Trường Yên Như Mộng

Chương 20: Cấm tinh quân



Vẫn giữ thói quen như lúc còn ở quân doanh, canh năm cô đã dậy đến Thanh Trúc Viện của hắn. Vừa khéo Linh Sam Viện của cô ở ngay bên cạnh. Buổi sáng ở kinh thành không khí không yên bình như trong quân doanh, người hầu trong vương phủ dậy rất sớm. Cô đi trên hành lang người qua kẻ lại, bọn họ đều đúng lễ nghi mà hành lễ với cô. Cô thật không biết vương phủ này của hắn nuôi bao nhiêu người nữa.

Đến trước đại viện cô đã thấy bốn tỳ nữ đang đứng ngoài cửa, trên tay bọn họ còn bê chậu đồng, là chậu nước để Lý Long Mộc rửa mặt. Thấy cô đi đến đám tỳ nữ cúi người hành lễ với cô.

"Chúng nô tỳ thỉnh an Lý công tử."

Cô nghe hai từ "thỉnh an" mà không khỏi lắc đầu. Có cần phải trịnh trọng vậy không, đúng là kinh thành này quá nhiều quy tắc. Cô cũng xem như nhận lễ gật đầu với họ, đưa mắt nhìn vào cánh cửa, lại nhìn bọn họ đang đứng bên ngoài. Cô xoay người hỏi tỳ nữ đứng gần mình nhất.

"Gia chưa dậy sao?"

"Dạ bẩm Lý công tử nô tỳ không biết ạ, vương gia chưa cho gọi chúng nô tỳ không dám vào."

Nô tỳ tên Cẩm Tú được hỏi, vội cung kính trả lời. Vương gia rất ít khi ở vương phủ, quanh năm hầu như đều ở chiến trường. Những lúc vương gia về phủ, bọn họ cũng không dám tự tiện lại gần. Lần nào cũng vậy, bọn họ sẽ đứng bên ngoài, đợi khi nào vương gia gọi mới dám vào.

"Bên ngoài lạnh thế này, các ngươi đứng đây bao lâu rồi?"

Trời mới vào thu nhưng sáng sớm ở Đế Đô lạnh hơn Biệt Kinh nhiều, cả cô vừa mới ra khỏi cửa còn phải quay lại khoác thêm áo, bọn họ lại mặc váy thế kia không lạnh mới lạ.

Cẩm Tú cùng những người khác, nghe được lời này cảm động không thôi. Bọn họ là thân phận nô tỳ, làm gì có chủ nhân nào quan tâm họ nóng lạnh ra sao. Vị công tử này vừa mới đến hai ngày, lại không giống bất kỳ người nào bọn họ từng gặp. Từ cử chỉ nói năng đối với người hầu bọn họ vô cùng nhẹ nhàng.

"Dạ bẩm nửa canh giờ ạ."

Giọng Cẩm Tú lí nhí, bọn họ đúng là đến hơn nữa canh giờ rồi, rất lạnh. Cô cảm thấy thời đại này sống không dễ, phận nô bộc càng khó khăn hơn. Cô may mắn hơn bọn họ, vì cô được Lý Long Mộc coi trọng. Cho tới bây giờ, hắn chưa từng để cô làm việc gì vất vả. Ngày đó bị cho đi chăn ngựa nhưng cũng chỉ một ngày.

"Được rồi từ ngày mai không cần phải làm việc này nữa, đưa đây cho ta."

Cẩm Tú nhìn có chút cả kinh, bọn họ sao dám để khách quý làm việc này thay họ. Nếu quản gia biết được, bọn họ sẽ bị chuyển xuống nhà bếp làm việc nặng mất.

"Dạ chúng nô tỳ không dám ạ, sao có thể phiền Lý công tử được, vẫn là để chúng nô tỳ làm ạ."

Nhìn Cẩm Tú cô biết, lời cô nói bọn họ chắc không dám nghe, thôi thì cứ để Lý Long Mộc nói với bọn họ vậy. Cô không nói nữa, xoay người đưa tay mở cửa.

Cẩm Tú muốn lên tiếng cản lại, sợ công tử chọc giận vương gia. Nhưng mà còn chưa kịp nói, người đã đi vào trong rồi.

"Gia, Thạch đến rồi người mau dậy thôi."

Cô đi đến bên giường, Lý Long Mộc vẫn còn đang ngủ. Cô thấy lạ ngồi xuống bên cạnh, đưa tay lên chạm vào trán hắn. Cô muốn xem có phải hắn không khỏe ở đâu không, bình thường giờ này đã dậy rồi. Còn chưa kịp rút tay về đã bị một bàn tay lạnh giữ lấy, hắn mở mắt nhìn cô, gương mặt đầy vẻ lười biếng.

"Sao giờ mới đến?"

Hắn không phải bệnh, chỉ là muốn Thạch đích thân gọi hắn dậy, cho nên không tiếc nằm nướng. Kết quả y đến rồi, nhưng lại ở bên ngoài nói chuyện với người dưới một lúc lâu, hắn thật không vui tí nào.

Nhìn gương mặt kia của Lý Long Mộc, cô hiểu được gia nhà cô đây là tự nhiên dở chứng muốn làm nũng đây mà. Đột nhiên cảm thấy hắn đáng yêu quá thể, cô cười nhìn hắn.

"Thế gia là đang muốn Thạch gọi dậy sao?"

Nhìn nụ cười tinh nghịch của y, hắn đưa tay véo má y một cái. Hắn thật muốn mỗi khi mở mắt người đầu tiên nhìn thấy là y, như vậy thật ý vị biết bao.

"Phải, ta muốn khi mở mắt dậy, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là ngươi."

Trời ơi, cái câu này có bao nhiêu rung động chứ. Cái tên Lý Long Mộc này mà ở thời đại của cô hẳn là một tay sát gái. Thính này quá ngọt, không ăn thì có phải quá uổng phí rồi không. Cô không giấu được ý cười, khóe miệng cũng cong lên.

"Được, vậy từ giờ mỗi ngày Thạch đều sẽ đánh thức gia. Cho nên gia có thể nói với bọn họ không, họ không nghe lời Thạch."

"Ừm."

Hắn vui vẻ ngồi dậy, cô giúp hắn rửa mặt, thay y phục rồi cùng hắn ra ngoài dùng bữa sáng. Bữa sáng cháo trắng cùng với trứng bắc thảo. Đến đây lâu như vậy, cô phát hiện ra Lý Long Mộc hình như mỗi bữa sáng đều ăn món này. Cô ảo não, cô trước giờ không ăn được trứng bắc thảo. Nhìn thấy cô chỉ ăn cháo trắng hắn lại tưởng cô không khoẻ chỗ nào.

"Sao thế, có chỗ nào không khỏe sao?"

"Dạ không có ạ."

"Vậy sao không ăn trứng?"

"Thạch không ăn được trứng bắc thảo, ăn vào sẽ bị dị ứng."

Là hắn sơ xuất rồi, sống trong quân doanh cho nên mỗi ngày hắn đều ăn đến quen. Hắn lại vô tình mang thói quen này về phủ, cũng không biết Thạch không ăn được trứng.

"Để ta gọi người chuẩn bị thứ khác, muốn ăn gì nào?"

Cô cúi đầu không dám nhìn ánh mắt đó của hắn. Trời ơi, đừng có dùng kiểu đó nói chuyện với cô được không. Cô không muốn, mật ngọt sẽ chết ruồi, con ruồi là cô đây sức kháng cự có giới hạn.

"Không cần ạ, Thạch no rồi."

"Vậy được, trưa bù cho ngươi."

"Vâng."

Ăn xong hắn dẫn cô đi ra phía sau vương phủ, cô phát hiện thì ra ở đây lại có một rừng trúc rộng lớn đến vậy, cây nào cây đó to như cây tre gai, nhưng thân lại nhẵn bóng, thẳng vút.

Mùa thu các cây đều đua nhau thay lá, trúc cũng vậy, dưới mặt đất đầy lá vàng, bước chân bọn họ tạo ra tiếng sột soạt vui tai.

"Gia chúng ta đi đâu vậy ạ?"

"Đến nơi ngươi sẽ biết."

Đi một đoạn cô nhìn thấy có mấy căn nhà gỗ ẩn hiện phía trước. Trần Chân từ xa đã thấy bọn họ, cũng đi đến hành lễ, giờ cô mới biết đây là chỗ ở của Cấm Tinh Quân. Được tin vương gia đến, tất cả bọn họ điều tập trung lại đồng thanh hành lễ với hắn.

"Chúng thuộc hạ thỉnh an vương gia."

"Không có người ngoài, không cần đa lễ."

Đây là lần thứ ba những người này đứng trước mặt cô. Lần đầu là ở quân doanh lúc bọn họ luyện cung, lần hai ở bờ Giang Tử. Lúc cô thấy khí thế ngút trời của họ, lòng bội phục không thôi.

"Trần Chân mang bát rượu lại đây."

Trần Chân nhận lệnh, một lúc sau đi đến, trên tay cậu ta cầm tới một cái bát lớn cùng vò rượu đặt trên bàn. Cô đưa mắt nhìn Lý Long Mộc, không phải chứ mới sáng đã đòi uống rượu, cái tên này là con sâu rượu sao, cô thở dài.

Nhưng mà sau đó cô cảm thấy có gì đó không đúng, sao tất cả bọn họ đều nhìn cô trân trân vậy. Cô tự nhiên chột dạ đưa tay lên sờ trên mặt, không phải mặt cô dính gì đâu ha? Vậy tại sao bọn họ lại nhìn cô như thế. Cô nhích người lại gần Trần Chân, huýt vào tay hắn thì thầm.

"Gia định làm gì thế, sao bọn họ nhìn tôi dữ vậy?"

Trần Chân không trả lời, không khí trở nên rất yên tĩnh, giống như bọn họ sắp làm một việc gì đó rất hệ trọng, tất cả đều đứng nghiêm người, thẳng lưng. Một giây sau cô thấy Lý Long Mộc lấy trong ngực áo ra một đoản đao nhỏ, vỏ đao màu xanh nạm ngọc vô cùng đẹp mắt. Hắn mặt không biến sắc dùng đao cắt đầu ngón tay, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống bát rượu, cô đột nhiên cảm thấy đau thay hắn.

Sau khi Lý Long Mộc làm xong, tiếp đó Trần Chân cũng tiến lên lặp lại động tác vừa rồi.

Theo sau từng người, từng người một của Cấm Tinh Quân đều bước lên, động tác dứt khoát. Trong đầu cô tuy không hiểu bọn họ định làm gì, trích máu ăn thề giống trong phim hay sao. Cô vẫn đứng im lặng quan sát không dám thở mạnh, cô sợ Lý Long Mộc nhất thời nỗi hứng kéo cô vào luôn.