Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ

Chương 8: Thích Cũng Được, Yêu Thì Cũng Chẳng Sao



Hôm qua tôi và Ngọc Anh gặp nhau. Ngọc Anh là bạn cấp ba và cũng là cô bạn thân duy nhất của tôi hồi đó.

Chúng tôi hẹn gặp nhau ở một quan cafe nằm trên phố Nguyễn Du, vừa đến nơi cô ấy đã than:

"Dạo này yêu đương chán thật đấy, không biết còn duy trì được bao lâu nữa."

Tôi cần ly nước ép uống một ngụm rồi tiếp lời: "Thế lại làm sao? Hoàng lại làm gì cô nữa à?"

Nó không vui, mặt cứ nhăn nhó khó chịu. Nằm dài ra bàn:

"Hoàng rất tốt, nhưng nói nhó cho nghe này."

Ngọc Anh ghé sát tai tôi, nói:

"Hình như tao thích bạn của Hoàng mất rồi?"

Tôi hơi ngớ người, chẳng lẽ lại có chuyện như thế à? Ủa con bạn tôi nó bị làm sao ấy nhỉ? Tôi ổn định lại và cười với nó:

"Thử nói xem anh chàng kia có cái gì khiến bạn thích?"

Nó đáp: "Cái gì cũng tốt, anh ấy làm cùng chỗ với Hoàng về âm nhạc đấy, đặc biệt là chiều cao vượt trội cao 1m8, đẹp trai hơn, nhìn ngon hơn. Nhưng có người yêu rồi."

Tôi cũng nói lại nửa đời nửa thật: "Ăn chưa mà biết là ngon?"

Nó lắc đầu, tôi cũng thôi ngay cái trò đùa của mình đi, nghiêm túc nói:

"Thích cũng được, yêu thì cũng chẳng sao. Nhưng mà dẹp đi."

Ngọc Anh khó hiểu nhìn tôi. Tôi liền hiểu và dùng hết sức bình sinh để giải thích cho con bạn thân:

"Nếu bây giờ người yêu bạn thích tôi thì bạn có vui không?"

Nó nhanh nhảu: "Hỏi kỳ nhỉ? Đương nhiên là không rồi? Không ai chấp nhận người yêu mình lại đi thích bạn mình cả."

Tôi gật đầu: "Ừ, chính là thế đấy. Nếu bản thân đã không chấp nhận được thì đừng bắt người khác phải suy nghĩ. Nếu bạn và Hoàng vẫn tốt thì việc bạn thích anh kia chỉ để trong lòng thôi nhé. Thích đôi khi đơn giản nó chỉ là cảm nắng một người, còn yêu lại ở một phương diện khác. Bạn có thể thích rất nhiều người nhưng yêu thì chỉ nên có một thôi. Tôi nghĩ tình cảm bạn dành cho anh kia chỉ là nhất thời, đừng nên để nó ảnh hưởng tới những việc quan trọng. Còn nữa, anh kia cũng đang có người yêu đấy. Chưa xong, nó còn rất nhiều hệ lụy khác, chưa tính là nếu thật sự tự dưng anh kia biết bạn thích anh ta thì liệu có vui vẻ chấp nhận không? Hay là thậm chí còn coi thường. Có những người sẽ cảm thấy rất tự hào vì người yêu của bạn cũng thích mình, chứng tỏ mình rất có sức hút, nhưng có những người nghiêm túc, người ta nhìn vào bạn chỉ là một ánh mắt khinh thường. Có rất nhiều người đàn ông, họ coi trọng tình bạn hơn tình yêu, nên thật sự nếu như anh kia có độc thân và biết bạn thích anh ta khi bạn đang yêu Hoàng thì anh ta sẽ không thích cậu, cho dù sau này chia tay Hoàng rồi, anh ta biết bạn vẫn thích anh ta thì anh ta cũng không bao giờ thích bạn. Cách tốt nhất là dẹp hết đi."

Nó chán nản: "Vậy phải làm sao? Bạn nghĩ tôi nên như nào?"

Tôi lại tiếp tục con đường đạo lý của mình diễn giải với nó:

"Nói như này đi. Bạn được quyền thích rất nhiều người, nhưng chỉ nên dừng ở đó thôi và không nên là bạn của người yêu, nhất là khi đang yêu ai đó. Lấy một ví dụ, ở chỗ làm của Sơn có một anh tên là Đức, Đức rất phong độ, có thể nói là hơn Sơn rất nhiều, tính cách lạnh lùng, chiều cao mét tám, nhìn rất ngon. Nhưng tôi vẫn không có cách nào thích Đức được, không phải vì Đức có người yêu, cũng không phải vì Đức là bạn của Sơn mà tao giữ khoảng cách. Mà là vì tao biết bản thân có người yêu, nên tao biết mình ở đâu, Đức ở đâu, người yêu của Đức ở đâu và quan trọng hơn là Sơn ở đâu. T đang đứng vào vị trí của bốn người để suy nghĩ mình muốn gì, suy cho cùng rất khó vẹn toàn mọi thứ, nó kiểu bạn không thích thì đừng bắt người khác phải thích, vẫn là nên dẹp đi."

Thực ra thì tôi không muốn nói với Ngọc Anh những điều này, nhưng tôi muốn cô ấy hiểu, trân trọng những gì mình đang có. Người ta thường không xem trọng nhau khi yêu còn bên nhau nhưng những gì mình không có được lại rất ham hố có được, Để cuối cùng nhìn lại, lại thấy thật tiếc cho những gì đã qua.

Dạo này Sơn hơi vô tâm với tôi, anh ấy ngủ nguyên ngày, tôi cũng tức lắm chứ, nhưng suy đi nghĩ lại thấy thôi thì bỏ qua. Chắc anh ấy cũng mệt mà. Thực ra thì Đức cũng như Sơn thôi, hay cả Hoàng cũng thế, họ là đàn ông và chỉ có đàn ông mới hiểu ý nhau.

Con gái chúng ta là một trường phái khác nhưng suy cho cùng đều bình đẳng về mọi thứ, những gì con trai nghĩ chúng ta cũng nghĩ được. Nên những gì chúng ta không chấp nhận được thì đừng bắt họ phải chấp nhận. Cuối cùng thì chỉ có đàn bà mới hiểu đàn bà và đàn ông cũng mới hiểu đàn ông.

Ngọc Anh thở dài, rồi như cũng suy nghĩ ra gì đó, không nói nữa mà chia sẻ nhiều hơn về người yêu của cô ấy. Khoảng nửa tiếng sau, chúng tôi đi trọ của cô ấy, cô ấy nói với tôi:

"Thích cũng được, yêu cũng được, nhưng tao biết cái gì quan trọng hơn rồi. Cảm ơn nhé!"