Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 106: Khôi phục huấn luyện



Huấn luyện viên Kiều từ chỗ Tôn Thiên hỏi số điện thoại của Trương Giác, cũng là xuất phát từ việc bất đắc dĩ không có biện pháp nào đối với cậu học trò của mình.

Hắn cầm điện thoại, ôn tồn, mang theo khẩn cầu nói chuyện với vãn bối là‌ Trương Giác: "Đúng vậy, từ khi nó thấy cách chấm điểm của bài thi ngắn, lòng dạ của nó giống như bị lũ cuốn đi mất rồi, bây giờ cả người không vực dậy nổi tinh thần, giống như dáng vẻ bình thường của nó vậy, như vậy thì trượt tự do không xong mất."

Trương Giác: "Hả?"

Không phải chứ? Thân là người hâm mộ trượt băng đã theo dõi nhất ca thi đấu nhiều năm đời trước, cậu còn hy vọng Kim Tử Tuyên thừa dịp năm nay có trạng thái tốt mà lấy được huy chương từ giải Bốn châu lục, nếu không với thuộc tính động kinh của người này, thực sự từ bây giờ cho đến lúc giải nghệ cũng không lấy được tấm huy chương trong giải đấu hạng A nào.

Cái người này từ khi bắt đầu tổ thiếu niên đã xem trọng đối phương, nhưng đối phương chính là một lần thi đấu là một lần động kinh, khiến cho một nhóm lại một nhóm fan trượt băng phải thất vọng, để lại một nhóm người hâm mô trượt băng đã tê dại nhưng vẫn còn ôm ấp hy vọng, Trương Giác nghĩ mà cảm thấy thật thê thảm.

Cậu mở miệng: "Vậy chứ ngài gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng không thể thay cậu ấy đi thi trượt tự do giải Bốn châu lục được."

Danh sách tuyển thủ đã được báo lên, bài thi ngắn cũng được so tài xong rồi, dựa theo quy tắc thi đấu, hiện tại không thể đổi người được nữa.

Huống chi Trương Giác còn chưa bắt đầu khôi phục huấn luyện, có thể là do hai lần chấn thương tạo thành ảnh hưởng, hiện tại cậu có chút chướng ngại tâm lý, lúc đi bộ cậu có thói quen dùng toàn lực ép vô chân trái.

Cậu đỡ cánh tay Tần Tuyết Quân, không chút dấu vết đặt chân phải của mình lên.

Huấn luyện viên Kiều: "Ách, tôi đưa điện thoại cho nó, con với nó nói chuyện được không?"

Trương Giác một bên đầu đầy nghi vấn nhìn chiếc minibus mới tinh, một bên đáp lời: "Dạ được."

Sột soạt vài tiếng, bên kia truyền đến giọng nói của Kim Tử Tuyên, câu nói đầu tiên của hắn là "Cậu cho đến nay đều phải đối mặt với hoàn cảnh thi đấu ác liệt thế sao?"

Trương Giác nhai thịt bò khô, mơ hồ không rõ ‌trả lời: "Cái gì ác liệt? Ra nước ngoài thi đấu không phải chơi rất vui sao? Có cơ hội ăn đồ ăn nước ngoài, nếu kết giao được bạn bè, bọn họ còn có thể gửi quà nước họ về cho mình, mời mình đi chơi biểu diễn thương mại nữa! "

Xét về mặt thể lực của Trương Giác mà nói, thi đấu giải quốc tế ngoại trừ tương đối mệt, hơn nữa bởi vì không nâng cao độ khó lên thì khi đối mặt với các cao thủ thì không thể thắng được, cho nên có chút hao tổn về sức khỏe, còn lại những thứ khác đều rất tốt.

Các trang bị đầy người khi mà cậu đi rút thăm kia, có không ít thứ là những món đồ mà cậu quen biết được bạn bè được họ tặng cho ‌.

Mặc dù những trang bị này thực sự vô dụng.

Kim Tử Tuyên cười khổ: "Chỉ có cậu mới có thể ứng phó với thi đấu một cách thoải mái vậy đúng không?"

Trương Giác suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Vậy cũng không phải, lúc ở tổ thiếu niên tôi có một chút ỷ vào thiên phú của bản thân mà làm bừa, khi đó tôi cũng cảm thấy mình sẽ không tham gia trượt băng cả đời, cho nên mới không đặt việc thi đấu này ở trong lòng."

"Đến năm nay, tôi càng ngày càng thích môn trượt băng, nhưng đối thủ của tôi là không còn dễ dàng như hồi tổ thiếu niên nữa, bản thân tôi cảm thấy tình trạng thân thể của mình cũng không khá lắm, cho nên lúc thi đấu cũng phải gánh một áp lực không nhỏ."

"Ai cũng sẽ có áp lực, nhưng có lúc việc gánh áp lực không phải chuyện xấu."

Kim Tử Tuyên ôm đầu gối ngồi trên ghế, bên tai là lời nói lảm nhảm của Trương Giác.

"Trạng thái khi thi đấu này, lúc lên lúc xuống là bình thường, cho dù là tôi cũng không thể đảm bảo mỗi lần đều tốt, cậu nhìn tôi đâu phải lần nào cũng không lật xe, cho nên tôi cũng không khuyên cậu buông áp lực xuống, cậu dốc hết toàn lực là được mà, không có lần này thì có lần sau."

Kim Tử Tuyên trả lời: "Trương Giác, cho dù người khác không nói nhưng trong lòng tôi đều hiểu, nếu như lần này cậu không bị thương và trổ mã, giải đấu Bốn châu lục này sẽ không đến phiên tôi‌."

"Tôi chiếm lấy suất thi đấu thuộc về cậu, nếu như thi đấu không thành, tôi sẽ cảm thấy có lỗi với cậu, không mặt mũi nhìn cậu, nhưng tôi thực sự không có cách nào phá vỡ tấm màn đen được như cậu."

Lời này nói ra khiến Trương Giác phải xấu hổ, cậu không ngờ Kim nhất ca lại là kiểu người thích tự tạo gánh nặng cho bản thân như vậy.

Cậu cười toe toét trả lời: "Cái gì mà có lỗi hay không có lỗi‌, cậu cũng đâu phải là vợ tôi đâu."

Đổng Tiểu Long và Tần Tuyết Quân đồng thời lộ ra thần sắc vi diệu, khóe miệng Trương Tuấn Bảo cũng giật một cái, nếu không phải đang lái xe, hắn thiếu chút nữa là đập một phát vô gáy cậu.

Cái thằng nhóc này sao lại nói chuyện với người ta như thế‌!

Kim Tử Tuyên cũng 囧, sau đó câu nói tiếp theo của Trương Giác khiến hắn chấn động rồi.

"Nói trắng ra là, trong Thôn Thỏ nhiều người như vậy, đơn nam luyện trượt băng nghệ thuật cũng không ít, nếu cậu trượt không tốt thì lãnh đạo cũng có thể đổi người, Phàn Chiếu Anh, Thạch Mạc Sinh, còn có Đổng ca, ai so với cậu cũng đều ổn định hơn? Lần này là cậu trượt băng, ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu, đâu có liên quan gì đến tôi."

Giải Bốn châu lục không quá khắt khe như giải vô địch thế giới và Thế vận hội Mùa đông, lần này Thôn Thỏ không tham gia đầy đủ các bộ môn thi đấu cũng là quyết định của lãnh đạo, nhưng cũng không có nghĩa là Kim Tử Tuyên không thể thay thế.

"Mỗi lần tôi ra nước ngoài thi đấu đều biết, nếu như tôi không thể trượt được, có người sẽ thay thế tôi, chẳng hạn không phải lần này cậu đã thay tôi rồi sao? Huống chi thực lực của cậu còn không bằng tôi‌, cho nên Kim Tử Tuyên, cậu không cần quá đề cao bản thân, nên trượt thế nào thì trượt như thế đó, việc so tài tốt hay xấu là việc riêng của cậu."

Tuy rằng giọng điệu vẫn là cứ tùy tiện như vậy, nhưng đoạn đối thoại lạnh lùng này khiến cho Kim Tử Tuyên giật cả mình.

Trương Giác cúp điện thoại, nhìn gương chiếu hậu nở nụ cười ngọt ngào, ông cậu ngẩng đầu lườm cậu một cái.

Đổng Tiểu Long trầm mặc một lúc: "So tài giải Bốn châu lục chỉ ảnh hưởng đến bản thân Kim Tử Tuyên, thế nhưng so tài tại giải vô địch thê giới sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người."

Ví dụ như mong muốn hoàn thành chỉ tiêu của lãnh đạo, lại ví dụ như những chỉ tiêu được lãnh đạo đưa ra, hơn nữa kết quả của giải vô địch thế giới sẽ quyết định vào Thế vận hội mùa đông Sochi năm sau, có bao nhiêu người có thể tham gia Olympic.

Trương Giác không đáp lại câu nói này, trái lại hỏi: "Đổng ca, em hỏi thẳng anh một việc này, anh đừng cảm thấy bị xúc phạm."

Thấy Đổng Tiểu Long gật đầu, Trương Giác lộ vẻ mặt hiếu kỳ: "Lúc trước anh nói cảm thấy thể chất của mình đang khởi sắc, xem ra là có thể trượt thêm vài năm nữa, đúng không?"

Đổng Tiểu Long mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, anh từ lúc 4 tuổi đã bắt đầu trượt băng, trượt đến bây giờ là 18 năm, anh thực sự không thể tượng tưởng cuộc sống không có trượt băng thì sẽ như thế nào, cho nên là dự định trượt thêm vài năm nữa."

Trương Giác chậc chậc hai tiếng: "Nếu như Kim Tử Tuyên có trạng thái này của anh, thì cậu ấy sớm đã xuất đầu rồi."

Đối với Trương Giác nói, một người rõ ràng đã luyện được cú nhảy bốn vòng, ngoại trừ biểu diễn ra thì cũng không co khuyết điểm gì, thế nhưng vì sao ngay cả giải đấu hạng A cũng không thi đấu nổi, đúng là vô dụng.

Cậu dựa vào ghế sau, chìm đắm trong suy nghĩ.

Trong một tuần nữa, cậu sẽ khôi phục huấn luyện, chỉ sợ là trọng tâm nhảy hay trọng tâm xoay đều phải luyện lại một lần nữa, giày trượt băng cũng phải thay mới, rồi còn phải thích nghi với nó lẫn nữa.

Khoảng cách đến giải vô địch thế giới chỉ còn lại một tháng rưỡi, mà chiều cao vẫn cứ tiếp tục cao lên, cậu nên làm cái gì đây?

Thực ra đối với chuyện nhường suất tham gia giải Bốn châu lục này, Trương Giác cũng không phải là thật sự ‌cam tâm, chỉ là không có cách nào ngăn cản mà thôi.

Thân là vận động viên, ai mà lại không buồn bực? Nếu như không thể trượt được, ai lại tình nguyện để người khác thay mình đi thi đấu chứ?

Bên trong chiếc xe đang lắc lư, Trương Giác nhắm mắt lại, chậm rãi, đầu dựa vào cánh tay của Tần Tuyết Quân, hô hấp đều đều.

Trương Tuấn Bảo thở dài: "Cái tật xấu hở cứ ngồi trên xe là thích ngủ của thằng nhóc này không chữa được mà."

Ngày thứ hai, Kim Tử Tuyên trọng trận tranh tài dựa vào điểm kỹ thuật gỡ lại một vài điểm trong bài thi ngắn, nhưng do điểm biểu diễn yếu thế, cho nên hắn chỉ giành được huy chương đồng trong giải Bốn châu lục, nhưng đối với một người đàn ông trẻ tuổi chưa từng tham gia giải đấu thế giới mà nói, đây đã là một trình độ ra sân ưu tú.

Hoàng Oanh và Quan Lâm lúc này cũng đã triệt để chiến thắng cửa ai dậy thì, ở độ tuổi 15 và 18 tuổi, thành công lấy được huy chương vàng giải Bốn châu lục, triệt để xua tan ý nghĩ tách rời cặp đôi của các nhà lãnh đạo.

Lễ trao giải bắt đầu, Trương Giác tắt TV, Hứa Đức Lạp dựa vào tình anh em mà biết rõ, cẩn thận từng li từng tí kêu một tiếng "Anh?"

Trương Giác quay đầu lại nở một nụ cười: "Không có gì."

Cậu mở tờ giấy kiểm tra mới ra: "Anh chấm bài thi cho em, lấy cái này viết lại, anh là đang yểm trợ em với mẹ đó, để cho em và lông đỏ cùng nhau đi luyện hát."

Nhị Đức lộ ra thần sắc cay đắng.

"Anh, người ta không phải tên lông đỏ, tên là Giang Học Văn, là ca sĩ chính và là đội trưởng nhóm tụi em."

Trương Giác lấy cây bút đỏ ra, đánh dấu gạch chéo trên bài thi của thằng em mình, dứt khoát trả lời: "Không nhớ được."

Một tuần sau, Trương Giác mặc bộ quần áo thể thao mới, giày thể thao mới, mang theo giày trượt băng mới đến sân vận động, Liễu Diệp Minh cũng trở lại huấn luyện sau lễ hội mùa xuân nhìn cậu, chậm rãi hỏi một câu.

"Soái ca cậu là ai?"

Trương Giác mắt cá chết: "Ông nội cậu."

Liễu Diệp Minh ném một miếng sô cô la về phía cậu: "Fuck you‌, Trương Giác, lành chấn thương chưa?"

"Ổn rồi, dưỡng lâu như vậy sao lại không lành được."

Trước khi lên sân băng là phải khởi động trên đất, Trương Giác tập một hồi, bên trong sân vận động cũng không có người nào khác đi qua.

Liễu Diệp Minh nhảy trên đất một cú 2A, nói với Trương Giác: "Trịnh Gia Long sắp thi đại học, mẹ của cậu ta muốn nó rời khỏi đội để tập trung cho chuyện học, lần này nó mà làm bài không tốt thì coi như phải thi lại."

Trương Giác gật đầu: "Có thể hiểu được."

Thân là vận động viên, nếu như không có cách nào vươn lên trong bộ môn thể thao mà mình theo đuổi, như vậy ở dưới điều kiện kinh tế cho phép của gia đình, phải học tập cho giỏi, thi đại học cho tốt mới là lối ra.

Anh trai của Trịnh Gia Long ‌là người mà Trương Giác đã từng nghe nói qua, chính là cái người đã tiêm phong bế trong kỳ kiểm tra đồng đội, cuối cùng đã có cơ hội được tham gia giải đấu quốc gia, nắm ngoái hắn giành được vị trí thứ tư trong giải vô địch quốc gia và đựo chọn vào đội tuyển quốc gia, cuối cùng được tuyển vào trường cũ của ông cậu là Đại học thể thao Bắc Kinh, hiện tại đang chuyên về chạy tiếp sức và có cơ hội đi thi đấu quốc tế.

"Mã Hiểu Bân năm ngoái không phải bị gãy xương một lần sao? Từ sau lần thương tổn đó rất nhiều kỹ thuật không thể luyện trở về nữa, cho nên sau giải vô địch trượt băng, cậu ta cũng giải nghệ."

Trương Giác ấn nút dừng máy chạy bộ, đứng trên đó thở dốc ‌.

Các môn thể thao cạnh tranh, bạn càng về phía sau, xung quanh bạn sẽ ngày càng ít bạn bè cũ, mà đối thủ mới sẽ càng ngày càng nhiều, đồng thời sẽ có vô số làn sóng ngăn cản vọt tới, đây chính là hiện thực.

Trương Giác nhìn tay mình, nghĩ thầm, nghỉ ngơi lâu như vậy, thể lực của mình hình như cũng thụt lùi rồi.

Cậu hỏi Liễu Diệp Minh: "Cậu đang luyện 3A?"

Liễu Diệp Minh dừng lại, cười hì hì hỏi: "Cậu nhìn ra rồi à?"

Trương Giác im lặng một lúc: "Thực ra chân của cậu rất khỏe, cho nên khi nhảy lấy đà không cần phía hất hai tay về phía sau giống tớ, tớ làm như vậy là muốn mượn lực để thân thể hướng về phía trước, còn cậu, còn có thể nhảy lấy đà hoàn toàn bằng sức mạnh của đôi chân."

Trong trí nhớ của cậu, kỹ thuật của 3A vốn không chỉ có loại, ví dụ như trong giai đoạn nhảy lấy đà 3A, một vận động viên trượt băng nghệ thuật Bắc Mỹ luôn sử dụng lưỡi dao để xẹt qua băng một lực, đây là phương pháp nhảy kém nhất, tỷ lệ thành công không cao, hơn nữa một bên xẹt lưỡi dao một bên nhảy lây đà thì có chút bị hiềm nghi xoay người sớm.

Mà ở Nga, khoảng chừng hai năm sau, cha đỡ đầu môn trượt băng đơn Nga Boris có dạy dỗ ra một đơn nữ nhảy 3A, nhưng cô ấy nhảy hoàn toàn là dựa vào sức mạnh của đôi chân, hoàn toàn không cần cử động tay khi nhảy lấy đà.

Điều đáng nhắc tới chính là, sau khi đơn nữ đó nhảy được 3A, Sát Hãn Bất Hoa cũng dùng kỹ thuật như thế để hoàn thành 3A.

Trương Giác thay giày trượt băng, đạp lên mặt băng.

Sau đó cậu bị ngã lộn mèo một cái.

-

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo trước 12 giờ.

Trương Giác nói Kim Tử Tuyên đừng quá coi trọng bản thân, chính là đạo lý sau khi cậu bước vào xã hội, trái đất có mấy tỉ nhân khẩu, trừ khi thực sự là thiên tài có thể ảnh hưởng đến sự tiến bộ của nền văn mình, bằng không có hay không có bạn cũng không có gì khác biệt, có lúc không cần phải quá mức để ý ánh mắt của người khác, cũng không cần phải để ý quá nhiều đến tấm màn đen, trước tiên là lo cho chính mình, làm tốt nhất những chuyện mình cần làm.

Cho nên đừng nhìn Tiểu Ngọc nói thẳng với Tiểu Kim, trên thực tế những người như cậu sẵn sàng nói lên kinh nghiệm sống mà họ có được qua cuộc sống xã hội nà, ít nhất là không có gì ý đồ xấu.

Tiểu kịch trường

Khi biết được ông cậu nhà mình cuối cùng đã đổi sang một chiếc xe mới, trong lòng Tiểu Ngọc tràn đầy vui sướng, không biết ông cậu là mua xe SUV hay là xe hơi.

Chờ đến lúc nhìn thấy bộ mặt của chiếc xe mới, cậu lộ ra mắt cá chết.

how old are you?

Sao lại là minibus Jinbei nữa!