Trường Yên Như Mộng

Chương 2: Gian tế



Cô chẳng biết mình bị ma xui quỷ khiến gì mà lại đồng ý. Cô nhắm nghiền mắt, đưa tay ra trước mặt bà cụ. Bà cụ cười hiền, lấy sau gáy ra một cây trâm, lại châm nhẹ lên đầu ngón tay cô, một giọt máu tươi nhỏ xuống trang sách. Cô còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy một quầng sáng chói mắt ập đến, cứ như thế cô bị kéo vào trong cuốn sách ấy. Cô hoảng sợ đưa mắt nhìn bốn phía, không ngừng gọi.

"Bà đâu rồi? Bà ơi?"

Từ trong không gian vang vọng lại một giọng nói vô cùng êm ả, tựa như tiếng suối chảy róc rách.

"Đừng sợ."

Bà cụ từ xa đi đến, vẫn là giọng nói đó, nhưng người trước mặt cô dần trở thành một cô gái xinh đẹp, tóc dài buông xuống, áo lụa thướt tha. Cô đưa tay dụi mắt, cố gắng nhìn thật rõ người phía trước.

"Cô là ai? Tôi đang ở đâu?"

"Chẳng phải ngươi muốn biết trang sách bị mất viết những gì sao? Ta cho ngươi thấy nó."

"Nhưng cô là ai? Bà cụ đâu?"

"Ta là người canh giữ thời gian, ta cũng chính là bà cụ ấy."

Cô giống như nghe được một câu chuyện cổ tích. Thần, thế gian này có quỷ thần thật sao? Xưa nay cô vốn là kẻ vô thần. Cô muốn xác định thật kỹ, không phải là bản thân đang hoa mắt hay nằm mơ. Cô mở miệng hỏi người trước mặt.

"Người canh giữ thời gian, sao có thể? Bà là thần sao?"

"Ta không phải thần, ta chỉ là kẻ được thần chọn."

Càng nói cô càng thấy mình mơ hồ, cô lén đưa tay nhéo vào đùi mình một cái, đau, cô cảm thấy đau, vậy bây giờ không phải cô đang mơ, là sự thật.

"Sao bà lại đưa cháu đến đây?"

"Bởi vì ngươi là người được chọn."

"Người được chọn? Chọn để làm gì ạ?"

"Để trở thành kẻ dẫn đường."

"Kẻ dẫn đường? Cháu không hiểu."

Cô cố gắng hỏi thật nhanh những gì cô đang thắc mắc, như thể sợ một giây tiếp theo bà cụ này sẽ biến mất vậy.

"Ngươi có biết vì sao Tĩnh Quang lại có thể dẫn dắt Lý Nhật Trung, giúp hắn làm nên nghiệp lớn hay không? Là bởi vì hắn có thể nhìn thấu được mọi việc. Giống như ngươi, biết được lịch sử sẽ diễn ra như thế nào. Hắn là kẻ dẫn đường mà đấng tạo hoá đã chọn. Hắn có trách nhiệm dẫn dắt mọi thứ đúng theo dòng chảy của nó. Bây giờ đến lượt ngươi."

Cô giống như bị ai đó đánh ong ong vào đầu, cái gì mà người được chọn, cái gì mà kẻ dẫn đường, cô hoàn toàn không hiểu.

"Cháu sao? Bà đừng đùa cháu, cháu sao có thể?"

"Ta chỉ nhắc ngươi một điều, kẻ dẫn đường chỉ có thể đứng bên rìa lịch sử, uống nắn nó theo đúng dòng chảy đã định sẵn. Nếu như ngươi muốn thay đổi nó, chỉ có thể thịt nát xương tan, đau đớn tột cùng. Đi đi, hoàn thành sứ mệnh của ngươi, thấy những gì ngươi nên thấy, biết những gì ngươi nên biết."

Ánh sáng vụt tắt, cô mơ màng nhận ra mình đang ở giữa một khu rừng, xung quanh bốn bề hoang vắng, màn đêm bao phủ, tiếng quạ kêu làm cô rợn tóc gáy.

Ngày bé ba cô đã dặn: "Thân con gái ra khi đường, tuyệt đối không được nhận đồ lai lịch không rõ ràng từ người khác."

Mẹ cô lại luôn càm ràm: "Con gái ra đường, không được tin tưởng người lạ, như thế rất dễ bị gạt."

Mà cô cùng một lúc phạm hai sai lầm lớn như thế, nhận đồ từ người lạ, lại còn nghe theo người ta trích máu. Giờ thì hay rồi, bị đưa đến cái nơi rừng thiên nước độc này. Nơi này không được ghi chép trong lịch sử, cô làm sao mà sống được đây. Trước đừng nghĩ đến chuyện gì, làm sao ra khỏi chỗ này mới là điều quan trọng.

Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, cô còn chưa kịp nhìn thì một mũi tên đã lao vút về phía mình. Cô hoảng sợ ngã nhào trên mặt đất, mũi tên cắm thẳng bên cạnh, vừa khít đầu ngón tay cô. Cô như chết trân nhìn cái mũi tên, một chút nữa thôi là nó sẽ cắm thẳng vào tay cô rồi. Trời đất quỷ thần ơi, là cô phước lớn mạng lớn, "tạ ơn ông bà tổ tiên phù hộ độ trì cho con."

Trên ngựa, một thân nam tử giáp bạc đưa mắt nhìn kẻ trước mặt, âm thanh lãnh đạm phát ra từ kẽ răng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta phát run.

"Ngươi là kẻ nào? Dám đột nhập quân doanh."

Cô còn chưa tỉnh hồn, đã thấy cổ mình mát lạnh, bên cạnh từ lúc nào đã có hai tên lính, bọn họ đang kề kiếm vào cổ cô. Cha mẹ ơi là chuyện gì đây, có ai không? Cứu con với. Trong lòng cô đang gào thét không thôi, lời từ miệng phát ra cũng lắp ba lắp bắp.

"Tôi… Tôi bị lạc đường."

"Lạc đường? Nếu đã vậy thì bản vương tìm đường giúp ngươi. Mang hắn về quân doanh."

Hai tên lính xách cô lên lôi đi, đúng là bọn họ lôi cô, lôi như một cái bao tải, chân cô còn không bước kịp. Tổ tiên trên cao, cô chỉ là nhất thời tò mò, vì sao lại ra nông nỗi này?

Bọn họ sẽ đưa cô đi đâu? Người ta xuyên không làm công chúa, tiểu thư, làm vương phi, hoàng hậu, còn cô thì sao, vừa xuyên qua liền bị lôi đi như cái bao tải thế này.

Cho đến khi cô nhìn thấy phía trước đèn đuốc sáng trưng, một khu vực rộng lớn, xung quanh toàn là lều trại. Những chiếc lều to, giống loại lều mà cô từng thấy ở Tây Tạng khi trước. Cô bị đưa vào chiếc lều trướng to nhất, người đàn ông ngồi trên bàn gỗ, hắn vẫn mặc bộ giáp sáng chói.

Ban nãy vì quá sợ hãi mà cô chưa nhìn kỹ, bây giờ mới thấy, mũi cao, mày rậm, đôi mắt đen như mực sâu hun hút, khiến người ta không nhìn thấu. Làn da rám nắng màu đồng, đúng chuẩn tựa như tạc tượng. Chỉ có thể dùng một câu để tả, đó là đúng chuẩn soái ca vạn người mê. Mãi nhìn một lúc lâu, cô mới nhớ ra tự mắng chính mình.

"Không được, không được, giờ này không phải là lúc để ngắm trai."

Hắn nhìn kẻ đang quỳ ở dưới, lại dám nhìn hắn không chớp mắt kia, tay khẽ nâng nhấp một ngụm trà.

"Kẻ nào phái ngươi đến? Là Đại Lý hay Cao Miền?"

Nhìn cũng biết đây chính là quân doanh, đêm hôm khuya khoắt, cô lại xuất hiện ở đây, chắc chắn hắn sẽ nghĩ cô là gian tế. Thời nào cũng vậy thôi, đã là chiến tranh một khi bắt được gian tế chính là giết chết không tha. Cô tự nhiên rụt cổ lại, cô không muốn cứ như vậy bị chặt đầu đâu. Nào bình tĩnh, hãy vận dụng hết những tháng năm cày phim cổ trang kiếm hiệp, vận dụng hết kiến thức lịch sử từng học, trong trường hợp này nên làm sao mới sống đây? Cô thầm tính toán trong đầu.

"Ta thật sự không phải gian tế, là vô tình bị lạc trong rừng thật. Cái gì mà Đại Lý, Cao Miền gì đó, ta thật sự không biết, người tha cho ta đi."

Lời nói xong cô cũng thấy mình đúng là ngốc, thật không có chút tiền đồ nào hắn sẽ tin cô sao.

"Có phải là gian tế hay không ngày mai sẽ rõ, lôi hắn ta xuống."

Nghĩa là sao? Hắn sẽ mang cô đi chém đầu ư? Không được, không thể chết như thế được. Cô đột nhiên vùng khỏi tay tên lính, bị bất ngờ không nghĩ cô phản kháng, tên lính đứng không vững bị hất ra, cô thuận thế lao đến người kia. Khi tay cô chỉ mới chạm vào gấu áo hắn, trên cổ đã cảm thấy một cái kiềm sắt kẹp chặt, cả thân người cô bị nhấc lên chân. Cô khó thở quơ tay đập tán loạn, bàn tay hắn dùng sức bóp cổ cô, tựa có thể bẻ gãy như bẻ một cành cây.

"Chỉ với một tên tiểu tử tay trói gà không chặt như ngươi còn muốn đòi hành thích bản vương, các ngươi nghĩ bản vương là ai?"

Cô cố gắng ra sức lắc đầu, giọng đứt quãng.

"Tôi… không có… hành thích ngài, tôi chỉ muốn van xin ngài."

Cô điên rồi sao? Sao cô có thể nghĩ ra cách đó chứ? Cô chỉ muốn ôm lấy chân hắn, tỏ vẻ tội nghiệp, để hắn thương xót mình. Cô quên mất không để ý, bà lão kia cho cô xuyên qua đây lại để cô mặc trên người đồ nam nhân. Cô không muốn chết, thật sự không muốn chết. Một giọt, hai giọt, ba giọt, từng giọt nước mắt ấm nóng theo gò má của cô chảy lên mu bàn tay hắn. Hắn chau mày, một nam tử lại yếu đuối như thế, chẳng lẽ hắn nghĩ quá nhiều rồi. Cho dù là Cao Miền hay Đại Lý, không lẽ ngu ngốc đến mức phái một kẻ như thế này đến. Bàn tay hắn cũng chậm rãi buông ra. Cô ngồi bệt trên mặt đất ra sức mà hít thở, bàn tay vô thức sờ vào cổ mình.

"Mang hắn xuống, nhốt chung với bọn tù binh."

Mấy tên lính lại lần nữa lôi cô ra khỏi lều trướng, chúng nhốt cô vào một cái nhà kho gần chuồng ngựa. Cô vẫn ngơ ngác ngồi đó cho đến khi bọn họ rời đi, cô ôm lấy thân mình ngồi rúc vào một góc mà bật khóc.