Trường Yên Như Mộng

Chương 103: Đại Lý



**Đại Lý.

Trần Chân cùng Phạm tướng quân đang giương cung bạt kiếm, trong quân doanh bỗng chốc Cấm Tinh Quân và quân triều đình chĩa kiếm về phía nhau.

"Trần Chân ngươi đây là muốn tạo phản sao?"

Phạm tướng quân nhìn thiếu niên trước mặt, cho dù hắn có là người của Vũ Đức Vương đi chăng nữa thì trên chiến trường này ông mới là chỉ huy. Một tên nhãi ranh vắt mũi còn chưa sạch lại dám chĩa kiếm về ông ta.

Trần Chân không hề yếu thế mà nhìn thẳng vào Phạm Thế, ông ta muốn Cấm Tinh Quân mở đường máu để quân của ông ta vào kinh thành Đại Lý, đừng hòng. Những ngày qua trên chiến trường bọn họ từ khi nào lại thành quân tiên phong. Bao nhiêu năm theo vương gia, vương gia chưa một lần bắt bọn họ mở đường máu Phạm Thế là cái thá gì, dám dùng bọn họ lót đường.

Thập Tứ cùng chục huynh đệ ở phía sau Trần Chân tay siết chặt trường kiếm, giống như chỉ cần một câu của Trần Chân bọn họ liền sẽ xuống tay không chút do dự. Mấy ngày nay huunh đệ bọn họ bị thương vô số, nhẹ có nặng có, bọn họ sớm đã không phục trong lòng.

Hắn nhận lệnh vương gia, tới lúc sẽ giúp Lục hoàng tử Đại Lý, bệ hạ lại lệnh cho Phạm Thế thừ dịp thu thập Đại Lý. Cấm Tinh Quân bọn họ chỉ nghe theo lênh vương gia. Trần Chân không chút nể nang.

"Muốn dùng chúng ta mở đường máu, các ngươi xem Cấm Tinh Quân chúng ta là ai?"

Hắn đã thề sẽ dẫn người bình an trở về, những ngày qua bọn họ bị thương vô số, lần này hắn tuyệt đối không nhân nhượng.

"Đây là lệnh của bệ hạ, các ngươi dám kháng chỉ."

Trần Chân cười, hắn đương nhiên biết ý đồ mà bệ hạ điều quân đến đây, trước khi đi vương gia đã nói với hắn, nhưng bệ hạ sẽ không bao giờ hy sinh Cấm Tinh Quân bọn họ, vì chỉ có Vương gia mới có quyền quyết định sinh tử của Cấm Tử Quân, đây là đặc ân mà năm đó bệ hạ đã ban cho vương gia.

"Thánh chỉ sao, mang ra đây, nếu không có thì đừng ở đây hạ lệnh cho ta."

Phạm Thế nghiến răng nghiến lợi, ông ta xưa nay phò trợ thái tử, con gái ông ta chính là thái tử phi, về sau chỉ cần thái tử thuận lợi đăng cơ, vậy cháu trai ông ta chính là hoàng đế tiếp theo của Thiên Lý Quốc mà Vũ Đức Vương chính là chướng ngại lớn nhất. Trong triều luôn có không ít kẻ có tâm với hắn, luôn lấy công trạng của hắn so với thái tử, ông ta sợ một ngày bệ hạ bị đám người kia tác động, như vậy vị trí của thái tử sẽ bị lung lây.

Quân đội trong tay Vũ Đức Vương khiến người khác phải kiêng dè, ai biết khi nào hắn sẽ có lòng phản trắc, bây giờ vừa hay đội quân này rơi vào tay ông ta, nếu không lợi dụng tình thế này mà diệt bớt thì còn đợi tới khi nào.

"Trân Chân ngươi nên nhớ bây giờ các ngươi thuộc quyền điều động của bản tướng, lời của bản tướng chính là quân lệnh."

Quân Lệnh, Trần Chân muốn muốn cười lại thôi, ông ta mà cũng dám cho mình cái quyền đó, ngay cả Thái Tử còn không dám dùng hai từ quân lệnh để bắt ép Cấm Tinh quân bọn họ nữa là.

"Chỉ cần một ngày bọn ta còn là Cấm Tinh Quân, hai từ quân lệnh đó của ông còn chưa có tư cách nói."

"Ngươi..."

Máu trong người Phạm Thế muốn sôi lên, gân xanh cũng nỗi trên trán, nhưng mà ông ta biết, quân lệnh là nói đối với Cấm Tinh Quân chỉ có hai người có thể dùng, một là Vũ Đức Vương hai là bệ hạ. Phạm Thế là một lão hồ ly, hắn căng được, giản được, nhìn thấy người của Cấm Tinh Quân cũng không dễ động đến, hắn lại chuyện sang giọng điệu thoải hiệp.

"Trần thống lĩnh, chiến trận phía trước, mọi việc ta làm đều theo lệnh của bệ hạ và vì Thiên Lý Quốc, ngươi cũng nên giúp ta một tay không phải sao?"

Trận chiến trước mắt nội bộ lại xảy ra xung đột, chính là đại kỵ của nhà binh hơn nữa Trần Chân còn nhiệm vụ phải làm, nếu quá căng thẳng với Phạm Thế cũng không phải việc tốt, dù sao bọn họ bây giờ không có vương gia bảo hộ, so với quân triều đình chỉ là con kiến nhỏ. Nếu làm quá Phạm Thế mượn cớ thủ tiêu bọn họ ở nơi này, chỉ sợ thần không biết quỷ không hay.

"Bọn ta đương nhiên sẽ hết lòng hỗ trợ..."

Trần Chân đang nói thì dừng lại, Phạm Thế cười như mở cờ trong bụng, nhưng giây tiếp theo ánh mắt Trần Chân quét ông ta cùng đám người ở phía sau, giọng lạnh đi mấy phần.

"Nhưng Phạm tướng quân ông cũng nên nhớ rằng Cấm Tinh Quân chúng ta không phải cảm tử quân, càng không phải quân tiên phong, chuyện của mấy ngày nay ta hy vọng về sau tướng quân không lặp lại nữa."

Phạm Thế chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, trước phải hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao, sau mới tìm cách xử lý đám người này.

"Được được."

Hai bên thu kiếm tất cả đồng loạt tản ra, trở về trại của mình Trần Chân cùng Thập Tứ đi thăm những huynh đệ bị thương. Thập Tứ đột nhiên lên tiếng.

"Thống lĩnh, chúng ta thật sự giúp bọn họ sao, vậy hoàng lệnh thế nào?"

Thập Tứ hắn không phải sợ hoàng lệnh mà hắn sợ bọn họ làm thế tội danh này sẽ bị gán lên người vương gia. Dù sao bệ hạ cũng muốn thu phục Đại Lý, tuy làm vậy chính là thừa nước đục thả câu, nhưng binh bất yếm trá, có đế vương nào muốn mở rộng lãnh thổ mà không sử dụng thủ đoạn.

"Ngươi là người của ai?"

Trần Chân không trả lời mà hỏi ngược lại hắn, hắn không cần suy nghĩ gãy gọn đáp.

"Vương gia."

Trần Chân hài lòng với câu trả lời của Thập Tứ, từng người bọn họ là do hắn cùng Vương gia đích thân lựa chọn trong ngàn người.

"Về sau lời vương gia chính là hoàng lệnh."