Trường Yên Như Mộng

Chương 17: Lập lời thề



Lý Long Mộc đột nhiên quỳ xuống, đời này hắn chưa từng cầu xin phụ hoàng hắn bất kỳ điều gì. Nhưng bây giờ hắn biết, nếu hôm nay hắn không bảo vệ được Thạch, ngày sau hắn sẽ hối hận cả đời.

"Phụ hoàng… nhi thần trước nay chưa từng cầu xin người điều gì, chỉ duy nhất chuyện này, xin người giơ cao đánh khẽ. Chỉ cần người không động đến hắn, nhi thần nguyện cả đời không cưới vợ sinh con, phò trợ thái tử bảo vệ giang sơn họ Lý."

"Tam đệ, đệ có biết mình đang nói gì không hả, đệ điên sao?"

Lý Chính cả kinh, tam đệ hắn có phải điên rồi hay không, sao có thể vì một nam nhân mà lập lời thề như thế.

"Phụ hoàng, đệ ấy nhất thời không thông suốt, xin người đừng xem là thật."

Lý Chính vội vàng cầu xin cho hắn, Lý Đế nhìn về phía Lý Long Mộc đang quỳ, dáng lưng thẳng tắp. Đúng là đời này đứa nhỏ này chưa từng cúi đầu cầu xin ông bất kể điều gì, nó luôn có sự kiêu ngạo của chính mình. Bởi vậy cho nên nó mới có mệnh đế vương, một mệnh cách từ trong xương tủy.

Xét về nghĩa quân thần nó chưa bao giờ làm ông thất vọng, xét về tình phụ tử, tuy đối với ông vài phần lãnh đạm nhưng luôn tròn đạo hiếu.

Lý Long Mộc biết được, tâm tư phụ hoàng hắn vẫn luôn canh cánh điều gì, giọng hắn lại một lần nữa nhẹ tựa bông.

"Chỉ cần nhi thần không có người nối dõi, những kẻ ngoài kia có lòng ắt cũng vô phương. Như vậy phụ hoàng không cần phải lo lắng nữa, không phải sao ạ?"

Lý Đế thở dài nhìn hắn, xem ra đứa trẻ này đã hạ quyết tâm rất lớn. Thiếu niên kia chỉ sợ là giới hạn của nó rồi, nếu nó đã đặt kẻ đó lên đầu quả tim, chỉ sợ bức nó thật sự sẽ làm loạn. Ông phẩy phẩy tay ý bảo hắn lui ra.

"Chuyện hôm nay đến đây thôi, hai đứa cũng mệt rồi, về phủ cả đi."

Vừa ra khỏi đại điện Lý Chính liền kéo Lý Long Mộc lại, y muốn hỏi. Y không hiểu vì sao tam đệ lại phải vì một người mà làm đến bước này, người kia còn là một nam nhân.

"Đệ vì sao phải làm đến mức này, có đáng hay không? Hắn ta suy cho cùng cũng là một nam nhân, đệ thật sự muốn vì hắn mà bị cả thiên hạ chê cười sao?"

Đáng hay không, Lý Long Mộc nghe được ba từ đó cũng tự hỏi chính mình nhưng rất nhanh liền có câu trả lời "đáng". Trước khi Thạch xuất hiện, hắn đã từng cho rằng bản thân mình là một kẻ lãnh đạm, cô độc.

Ba tuổi, trong khi các huynh đệ hắn cầm bút học chữ thì phụ hoàng lại bắt hắn cầm kiếm. Học ngày học đêm, học đến chân tay đều là vết cứa. Phụ hoàng luôn bảo hắn phải trở thành mãnh tướng, phải bảo hộ vương triều này, cho nên hắn dần bị ý nghĩ đó xâm nhập vào tim, cứ thế mà lớn lên.

Hắn không biết mình thật sự muốn gì, đối với hắn mọi thứ trên đời này, hết thảy đều là gió thoảng mây bay.

Nhưng mà Thạch xuất hiện, cho dù lần đầu gặp mặt hắn đối xử với y không chút nương tình, còn xuýt nữa lấy mạng y. Nhưng y lại không để bụng, còn dùng mạng mình cứu hắn tận hai lần. Lần đầu đối với y là mang ơn, là cảm kích, thế nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, y mỗi ngày đều tận tình chăm sóc hắn. Thạch quan tâm hắn không phải bởi vì hắn là một vương gia, y xem hắn như người nhà, xem hắn là chỗ dựa, cho nên hắn bất giác muốn bảo hộ y cả đời.

"Hoàng huynh, huynh đã từng thật lòng yêu ai đó chưa? Là cảm giác mỗi thời khắc, tim đều đập loạn nhịp chỉ vì một người."

Lý Long Mộc cười nhìn Lý Chính, bỏ lại một câu rồi đi mất. Yêu sao, Lý Chính có chút ngỡ ngàng. Y là người đã có thái tử phi nhưng y có yêu thái tử phi của mình hay không, y cũng không rõ. Đối với y mà nói, hôn nhân là do phụ mẫu sắp đặt. Mà y thân là hoàng đế kế vị, đương nhiên sẽ cưới nữ nhân có lợi nhất cho cục diện triều chính về sau. Giữa hai người bọn họ chính là "vợ chồng tương kính như tân", xem nhau như khách trong nhà theo đúng nghĩa.

Suốt một đoạn đường về Đông Cung, y vẫn luôn nghĩ đến câu mà tam đệ hỏi mình. Đời này y có thể tìm được một người khiến tim y đập lỡ nhịp hay không? Bất giác y ngưỡng mộ tam đệ mình, cùng sinh ra trong hoàng thất nhưng tam đệ lại có thể tự định đoạt cuộc đời của chính mình, y thì không thể. Y hy vọng tam đệ có thể có được hạnh phúc mà y không có, như vậy cũng tốt.

Cô đã thay một bộ y phục mới ngồi đợi hắn rất lâu. Khi Lục quản gia cho người báo tin hắn đã về, cô vội chạy thẳng ra cổng.

Trong lòng Lý Long Mộc có chút nặng nề, hôm nay hắn thật sự đã thấm mệt. Vừa bước vào cửa đã thấy một thân ảnh từ xa chạy đến. Thạch một thân bạch y, tóc vấn đỉnh đầu bằng một cây trâm bạch ngọc. Xưa nay hắn chỉ thấy Thạch buộc tóc bằng dây vải, mặc những bộ quần áo bình thường. Nay đầu cài trâm ngọc, một bộ bạch y, lại tựa như nam tử bước ra từ trong tranh, làm hắn ngẩn ngơ quên cả bước.

Cô chạy đến trước mặt Lý Long Mộc cười vô cùng rực rỡ, lại tự nhiên mà khoác tay hắn.

"Gia ngài về rồi, Thạch giúp người tẩy trần, chúng ta cùng nhau ăn mừng thắng lợi."

"Ừm."

Hắn cười dịu dàng để mặc y lôi kéo, đây là nhà hắn nhưng y lại tự nhiên như nhà mình, không chút câu nệ làm hắn có chút vui, tâm tình cũng thoải mái không ít.

Trần Chân rất biết thân biết phận, chủ động đi phía sau cách xa hai người một chút. Nước nóng đã được quản gia chuẩn bị xong. Bình thường khi vương gia tắm, sẽ không cho ai vào hầu, cho nên sau khi các tỳ nữ chuẩn bị y phục xong, liền im lặng ra ngoài đứng canh.

"Thạch lại đây, giúp ta tắm."

Còn đang thử độ ấm của nước và bỏ ít thuốc vào, định bụng làm xong sẽ đi ra. Đột nhiên cô nghe được một câu kia, cái tay cầm giỏ thuốc cũng thả luôn vào bồn.

"Gia… cái này… Thạch không biết làm đâu, để Thạch gọi tỳ nữ vào."

"Ta không cần bọn họ, ta cần ngươi được rồi."

"Nhưng mà..."

"Đi ngựa đường dài vết thương vẫn còn đau, ngươi không thể giúp ta sao?"

Cô nhìn hắn, đúng thật là cả một đoạn đường dài như thế hắn phải cưỡi ngựa liên tục, lại còn bị cô đôi khi tựa vào mà ngủ. Vết thương trước ngực hắn cũng chưa lành hẳn, cô có chút áy náy. Chỉ là tắm thôi mà, hắn sẽ không đến mức không biết xấu hổ mà lột trần trước mặt cô đâu nhỉ? Cô hít một hơi thật sâu thầm nhủ với chính mình: "Thạch à, mày làm được mà, cơ hội để ngắm trai sáu múi đó, chẳng phải trước kia mỗi lần đi bơi chỉ để ngắm trai thôi sao, bây giờ được ngắm được sờ, phấn chấn lên nào."

Thấy Thạch đi tới giúp mình cởi y phục, hắn cười đắc ý. Thạch của hắn rất dễ dụ, cho nên từ nay về sau hắn đã lên kế hoạch sẵn cả rồi, nhất định khiến Thạch cam tâm tình nguyện mà ở bên hắn.

Làn da màu đồng, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng cuồn cuộn lộ ra trước mắt, tay cô bắt đầu run run, mặt và tai cũng bắt đầu đỏ lên, cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn. "Trời ơi sao mày lại run chứ, bình tĩnh nào.", lòng cô gào thét.

Hắn từ trên nhìn xuống đỉnh đầu y, ánh mắt rơi trên vành tai đang đỏ tía của Thạch, y là đang xấu hổ sao, tâm hắn vô cùng thỏa mãn.

"Thạch sao tai ngươi đỏ thế?"

Cô bất giác sờ lấy cái tai đang nóng rực của mình, sao lại để bị phát hiện như thế, đúng là không có chút tiền đồ nào.

"Tại trong này nóng quá ạ."

Hắn ngồi vào trong bồn, độ ấm vừa phải cùng hương thơm của dược liệu làm hắn thư giãn vô cùng. Hắn tựa người gác hai tay lên thành bồn rồi nhắm mắt lại.

Cô nhẹ nhàng dùng vải lau qua người hắn, người hắn có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, khi nãy cô không dám nhìn nên không phát hiện ra, giờ nhìn thấy lòng lại có chút chua xót. Có vết sẹo cũ cũng có vết sẹo mới, có cái dài cả gang tay. Cô bất giác chạm vào vết sẹo dài nhất trước ngực. Lớp da xù xì nhắn nhúm nhìn vô cùng dữ tợn, đủ thấy lúc đó chắc hắn bị thương nghiêm trọng đến cỡ nào.