Trường Yên Như Mộng

Chương 32: Thái tử phi



Cô tự khen chính mình, các cung nữ nãy giờ chỉ đâu làm đó, cũng không biết là mình đang làm gì. Có một cung nữ nhìn thấy cô có vẻ không đáng sợ lắm, nên mạnh dạn lên tiếng hỏi cô.

"Công tử đây là gì vậy ạ?"

"Cái này gọi là xà phòng, dùng để rửa tay trước khi ăn, sau khi đi vệ sinh, như vậy sẽ không bị đau bụng."

Xà Phòng? Bọn họ nhìn nhau không hiểu, cô cầm một cục đi đến chỗ lu nước, múc một ít nước ra thau làm ướt tay, sau đó dùng xà phòng thoa lên tay. Tuy không có bọt nhiều nhưng mà như vậy đã rất tốt rồi, vừa làm cô vừa nói với mấy cung nữ.

"Nhìn cho kỹ đây là cách dùng, về sau các ngươi chỉ cho tất cả mọi người ở Đông Cung đều phải làm theo, tránh mang bệnh cho Thái Tử, đã nhớ chưa?"

Tất cả bọn họ đều gật đầu, bọn họ đã biết cách làm rồi cho nên cô rất yên tâm, đợi về vương phủ cô cũng sẽ làm thật nhiều. Cô dặn Lâm Doãn mang một ít đến chỗ Trần Chân và Lưu Nhị, cũng đưa cả cách nấu nước lá ổi cho bọn họ. Ở đó có người của thái y viện, thử xem có trị được những người mới mắc bệnh hay không, cô cũng chỉ hy vọng mà thôi.

Lý Chính uống nước ổi một ngày, vừa có thể bù được nước, mà số lần đi đại tiện cũng giảm, nghĩa là có tác dụng, cô vô cùng vui mừng.

Bởi vì Đông Cung phong toả cho nên cả cô và Lý Long Mộc đều ở lại nơi này. Đúng là chỗ của thái tử có khác, xa hoa hơn vương phủ nhiều. Cô thuận tiện đi dạo một chút, chỉ là không nghĩ sẽ đụng phải thái tử phi bên hồ.

Như Ý ngồi đó thẫn thờ nhìn ánh trăng. Nàng nhớ đêm trăng năm ấy, cũng tựa một viên minh châu sáng rực rỡ. Nàng cũng thế bước vào cánh cổng Đông Cung, một thân hỷ phục hoa lệ động lòng người.

Ngày đó, lần đầu tiên nàng nhìn thấy mặt phu quân của mình. Nàng vẫn biết chàng ấy vốn là bậc anh tài trong thiên hạ, người đời đều nói chàng văn võ song toàn, khí độ hơn người, nho nhã ôn nhu.

Nhưng mà trong thời khắc tấm khăn voan được nhấc lên. Khi nàng nhìn thấy đôi con ngươi đen thẳm tĩnh lặng như mặt hồ kia, nàng đã biết sự ôn nhu mà nàng mong đợi, có lẽ cả đời nàng cũng không có được.

Nàng từng cho rằng, chỉ cần trong tim chàng ấy không có nữ nhân khác, rồi sẽ có một ngày nàng có thể chạm đến, dẫu chỉ là một góc nhỏ mà thôi.

Thời gian tựa như con thoi, mà nàng lại tựa cánh hoa tàn trong gió, càng ngày càng héo rũ nơi lầu son gác tía. Người đời bảo nước chảy bao năm rồi đá cũng sẽ mòn. Nhưng mà nàng chợt nhận ra, lòng Lý Chính so với đá còn cứng hơn.

Như Ý cười nhẹ, nụ cười mang theo vài phần tự giễu cùng ưu thương. Ngẫm lại ngần ấy năm, nàng thật sự cảm thấy nơi này quá trống trải, đến cả một người hiểu nàng cũng không có.

Nữ tử cao quý thì thế nào, đời này có thể gả cho một nam tử xem mình như trân bảo, mới là chuyện hạnh phúc nhất thế gian. Nàng rõ ràng đang cười nhưng lệ lại rơi. Nàng đưa tay lau đi dòng lệ, nàng lại yếu đuối rồi. Nghe tiếng bước chân, Như Ý quay đầu bỗng thấy có người đang đi đến.

Cô không định sẽ quấy rầy thái tử phi, nhưng không hiểu sao nhìn thấy giọt nước mắt kia cô không cầm lòng được. Có lẽ cũng là phận phụ nữ nên cô hiểu tâm trạng của nàng ấy bây giờ.

"Lý công tử thật thất lễ."

"Không có gì, là ta làm phiền thái tử phi mới đúng."

Cô tự nhiên ngồi xuống, đêm nay ánh trăng có phần cô tịch.

"Thái tử là một người tốt, nhưng nam nhân đôi lúc sẽ không muốn người trong lòng mình thấy được bộ dáng chật vật của hắn."

Cô chỉ thuận theo biểu hiện của Lý Chính mà nói, cũng không biết tình cảm vợ chồng hắn có tốt hay không, cô chỉ sợ nàng ấy sẽ vì chuyện lúc trưa mà tổn thương. Hôn nhân sợ nhất chính là đối phương không hiểu lòng nhau.

Như Ý biết vị công tử này muốn an ủi nàng, nhưng mà người trong lòng, nàng sao có thể là người trong lòng hắn đây.

"Ta sao có thể là người trong lòng ngài ấy chứ."

Cô nghe được lời này có chút bi thương, chẳng lẽ Lý Chính hắn không có yêu vợ mình hay sao? Hắn cũng không phải loại người có phụ nữ khác bên ngoài. Mà nghĩ cũng đúng, hôn nhân thời đại này vốn do cha mẹ định sẵn, tình yêu là thứ quá xa xỉ với họ.

"Nương nương, người muốn trở thành nữ nhân trong lòng hắn không?"

**

Chú thích.

Cách đây khoảng 5000 năm, ở núi Sapo xứ Babylon, người La Mã cổ đại đã tình cờ phát minh ra xà phòng qua việc thiêu động vật để tế thần linh. Mỡ của những con vật bị tế lễ lẫn với tro tàn có chứa chất kiềm tự nhiên, theo nước mưa trôi xuống sông Tiber. Người dân ở hạ lưu sông đã dùng hỗn hợp này để giặt quần áo. Cái tên “soap” trong tiếng Anh, hay “savon” trong tiếng Pháp được đặt dựa theo tên của dãy núi Sapo. Người Việt ta gọi sản phẩm này là “xà phòng” hoặc ”xà bông” từ thời Pháp thuộc. (Nguồn: Internet)