Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội

Chương 124: Người quen



Để điều chỉnh thể trạng của mình đến trình độ có thể tham gia thi đấu, Trương Giác đã lên một thời gian biểu đặc biệt, mỗi sáng thức dậy lúc năm giờ, ăn uống và bới 10 nghìn mét trước khi ra ngoài, sau đó trên sân băng thực hiện các kỹ năng cơ bản như trượt, xoay tròn trong 90 phút, sau đó 90 phút cho việc tập nhảy, sau đó là một tiếng xoa bóp và châm cứu.

Sau khi ăn cơm trưa xong, cậu đánh một giấc ngủ trưa dài hai tiếng, sau đó bò dậy luyện múa, tập luyện tiết mục mới, đặc biệt là khi tập vũ đạo, Trương Giác có thói quen mặc áo ba lỗ đen và quần short, xương quai xanh, xương cánh bướm và toàn bộ đường nét cơ bắp đều có thể nhìn thấy.

Vì thế trong lúc luyện tập vũ đạo, đừng nói tới Frans, toàn bộ các cô gái trong đội tuyển tỉnh đều sẽ hữu ý vô ý đi ngang qua một chút, bao gồm của hai sư muội của Trương Giác, nếu không nhờ nữ sĩ Mia ngăn lại, những cô gái này đại khái còn muốn dùng điện thoại chụp ảnh phân phát cho hàng tá người xem.

Điều này không thể trách các cô ấy, dù sao Trương Giác vừa cao vừa đẹp trai, khi bàn dân thiên hạ đã cho rằng cậu đã đạt đến đỉnh cao về ngoại hình ở giải vô địch thế giới mùa trước thì cậu vẫn còn có chỗ trống để thăng cấp thêm.

Sau giải vô địch thế giới, chiều cao từ 1 mét 74 đã được tăng lên 1 mét 8, việc luyện tập nâng cao cơ bắp đã làm cho đường nét cơ thể trở nên mịn màng hơn, vẻ mập mạp của trẻ con đã rút đi để lộ khung xương ưu tú không thể nghi ngờ, quá trình đào tạo múa ba lê nghiêm khắc đã tiếp tục nâng cao khí chất.

Sau đó lại xoa bóp và châm cứu, sau khi ăn cơm tối xong thì đến phòng tập nâng tạ, cuối cùng về nhà làm bài tập rồi đi ngủ.

Với sự sắp xếp cẩn thận và chấp hành nghiêm ngặt 24 tiếng một ngày, Trương Giác cảm thấy sự tự chủ trong cả hai đời của mình đều dồn hết vào danh sách này.

Vì để tập luyện, khoảng thời gian hạnh phúc khi cho Saori ăn cũng phải chuyển sang cho Hứa Đức Lạp, nghĩ tới Saori sống chung một mái nhà với cậu, nhưng ngay cả thời gian vuốt ve nàng cũng không có, Trương Giác đầy bụng chua xót.

Cũng may nỗ lực trả giá vì giấc mơ luôn đáng giá, vào đêm Giáng sinh ngày đó, Trương Giác đã giơ hai tay nhảy lên cách sân băng 60 cm, sau khi xoay người ba vòng thì vững vàng tiếp băng.

Cú nhảy này thực sự hoàn mỹ quá mức, hội tụ đủ ba yếu tố nhảy cao xa, đủ số vòng và trục tâm thẳng, ngay cả huấn luyện viên Lộc nghiêm khắc cũng không nhịn được vỗ tay.

Trương Giác cuối cùng cũng đã luyện được 3A và nhấc tay trở về vốn đã mất đi kể từ khi dậy thì.

Tống Thành vui mừng không thôi, ông cũng vỗ tay nói: "Năm nay giải vô địch quốc gia là ở thành phố C tỉnh J, tôi đã mua xong vé tàu rồi, Lộc ca, anh có đi không?"

Huấn luyện viên Lộc chà chà gậy: "Đi, tôi là huấn luyện viên của Trương Giác, nhất định phải cùng nó ngồi ở khu chờ."

Mẫn San nhắc nhở bọn họ: "Trước khi đi nhớ qua bên cha con lấy trang phục biểu diễn nha."

Trương Giác trong việc nói đến tạo hình của bản thân khi biểu diễn là luôn chú trọng đến từng chi tiết, cậu có rất nhiều yêu cầu, cố tình thời gian lại gấp rút, vì vậy Mẫn San long trọng hốt ba ba mình ra —— một thổ hào Hàn Quốc trong lĩnh vực kinh doanh vải và quần áo, Mẫn Tiểu Soái, ông chủ Mẫn.

(Mẫn San là con lai Hàn – Trung, đáng lẽ họ của cô theo cha dịch theo tiếng Hàn là Min, nhưng mình lại không để ý mất, cứ để Mẫn San từ đầu đến giờ)

Bản vẽ thiết kế trang phục được vẽ bởi một lão giáo sư từ học viện mỹ thuật, trong tay ông chủ Mẫn có bảy cô thợ may với mức lương hàng tháng trên 10 vạn từng là chiến sĩ thi đua, có tay nghề giỏi và tốc độ nhanh.

Đồng thời trong tay ông chủ Mẫn vẫn còn một lô vải nhập khẩu từ Nhật Bản trị giá hàng chục nghìn yên trên một thước, được gọi là "Thiên nữ vũ y", mềm nhẵn phiêu dật, mỗi lần cử động gợi ra ánh sáng gợn sóng như nước.

Trương Giác sau khi chạm vào cuốn sổ tiết kiệm nhỏ thì do dự một hồi lâu mới cam lòng làm một bộ trang phục thi đấu với chất liệu chính là "Thiên nữ vũ y", hai bộ còn lại vẫn sử dụng vải thun, polyester và chiffon làm chất liệu chính, gộp lại là tốn hết mười vạn, kim cương giả, hạt cườm và các đồ trang trí khác cũng được sử dụng không ít, ba bộ trang phục thi đấu bài thi ngắn, trượt tự do và biểu diễn trên băng đều là bulinbulin.

Dù sao thì cũng là Olympic mà, vào lúc này nhất định phải trình diễn tiết mục tốt nhất, mặc trang phục thi đấu đẹp nhất nha.

Nhấc theo giày trượt băng mới và ba bộ trang phục thi đấu mới tinh, Trương Giác cùng với những người tham gia thi đấu tổ thiếu niên là Sát Hãn Bất Hoa, Mẫn San, nhóm huấn luyện viên, bác sĩ của đội Dương Chí Viễn, Tần gia gia, biên đạo nữ sĩ Mia, Frans Miller lên tàu lửa nhắm đến thành phố C.

Trong đội ngũ có năm người lớn tuổi, vì vậy lúc lên xe, Trương Giác chủ động dìu dắt huấn luyện viên Lộc, Dương Chí Viễn dìu bà Lộc, Trương Tuấn Bảo dìu Tần gia gia, Thẩm Lưu dìu huấn luyện viên Tống.

À, tình cảm của huấn luyện viên Lộc và bà Lộc rất sâu đậm, thêm vào đó, cô con gái duy nhất của hai vợ chồng theo đuổi ước mơ ngồi xổm trên núi giúp đỡ người nghèo, quanh năm suốt tháng về nhà cũng hiếm hoi, cho nên lần tranh tài này, huấn luyện viên Lộc cũng mang vợ già của mình theo luôn

Bà Lộc khi còn trẻ là y tá, Trương Giác khi còn bé nghịch ngợm bị thương ngoài da đều do bà xử lý, cho nên khi nhìn thấy Trương Giác, bà Lộc trìu mến bóp lấy khuôn mặt của cậu.

Bà dùng tiếng phổ thông phong vị Mân Nam vui vẻ nói: "Đại Béo, con gầy đi nhiều quá nha, a ma có làm cho con một lá cờ, trên đó có vẽ cá sấu lão đại, chờ đến lúc con thi đấu a ma sẽ phất cờ hô cố lên với con, cũng sẽ nấu mì loãng cho con, chị Kỳ Kỳ của con có tự tay ngâm củ cải, tinh khiết thiên nhiên, cũng cho con ăn luôn."

Trong trí nhớ của a ma, Trương Tiểu Ngọc chính là một đứa nhỏ ăn rất khỏe, có lúc a ma mang bánh bông lan qua cho bọn nhỏ, Trương Giác không những ăn sạch hết phần của mình mà còn muốn cướp phần của Nhị Béo.

Trương Giác mơ hồ trả lời: "Cảm ơn a ma."

Huấn luyện viên Lộc: "Bà ơi, đừng có bấm mặt Đại Béo nữa, lên xe đi."

Các sư đệ sư muội cùng nhau nghiêng đầu qua chỗ khác nín cười.

Chỉ có nữ sĩ Mia là tính tình mạnh mẽ, ai muốn dìu bà thì bà sẽ ném cho một ánh mắt lạnh buốt, rồi ngẩng cao đầu như một con thiên ngha kiêu hãnh bước nhẹ lên thang.

Theo lời của Tần gia gia chính là, tìm khắp phạm vi 500 dặm, sẽ không bao giờ tìm được một lão thái thái nào vừa ngạo mạn mà vừa xinh đẹp như nữ sĩ Mia đâu.

Đầu tháng 12 sẽ là thời điểm cao trào của nửa đầu mùa giải trượt băng nghệ thuật, vì trận chung kết Grand Prix hạng nặng sẽ được tổ chức vào thời điểm này, mà cuối tháng 12 sẽ là thời điểm diễn ra các cuộc thi quốc gia.

Vì vậy những người hâm mộ bộ môn trượt băng nghệ thuật, mấy ngày nay sẽ đặc biệt chú ý đến giải vô địch quốc gia của Nga và Nhật Bản.

Cao thủ của giải vô địch Nga thì nhiều như mây, còn giải vô địch Nhật Bản là những màn trình diễn mãn nhãn, nếu như Trương Giác không nghỉ ngơi nửa năm kia, hư hư thực thực vì rào cản phát triển hoặc chấn thương mà giải nghệ, không ít người hâm mộ trượt băng nước ngoài cũng sẽ leo tường sang để xem giải vô địch quốc gia Thôn Thỏ.

Đổng Tiểu Long, Kim Tử Tuyên, Thạch Mạc Sinh, Phàn Chiếu Anh đều được huấn luyện trong đội tuyển quốc gia, gần đây còn thêm một Liễu Diệp Minh.

Mà Mễ Viên Viên, Lục Hiểu Dung, Hoàng Oanh Quan Lâm cũng là thành viên đội tuyển quốc gia, cho nên bọn họ cùng nhau đặt trước vé máy bay đi tới Trường Xuân, các vận động viên và huấn luyện viên đã chiếm hết một nửa cabin.

Từ sân bay Thuận Nghĩa đến sân bay Long Gia chỉ mất chưa đầy hai tiếng đồng hồ.

Liễu Diệp Minh định nhân cơ hội này lật sách vở ra xem, chớ nhìn hắn lớn hơn Trương Giác một tuổi, kỳ thực mọi người đều là học sinh lớp 12.

Mặc dù đã tiến vào đội tuyển quốc gia, nhưng vì cuộc sống sau này khi đã giải nghệ, Liễu Diệp Minh vẫn muốn cố gắng một chút, ít nhất phải tham gia hai kỳ thi.

Kim Tử Tuyên lén lút chọt hắn một cái: "Ôi chao, cậu có lo lắng không?"

Liễu Diệp Minh: "Hả?"

Kim Tử Tuyên: "Thứ hạng của giải vô địch quốc gia sẽ quyết định ai là người tham gia Thế vận hội đó, nếu như thất bại lần này thì chúng ta phải chờ đến bốn năm nữa, mà ai biết sau bốn năm chúng ta sẽ là cái dạng gì chứ?"

Liễu Diệp Minh im lặng một hồi, rất kiên định trả lời: "Đắc chi ta hạnh, thất chi ta mệnh*, lần này không được, vậy tôi chờ lần sau."

*Nếu có được thì là may mắn, không có được thì là số mệnh.

Phàn Chiếu Anh quay đầu lại hỏi: "Trương Giác thật sự muốn ‌trở lại?"

Liễu Diệp Minh nhún vai: "Các cậu đi dạo một vòng của weibo mỹ nam trượt băng đi, trong đó có một tin tức của Quả cây phỉ đăng lên về việc Trương Giác xin nghỉ dài hạn."

Vào giai đoạn quan trọng của lớp 12 mà đột nhiên không tham gia các lớp học, không phải là vì trở lại thi đấu thì vì cái gì?

Một bên khác, Mễ Viên Viên thoạt nhìn vẫn luôn rầu rĩ không vui, Lục Hiểu Dung nhỏ giọng khuyên bảo cô.

"Có một đống bình xịt trên mạng, dưới những video năng lượng tích cực thì có những tên giang tinh mắng chửi chủ thớt sao chỉ biết truyền những thứ đó, không hiểu cái gì là việc thực trên đời, cậu cứ tính toán với những người khác thì có ý nghĩa gì đâu?"

"Thể thao mang tính cạnh tranh chinh là ai trượt tốt sẽ đạt điểm cao, ai điểm cao sẽ đứng trên bục lĩnh thưởng, Từ Xước không gặp may, bị chặn đứng ở giai đoạn dậy thì, nhưng điều này không có nghĩa là cậu không đủ tư cách ngồi ở vị trí hiện tại."

Ai thắng thi đấu thì làm nhất tỷ, thế giới thể thao cạnh tranh chính là nơi người thắng làm vua.

Mễ Viên Viên cười khổ: "Tớ không phải buồn vì chuyện này, tới buồn là vì thân thể của mình."

Cô nhìn phía sau một chút, xác nhận huấn luyện viên Triệu đang nói chuyện với Trần Trúc, lúc này mới khẽ nói chuyện với Lục Hiểu Dung: "Chân của tớ cậu cũng biết, có rất nhiều vấn đề, cũng không biết là chống đỡ được mấy năm, vốn dĩ nếu Từ Xước có thể trượt tiế, tớ có thể yên tâm trở lại đi học."

Cú nhảy liên tục có độ khó cao nhất của Lục Hiểu Dung chỉ là 3F+3T, cố tình mắt cá chân từng bị chấn thương, cho nên lưỡi dao 3lz là bằng phẳng, không biết đã bị bắt trên sân bao nhiêu lần rồi, thực sự không gánh nổi trọng trách nhất tỷ, cho nên khi Từ Xước chìm xuống hồ, Mễ Viên Viên không thể rút lui, cố tình để tiếp tục nhảy, lượng mỡ trong cơ thể của Mễ Viên Viên rất‌ thấp, cho nên kinh nguyệt hỗn loạn, hai, ba tháng mới tới một lần, này so với chấn thương đùi càng khiến cô lo lắng hơn.

Cô tiếp tục nói: "Hơn nữa gần đây eo tớ cũng không tốt, tư thế Biellmann không thể kéo nó lên được."

Lục Hiểu Dung không nhịn được lắc đầu: "Từ Xước đi chưa chắc không phải là chuyện tốt, huấn luyện viên Trương là một trong những huấn luyện viên trượt đơn tốt nhất trong nước, chỉ là vì Trương Giác mới ở lại đội tuyển tỉnh, chính là không biết thầy ấy còn sẵn sàng tiếp nhận Từ Xước không."

Coi như mọi người thường nói "Người hướng lên chỗ cao", không ít vận động viên đội tuyển tỉnh muốn lên đội tuyển quốc gia, nhưng mẹ của Từ Xước đã làm chuyện xấu‌, phá hỏng đường lui của con gái.

Lục Hiểu Dung để tay lên ngực tự hỏi, nếu như đổi thành cô tận tâm dạy bảo một học trò, sau khi người học trò này đổi huấn luyện viên, mẹ của học trò lại lên mạng bôi đen mình, cô có thể không tức giận không?

Mễ Viên Viên nhỏ giọng tán thành: "Bàn luận về một người thầy dạy trượt băng đơn thì đội tuyển tỉnh H là số một toàn quốc không trên danh nghĩa, huấn luyện viên Trương hướng dẫn mọi người tập luyện sức bền và rèn luyện biểu cảm là tuyệt nhất, huấn luyện viên Thẩm thì có thể dạy phương pháp nhảy kiểu tốc độ và phương pháp nhảy kiểu sức mạnh cùng một lúc, hơn nữa còn điều chỉnh trạng thái tinh thần của vận động viên bằng cách nói chuyện với họ."

Nếu như những huấn luyện viên đó sẵn sàng tiếp nhận Từ Xước một lần nữa, coi như cô ấy không thể khôi phục lại độ cao như xưa, nhưng ít nhất thân thể khỏe mạnh là có thể trở lại.

Tôn Thiên ở hàng ghế đầu đang thảo luận với Giang Triều Thăng về việc đào góc tường nhà Tống Thành.

Tôn Thiên: "Nếu như Trương Tuấn Bảo thực sự có thể đưa một đơn nam từ 1 mét 6 lên 1 mét 8 từ đáy hồ trở lại đỉnh cao, không quan tâm đến dư luận bàn tán gì, cậu ta chính là thầy dạy đơn hàng đầu trong nước! Tất cả những đứa trẻ muốn trượt băng đơn đều sẽ muốn bái cậu ta làm thầy."

Một khi danh tiếng của huấn luyện viên được thiết lập, những hạt giống tốt sẽ không ngừng được dâng đến tận cửa, mà khi hắn bồi dưỡng những hạt giống tốt này một lần nữa, sẽ tiến vào một kết quả tuần hoàn, cuối cùng trở thành một huấn luyện viên nổi tiếng.

Nha đúng rồi, Lộc ca cũng được mời quay lại để thay đổi kỹ thuật cho Trương Giác đúng không? Nếu như Trương Giác, Từ Xước cùng nhau bò ra khỏi đáy hồ, Lộc ca và Trương Tuấn Bảo sẽ đồng thời được phong thần, còn có lão muội căn tin cho heo ăn vô cùng lợi hại kia cũng là một nhân vật.

Ông vỗ cái đùi lớn: "Bây giờ tôi sẽ chờ Trương Giác thi vào đại học xong, sau đó kéo hết cả đám Trương môn đến đội tuyển quốc gia!"

Giang Triều Thăng: "! Ngài nên vui vì huấn luyện viên Tống dễ tính đi."

Đổi thành một nhà lãnh đạo khác bị đục khoét tường thế này thì đã sớm đánh nhau với Tôn Thiên rồi.

Tại nhà ga tàu lửa Bắc Kinh, Lan Nhuận ôm Bass ngồi ở phòng chờ, cậu thanh niên cao 1 mét 98 bất kể ngồi ở chiếc ghế nào cũng có vẻ hơi chật vật, một đôi chân to dài không biết nên đặt như thế nào cho được.

Ngồi bên cạnh hắn là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng, đeo một cặp kính gọng vàng, âu phục giày da, mặc áo khoác len, người cao mét tám, thoạt nhìn giống như một tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình đi vào thế giới thứ ba.

Thấy Lan Nhuận lấy hộp thuốc lá ra, người đàn ông cản cậu lại, lấy ra một cây kẹo que Fujiya, mở giấy gói ra rồi nhét vào miệng hắn.

"Viêm họng mới khỏi chưa được mấy ngày, anh bỏ hút thuốc lá đi."

Lan Nhuận ngẩng đầu khịt mũi một tiếng: "Sao cuộc thi trượt băng quốc gia năm nay lại tổ chức ở tỉnh J chứ? Ở Bắc Kinh không tốt sao? Đỡ cho tôi phải chạy chuyến này."

Ông chủ phú nhị đại à à, Mặc Trạch nở nụ cười, giọng nói trầm thấp ngậm lấy sự dịu dàng: "Dù gì cũng là trận chiến tái nhậm chức của em họ anh, người thân đến hiện trường cổ vũ là đúng rồi, hai chú không dám đi, cũng chỉ có anh mới có thể đi thôi."

"Vừa vặn em họ của anh cao như thế, thành tích tốt như vậy, nhiều bậc cha mẹ sẵn sàng mua sữa bò ladder do em ấy đại ngôn, dưới tay mẹ em có một loại bột protein muốn tìm em ấy đại ngôn đây."

Mặc Trạch dùng ngữ khí tranh công nói: "Mới bắt đầu mẹ em chỉ chi ra 200 vạn cho phí đại ngôn, mà em nói Tiểu Ngọc đẹp như thế, hấp dẫn bao nhiêu fan thiếu nữ, hơn nữa lỡ đâu em ấy lấy được huy chương ở Sochi, giá trị của bản thân nhất định sẽ phồng lên, bà ấy đề cập với em lên 250 vạn, em nói 250 (đồ ngốc) không êm tai, thế là bà ấy lên 300 vạn, là 300 vạn trước thuế đó."

Lan Nhuận khóe miệng giật một cái, sờ sờ đầu Mặc Trạch: "Ông chủ, tuy rằng tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của em, nhưng em đừng có quá tiêu sài phung phí, tiết kiệm cho cha mẹ chút tiền đi."

Bạn trai của hắn rõ ràng có một khuôn mặt của tổng tài bá đạo, nhưng tính cách lại giống như con trai ngốc của địa chủ, chẳng trách cha mẹ hắn nói nếu như muốn kết hôn với Mặc Trạch thì trước hết họ phải học thạc sĩ quản trị kinh doanh cái đã.

Trên trụ sở huấn luyện trượt băng ở thành phố C, huấn luyện viên Mã đang quan sát đội trượt băng đôi nhỏ nhất của mình đang luyện tập theo hình xoắn ốc.

Cặp đội tiểu bằng hữu này là sư đệ sư muội của Hoàng Oanh/ Quan Lâm.

Người nam tên Khương Tú Lăng, 17 tuổi, thân cao 1 mét 75, tuy chiều cao không tính là xuất chúng như lại có khung xương to, bắp thịt rắn chắc, hắn vốn là tuyển thủ trượt băng đơn, sau khi phát hiện bản thân không thể nhảy cú nhảy đơn nào hơn 3lo thì mới học trượt băng đôi, nhưng nền tảng trượt băng của hắn rất tốt, cộng với tính cách dịu dàng, cảm xúc tinh tế, cả kỹ thuật và biểu cảm đều thuộc hàng tốt nhất trong tuyển thủ nam kèm trượt băng cùng kỳ.

Người nữ Lạc Mật ban đầu cũng là vận động viên trượt băng đơn, độ khó cao nhất mà cô nhảy được cũng là 3lo, tuy rằng vóc dáng không nhỏ nhắn như một cô gái trong trượt băng đôi nhưng tinh tế mỹ lệ, trước khi chuyển sang trượt băng đôi với Khương Tú Lăng thì họ đã làm bạn cùng lớp trong lớp học cổ điển ba năm, cả hai người đều có nền tảng về vũ đạo hỗ trợ tốt ‌.

Theo quan điểm của huấn luyện viên Mã, điều kiện của tổ hợp trượt băng đôi nhỏ này có thể nói là độc nhất vô nhị, xét về tiềm lực thì họ không thua kém gì Hoàng Oanh và Quan Lâm, tuy rằng bọn họ mới tiến vào tổ thiếu niên, nhất định sẽ không thể đuổi kịp Thế vận hội mùa đông Sochi, nhưng bốn năm sau tại Thế vận hội mùa đông Pyeongchang chắc chắn sẽ là một thời điểm tốt để họ quật khởi.

Vào lúc này, Khương Tú Lăng hắt hơi một cái, cả người thiếu chút nữa ngã sấp xuống mặt băng, Lạc Mật vội vàng đỡn hắn, khuôn mặt lo lắng hỏi: "Nhị Béo ca, anh không thoải mái sao?"

Khương Tú Lăng lắc lắc đầu: "Không sao."

Chỉ là đột nhiên hắn cảm thấy ớn lạnh mà thôi.

Kỳ quái, cái loại cảm giác da gà toàn thân nổi hết cả lên, tim đập thình thịch này là xảy ra chuyện gì thế ‌? Rõ ràng lần trước khi xuất hiện cảm giác này là do Đại Béo lừa hắn nói là huấn luyện viên Lộc mỗi ngày đều sẽ ngủ trưa, lúc này đi tới cửa phòng làm việc của ông ấy, cởi quần ra đánh rắm một cái rồi đóng cửa lại là có thể huân cái huấn luyện viên ma quỷ kia giữa trưa, kết quả hắn lại bị huấn luyện viên Lộc bắt được mà!

Trên tàu‌, Trương Giác gặm táo, huấn luyện viên Lộc chậm rì rì lột quýt cho bà nhà‌, lúc này bọn họ cách thành phố C còn hai tiếng đồng hồ.

-

Tác giả có lời muốn nói: Trong bản văn ngoại trừ Tiểu Tần x Tiểu Ngọc là cp chính, còn lại cp phụ dùng mộng đẹp trở thành sự thật, hoan nghênh đến với Quan Lâm và những người dị tính khác, cp phụ đồng tính chỉ có Nhuận ca x ông chủ phú nhị đại, nhưng mà phần diễn của họ không nhiều, chủ yếu phụ trách kiếm tiền cho Tiểu Ngọc, Nhị Đức.

Chi tiết nhỏ trong những chương trước: Ông chủ phú nhị đại nhìn tấm hình Nhuận ca rơi nước mắt

Biết sẽ có người không nhận biết được tên nhà họ Lan, chỗ này ghi chú một chút nha.

Tra ba không được gì ngoài trứng: Lan Cẩn (1 mét 93)

Người chú thường xuyên bị đánh vô cớ: Lan Côn (1 mét 91)

Lãnh diễm đại mỹ nhân công tay bass anh họ: Lan Nhuận (1 mét 98)

-

Tiểu kịch trường

Khi Nhị Béo nhìn thấy thân ảnh của ma đầu giáo chủ và Đại Béo, hắn chỉ có vài lời muốn nói.

Khương Tú Lăng:,

Hắn nói xong rồi.

Trương.

Thiết bị hành tẩu xoát kỷ lục.

Giác —— tác phẩm huấn luyện viên Lộc làm huấn luyện viên xuân về, tác phẩm dì căn tin quật khởi, tác phẩm ông cậu làm huấn luyện được phong thần.

Sát Hãn Bất Hoa, Mẫn San, Tưởng Nhất Hồng —— nhóm huấn luyện viên thực sự không phải chỉ dựa vào thiên phú của Trương Giác quật khởi, bản thân bọn nhỏ cũng là một bằng chứng mạnh mẽ

Trương môn —— đứng đầu môn trượt băng đơn ở Thôn Thỏ, nổi tiếng trong giới trượt băng nghệ thuật quốc tế nhờ cải thiện thể lực và biểu cảm của các vận động viên, am hiểu giúp đứa nhỏ vượt qua rào cản phát triển, đặc điểm của các học trò dưới trướng là có tố chất toàn diện, thể lực đều rất kinh người, biểu cảm không quá yếu, phổ biến là vượt qua rào cản phát triển, bị chìm hồ rồi cũng có thể được nhóm huấn luyện viên vớt ra, rất nhiều vận động viên to cao nước ngoài muốn đến đây để vượt qua rào cản phát triển mà không được.