Trường Yên Như Mộng

Chương 38: Tiểu Linh



Khi gà vừa mới gáy canh tư, nàng dẫn theo Thị Huệ cùng hai thị vệ rời khỏi Đông Cung, lặng lẽ mà đi không một tiếng động.

Lý Chính hôm nay không thấy nàng mang bữa sáng đến thư phòng cho hắn. Hắn còn nghĩ hẳn là nàng không được khỏe, nên mới để cung nữ mang đến. Đến trưa cũng chỉ là Lưu công công chuẩn bị thức ăn, hắn thấy có gì đó không đúng lắm.

"Thái Tử Phi đâu?"

Trong giọng nói mang theo một chút không vui cùng vẻ mặt lạnh tanh. Lưu công công khom người, chỉ sợ thái tử sẽ nổi giận. Ông ta cũng nào có biết, trời còn chưa sáng thái tử phi đã đến Trấn Quốc Tự, còn giao lại mọi thứ cho ông ta, cũng không nói khi nào về.

"Bẩm điện hạ, thái tử phi canh tư đã lên đường đến Trấn Quốc Tự, nói là để tạ ơn và cầu phúc."

Trấn Quốc Tự, nàng vậy mà lại đến đó cũng không nói với hắn một lời. Còn nữa kể từ khi hắn khoẻ lại, hình như đã hai ngày rồi nàng cũng chỉ đơn giản là mang bữa sáng đến, chuẩn bị bữa trưa bữa tối cho hắn, còn lại cũng không dùng cùng hắn như mọi ngày.

Chẳng lẽ nàng thật sự làm giống như lời hôm đó nàng đã nói. Chỉ cần hắn khỏe lại, nếu không muốn thấy nàng, nàng liền không xuất hiện nữa. Hắn cảm thấy có chút không nói thành lời.

"Khi nào thì về?"

"Dạ nương nương không có nói thưa điện hạ."

Lưu công công thành thật trả lời, hắn không hỏi thêm gì nữa mà ngồi xuống dùng cơm, chỉ là bữa cơm này hắn ăn không có vị.

Vũ Vương Phủ.

Mấy hôm nay tâm tình cô vô cùng tốt, vì hai hôm trước cô được thái tử ban thưởng cho mấy trăm lượng vàng. Cô từ một tên ăn mày trở thành đại gia sau một đêm, cho đến hôm nay tâm trạng vẫn còn lâng lâng. Mỗi ngày đều phải nhìn qua một cái mới yên tâm được, vì sợ vừa ngủ dậy thì vàng không còn nữa, phát hiện mọi thứ chỉ là mơ, may quá vẫn còn. Cô sờ sờ miếng vàng mát lạnh, đóng cái rương như muốn ôm vào lòng cười mãn nguyện.

Hôm nay Lý Long Mộc đã hứa sẽ dạy cô cưỡi ngựa, cô vô cùng hưng phấn, từ sớm đã y phục chỉnh tề chạy đi tìm hắn. Lý Long Mộc dẫn cô đến chuồng ngựa, khi nhìn thấy con bạch mã trong chuồng thì mới ngớ người.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

"Đây chẳng phải con ngựa lần trước ở Vị Xuyên sao?"

"Còn nhớ à?"

Hắn tưởng Thạch đã quên từ đời nào, dù sao lần đó cũng chỉ nhìn qua một chút, trí nhớ cũng không tệ. Hắn đưa tay vuốt bộ lông trắng muốt kia, chú ngựa được vỗ về có vẻ vô cùng hưởng thụ phe phẩy cái đuôi. Cô thấy vậy cũng đưa tay vuốt theo, cảm giác thật thích, lần đầu tiên trong đời cô vuốt ve một chú ngựa.

"Đây là giống ngựa thảo nguyên thuần chủng, nó rất lành tính, thích hợp với ngươi."

"Con ngựa này có tên không?"

Cô hỏi vì cô biết, mấy con ngựa ở đây hình như con nào cũng được đặt tên cả. Giống như con hắc mã của hắn gọi là Cầm Nã, con ngựa của Trần Chân gọi là Tư Nhị, hình như ngựa của bọn Lưu Nhị cũng có tên.

"Tên ngựa phải do chủ nhân của nó đặt, con này vẫn chưa có tên, đợi ngươi đặt cho nó."

"Vậy sau này nó là của ta sao?"

"Ừm."

Nhận được câu trả lời mắt cô sáng rực lên, trời ơi cô đích thật là đại gia mà, có tiền giờ còn có cả ngựa riêng. Phải biết thời đại của cô cưỡi ngựa chính là bộ môn thể thao xa xỉ dành cho giới thượng lưu. Cũng không biết Việt Nam có mấy người chơi môn này, tóm lại nó chính là đẳng cấp hoàng gia đó.

Cô từng ước mơ tới trường đua ngựa một lần, nhưng không được vì Việt Nam không có trường đua ngựa, chỉ có thể xem trên tivi.

"Vậy gọi nó là Tiểu Linh đi."

Tiểu Linh nghe cũng rất hay, nhưng hắn lại tò mò, vì sao Thạch muốn lấy cái tên này. Hắn phát hiện ra Thạch hình như vô cùng thích từ "Linh". Chữ đầu tiên sau khi học viết y cũng viết chữ này, cũng nói đặt biệt thích Linh Sam Viện, cho nên dù nơi đó có hơi nhỏ vẫn không chịu chuyển đi.

"Sao lại gọi là Tiểu Linh?"

Cô cười nhìn hắn, nếu nói bởi vì đó là tên cô thì không được.

"Về sau sẽ nói cho huynh biết."

Lý Long Mộc chỉ cô rất tận tình, hắn đi bên cạnh cầm dây cương, con ngựa rất ngoan đi vô cùng chậm rãi, cô cũng từ từ mà thích nghi, lưng cũng thẳng hơn nhiều.

Đầu tiên là cách cầm dây cương, Lý Long Mộc cầm lấy dây cương đặt giữa ngón út và ba ngón còn lại của cô.

"Cầm như thế này sẽ không bị tuột, muốn Tiểu Linh đi thì để chùn dây cương và ghè chân vào thân nó. Khi muốn dừng, kéo căng cả hai dây cương, đã nhớ hết chưa?"

Cô đương nhiên nhớ, hắn đã nói lại hơn năm lần rồi, còn không nhớ chắc là cô bị đần thật. Thấy Thạch gật đầu vẻ đã hiểu, hắn mới chậm rãi buôn dây cương, để y một mình một ngựa mà đi.

Cô đột nhiên thấy hắn buông dây, có chút hoảng hồn. Giống như ngày bé ba tập xe đạp cho cô, đột nhiên thả tay làm cô té ngã. Cô lúng túng lại vô tình đá chân mạnh vào bụng của Tiểu Linh. Con ngựa đang đi chậm liền đột nhiên tăng tốc, cô hét toáng lên theo bản năng nằm xuống ôm lấy cổ nó.

Hắn nào có biết mình chỉ vừa mới thả tay đã xảy ra cớ sự như vậy. Tiểu Linh băng băng phi về phía trước, lòng hắn hoảng hốt. Hắn huýt sáo, Cầm Nã đang ở ăn cỏ gần đó nghe lệnh liền phi đến. Hắn nhanh như chớp phóng lên lưng Cầm Nã đuổi theo Tiểu Linh.