Trường Yên Như Mộng

Chương 36: Cbương 36: Thiên Lý Quốc



Hôm nay có quá nhiều việc cần hắn đích thân xử lý, hắn một thân mệt mỏi trở về. Vừa vào đến đại viện đã thấy Thạch ngồi trên ghế, cái đầu nghiêng qua một bên, có lẽ là ngủ quên. Hắn mỉm cười đi đến, thật là tối lạnh thế này mà y lại ngủ ở đây, chẳng lẽ là đang đợi hắn trở về sao. Nghe tiếng bước chân cô giật mình, theo phản xạ đưa tay lau khóe miệng, sau đó mơ màng nhìn Lý Long Mộc.

"Huynh về rồi à, sao về trễ vậy?"

"Ta có một vài việc cần xử lý, sao lại ngủ ở đây?"

"Ta đợi huynh về cùng ăn cơm."

Chỉ một câu đơn giản thôi nhưng sao tim hắn lại cảm thấy vô cùng ấm áp, là một thứ hạnh phúc không nói nên lời. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có người đợi hắn trở về nhà. "Về nhà", phải là nhà có y, có hắn, nhà của bọn họ.

Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, hắn cảm thấy Vũ Vương Phủ này đáng để hắn quay về.

Hắn đưa tay xoa đầu cô, vô cùng dịu dàng và ôn nhu, cô cũng quen loại hưởng thụ này rồi.

"Đợi ta một lát, sẽ nhanh thôi."

Cô gật đầu, hắn đi về viện của mình, rất nhanh tắm rửa thay y phục. Khi trở lại đã thấy trên bàn đầy thức ăn.

"Huynh mau ăn thử đi, tất cả chỗ này đều do ta làm cả đấy."

Hắn có chút ngạc nhiên, hắn tưởng lúc đó Thạch chỉ nói vậy thôi, không ngờ sẽ thật sự vì hắn mà xuống bếp. Hắn cầm đũa thử từng món một, có lẽ đây là những món ngon nhất trong đời hắn từng được ăn.

"Ngon không?"

"Ngon lắm."

Hắn gật đầu cũng không quên gắp thức ăn cho cô, cô cười tít mắt, cô biết tay nghề của mình không tệ mà.

"Lần sau khi nào huynh muốn ăn cứ nói với ta, ta sẽ nấu cho huynh."

"Được."

Hắn không từ chối đãi ngộ này, còn rất hưởng thụ. Nhưng hắn không thể để Thạch quá vất vả ngày nào cũng vào bếp, cho nên về sau lâu lâu được ăn một lần là đủ rồi.

"Về sau chỉ được nấu cho mình ta thôi."

"Được, đời này ta chỉ vì huynh xuống bếp."

Hắn vô cùng thỏa mãn với câu trả lời của Thạch.

Dùng bữa xong bọn họ cùng nhau đi dạo, hắn kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về Thiên Lý Quốc, từ thuở khai lập đến bây giờ. Cô nghe vô cùng chăm chú, tựa như học trò đang nghe thầy giáo giảng bài.

Thiên Lý Quốc chỉ mới được lập nên cách đây hơn 100 năm. Trước đó nơi đây là vùng đất có rất nhiều tộc người sinh sống, trong đó có bốn bộ tộc mạnh nhất là tộc Chiêu Nùng, tộc Lỗ Ban, tộc Bách Việt và tộc họ Chu.

Bọn họ trấn giữ đông, nam, tây, bắc. Có một ngày người tộc họ Chu lên núi Mã Đề, tìm thấy một loại vật liệu sâu trong lòng núi. Bọn họ dùng nó chế tạo thành binh khí, cuối cùng dựa vào lợi thế mà thu phục được những bộ tộc khác.

Tộc trưởng họ Chu lúc bấy giờ tự mình xưng vương, lập nên Chu triều, lấy hiệu là Thiên Lý Quốc, tức là quốc gia rộng lớn vạn dặm. Chính vì vậy cho nên đến bây giờ, núi Mã Đề được xem như thánh địa của Thiên Lý Quốc. Có rất nhiều lời đồn quanh đó, ai cũng nói đó là nơi ở của các vị chân nhân, thần tiên bảo hộ Thiên Lý Quốc.

Núi Mã Đề thật sự có một ngôi chùa, tên là chùa Lục Tổ, mà ở đó cũng chỉ có một vị cao tăng. Ông ấy xưa nay chưa từng lộ diện, nên người đời mới xem ông ấy là thần tiên.

Chu triều tồn tại được hơn 60 năm, thì hoàng đế thứ hai là Chu Huệ Đế bị nội quan độc chết mà băng hà. Chu Hậu trong lúc cảnh nước nhà lâm nguy, các bộ tộc khác không ngừng nổi dậy, liền lập biểu đệ của Chu Huệ Đế là Triệu Hoành lên làm tân đế. Nhưng nhà Triệu chỉ tồn tại 27 năm, cuối cùng Hiếu Hoàng đế Triệu Long Vũ vì giết anh đoạt vị, làm nhiều chuyện ác, khiến dân chúng phẫn nộ cũng bị người độc chết. Họ Triệu không còn nam tử, cho nên họ Lý lên thay.

Chỉ có mình cô mới biết, họ Lý của hắn lên thay bằng cách nào. Cũng chỉ có cô mới hiểu, Triệu Long Vũ hắn là một minh quân đức độ ra sao. Nhưng mà cô không thể nói với Lý Long Mộc, rằng những gì lưu lại trong sử sách mà hắn đọc, điều là những thứ mà Lý Nhật Trung muốn người đời nghĩ như vậy.

Cô thở dài, bất kể là ông ấy dùng cách gì để đạt được giang sơn nhưng cũng không thể phủ nhận một đều, cho đến bây giờ ông ấy đã làm rất tốt. Cô giống như nhớ ra điều gì đó liền hỏi hắn.

"Vậy công chúa tiền triều thì sao, bà ấy thế nào?"

Lý Long Mộc trầm tư trong giây lát, vẫn dùng giọng điệu ôn hoà mà đáp.

"Bà ấy vẫn khoẻ, đang ở Trường Yên."

Cô vừa nghe câu đó hai mắt liền sáng lên, Thanh Loan công chúa, bà ấy vẫn còn sống. Vậy thì cô không cần phải hỏi Lý Đế, cô có thể tìm đến bà ấy. Trường Yên cô biết nơi đó, chính là cố đô của nhà Triệu. Cô phấn khích nắm tay hắn.

"Lý Long Mộc, huynh có thể dẫn ta đi gặp bà ấy không?"

Hắn không biết vì sao Thạch lại muốn gặp người như thế, y không phải người của Thiên Lý vì sao biết người, nhưng hắn vẫn bình tĩnh.

"Thạch ngươi muốn gặp mẫu hậu ta?"

Mẫu hậu, cô có chút giật mình, Lý Long Mộc vậy mà lại là con của Thanh Loan công chúa. Cô chỉ có thể làm ra vẻ bình thường mà nắm lấy cánh tay hắn nịnh nọt.

"Ta đương nhiên muốn, là mẫu thân của huynh mà, chẳng lẽ huynh không muốn ta gặp bà ấy sao?"