Trường Yên Như Mộng

Chương 91: A Mạn



Linh Sam Viện màn đêm lạnh lẽo bao trùm, Lý Long Mộc lặng lẽ ngồi bên trong gian phòng của nàng. Nơi này từng ngập tràn tiếng cười và hơi ấm của nàng. Một cơ gió thổi qua bóng người cũng từ màn đêm bước đến. Hắn quay đầu đi đến bên bàn, nhàn nhãn ngồi xuống rót một tách trà, người nên tới cũng đã tới.

Nữ tử hắc y không chút khách khí mà ngồi đối diện hắn, so với lần đầu bọn họ gặp mặt cách đây vài ngày thì bầu không khí có vẻ hoà nhã hơn nhiều.

"Nói đi ngươi muốn gia dịch gì với bản vương."

Ngay từ lúc người này tìm đến đưa cho hắn giải dược của mê hương, hắn đương nhiên biết trên đời này không có bữa tiệc nào miễn phí. Mã Tư Dung tặng hắn một túi thơm, trong đó đúng là không có bất kỳ độc dược nào, nhưng mỗi tối trong phòng hắn đều đốt huân hương, hai thứ này kết hợp với nhau lâu ngày sẽ tạo nên mê dược.

Mà trên người Mã Tư Dung cũng có loại hương này, cho nên mỗi khi ở gần nàng ta hắn luôn cảm thấy mình không những không bài xích, mà càng ngày càng nghe theo mọi điều nàng ta nói. Mã Tư Hành muốn biến hắn thành con rối của Đại Lý, chỉ nghĩ đến thôi hắn cũng cảm thấy lạnh sống lưng, thứ bọn chúng muốn đương nhiên không chỉ là mượn binh dẹp nội loạn.

A Mạn nhàn nhã uống trà, nàng ta biết kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

"Vương gia hẳn cũng đã biết mục đích của ta."

A Mạn tháo bỏ mặt nạ, để lộ một gương mặt có phần sắc xảo hơn thường ngày. Lý Long Mộc không lấy làm lạ, từ lúc kẻ này tìm đến hắn đêm đó, chỉ bằng một ánh mắt kia cùng mùi hương trên người nàng ta, hắn đã biết nàng ta chính là tỳ nữ bên cạnh Tư Mã Dung. Nếu hắn không cho người tra thân thế của nàng ta, thì hắn cũng thật không hiểu nàng ta sao dám cả gan bán đứng Mã Tư Hành.

"Triều Dương quận chúa cần gì cứ nói thẳng, bản vương xưa nay không thích vòng vo."

A Mạn đã mười năm rồi không còn ai gọi nàng bằng cái tên đó nữa. Nàng cười với Lý Long Mộc không hổ danh là Vũ Đức Vương.

"Ta chỉ cần ngài giúp Tư Hàn."

Hắn đoán không sai, nàng ta chính là nội gián mà của Lục hoàng tử gài bên cạnh Mã Tư Hành.

"Bản vương vì sao phải giúp các người, chuyện của Đại Lý bản vương không có hứng thú."

"Nếu đổi lại một bản hiệp ước trăm năm vương gia ngài cũng không hứng thú sao?"

Hắn biết so với Mã Tư Hành mưu mô xảo huyệt luôn muốn bành trướng lãnh thổ, thì Lục hoàng tử là người mưu cầu thái bình thịnh thế, bọn họ chính là hai tính cách đối lập nhau. Nếu Mã Tư Hàn đã muốn hắn trợ giúp, nghĩa là hắn ta cũng không nắm chắc phần thắng trong tay.

Thấy Lý Long Mộc vẫn không lên tiếng A Mạn, cũng muốn thử thăm dò một chút. Nàng không thể biết nguồn cơn sự việc, nhưng chuyện hắn âm thần tìm kiếm dư đảng tiền triều lại không giết bỏ, mà bảo hộ bọn họ đến một nơi khác, lòng nàng có chút hoài nghi.

"Nếu Tư Hàn có thể giành được Đại Lý, vậy bọn ta cũng có thể giúp vương gia có được Thiên Lý."

Hắn nhìn nữ tử trước mặt, có thể mười năm ẩn mình bên cạnh Mã Tư Hành mà khiến hắn ta không chút hoài nghi, đương nhiên có bản lĩnh. Lý Long Mộc cũng không lấy làm ngạc nhiên vì câu nói đó, hắn chỉ cười nhấp một ngụm trà.

"Lý Long Mộc ta muốn có được thiên hạ, còn cần đến người khác sao."

Thù của hắn hắn tự mình báo, dù là thắng thua thế nào hắn cũng tuyệt đối không cho phép ngoại bang xen vào.

"Vậy vương gia muốn thế nào mới giúp?"

A Mạn biết tình hình của bọn họ cần phải có binh lực của Lý Long Mộc, mới có thể nắm chắc phần thắng trong tay. Nếu hắn không giúp lần này bọn họ chỉ sợ một đi không trở lại, Mã Tư Hành là một kẻ lòng lang dạ sói, năm đó hắn quét sạch mọi vật cản đường mình, cả phủ tướng quân của nàng cũng đẫm mình trong máu.

Nếu không phải Tư Hàn trời sinh thông minh, đoán trước được dã tâm của hắn, giả điên giả dại, cũng sớm đưa nàng rời khỏi phủ trước đêm thảm án xảy ra, bằng không cả bọn họ chỉ sợ giờ này còn lại nắm tro tàn.

"Bản vương đồng ý với điều kiện của các người, chuyển lời bản vương đến Lục hoàng tử, bản vương hy vọng hắn đừng làm bản vương thất vọng."

**Nghiêm Đình.

Sau khi từ Vũ Vương phủ trở về A Mạn giống như cỡi bỏ được nỗi lo trong lòng, thù nhà của nàng cuối cùng cũng có thể trả. Sắp rồi Mã Tư Hành, Mã Tư Dung, nàng sẽ khiến bọn họ nợ máu phải trả bằng máu.

Nàng đứng bên ngoài viện của Mã Tư Dung ánh mắt ngập tràn sát khí cùng cừu hận. Năm nàng 8 tuổi trong đêm mưa gió, cả phủ tướng gia điều bị Mã Tư Hành mang quân giết sạch. Hắn vu cho cha nàng tội phản quốc, cho đến khi nàng biết tin tất cả còn lại chỉ là đầu phụ mẫu bị treo trước cổng thành, mặc người đời phỉ nhổ.

Nàng ôm theo hận ý mà sống, khom lưng cúi gối trước kẻ thù, trở thành tử sĩ của hắn. Mã Tư Hành vốn là kẻ đa nghi, vậy cho nên nàng lập kế hoạch hành thích hắn, lại lấy thân mình che chở hắn, để hắn toàn tâm toàn ý mà tin tưởng nàng.

Nàng đưa tay sờ lên ngực trái, vết sẹo hung tợn vẫn còn. Nếu không phải vì Đại Lý có quy tắc tổ tiên truyền lại, nữ nhân của hoàng đế không thể mang bất kỳ khiếm khuyết nào trên người, chỉ sợ Mã Tư Hành sớm đã mang nàng nhập cung.

Hắn cho nàng mọi đặt quyền mà không kẻ nào có được, ngay cả Mã Tư Dung đường đường là công chúa Đại Lý cũng không dám động đến nàng. Nàng cười nụ cười giễu cợt, Mã Tư Hành luôn tự cho mình thông minh, nhưng hắn còn không biết Lục đệ hắn còn thông minh hơn hắn gấp vạn lần.