Trường Yên Như Mộng

Chương 93: Bị hành thích



Lý Đế đi vào cô nghe tiếng động khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, xưa nay hắn mỗi lần đến đây cũng không mang theo người bên mình, đến đi không báo trước coi quen rồi. Cô bỏ đồ vào trong giỏ mây, đi đến bên bàn trà rót cho hắn một ly trà nóng, bên ngoài đang rất lạnh.

"Bệ hạ uống chút trà đi."

Hắn ngồi xuống tự nhiên mà uống, kể từ hôm hai người nói chuyện, giữa hai đã không còn khúc mắt trong lòng, với cô mà nói hắn bây giờ giống như một người bạn già, đôi lúc xem hắn giống như cha mình mà quan tâm đối đãi.

"Hà Linh nàng biết sư phụ trẫm không?"

Hắn hỏi vậy vì hắn cảm thấy nàng và sư phụ hắn giống nhau, có thể nhìn thấu mọi sự trần gian.

Tĩnh Quang đại sư, cô đương nhiên biết, một tay ông dẫn dắt con đường này của Lý Nhật Trung. Có thể nói Thiên Lý Quốc bây giờ là do ông đứng sau mà gây dựng. Cô không biết ông ấy từ đâu mà đến, nhưng giống như lời bà lão đó nói ông ấy là người được đấng tạo hoá chọn, ông ấy có thể biết được mọi điều xảy ra còn cô thì không. Nếu được cô thật sự muốn gặp ông ấy một lần, hỏi ông ấy cô rồi đây sẽ thế nào, làm sao mới có thể trở về.

"Người nói Tĩnh Quang đại sư sao?"

"Nàng thật sự biết."

"Ta đương nhiên biết, bây giờ ông ấy ở đâu, ta có thể gặp ông ấy không?"

Lý Đế không nói gì chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, đôi mắt vốn mang theo sự tinh anh của bậc đế vương nay lại có chút đợm buồn.

"Sư phụ viên tịch rồi."

Lời hắn nói rất nhẹ, nhưng lòng lại nặng triễu, người duy nhất trên đời cho hắn ấm áp vô điều kiện đã không còn.

Hà Linh cũng lặng người, ông ấy đã đi rồi sao, là trở về nơi mình đến hay hoà thân vào cát bụi. Đời người cứ thế nào khiếp lại. Cô không nói gì nữa cứ lẳng lặng ngồi bên cạnh Lý Đế.

Lúc mới vào cung, Như Ý rất hay đến thăm cô, như kể từ khi con bé mang thai cô không để con bé đi lại vất vả nữa. Cô và Lý Đế giờ đã là tri kỉ, cho nên hắn không còn hạn chế tự do đi lại của cô. Hôm nay cô mang mấy bộ quần áo vừa làm xong đến Đông Cung, thay một bộ trang phục bình thường nhất dẫn theo hai tỳ nữ cùng hai thị vệ rời cung.

**Ngự thư phòng.

Lê Phong quỳ bên dưới bẩm báo cho bệ hạ việc nương nương đên Đông Cung, mấy ngày gần đây y cảm thấy quan hệ giữa hai người không còn căng thẳng như dây đàn nữa cũng mừng thầm.

"Cho người âm thầm bảo hộ nàng ấy."

"Vâng thưa bệ hạ."

"Chuyện trẫm bảo ngươi tra, tra đến đâu rồi."

Lần trước gặp biểu hiện của Long Mộc rất lạ, hắn đã cho Lê Phong âm thầm điều tra, hắn muốn xem là Long Mộc đang dở trò gì, hay hắn thật sự bị người khác không chế.

"Bẩm bệ hạ, người ở Vũ Vương phủ báo lại, đêm động phòng vương gia đã một mình đến Linh Sam Viện bỏ lại vương phi. Nhưng không hiểu sao ba ngày sau khi thành thân vương gia lại vô cùng yêu chiều vương phi, tất cả trên dưới phủ điều do vương phi định đoạt, phàm là chuyện vương phi muốn làm không ai được trái lệnh."

Lý Đế càng nghe càng hoài nghi, Long Mộc cho dù muốn diễn trước mặt hắn, vậy ở vương phủ nó sẽ không cần diễn. Chỉ có một khả năng duy nhất.

"Cho người điều tra Đại Lý cho trẫm."

Lê Phong nhận lệnh rời đi, ngay cả bản thân hắn khi nhận được tin cũng cảm thấy có gì đó không đúng, chuyện này hẳn có ẩn tình.

Đã lâu rồi cô chưa đến Đông Cung, cô cùng với Như Ý uống trà, nhìn Quốc nhi đang chơi đùa ngoài sân cô thật hâm mộ bọn họ biết bao. Bọn họ bây giờ phu thê ân ái, thiên hạ này mấy ai có thể được cùng người mình yêu sinh con đẻ cái, nắm tay nhau đến lúc già.

Ngày đó khi cô giúp một sản phụ ở ngoại thành, khi bế trên tay đứa trẻ như thiên thần cô cũng đã từng ước ao. Cô đã mơ về ngôi nhà cùng những đứa trẻ. Ngày cô trao tất cả cho hắn ở Trường Yên đêm ấy, cô nghĩ giấc mơ kia của mình sắp trở thành sự thật rồi.

Chỉ là tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng cô, tình yêu hắn dành cho cô không thắng nỗi danh lợi mà hắn muốn. Cô luôn cho rằng hắn có nỗi khổ tâm, dẫu đã trở thành hoàng hậu Thiên Lý cô vẫn luôn nghĩ mình có lỗi với hắn. Nhưng ngày đó nhìn hắn và Mã Tư Dung bên nhau, tâm cô tựa như đã chết.

Nơi này dù gì cũng chỉ là chốn cô nương nhờ tạm bợ. Cô đưa tay ra muốn bế Quốc nhi lại tách trà trên bàn lại rơi xuống đất vỡ tan. Quốc nhi đang chạy đến cũng bị doạ sợ mà dừng lại. Như Ý cùng cô nhìn nhau.

"Tỷ đừng chạm vào để đám hạ nhân dọn, cẩn thận đừng để bị thương."

Cô cười gật đầu, tuy đã là hoàng hậu nhưng lúc chỉ có hai người cô vẫn muốn Như Ý gọi mình là tỷ tỷ. Hạ nhân rất nhanh luền dọn đi những mảnh vỡ. Phía xa truyền đến tiếng bước chân vội vã. Bọn họ đột nhiện nhìn thấy Lý Chính dẫn theo Cấm Lan Quân vội vã rời khỏi Đông Cung, lòng cô bỗng cảm thấy bất an.

"Có chuyện gì?"

Như Ý thấy Lưu công công liền lên tiếng hỏi.

"Bẩm thái tử phi, vương gia gặp phải thích khách ngoài thành, tình hình không ổn lắm."