nhóc: “Dạ vâng!”

Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm âm thầm trao đổi ánh mắt, sau đó đồng thời quay người đi về hướng tòa nhà.

Lúc này tất cả đám trẻ đều tập trung hết ở bãi tập để kiểm tra sức khỏe, toàn lầu ký túc xá vắng vẻ, quạnh hiu không một bóng người. Dưới lầu phơi rất nhiều ga trải giường màu trắng, bị gió thổi phất phơ bay bay, khiến Bạch Tiên Tiên nhanh chóng liên tưởng đến những hình ảnh rùng rợn trong các bộ phim kinh dị từng bị bắt xem.

Bổ não thực sự!!

Cô nắm góc áo Trần Lẫm, lặng lẽ nuốt nước bọt: “Viện trưởng này cũng thật là, chết rồi còn không chịu xuống âm ti điểm danh, cố bám lấy chỗ này làm gì không biết?”

Trần Lẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ ông ấy không nỡ rời xa lũ trẻ.”

Bạch Tiên Tiên thở dài: “Nghe mọi người kể có vẻ ông ấy là người tốt, khi còn sống chắc tích được không ít công đức. Sớm xuống âm ti báo danh chẳng phải có thể nhanh chóng đầu thai với một cuộc đời tốt đẹp hay sao?”

Hai người vừa đi tới chân lầu, Wechat của Bạch Tiên Tiên đột nhiên vang lên, miếu Chân Vũ - tiểu đệ tử của Chử Chính Minh - Thanh Vân gọi điện thoại tới.

Bạch Tiên Tiên ra hiệu Trần Lẫm đợi cô, ấn nút nhận điện hỏi: “Tiểu Thanh, sao vậy?”

Đầu kia vội vàng báo cáo: “Bạch cư sĩ, bây giờ chị rảnh không? Bên em đang có chút chuyện khó giải quyết, muốn nhờ chị tới giúp.”

Bạch Tiên Tiên: “Chuyện gì?”

Thanh Vân: “Mấy ngày trước có mấy người thợ điện tới tìm chúng em nói rằng họ ở trên núi sửa chữa tháp tín hiệu thì gặp phải vài chuyện quỷ dị. Em và Tịnh Vân lập tức tới hiện trường khai đàn làm lễ. Ban đầu vốn cứ nghĩ thế là xong, ai ngờ hôm nay bọn họ tới sửa chữa tiếp thì tháp thu tín hiệu đã bị đổ sập, thiếu chút nữa đè chết người. Sư phụ bận xử lý việc liên quan đến Phàn Lai Tịnh cho nên mấy ngày nay không ở miếu. Em và Tịnh Vân cũng muốn giúp mà đạo thuật kém cỏi, lực bất tòng tâm, vì vậy nên muốn nhờ chị tới xem giúp.”

Bạch Tiên Tiên nhìn lên lầu ký túc xá, khẽ “Ừ” một tiếng: “Có điều hiện tại bên chị cũng đang phải xử lý vài việc rắc rối, không đi qua đó ngay được.” Cô dừng lại một chút, nghĩ ngợi: “Hay là, chị cho người máy tới giúp mấy đứa.”

Thanh Vân: “Hả?”

Bạch Tiên Tiên: “Em đến cổng bệnh viện đón nó đi. Chị sẽ cho nhóc ấy tự xuống lầu. Sau khi nhìn thấy nó, em chỉ cần mở màn hình sau lưng nó ra, điền mật mã vào, là có thể điều khiển Jarvis.”

Thanh Vân: “... Ồ.”

Bạch Tiên Tiên dạy cậu ta vài câu khẩu lệnh đơn giản để điều khiển bằng giọng nói, Jarvis là robot trí tuệ nhân tạo, chỉ cần mở chế độ hàng yêu phục ma auto là có thể tự vận hành, mà không cần người thao tác.

Thanh Vân nghe vậy hơi chần chờ, nhưng Bạch Tiên Tiên đã nói thế cậu ta cũng không thể từ chối đành nhỏ giọng đồng ý.

Cúp điện thoại, Tịnh Vân sốt ruột hỏi: “Thế nào? Bạch cư sĩ có đồng ý đến giúp chúng ta không?”

Thanh Vân: “... Chị ấy bảo sẽ cho người máy của chị ấy qua hỗ trợ.”

Tịnh Vân:?

Thanh Vân: “... Đi thôi, trước tiên chúng ta qua bệnh viện đón Jarvis đã. Bạch cư sĩ bảo nó sẽ tự xuống dưới cổng chờ mình.”

Tịnh Vân:??????????????????



Bạch Tiên Tiên không ngờ mình đã vô tình làm hai tiểu đạo sĩ phái Toàn Chân được một phen lao đao, luống cuống, tiếp tục cùng Trần Lẫm đi thẳng vào ký túc xá.

Bên trong không tới nỗi lạnh lẽo âm trầm như cô tưởng tượng. Hành lang, phòng ốc đều được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, đèn điện ấm áp, sáng trưng. Tuy nhiên nếu cẩn thận cảm nhận vẫn sẽ thấy âm khí nhàn nhạt trong không khí.

Lúc đi lên lầu hai, Bạch Tiên Tiên nghe thấy một giọng ngân nga khe khẽ của đàn ông, lại còn là một đoạn nhạc phim trong Trí Thủ Uy Hổ Sơn. Trần Lẫm đi về phía cánh cửa khép hờ, thẳng tay đẩy ra.

Trong phòng bày bốn chiếc giường tầng, một ông lão trung niên gầy còm đang ngồi xổm bên cạnh sắp xếp lại chăn mền. Đến đoạn nhạc cao trào, ông còn đưa tay múa may vài điệu, vừa quay đầu nhìn thấy hai kẻ lạ mặt, ông lập tức im bặt.

Ông yên lặng quay đầu, vỗ vỗ ga giường, sau đó điềm nhiên như không đứng dậy, giống như không nhìn thấy họ, khoan thai bay về phía cửa sổ.

Bạch Tiên Tiên kém chút phì cười: “Dừng lại.”

Ông quay đầu định chạy, Bạch Tiên Tiên vội vàng hô to: “Không động tay chân. Chúng ta nói chuyện đi. Như những người trưởng thành.”

Bóng ma dừng lại, chậm rãi từ ban công xoay người nhìn đôi bạn trẻ, chần chờ hỏi: “Thật không?”

Bạch Tiên Tiên gật đầu: “Thật. Chú là viện trưởng Ngô? Vừa rồi cháu cùng bọn trẻ nói chuyện phiếm. Đám nhóc đều rất nhớ chú.”

Viện trưởng Ngô thoáng sững sờ, sắc mặt uể oải, buồn bã, thở dài đáp: “Tôi cũng rất nhớ bọn nhỏ. Thế nhưng bây giờ đã không còn có thể tự tay làm bánh quy cho chúng nó ăn nữa rồi.”