Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 108: Đảm đương



Trên đường đi đến Bắc kinh, khuôn mặt ông cậu vẫn luôn đen sì, Tống Thành ném một gói rong biển phơi nắng vào trong tay hắn.

"Biểu tình kia của cậu là sao? Trương Giác là vận động viên trong biên chế, lúc thường huấn luyện miễn phí còn có nhận tiền trợ cấp, lúc bị thương thì giám đốc Tôn chạy đến bệnh viên chi trả tiền thuốc men cho nó, vào thời khắc quan trọng cần nó đi thi đấu, vậy đến đó cũng có là gì đâu, hơn nữa còn chưa xác định là để nó hay là để Tiểu Long tham gia đây."

Chính là cái gọi nuôi binh ngàn ngày, dùng người nhất thời, Trương Giác trượt băng không hề tốn một phân tiền, toàn bộ việc huấn luyện, địa điểm, thuốc men, biên đạo, trang phục thi đấu vân vân đều được cấp trên cho trả, hơn nữa cậu còn nắm giữ nguồn tài nguyên tốt nhất trong hạng mục băng tuyết trong nước trước đó, ra mắt chưa tới ba năm, tổ thiếu niên hai năm, tổ thành niên nửa năm, tiền kiếm được đủ để mua nhà ở khu vực tốt nhất tại thủ đô, hơn nữa lúc thanh toán là một hơi trả trước 50%, tiền trợ cấp mà cậu nhận được đủ để thay đổi hai lần quần áo khi bắt đầu dậy thì sau khi cậu thanh toán tiền trả góp mua nhà.

Hiện tại nói không tham gia là có thể không tham gia sao?

Trương Tuấn Bảo đương nhiên biết Tống Thành nói thật, hắn cũng là thành viên của đội tuyển quốc gia, cũng từng phong bế để đi thi đấu, thậm chí vào lúc hắn làm như thế, trong lòng cũng không có một chút oán hận nào, trái lại nóng lòng muốn thử, cảm thấy cơ hội của mình cuối cùng cũng đã tới.

Nhưng đến lượt Trương Giác, trong lòng Trương Tuấn Bảo cảm thấy rất khó chịu.

Hắn nghiêng đầu: "Trương Giác nửa tháng nay đã xuất hiện vấn đề khớp bị mài mòn, tôi thậm chí đang suy nghĩ đến việc để cho nó nghỉ ngơi một thời gian nữa, hiện tại nó tiếp băng đều dựa vào thủ thuật đầu gối, sử dụng càng nhiều thì thương tổn của đầu gối càng lớn, trạng thái như thế này không thích hợp đi thi đấu một chút nào."

Đối với Trương Tuấn Bảo, tự mình chịu khổ và để lũ trẻ chịu khổ là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Kim Tử Tuyên không phải so tại tại Bốn châu lục rất tốt sao? Không phải đều nói rằng cứ để cho Trương Giác dưỡng thương cho tốt và vượt qua rào cản phát triển sao? Hắn đang chuẩn bị để Trương Giác thay đổi kỹ thuật đây, kết quả lại để cậu làm điều đó một lần nữa.

Đối với trượt băng nghệ thuật mà nói, một số kỹ thuật khi hình thành thói quen thì đặc biệt rất khó sửa, ví dụ như ở Nga trong hai năm qua có một cô gái 15 tuổi đã quen với việc nhảy đơn 3lz và 3F với lưỡi dao phẳng, cho nên 3lz và 3F của cô căn bản không nhận rõ.

Nhưng bởi vì thời gian thi đấu đơn nữ ngắn ngủi, Thế vận hội Mùa đông thì đang đến gần, huấn luyện viên của cô căn bản không hề thay đổi lại cho cô, trái lại để cho cô gái này nhất nhẫn lưỡng dụng, tại bài thi ngắn trong nước, trong trượt băng tự do tổng cộng ba điểm hỗn hợp 3lz.

Dù sao thì ngoại trừ 3A với 8.

5 điểm, 3lz với 6 điểm là cú nhảy đơn khó nhất và có điểm số cao nhất trong nội dung đơn nữ, người có thể nhảy 3A Shiro Kanoko đã biến mất, những người khác hiện đang bỏ công sức nghiên cứu bước nhảy 3lz, lợi hại hơn là suy nghĩ làm sao để kết nối 3lo trong cú nhảy liên tục.

Có thể nói việc thay đổi kỹ thuật là một việc rất rủi ro‌, nếu như không thay đổi tốt, trái lại lại càng ngày càng toang thì còn không bằng giữ nguyên như hiện tại, phàm là người thay đổi kỹ thuật đều phải chuẩn bị tốt cho việc nằm liệt giữa đường một mùa giải, thay đổi kỹ thuật trước Thế vận hội mùa đông thì càng giống như việc đi trên dây.

Trương Tuấn Bảo cũng suy tính rất lâu mới quyết định tận dụng sự sụp đổ kỹ thuật của Trương Giác do dậy thì mà cải thiện lại kỹ thuật cho cậu, các vận đề như dùng lưỡi dao không rõ ràng khi trượt, trục tâm xoay tròn luôn bị lệch, lúc nhảy mà trục tâm bị lệch thì phải uốn cong đầu gối để ổn định, đều phải được khắc phục trước khi bắt đầu mùa giải mới.

Song sau khi các nhà lãnh đạo hô hoán, hiện tại đến kỹ thuật cũng không sửa được, trước mắt đến Bắc Kinh cùng Đổng Tiểu Long, Phàn Chiếu Anh và các đơn nam khác để so tài một trận.

Ai biểu Kim Tử Tuyên lại rơi vào tình trạng trật khớp tay trái và căng dây chằng trong bài tập nhảy bốn vòng chứ?

Trong mắt Thẩm Lưu mang theo bất đắc dĩ và khó hiểu: "Nói đến chuyện này, không biết năm nay xảy ra chuyện gì nữa, có vẻ như đơn nam thực hiện cú nhảy bốn vòng trên đấu trường quốc tế đều bị chấn thương với nhiều lý do."

McQueen và Vasily ‌đềy là những người bạn cũ bị chấn thương đầu gối, mắt cá chân của Sergei bị bong gân trước giải vô địch Nga, Martin bị chấn thương eo nghiêm trong và thậm chí không thể tham gia thi đấu trong nước, điều này cũng giúp cho sư đệ của hắn là Alex lần đầu giành được giải quán quân tại giải vô địch Pháp.

Ở lứa trẻ tuổi‌, Ilya đã phải từ bỏ cơ hội thi đấu trận chung kết vì chấn thương, chấn thương của Hayato Terakami trước khi bắt đầu giải vô địch Nhật Bản mới khôi phục lại trạng thái, Trương Giác thì đã ngồi xe lăn gần hai tháng trong mùa giải này.

David Bisulei là xui xẻo nhất, hắn không bị thương do trượt băng, nhưng lúc trước có một nhóm trẻ em ở Thái Lan không biết như thế nào mà đi lạc vào trong hang động, mà cái hang động kia là động đá vôi, một số đoạn bị nước ngầm bao trùm, muốn giải cứu thì phải cần có những thợ lặn hang chuyên nghiệp.

David dũng cảm tiến lên, thời điểm lúc hắn cứu người đã gần như nổi lên thật nhanh vì thiếu dưỡng khí.

Việc nổi nhanh khi lặn sẽ gây ra việc thay đổi áp suất bên trong và trong trường hợp xấu nhất là có thể gây vỡ phổi, nếu không phải David trước khi xuất phát đã mang thêm bình oxi và đồng đội đã ném bình oxi cho hắn kịp thời để hắn bình tĩnh lấy oxi ở độ sâu ban đầu, từ từ ngoi lên, nếu không thì e rằng người này cũng đi tong.

Đương nhiên, tuy rằng hắn cứu được một mạng nhỏ, nhưng sau khi khi được bọn trẻ ra thì vẫn nằm trên xe cấp cứu, cho tới bây giờ cũng không thể xuất viện, ước chừng sẽ không đuổi kịp giải vô địch thế giới.

Hắn tổng kết lại, kết luận rằng Trương Giác không phải là trường hợp thảm nhất, tình trạng căng dây chằng của cậu đã được chữa khỏi, miễn là tình trạng viêm bao hoạt dịch được duy trì tốt thì có thể sẽ không tái phát, viêm màng gân, khớp bị mài mòn và chấn thương dối với vận động viên mà nói là rất phổ biến, chúng có thể được phục hồi thông qua vật lý trị liệu.

Hơn nữa Trương Giác ngoại trừ giải vô địch Bốn châu lục, tốt xấu gì những thứ nên so tài thì cũng đã so tài, thành tích cũng rất tốt.

"Đây là có chuyện gì cơ chứ.

" Trương Tuấn Bảo che mặt rên rỉ.

Hắn nhìn về phía Trương Giác, phát hiện người này trùm kín mềm ngủ vô cùng ngon lành.

Chậc, tiểu tặc tử này còn có thể ngủ được, trong lúc vô tình còn cao hơn cả hắn, nét mập mạp trên khuôn mặt trẻ con đã mờ đi, thoạt nhìn càng ngày càng giống như người lớn.

Nghĩ đến đây‌, trong lòng ông cậu có chút chua chua, hắn đưa tay vén chăn cho Trương Giác, Trương Giác mở ‌mắt, nhìn hắn nở một nụ cười nhẹ.

Cậu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nỉ non: "Thời tiết này hôm nay thật tốt, trong thành phố, những ngôi sao sẽ không sáng như vậy."

Đan xen trong những ánh sao là những áng mây, ánh sao phản chiếu trong đôi mắt đen của thiếu niên, dù cho ngàn năm sau, vẻ rực rỡ của những vì sao này vẫn lộng lấy như thế.

"Cậu nè, con cảm thấy không có ích gì khi thay đổi kỹ thuật của mình, dù sao thì con vẫn còn đang cao lên, hơn nữa khối lượng cơ thể của con dạo gần đây không thể đè ép xuống được, dù cho cậu có bỏ thời gian ra để thay đổi kỹ thuật của con, đến lúc đó con vẫn không nhảy lên được."

Bầu không khí yên lặng lại, một lúc sau, Trương Tuấn Bảo sờ sờ đầu cậu, giọng nói mang theo sự yêu thương.

"Không thử thì làm sao biết được? Nếu như sau khi con thay đổi kỹ thuật mà vẫn không nhảy lên được, lúc đó tính đến chuyện khác cũng chưa muộn mà?"

Trương Giác ngước mắt lên, nhìn thể ánh mắt khích lệ của ông cậu.

"Bây giờ còn chưa đến lúc bỏ cuộc."

Ông cậu chắc còn tưởng là sau khi cậu ngồi xe lăn hai tháng thì lòng dạ đã theo đó mà đi, nhưng nhìn đôi mắt này, Trương Giác cũng không thể nói ra điều gì khác.

Cậu miễn cưỡng nhếch miệng: "Ừm."

Trương Giác vẫn luôn phát triển không ngừng, trong trí nhớ của cậu‌, sau khi chiều cao vượt mốc 1 mét 75 thì cậu vẫn còn một khoảng thời gian tăng cân, đến lúc đó cho dù có ăn kiêng như thế nào thì cân nặng của cậu cũng sẽ tăng lên 65kg, đây thậm chí là việc mà cậu không thể khống chế, mà là thân thể ‌cứ muốn cao lên như vậy, một người đàn ông cao gần 1 mét 8 không thể cứ duy trì thân hình từ 45 đến 50 kg mãi được.

Đến lúc đó, đại khái cú nhảy 4T của cậu cũng không thể giữ được.

Bọn họ là suốt đêm đến Bắc Kinh, xế chiều ngày hôm sau đến nhà thi đấu Shougang.

Tôn Thiên mặc chiếc áo khoác dày ngồi cạnh sân băng, thần sắc tiều tụy: "Vốn là không dự định gọi các cậu lại đây, mà bây giờ là tình huống đặc biệt, giải vô địch thế giới có liên quan đến suất tham dự Thế vận hội mùa đông, đơn nam các cậu nếu như sang năm không muốn vì một suất tham gia giải vô địch quốc gia mà tranh chấp‌ vỡ đầu chảy máu thì năm nay nhất định phải có người trượt được thành tích tốt tại giải vô địch thế giới."

Thế vận hội bốn năm một lần là đấu trường được toàn thế giới chú ý nhất, huy chương vàng Olympic là huy chương vàng cao nhất của môn trượt băng nghệ thuật, thậm chí đối với nhân tài trượt băng đang lụi tàn trong Thôn Thỏ mà nói, cho dù bọn họ chỉ lấy được huy chương đồng Olympic thì cũng đủ để bọn họ ăn cả đời.

Ví dụ như tiền bối đơn nữ đã giải nghệ Trần Trúc, cô chính là người giành huy chương vàng giải vô địch thế giới, huy chương đồng của Thế vận hội mùa đông, hiện tại là một trong huấn luyện viên được trả lương cao nhất trong nước.

Phàn Chiếu Anh không dấu vết liếc mắt nhìn Trương Giác, trong lòng cảm thấy‌ phức tạp.

Nếu không phải vị này bị chấn thương và dậy thì thì sẽ không có ai lo lắng về vấn đề không có người tham gia giải vô địch thế giới, nhưng nếu như trạng thái của Trương Giác không đủ sức thi đấu, như hắn, Thạch Mạc Sinh, Đổng Tiểu Long, chỉ cần cho nhóm bọn họ một cơ hội thì họ cũng sẽ dốc hết toàn lực tại giải vô địch thế giới.

Bởi vì trượt băng nghệ thuật, đặc biệt là trượt băng đơn chính là ăn cơm thanh xuân, nếu như bỏ qua lần này, bọn họ sẽ không biết có lần tiếp theo nữa hay không.

Tôn Thiên nhìn các thiếu niên ở đây đang khởi động, trầm giọng nói: "Mỗi người trượt một lần trượt tự do, chúng tôi sẽ quyết định ai sẽ đến giải vô địch thế giới tiếp theo dựa trên màn trình diễn của các cậu, mà bất kể là ai đi, tôi chỉ có một yêu cầu."

"Vì trượt băng nghệ thuật đơn nam Trung quốc mà giành được ít nhất hai suất tham dự!"

Bầu không khí trở nên dồn nén.

Trương Giác đứng dậy, lộ ra một nụ cười cá sấu.

"Giám đốc Tôn, thứ tự ra trận như thế nào? Có nên tổ chức rút thăm không, hay con là người đầu tiên?"

Tôn Thiên hắc tuyến: "Rút thăm đi!"

Trương Giác lên sàn đầu tiên.

Sáng ngày 1 tháng 3, Kim Tử Tuyên ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán một câu.

"Bắc Kinh luôn có sương mù vào mùa đông."

"Bầu trời ở nhiều thành phố luôn có sương mù mờ ảo, còn việc giải quyết khói mù thì sẽ phải đợi vào năm nữa chúng ta mới có thể thấy được kết quả."

Hắn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên mặc áo khoác trắng ngắn cũn cỡn đang đứng dựa vào khung cửa, hai tay đều mang găng tay cụt ngón, xách theo một giỏ trái cây.

Trương Giác có ý tứ gõ cửa một cái: "Chân khá hơn không?"

Kim Tử Tuyên cười khổ: "Ít nhất trong vòng một tháng tôi không thể đi lại được, ngồi đi."

Trương Giác lấy ghế đẩu ngồi xuống, đôi chân thon dài duỗi thẳng sang hai bên, hai tay tựa vào lưng ghế.

"Cậu nhóc cậu được lắm, vốn tôi cho rằng trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này sẽ chuyên tâm học tập thi vào thủy mộc, cậu ngã một phát như thế, giám đốc Tôn đã gọi tôi đến Bắc Kinh đến."

Kim Tử Tuyên nghe vậy lập tức xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi."

Lời này nói ra giống như là hắn gây ra lỗi lầm gì cho Trương Giác, Trương Giác mắt cá chết: "Nói xin lỗi với tôi làm gì? Cậu bị thương không có cách nào tham gia thi đấu, phụ lòng cậu chính là cậu, cậu nói xem trước khi giải vô địch thế giới diễn ra không chăm sóc cơ thể cho tốt đi‌, tập luyện cho cố vô rồi bị chấn thương là sao chớ?"

"Chỉ cần cậu có thể lọt vào top 10 vị trí đầu, đơn nam nước chúng ta sẽ có hai suất tham dự Thế vận hội Mùa đông, như vậy sang năm nói không chừng hai chúng ta sẽ có thể tham gia Thế vận hội Mùa đông."

Trương Giác nghiêng đầu, nhìn Kim Tử Tuyên đang lột vỏ quả quýt, đầu cúi thấp xuống, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.

"Nhưng nếu như chỉ có một suất tham dự, như vậy thì cậu phải là người duy nhất đó, nhưng tôi không muốn đợi bốn năm, tôi cũng không biết liệu mình có cái bốn năm tiếp theo hay không, những người khác cũng không biết có một lần bốn năm nữa không."

"Bao gồm cả cậu, Trương Giác, cậu cũng chưa chắc sẽ có bốn năm tới, bởi vì đấu trường chính là phong vân khó lường như vậy, ai mà biết chúng ta sẽ bị chấn thương vào lúc nào chứ? Cho nên khi có người đứng ở vị trí tranh giành cơ hội, nhất định phải dốc hết toàn lực ra, giúp và cũng như là mở đường cho người khác đến vị trí cao hơn."

Thời kỳ đỉnh cao của các vận động viên là có hạn, nếu như bỏ qua Thế vận hội Mùa đông Sochi lần này, đợi đến bốn năm sau, ai cũng không thể đảm bảo rằng mình có đủ trạng thái để tham gia Thế vận hội mùa đông nữa.

Nhiều thêm một suất tham dự, chính là cho người khác thêm nhiều cơ hội.

Trương Giác không ngờ Kim Tử Tuyên lại còn có phần ý thức trách nhiệm như thế này, sau đó Kim Tử Tuyên đưa quả quýt tới trước mặt cậu.

"Ăn đi."

Trương Giác theo bản năng trả lời: "Bố đây không cần ăn quýt do người khác đưa."

Kim Tử Tuyên: "Hả?"

Trước khi đến nhà thi đấu Shougang, Trương Giác đã cố ý đến bệnh viện số 3 Bắc Kinh thăm Kim Tử Tuyên, trước khi đến đây cậu đã suy nghĩ mình sẽ phải an ủi vị nhất ca có trái tim thủy tinh này lần nữa, nhưng kết quả không ngờ chính là, đã từng dạy cho Kim Tử Tuyên hai bài học, khiến cho hắn có trạng thái thi đấu tốt mà không bị động kinh, Trương Giác lại được Kim Tử Tuyên dạy ngược lài một bài học.

Không cần biết những người khác nghĩ gì, không cần biết bản thân mình có trượt tốt hay không, những người khác trượt như thế nào, cho dù có cơ hội tham gia Thế vận hội Mùa đông không liên quan gì đến bản than, nhưng sự thực nếu bạn đứng ở vị trí nhất ca, thì nhất định phải gánh lấy trách nhiệm của một nhất ca.

Thành tích của họ sẽ quyết định liệu đất nước của họ có thể giành được thêm huy chương trong môn thể thao trượt băng nghệ thuật mà những người khác cho là không phổ biến không, quyết định liệu có thể có nhiều vận dông viên trong nước tham dự được đấu trường Olympic không, quyết định liệu có thể có nhiều hơn hai người trong đoàn đại biểu Trung Quốc tham dự Thế vận hội Mùa đông hay không.

Khi một số lượng lớn các phái đoàn Olympic thi theo cô gái dẫn đường tiến vào buổi lễ khai mạc, thực sự là thể hiển sự nỗ lực của vô số vận động viên.

Dưới bàn học của Trương Giác có một cái cân điện tử, hàng ngày vào mỗi buổi sáng cậu đều phải đứng trên cân, ghi lại cân nặng ngày hôm nay của mình cho huấn luyện viên.

Gần đây nhìn những con số đang dần tăng lên, cậu ý thức được đấu trường đỉnh cao đang ngày càng rời xa mình, mà tấm huy chương bạc trong trận chung kết Grand Prix hóa ra lại là vinh quang cuối cùng của cậu trong bộ môn trượt băng nghệ thuật.

Rất có thể cậu sẽ không có mùa giải tiếp theo, đấu trường Olympic cái gì, khả năng cao là cậu không tham gia được, không ngờ rằng cuối cùng là không phải vì tăng chiều cao, mà là ngược lại vì cân nặng tăng quá đà nên phải nói lời chia tay với trượt băng nghệ thuật.

Cho nên bản thân Trương Giác cũng đang do dự, không biết có nên dồn hết tâm tư sức lực của mình vào trong việc học tập, phấn đấu để thi đậu top1 hay không.

Cậu giỏi môn trượt băng nghệ thuật, nhưng đời trước cậu bước vào xã hội đã ăn không ít khổ khi không có tấm bằng tốt nghiệp, nhưng khi mà cậu không có cách nào trở thành một vận động viên trượt băng nghệ thuật hàng đầu thì một khu nhà đại học tốt, đi trên con đường lấy bằng tốt nghiệp là cách an toàn hơn trong phổ biến, Trương Giác phải cân nhắc hiện thực, bởi vì đây là điều cần thiết cho cuộc sống của cậu.

Dù cho không cam tâm đi chăng nữa, cậu vẫn phải tiếp tục sống.

Nhưng mùa giải vô địch thế giới lần này đối với mà nói Trương Giác vẫn rất có ý nghĩa.

Cậu vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi vị trí nhất ca, cậu còn khả năng thông qua giải vô địch thế giới lần này đưa hai người khác đến Sochi.

Vậy hãy để cho cậu thực hiện trách nhiệm của một nhất ca đi.

Trương Giác âm thầm đưa ra quyết định, chờ so tài xong trận này, cậu sẽ nói với ông cậu mình việc giải nghệ.

Thi đấu kết thúc, Trương Tuấn Bảo, Tống Thành và Tôn Thiên cùng nhau đến cuộc họp, Trương Giác dựa vào cửa số, gọi điện thoại.

"Alo, tôi là người đến Canada."

Giải vô địch thế giới khai mạc vào ngày 10 tháng 3, trước đó, Trương Giác đã liều lĩnh tập luyện các bước nhảy bốn vòng ở cường độ cao, sau đó đến giải vô địch thế giới đốt cháy mình một lần cuối cùng!

Mấy ngày sau, ngày 8 tháng 3, tại sân bay, Yoon Mi Jeong đeo ba lô, ngồi trên vali quạt quạt cổ áo.

Hệ thống sưởi trong sân băng được bật quá mạnh, mà cô lại mặc quá nhiều quần áo.

Yoon Mi Jeong đang chuẩn bị cởi áo len ra, sau đó có một giọng nam từ tính vang lên nhắc nhở cô.

"Ontario đối mặt với Great Lakes (Ngũ đại hồ), cho nên bên ngoài trời rất lạnh nha, cậu tốt nhất là không nên cởi áo."

Yoon Mi Jeong quay đầu lại, sửng sốt một chút, trong mắt mang theo vẻ không dám tin tưởng: "Anh là! "

Nữ sĩ Ayala bên cạnh quay đầu, cũng sửng sốt một chút, dùng giọng điệu nghi ngờ không thôi hỏi: "Xin hỏi cậu là?"

Tiếp đó đơn nữ Emina của Kazakhstan ở bên cạnh ngượng ngùng dò hỏi: "Anh có chuyện gì không?"

Trương Giác: "! Là tớ, Trương Giác!"

Thấy biểu tình của các cô vẫn là sửng sờ, Trương Giác không khỏi chống tay lên hông ưỡn ưỡn bụng, vẻ mặt bi thương.

"Các người không nhận ra tôi sao?"

Yoon Mi Jeong, Ayala, Emina hít vào một ngụm khí lạnh.

"Cậu là cá sấu nhỏ!"

-

Tác giả có lời muốn nói: Kiểu tóc mới của Trương Giác tham khảo nam chính Ashura vương trong《 thánh truyện 》(hắn thực sự là nam thần lúc tôi học tiểu học nha)

Có liên quan đến tiêu chuẩn thi đấu Thế vận hội Mùa đông.

Nhà vô địch đơn nam Thế vận hội mùa đông 2002 Yangudin dính chấn thương nặng ở giải vô địch thế giới 2001, khi đó hắn đã tiêm 5 mũi phong bế (trọng điểm) vào trận, bảo vệ thành công hai tiêu chuẩn Thế vận hội Mùa đông cho Nga.

Một ví dụ khác là Yuzuru Hanyu nổi tiếng cũng có tình trạng thân thể không tốt tại giải vô địch thế giới 2013, hắn bị sốt cao trước giải vô địch thế giới, đầu gối trái bị chấn thương, mắt cá chân bên phải còn có chấn thương cũ, bài thi ngắn phát huy thất thường, cú nhảy đầu tiên trực tiếp té nhào lên tấm chặn bảng, nhưng vì tiêu chuẩn Thế vận hội của Nhật Bản, hắn vẫn cứ không rút khỏi thi đấu, trong khi tập luyện cho trượt tự do chính thức hắn đã bị bong gân mắt cá chân phải, tương tự tiêm phong bế tiến vào trận đấu, vì Nhật Bản thành công lấy được ba suất tham dự Olympic.

Bọn họ không hề lùi bước, bởi vì bọn họ đảm đương vị trí nhất ca, Nấm nghĩ, chính vì họ là những người mạnh mẽ và có trách nhiệm nên mới có thể trở thành những vận động viên hàng đầu, làm nên một màn trình diễn trượt băng nghệ thuật tuyệt vời trên sân băng.

!

Trương Giác đang cảm thấy rất cay đắng trong khoảng thời gian này, cậu biết rõ bản thân mình càng ngày càng đến gần lúc giải nghệ, cậu không dám nói thẳng với cậu mình là cậu sắp phải giải nghệ, chỉ có thể thỉnh thoảng nói vài điều ủ rủ, xem như là chuẩn bị tâm lý cho ông cậu sớm một chút.

Trong lòng ông cậu cũng khổ, hắn muốn đổi kỹ thuật cho Trương Giác, thực sự hắn lại không muốn để cậu ăn kiêng như con gái, đó là một cách làm mà công chúng tạm thời chưa chấp nhận, cần phải chịu đựng rất nhiều áp lực, nhưng hắn còn không dám biểu hiện sự áp lực ra, trên mặt phải bày ra một biểu tình phấn chấn cổ vũ Trương Giác đừng nản lòng trong giai đoạn phát triển, cuối cùng còn phải bận tâm về việc khớp gối bị mài mòn của Trương Giác nửa tháng nay.

(Trên thực tế có rất nhiều người bị mài mòn khớp gối nha, Nấm chạy bộ nhiều cũng bị mài mòn, bác sĩ bảo là dừng chạy một khoảng thời gian, sau đó kê chondroitin, càng khỏi nói đến Trương Giác là vận động viên phải tiến hành nhảy bốn vòng).

Huấn luyện viên Lộc sau giải vô địch thế giới sẽ lên sàn, sau khi ông lên sàn thì con đường đến chức vô địch của Trương Giác mới bắt đầu đây, dù sao thì nam chính nhiệt huyết nào mà không được sau khi lão gia gia huấn luyện đặc biệt sẽ vèo một cái thăng cấp đúng không khụ khụ.