Trường Yên Như Mộng

Chương 30: Trị bệnh



Hắn nhàn nhạt đáp rồi nhắm mắt lại, giống như thể hắn thật sự không có chút quyến luyến nào vậy.

Cô nhìn Lý Chính hồi lâu, đúng là anh em có khác, cái tính khí này cũng giống hệt nhau, cô khẽ cười.

"Nếu điện hạ không sợ thì ta có gì mà phải sợ."

Lời này của y làm tâm Lý Chính có chút động. Lần đầu tiên có người coi nhẹ sống chết của mình, chỉ bởi vì câu nói của hắn. Thiếu niên này, hắn chợt hiểu ra vì sao tam đệ hắn lại chấp nhận vì y làm nhiều thứ như vậy.

"Điện hạ, không phải không có hy vọng, chưa hết ván cờ người có muốn cược một phen không?"

"Cược thế nào?"

"Ta không phải đại phu, càng không biết bắt mạch chuẩn bệnh. Nhưng nếu người tin tưởng ta, để ta trị cho người, được ăn cả, ngã về không."

Phải! Cô cần có sự đồng ý của Lý Chính, cô không phải bác sĩ, cách kia cô nghĩ ra cũng chỉ là phỏng đoán, hoặc hắn để cô trị hoặc nằm chờ đám thái y ngoài kia.

Lý Chính nhìn thiếu niên này, y nói không biết y thuật nhưng lại hai lần cứu tam đệ hắn từ cõi chết trở về. Nếu y đã nói vậy, hắn nguyện ý đánh cược, được ăn cả ngã về không. Nếu không thử chỉ có chết, thử còn có hy vọng.

"Được."

Nhận được sự đồng ý của Lý Chính, cô đi ra ngoài, đầu tiên là lấy lá ổi mang sao trên bếp, sau lại lấy gừng nướng lên. Làm xong cô rửa sạch lại gừng, đập dập cho vào nồi nấu chung với lá ổi.

"Lá ổi được coi là bài thuốc trị tiêu chảy hiệu quả nhất, nó có tính ấm, vị đắng, có chứa nhiều thành phần tinh dầu. Bên cạnh đó lá ổi xanh còn chứa hoạt chất lavonoid loại quercetin, có hoạt tính trên sự bài tiết acetylcholin trong ruột, kích thích cơ trơn ruột giúp giảm giảm đau nhanh."* Ba cô ngày trước vẫn hay lảm nhảm mấy cái này, bây giờ cô lại nhớ ông ấy biết bao.

Nấu xong cô mang vào cho Lý Chính bảo hắn uống.

"Điện hạ ta đã nấu rất nhiều, người phải uống liên tục, kể cả có khát hay không. Hai canh giờ sau ta sẽ lại mang đến, nhất định phải uống hết không bỏ giọt nào."

"Ta biết rồi."

Cô không ở lại nữa mà rời ra ngoài cho hắn nghỉ ngơi. Cô dùng nước ấm vệ sinh sạch sẽ rồi mới đến chỗ của Lý Long Mộc.

"Thế nào?"

"Vừa uống thuốc xong, phải đợi thôi."

Hắn kéo cô ngồi xuống tự mình rót trà cho cô, cô không khách khí mà nhận lấy.

"Có mệt không?"

"Không mệt, bên chỗ Trần Chân thế nào rồi?"

Hắn đã hạ lệnh lục soát toàn thành, mang những người từ nam thành đến trong vòng 10 ngày nay tập trung lại một chỗ. Bên Trần Chân cơ bản cũng đã làm theo lời y rồi, tạm thời chưa thấy phát sinh đều gì.

"Đều đã làm theo lời ngươi, lấp bỏ hết các giếng nước rồi. Kinh thành cũng được rà soát, tạm thời là ổn, nhưng vẫn chưa có gì chắc chắn."

Nhìn sự mệt mỏi hiện trên khuôn mặt của Lý Long Mộc, làm cô có chút xót người yêu. Cô đưa tay kéo giãn chân mày của hắn cười.

"Đừng có nhíu nữa sẽ dính lại rất xấu đó."

Hắn cười, hắn biết Thạch lo cho hắn, tim hắn cảm thấy ấm áp vô cùng, đưa tay kéo y ngồi vào lòng mình.

"Xấu hay đẹp đều là người của ngươi, không phải sao?"

Người của cô, câu này rất được, cô rất thích nghe. Phải! Nam nhân ưu tú, vừa đẹp trai lại khí chất ngời ngời này chính là người của cô.

"Thưởng cho huynh vì câu nói đó."

Cô đưa cho hắn một trái ổi chín giấu trong ngực, cô đã rửa nước muối kỹ lắm rồi đấy, cho dù nó không có thuốc trừ sâu.

"Phan Thạch Lựu, ăn vào sẽ đầy bụng đấy."

"Đừng có ăn hạt, ăn vỏ thôi, vỏ chứa nhiều vitamin C, tăng sức đề kháng, tốt cho cơ thể."

Hắn không hiểu lắm nhưng Thạch nói tốt cho cơ thể thì chính là tốt, vậy cho nên hắn không ngần ngại mà ăn. Thì ra loại quả dại này vị cũng rất ngon.

Cô và Lý Long Mộc trở lại đại viện xem Lý Chính thế nào. Vừa mới đến bên ngoài đã nghe thấy tiếng chén sứ vỡ trên mặt đất, cùng giọng quát tháo của Thái Tử.

"Mau cút hết cho ta."

Một nữ tử hồng y đứng cách đó không xa, đôi mắt ngấn lệ, bàn tay tay nàng nổi lên một mảng đỏ, chỉ có thể lẳng lặng dùng khăn voan che đi.

Nàng chỉ muốn giúp hắn thay y phục, nhưng vì sao lại đối xử với nàng như thế. Vì hắn nàng đã hạ thấp bản thân mình, không ngại hắn mắc dịch bệnh mà đến đây, nàng sai ở đâu chứ.

"Điện hạ, thần thiếp chỉ muốn chăm sóc người."

"Ta bảo không cần, nàng đi ra ngay lập tức."

Hắn tức giận, hắn không cho phép người khác thấy hắn chật vật như thế này. Càng không cho phép người khác dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn, nàng lại càng không được. Hắn cảm thấy bản thân đánh mất đi tôn nghiêm cùng kiêu ngạo.

Cô nhìn bình nước vỡ trên đất, trong lòng dâng lên một sự tức giận. Cái tên Lý Chính đúng là không biết điều, cô đã vất vả để nấu cho hắn uống mà hắn lại dám giận cá chém thớt. Cô cũng nổi điên, hắn tưởng chỉ một mình hắn mệt mỏi sao, đêm qua đến giờ cô cùng Lý Long Mộc còn chưa được nghĩ đây này.

"Lý Chính anh nổi điên cái gì vậy hả?"

(