Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ

Chương 10: Anh Từng Học Hóa Với Lớp Em Đúng Không?



Thoáng cái thì bảy tháng đã trôi qua, tôi cứ ngỡ như là một giấc mơ thật dài vậy. Vậy là chàng trai ấy đã ở bên tôi được bảy tháng rồi và hôm nay là tròn bảy tháng chúng tôi yêu.

Nói ra thì cũng thật tình, tôi vẫn đi học như bình thường vào một buổi sáng thứ ba, sương sương cái lạnh của miền Bắc muốn cóng cả đôi tay nhỏ nhắn. Vẫn ngồi vào chỗ học, nhưng khác ở chỗ hôm nay có thêm một nhân vật lạ.

Cả lớp tôi cười nói chuyện rôm rả, tụ tập theo nhóm năm sáu người mà không ai quan tâm phía cuối lớp, chàng trai của tôi đang ngồi bơ vơ một mình.

Đến lúc thầy điểm danh tôi mới để ý, rồi quay sang mấy đứa bên cạnh nói nhỏ:

"Nhìn xem, bạn kia trông thật là buồn, hay để tôi xuống bắt chuyện nhé."

Tôi lê cái ghế của mình xuống rồi ngồi bên cạnh anh, lên tiếng: "Anh học Y3 hả? Anh là Thái Sơn à? Có phải là năm trước anh học môn Hóa với lớp em không?"

Anh chàng hơi bất ngờ, chỉ gật đầu, anh ta ngại thì phải. Ấn tượng đầu tiên của tôi là anh ấy một người rất ít nói, ẩn sau lớp khẩu trang là như thế nào thì tôi không biết. Nhưng nhìn tổng thể thì đúng là rất hài hòa và hiền lành. Trong đầu tôi còn nghĩ uầy anh chàng này chắc chưa cả có mảnh tình vắt vai, thế mà tôi lầm.

Một lúc sau cần làm bài tập nhóm, tôi liền rủ anh ta: "Anh ơi hay là mình lên phía trên ngồi nhé, để tiện làm bài tập nhóm."

Anh chàng cũng gật đầu. Nói sao nhỉ, từ đó tôi cứ lăm le rình cơ hội nói chuyện với Sơn thôi, bởi vì chính xác là từ lúc tôi ngồi cạnh anh và nói chuyện với anh thì tôi đã biết đây là gu tôi, gu tôi là kiểu mấy người hiền hiền dễ thương, ít nói ấy.

Cả buổi tôi rình nói chuyện với anh như sư tử rình mồi vậy, nhưng sau đó anh cũng bớt ngại mà nói chuyện với tôi khá nhiều. Trước khi về tôi không ngại xin information của anh, lấy được Facebook của anh, anh đưa điện thoại cho tôi, tôi tự vào gửi lời mời xong tự chấp nhận luôn.

Có thể một vài người sẽ suy nghĩ là mặt tôi hơi dày quá rồi, nhưng mà tôi chịu, đúng gu rồi thì không thể bỏ được, đành phải tấn công liên tục, không ngừng nghỉ thôi. Trong tình yêu tôi hay ở trạng thái tấn công mãnh liệt lắm, trước đây cũng vậy mà gặp Sơn cũng thế.

Về đến nhà tôi hý hửng nhắn tin thả thính ông ấy, câu cụ thể thì tôi không còn nhớ nữa, chỉ nhớ Sơn rep lại là:

"Anh không còn ở cái tuổi thả thính nữa rồi."

Mình cười hớ hớ mà hỏi lại:

"Thế anh ăn cơm chưa?"

Sơn lại rep: "Không còn ở tuổi thả thính nhưng chắc cũng không tới mức này chứ?"

Tôi mặc kệ luôn, tôi cứ thả thính rồi từ mùng sáu đến mùng mười tháng mười hai năm ngoái là tôi có người yêu. Chỉ vỏn vẹn bốn ngày chúng tôi gọi nhau là người yêu và vừa yêu vừa tìm hiểu.

Nói sơ thì Sơn là một chiến thần lười, lười tất cả mọi thứ, lười học, lười dậy, lười ăn. Trong khi cao 1m75 nhưng lại chỉ nặng năm mươi cân. Ông ấy có thể ngủ được cả ngày, người thường ngủ tám, chín tiếng thì anh phải ngủ gấp đôi, chơi game cũng không thể xem thường được. Nhiều khi tôi cũng sợ hãi lắm, dạo này tôi đang thay đổi Sơn từng chút một.

Khoảng thời gian bảy tháng cũng không xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng cũng không hẳn là êm đềm, thỉnh thoảng cãi nhau, bởi vì Bảo Bình là một cung muốn tự do, muốn một mình, không muốn bị quản lý, còn tôi lại hơi kiểm soát quá.

Mỗi khi nhớ lại lúc tôi và anh gặp nhau tôi lại cười thầm trong lòng, sau này tôi mới nói với Sơn là:

"Anh có biết lần đầu gặp anh em thấy anh sao không? Nhìn đúng kiểu, ngây thơ hồn nhiên và đôi mắt sáng như chưa từng yêu ấy. Ai dè là anh đã có năm mối tình trước đấy rồi."

Sơn cười: "Lần đầu gặp em, thấy em hơi đen, nhưng em cứ nói chuyện với anh, anh cũng biết là em có ý gì rồi."

Tôi lại trả lời: "Trước đây, khi mình học hóa, em đã để ý anh rồi, chẳng qua là lúc đấy em còn ngây thơ nên không lại gần tán tỉnh anh thôi nhé."

Sơn cười: "Ừ, cô thì giỏi rồi. Lúc đấy đang bận yêu thằng nào ấy."

Thỉnh thoảng chúng tôi cứ trêu nhau như thế. Thật ra thì không cần quá quan trọng quá khứ, suy cho cùng đó là thứ không có cách nào thay đổi, tương lai là thứ không nhìn thấy được, hãy cứ sống cho hiện tại một cách tốt nhất, bình yên nhất.

Cảm ơn vì đã đến bên tôi như cái cách rất nhiều người đã từng đến, nhưng đừng giống họ mà rời đi. Cảm ơn Thanh Xuân của tôi và cả của anh nữa.

Ahihih. Vẫn đang trượt hóa nhé, năm sau nộp tiền học lại.