Trường Yên Như Mộng

Chương 49: Xin lỗi ta chưa sẵn sàng



Hắn đặt tay lên eo cô nhất bỗng cô ngồi lên trên bàn. Đôi con ngươi sâu thẳm nhìn cô, giống như muốn đốt cháy cô. Cô cảm thấy máu trong người mình giờ phút này giống như không thể lưu thông.

"Làm sai thì phải chịu phạt."

Phạt, cô cảm nhận được một bàn tay to khoẻ luồng ra sau gáy mình. Đôi môi mát lạnh của hắn áp xuống môi cô, một luồng điện chạy qua. Hắn mãnh liệt mà hôn xuống.

Càng hôn càng sâu, hắn cảm thấy như có một mồi lửa đang thiêu đốt thân thể mình. Dục vọng trong hắn bùng cháy, hắn không muốn kìm nén nữa.

Cô bị hắn dẫn dụ đến tâm mê ý loạn, ngay cả khi hắn bế cô đặt trên giường, cô vẫn còn đang mơ hồ. Cho tới khi hắn hôn lên vành tai nóng bỏng của cô, thì thầm bên tai cô, giọng hắn bị dục vọng đè nén trở nên khàn đục.

"Thạch, ta có thể không?"

Một câu này của hắn làm cô thức tỉnh. Cô đưa tay chặn lấy bàn tay hắn đang định cởi thắt lưng của cô. Cô không biết mình vì sợ hay vì bị hắn hôn đến thiếu oxy mà giọng trở nên đứt quãng.

"Long Mộc xin lỗi... ta... ta chưa sẵn sàng."

Thạch nói y chưa sẵn sàng, một câu này kéo lại chút lý trí cuối cùng của hắn. Động tác của hắn theo đó mà dừng lại. Hắn đứng lên định rời đi, chân vừa bước đã bị một vòng tay mảnh khảnh từ phía sau ôm lấy. Giọng y rất nhỏ, nhỏ đến mức hắn nghe không rõ.

"Long Mộc cho ta thời gian."

Hắn xoay người vuốt lại mái tóc đang tán loạn của Thạch, khẽ đặt lên trán y một nụ hôn, là hắn vội vàng, hắn không trách y.

"Ngoan ngủ đi, ta không sao."

Cô ngồi trên giường nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, hắn nói không sao nhưng cô biết hắn hẳn đang vô cùng khó chịu. Lòng cô càng khó chịu hơn, cô bật khóc, cô phải giấu hắn đến khi nào nữa đây, cô thật không thể tiếp tục nổi.

Cô sợ hãi khi phải nghĩ đến cảnh tượng hắn biết được sự thật mà chán ghét cô. Cô giờ đây cũng chán ghét chính mình, cô chính là một kẻ tham lam đê tiện.

Hắn cứ như vậy trở về viện của mình ngâm nước lạnh suốt một canh giờ.

Hôm sau hắn vào triều từ rất sớm, điện Càn Nguyên bá quan văn võ đang xếp hàng ngay ngắn, đợi bệ hạ thượng triều.

Lý Chính nhìn thấy tam đệ hắn có vẻ mệt mỏi nên muốn hỏi vài câu, lại ngại chỗ đông người nên không lên tiếng.

"Bệ hạ giá đáo."

Giọng nội quan vang vọng cả đại điện, chúng quần thần lập tức ngay hàng thẳng lối mà quỳ xuống hành lễ.

"Thiên hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế."

Lý Đế thân mặc long bào ngồi vào vị trí chủ toạ trên ngai vàng, đưa mắt nhìn quần thần bên dưới phất tay áo.

"Bình thân."

"Tạ bệ hạ."

Như mọi ngày các đại thần báo cáo công vụ, cùng dâng tấu chương kên cho bệ hạ. Hơn một canh giờ sau thì bãi triều, Lý Đế giữ lại Lý Long Mộc cùng Lý Chính ở lại.

Lý Đế vừa nhận được thư của hoàng đế Đại Lý. Ngự Anh Đế muốn hai nước liên hôn, đây không phải là việc xấu. Liên hôn chính là một trong những kế sách để duy trì nền hòa bình giữa hai quốc gia. Hơn nữa lần này Đại Lý nguyện ý cúi đầu, ông cũng không cầu gì hơn.

"Đại Lý muốn liên hôn, công chúa Đại Lý đang trên đường đến đây, vài ngày nữa sẽ tới Đế Đô, Long Mộc trẫm muốn con tiếp đón cho thận trọng."

"Nhi thần lĩnh chỉ."

Hắn không quan tâm lắm, nếu bảo hắn tiếp đón thì hắn sẽ tiếp đón. Dù sao phụ hoàng cũng có rất nhiều con, việc liên hôn này sẽ không đến lượt hắn. Còn nói trước đó hắn đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, hắn tin phụ hoàng sẽ không ép hắn.

Lý Chính nghe hai từ liên hôn có chút chột dạ. Công chúa Đại Lý liên hôn, hai nước không thể để công chúa gả cho một người có địa vị quá thấp, mà trong số các hoàng tử được phong vương, cũng chỉ có mình nhị đệ cùng tam đệ.

Tam đệ của hắn thì thôi không cần bàn, nhưng Bồ Long ở xa như vậy. Lỡ như Đại Lý không ưng thuận, có hay không cái mũ này sẽ rơi trên đầu hắn. Khó khăn lắm những ngày gần đây thái tử phi mới cho hắn chút sắc mặt. Hắn không muốn mọi chuyện quay về con số không đâu. Lý Chính âm thầm lo lắng, hắn nghĩ đến Bồ Long đang ở Trường Yên.

Lý Đế trở về ngự thư phòng, việc liên hôn ông cần phải chọn người xứng đáng. Thái tử đã có thái tử phi, hơn nữa ông cũng không muốn để Đại Lý lưu lại trong tử cấm thành, ai biết được về sau lại nổi lên tranh giành gì.

Về phần Long Mộc, ngày đó thái độ của nó đã quá rõ ràng. Cho đến bây giờ nó vẫn giăng thiên la địa võng, bảo vệ thiếu niên kia từng tấc một. Nếu muốn nó liên hôn là chuyện khó hơn lên trời.

Cuối cùng vẫn chỉ có thể là đứa trẻ đang ở Trường Yên kia. Cũng lâu như vậy rồi nó cũng không có ý định trở về, lần này vẫn là nên gọi nó về.

Buổi sáng tỉnh dậy cô cảm thấy mắt có chút sưng, xấu hổ tới mức ở lì trong phòng, bữa sáng cũng là Cẩm Tú mang vào.

Cẩm Tú không dám hỏi công tử nhà cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hôm qua vương gia nổi giận như thế, tất cả mọi người trong phủ đều tim đập chân run.